Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu hôm qua lúc bị tóm vì trang đầu Weibo toàn là hình ảnh đàn ông thiếu vải, Trần Thái thấy như mình ngoại tình bị phát hiện, vậy thì hôm nay, khi hai người cùng nhìn vào khung chat tràn ngập những lời lẽ đong đưa tim bay tới tấp, cảm giác bây giờ thật sự…

Có lẽ là giống như khi y đang lên giường với người khác, thì bị chồng nhìn thấy hết sạch vậy.

Trần Thái quýnh quáng, nhìn Lục Tiệm Hành giật phắt lấy điện thoại của y, trợn mắt không ngừng kêu: “Em không phải! Em không có!”

Lục Tiệm Hành quả thực tức muốn chết rồi.

Trần Thái có thói quen lưu trữ lịch sử tin nhắn, cho nên nào là “Muah muah, anh Tề ơi anh Chính hỡi”… rồi cả những sticker đủ loại cảm xúc, Lục Tiệm Hành đều xem vô cùng rõ ràng.

Đến từng dấu chấm câu cũng không bỏ qua.

Anh giận đến mức đứng không vững, không nhịn được đi tới đi lui trong phòng, nhất thời nói không ra lời. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, đi hai bước thấy không cam lòng lại cầm điện thoại xem lần nữa như đang tự ngược.

“Người ta khâm phục anh lắm nha!!”

Lục Tiệm Hành bắt đầu đọc từng câu từng câu, cả giận nói, “Em khâm phục hắn cái gì? Hắn là cái thá gì? Đoạn sau…” Lục Tiệm Hành tiếp tục đọc to, “Thật ra nếu không phải anh mở miệng, người ta đang định cuối tuần đi quẩy tưng bừng đó nha!”

Trần Thái: “…”

“Cuối tuần tôi muốn cùng em đi xem phim em lại nói em có việc, hóa ra là bởi vì hắn mở miệng à!” Lục Tiệm Hành cáu đến mức phồng cả mũi, vung cánh tay hỏi, “Tôi đã nói gần đây em lạ lắm rồi mà, còn anh hai Tề ơi! Gọi tôi thì là Lục tổng, gọi hắn lại là anh hai()!”

Trần Thái khóc không ra nước mắt, thấy thế nhanh mồm sửa lời trước: “Anh Lục, anh Lục ơi! Em sai rồi!”

“…” Lục Tiệm Hành càng tức, “Mơ đi! Xin lỗi cũng không có tác dụng đâu!”

Trần Thái vội vàng nhảy từ trên giường xuống, đứng trước mặt anh giải thích: “Anh nghe em giải thích đã! Anh không thể cứ chắc chắn như vậy…”

“Tôi nghe rồi!” Lục Tiệm Hành nói, “Em có muốn cùng nghe không!”

Anh mở ra một tin nhắn thoại wechat gần nhất.

Thỏ con ngây thơ nũng nịu chít chít nói bằng giọng mũi: “Dzạ vưng! Anh hai Chính ơi anh nghỉ sớm nha ~

Vĩ Quang Chính trầm giọng nói: Thái Thái cậu cũng nghỉ đi…

Thỏ con ngây thơ: Muahh ~

Trần Thái: “…”

Lục Tiệm Hành: “…”

“Lại còn muah, ” Hầu kết Lục Tiệm Hành trượt mấy lần, đột nhiên thấy rất khó chịu, ngồi xuống giường, ném di động Trần Thái sang một bên, “Bảo sao hôm nay em lại tận tình như vậy, còn chủ động muốn muah với họa mi của tôi, hóa ra là muốn dùng tôi luyện tập để muah cho người khác…”

Trần Thái: “!!!”

“Muah này không phải ý đó!” Trần Thái vừa thấy anh ngồi đó quát lên, nghĩ trong lòng thôi xong, vội cũng ngồi xuống theo, nhổm người giải thích, “Chỉ là một cái bày tỏ cảm xúc thôi mà, em cố ý khiến hắn buồn nôn nên mới làm như vậy.”

“Em nào có khiến hắn buồn nôn, ” Lục Tiệm Hành nuốt nước miếng, buồn bã nói, “Em cố ý khiến tôi ghét bỏ thì đúng hơn.”

“Ôi mẹ ơi… Anh không thể nghe em giải thích được sao?” Trần Thái tiếp tục, “Cái gì cũng phải nghe từ nhiều chiều, anh không thể chỉ nghe tin nhắn trong wechat, anh cũng phải nghe em nói đã chứ.”

