Trên bờ sông cách đó không xa có hai người đàn ông đang đứng quan sát.
"Hắn ta chết rồi sao?"
"Cậu nghĩ xem?" Quách Tuấn Khanh đút tay vào túi quần nhìn mặt nước đầy mảnh xe trôi nổi, không thấy bất cứ tiếng động nào khác.
"Nổ lớn như vậy, hắn ta không banh xác cũng sẽ chết! Cùng lắm thì chết một cách lành lặn!" Hà Quân nhếch mép cười, cuối cùng cũng trả được thù.
Đột nhiên Quách Tuấn Khanh cười rộ lên, nụ cười rất ghê rợn.
Hà Quân còn tưởng Quách Tuấn Khanh hài lòng vì đã giết được Hoắc Mạc Đình nhưng lại nghe anh ta nói: "Cậu nghĩ cậu ta dễ chết như vậy à? Nếu chỉ giết một lần là chết thì Hoắc gia sớm sụp đổ rồi"
"Nhưng nổ lớn thế kia! " Hà Quân vẫn thắc mắc, lẽ nào thật sự chưa chết?
"Ngây thơ" Quách Tuấn Khanh nói xong liền quay người rời đi, tất nhiên là Hoắc Mạc Đình còn sống rồi, một người lắm thủ đoạn thế kia chỉ sợ An Vũ Phong mới xứng đấu với anh ta haha.
Hà Quân đơ người vài giây rồi vội đuổi theo: "Vậy hắn không chết giờ phải làm sao?"
"Cậu có biết trên đời này thứ Hoắc Mạc Đình trân quý nhất là gì không?" Hai người vừa đi bộ trở về xe vừa nói chuyện.
"Mạng sống?"
"Không"
"Tài sản?"
"Không"
"Quyền lực?"
"Không, tất cả những thứ đó đối với cậu ta đều không quan trọng bằng một thứ! " Quách Tuấn Khanh cố ý kéo dài giọng nói.
Nói tới đây Hà Quân mà không hiểu thì hắn ta thực sự là một tên ngốc.
"Hiểu ý tôi chứ?"
Trầm mặc vài giây Hà Quân mới lên tiếng: "Không còn cách khác sao?"
"Mềm lòng à? Cậu nên nhớ trên chiến trường kẻ nào mềm lòng kẻ đó là kẻ thất bại, thất bại một cách triệt để! Cậu đau như thế nào chẳng lẽ không muốn hắn đau như thế? Thậm trí còn đau gấp vạn lần?"
Đúng vậy, với thời đại khốc liệt này, mềm lòng với kẻ địch là đánh thua chính bản thân, là hèn nhát là chùn bước để mặc người khác xâu xé! nhưng mà mấy ai nỡ dẫm nát một bông hoa thế chứ?
Thấy vẻ mặt lưỡng lự của Hà Quân, Quách Tuấn Khanh không tức giận chỉ lạnh lùng nói một câu: "Cơ hội chỉ có một, từ từ suy nghĩ cậu có thời hạn 24 giờ! Hết thời hạn cậu không quyết định xong thì tự tôi sẽ ra tay, nói trước tôi đã ra tay thì dù có là ai cũng không có quyền sống! Bao gồm cả cậu!"
"Chết tiệt!" Hai bàn tay Hà Quân siết chặt thành nắm đấm sau đó quay người đấm mạnh vào thân cây phía trước rồi bỏ đi.
Quách Tuấn Khanh không nói gì leo lên xe.
"Quách lão đại! Anh nói gì mà anh ta nổi giận vậy?"
Quách Tuấn Khanh liếc nhìn Dung Liên: "Không có gì, chọc ngoáy tâm can cậu ta một chút, kiềm chế thật kém"
Dung Liên: "! "
"Quách lão đại bao giờ tôi mới được rời đi?" Dung Liên day day trán không muốn nói thêm gì với con người này nữa.
"An Vũ Phong cho phép em sau này chỉ cần đi theo tôi"
"Không thể nào!"
"Không tin tôi gọi xác nhận cho em?" Dứt lời Quách Tuấn Khanh liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho An Vũ Phong.
"Thôi khỏi! Bên chủ nhân đã có anh hai rồi!" Dung Liên thật sự không muốn nghe.
Quách Tuấn Khanh hài lòng cất điện thoại, haha nói phét không ngờ lại có người tin sái cổ.
Bên kia bờ sông Hoắc Mạc Đình cùng hai thuộc hạ ban nãy bơi lên bờ, quần áo đều ướt sũng, cũng may có chiếc ghế thiết kế riêng nối với đáy trực thăng trực tiếp tạo một lối thoát vừa với chiếc ghế.
Bởi vậy mới nói không sự chuẩn bị nào là dư thừa cả.
"Hoắc tổng! Ngài không sao chứ?" Không hổ là người được huấn luyện kĩ lưỡng hai thuộc hạ kia cũng có vẻ không hề mệt mỏi lắm.
"Hoắc tổng!" Trợ lý Cẩn từ xa chạy lại trên trán lấm tấm mồ hôi, anh ta thấy tín hiệu của Hoắc tổng đột nhiên biến mất giữa sông nên đã cấp tốc đi tìm.
Sau khi chạy tới nơi xác định Hoắc tổng của bọn họ ngoài cơ thể ướt nhẹp thì không có chỗ nào khác thường mới yên tâm.
"Hoắc tổng! Phu nhân hình như biết gì đó rồi, cứ gọi liên tục thôi! Còn nữa! Tỉnh Y Hồng rời khỏi đảo khoảng 2 tiếng trước!" Trợ lý Cẩn nghiêm túc báo cáo sau đó đưa chiếc điện thoại cho Hoắc Mạc Đình.
E là hành động bất ngờ của Tỉnh Y Hồng khiến phu nhân càng thêm bất an.
Hoắc Mạc Đình nhận thấy điện thoại nhìn số của Lăng Nhiễm gọi hàng chục cuộc, chắc là Cẩn Vĩ Thành sợ trong lúc vội vàng sẽ lỡ lời nên mới không dám nghe máy.
Anh ho nhẹ một tiếng rồi bấm gọi lại.
.