Lục Tiệm Hành không muốn nghe gì hết, anh tức nghẹn cổ rồi, cũng khó chịu muốn chết, chỉ muốn đuổi cái tên người một nơi dạ một nẻo này ra ngoài, nhưng nghĩ lại lại thấy không được, không đành lòng, không nỡ xuống tay.

Nghĩ như vậy càng khổ sở hơn.

Anh hít sâu một hơi, lại nghĩ, không được, không thể tỏ ra quá bi thương trước mặt tên phụ bạc này được, mình là tổng tài cơ mà, hiện tại người đã đi mất rồi, phải cố giữ lại thể diện, phải thật thẳng lưng, thể hiện rõ ràng mình không hề để ý gì hết.

Một chút cũng không!

“Một câu thôi, ” Lục Tiệm Hành cố gắng kiềm chế tình cảm, hất cằm lạnh lùng nói, “Cho em thời gian một câu nói.”

Trần Thái: “Một câu nói không hết được.”

Lục Tiệm Hành đứng dậy định đi.

Trần Thái “Ôi” một tiếng ôm lấy anh, “Được được được, một câu thì một câu!”

Trần Thái nói: “Chuyện là như vậy, người kia tên là Tề Chính là một thẳng nam, trước đây từng nói câu đồng tính luyến ai rất ghê tởm nhưng xóa mất rồi, song vẫn bị người ta moi ra được, cho nên hôm đó em cố tình khiến hắn chán ghét, anh đừng thấy nội dung chat nhiều mà hiểu lầm, thực tế đều là nói chuyện công việc mà, em không xóa lịch sử chat nào cả, em với hắn còn chưa từng gặp mặt, lúc em tìm đội quân nick ảo còn chửi mắng cả hắn trong đó mà, nói hắn là lũ chó săn chỉ giỏi ăn vạ…”

Lục Tiệm Hành nghĩ lại, nội dung chat quả thực toàn là chuyện công việc. Cái tên Vĩ Quang Chính kia có hẹn ngày gặp mặt nói chuyện nhưng Trần Thái đều không đáp ứng.

Nhưng mà cái câu muah kia làm sao có thể là làm người ta chán ghét được! Bộ dạng y làm nũng thế nào anh còn không rõ sao?

Là đàn ông thì làm sao nhịn được.

Lục Tiệm Hành cũng sắp choáng rồi.

Trần Thái ôm chặt lấy anh nói không ngừng.

Điện thoại di động kêu, Lục Tiệm Hành cầm lên nhìn, là Lục Tiệm Viễn.

Trần Thái ngoan ngoãn im lặng để anh nghe điện trước.

Lục Tiệm Viễn ở đầu dây bên kia hỏi: “Anh, anh đã tới chưa? Mọi người đổi địa điểm rồi, sang bên Quảng Ích Đình ăn cơm.”

Quảng Ích Đình là tên một club tư nhân, thường thì chỉ khi nào có công việc xã giao cần bàn bạc họ mới tới, Lục Tiệm Hành hơi khó hiểu: “Sao lại qua đó?” Ngẫm nghĩ, lại hỏi thêm một câu, “Có những ai?”

“Em cũng không biết, hôm qua nói với em thì chỉ bảo người một nhà ăn cơm, kêu em gọi cho anh, ” Lục Tiệm Viễn nói xong chép miệng, ngập ngừng, “Nhưng mà em thấy có gì đó là lạ, vừa rồi thư ký của cô út hình như cũng tới…”

Mang cả thư ký? Chuyện gì vậy?

“Bên anh đang bận chút việc, ” Lục Tiệm Hành thấy đầu óc rối rắm vô cùng, xoa ấn đường nói, “Chút nữa mới qua được, chắc khoảng phút nữa.”

Hai anh em cúp máy, Lục Tiệm Hành thấy Trần Thái còn dính trên người mình không buông, quyết định để sau nói tiếp.

“Tôi phải đi trước.” Lục Tiệm Hành thở dài, nhìn Trần Thái định nói một câu, nhưng lại không đành lòng nặng lời, lòng vẫn rất khó chịu, cuối cùng chỉ giật giật miệng, không lên tiếng nữa.

Trần Thái lại nói: “Không cho anh đi. Em còn chưa giải thích xong.”

Lục Tiệm Hành rũ mắt xuống: “Vừa rồi đã cho em cơ hội một câu nói rồi.”

“Đúng vậy, ” Trần Thái hùng hồn nói, “Em còn chưa nói hết đâu!”

“…” Lục Tiệm Hành cũng giật mình, “Em nói một tràng như thế.”

“Đó đều là dấu phẩy!”

Lục Tiệm Hành: “…”

Trần Thái quyết định mặt dày mày dạn đến cùng, thấy Lục Tiệm Hành vẫn đứng ngẩn người, con ngươi đảo một vòng, lại nói: “Hơn nữa anh bây giờ đang tức giận, lái xe cũng không an toàn, em quan tâm anh như vậy, làm sao có thể để anh ôm cơn tức đi khỏi được.”

“…” Lục Tiệm Hành hỏi, “Em cứ nói thẳng em có ý gì đi.”

“Em làm tài xế cho anh!” Trần Thái mặc quần áo thật nhanh, rất tự giác, “Làm trâu làm ngựa biểu hiện tốt một chút, tranh thủ để được anh tha thứ!”

Năm phút sau, Trần Thái ngồi ở ghế phó lái.

Lục Tiệm Hành lái xe, tức giận nói: “Kêu em đi học khóa lái xe cũng không đi, lá gan cũng béo tốt nhỉ, chưa học hành gì đã dám sờ lung tung.”

Trần Thái bĩu mỏ, oan uổng nói: “Em nào có biết ngày hôm nay anh muốn lái chiếc Maserati đâu. Hơn nữa em ngày nào cũng bận rộn như vậy, nào có thời gian rảnh đi học.”

Danh thiếp mà Lục Tiệm Hành đưa cho y là đăng ký lớp học lái Ferrari hoặc là Maserati, Trần Thái hôm ấy cũng hiếu kỳ, gọi điện thoại hỏi, lớp cơ bản cũng tới mười mấy vạn. (khoảng triệu VNĐ trở lên)

Cúp điện thoại, Trần Thái không biết là nên vui vì Lục Tiệm Hành muốn mua cho y chiếc Ferrari, hay là buồn vì mình nghèo đến mức ngay cả lớp học lái xe cũng không đăng ký nổi… Thực sự là bần cùng hạn chế trí tưởng tượng, trước đây y cũng không ngờ lái siêu xe còn phải học lái trước.

“Anh học lái xe này từ bao giờ?” Trần Thái cảm thấy đau lòng.

Lục Tiệm Hành hừ một tiếng: “Từ hồi lấy chứng minh thư. Khi đó trong nước vẫn chưa có khóa học, phải ra nước ngoài học.”

“Đỉnh thật, ” Trần Thái hâm mộ nói, “Không giống em, hồi lấy chứng minh thư vẫn còn đang lái xe máy điện đây.”

“Em học bây giờ cũng không muộn.”

“Giờ em không có thời gian mà, ” Trần Thái nói, “Ngày nào cũng bận muốn chết.”

“Nào có, ” Lục Tiệm Hành lại hừ mũi cái nữa, giọng chua xót: “Bận nói chuyện với anh hai Tề đây mà.”

Trần Thái: “…”

Được rồi, trước khi được tổng tài tha thứ vẫn là nên câm miệng đi.

Trần Thái đàng hoàng ngồi trên xe cho đến dưới sảnh club.

Thời gian vẫn còn sớm, nhưng cách đó không xa đã có đã không ít người tụ tập, quần áo phục sức đều rất sang trọng, nghe thấy tiếng xe gầm gừ đồng loạt quay đầu lại phía này nhìn.

Trần Thái không muốn giao thiệp với những người đó, liền nói: “Em ở trong xe chờ anh ra.”

“Em không ăn cơm?”

“Tiệc của nhà anh mà, em đi cũng không thích hợp.” Trần Thái nhìn ra phía ngoài, thấy club này ở hẳn một khu riêng biệt, cách đó không xa là quán trà và các cửa hàng đồ cao cấp, y chỉ sang một tòa nhà đối diện, “Bên kia là cửa hàng quần áo nhỉ, em nhân tiện qua đó xem chút. Xem xong em ăn luôn bên đó.”

Lục Tiệm Hành gật đầu. Trần Thái chờ anh đi khỏi, ngồi trong xe một hồi, lòng nghĩ phía anh chắc cũng phải ít nhất , tiếng nữa mới xong việc, thế là gọi điện thoại quấy rầy BB, rủ hắn tới uống trà.

Lục Tiệm Hành đi thẳng vào trong mới phát hiện hôm nay có rất nhiều người tới đây, các chú các bác các cô và con cháu đều đủ cả.

Lục em đã ở đó đợi anh một lúc, thấy anh đi từ xa lại, đầu tiên là kinh ngạc: “Mình anh à?”

Hắn mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trong xe có hai người, còn tưởng rằng Lục Tiệm Hành dẫn theo bạn.

Lục Tiệm Hành “Ừ” một tiếng. Liếc mắt nhìn phía trước: “Hôm nay là ngày gì?”

“Ngày gây khó dễ.” Sắc mặt Lục em trầm xuống, vỗ vai anh, hai anh em cùng đi vào trong. Vào đến đại sảnh của club, xung quanh không có ai, hắn mới đè thấp giọng nói, “Sức khỏe của bố không tốt, đám người chủ tịch Vương không biết gần đây bỏ bùa mê thuốc lú gì với Khả Manh, khiến chị ấy liên tục đối nghịch với chúng ta.”

Lục Tiệm Hành hơi nhíu mày. Trong những người thân thích ở họ Lục, Lục Khả Manh là một người không hợp với anh nhất. Vốn dĩ anh từng tặng Lục Khả Manh một chiếc xe thể thao trong ngày sinh nhật cô, nhưng ngày đó đối phương giở giọng xỏ xiên cha mẹ nuôi của anh, Lục Tiệm Hành trong cơn tức giận liền thu lại quà. Từ đó về sau địch ý của Lục Khả Manh đối với anh cũng càng tăng.

Chỉ có điều người chiếm cổ phần nhiều nhất trong Truyền thông Thiên Di là Lục Tiệm Viễn, Lục Khả Manh thế mà còn theo phe anh em nhà họ Vương, khác nào ăn cây táo rào cây sung.

Chuyện này vốn cũng chẳng liên quan gì đến anh, Lục Tiệm Hành không nghĩ nhiều, cùng Lục em lên lầu, vào phòng ngồi xuống.

Bất ngờ chính là bố của hai người – ông Lục đã ngồi chờ bên trong, sức khỏe của ông không tốt, xung quanh ghế dựa đều lót đệm mềm, giờ ông ngồi đó với vẻ mệt mỏi càng lộ rõ vẻ gần đất xa trời so với bình thường.

Lục Tiệm Hành chợt nhớ tới cha nuôi của anh, lão tiên sinh bên đó tính ra còn lớn hơn ông Lục mười mấy tuổi, trước khi qua đời tóc tai đã bạc trắng, nhưng chưa bao giờ để lộ thần sắc suy nhược thế này. Anh và ông Lục ít khi gặp nhau, giờ khắc này ngoại trừ cảm thấy ông đáng thương thì cũng không có quá nhiều xúc động. Ngược lại là Lục Tiệm Viễn đau khổ hơn, hắn đi nhanh qua vài bước, thấp giọng gọi “bố”.

Ông Lục ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.

Lục em hỏi: “Sao bố lại tự mình tới đây, mẹ con đâu?”

“Ra ngoài rồi, ” Ông Lục thở dài, “Bà ấy nói…” Đến đây đột nhiên ngừng lại, ông bỗng đưa mắt nhìn Lục Tiệm Hành một cái.

Lục Tiệm Hành hiểu ý, định quay người đi, ông Lục lại nói: “Thôi, con cứ cùng nghe đi.”

“Có lẽ bố không chống đỡ được bao lâu nữa, ” Ông Lục than thở, “Chờ sau khi ta chết, mấy mẹ con lúc phân chia gia sản có lẽ sẽ có vướng mắc, cho nên bố định mấy ngày nữa sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông, sớm chuyển nhượng quyền nắm giữ cổ phần cho các con. Mẹ con và ba anh em mấy đứa, chia đều cho bốn người.”

Lục Tiệm Viễn bắt đầu nghẹn ngào, nhưng cũng biết đây là chuyện sớm hay muộn, chỉ gật đầu.

Song Lục Tiệm Hành lại cau mày, hiểu ra điều gì đó.

Quả nhiên, ông Lục nói: “Thế nhưng vấn đề ở chỗ. Dựa theo tỉ lệ vốn có, con nắm giữ % cổ phần, bố có %, mọi quyết định lớn nhỏ trong công ty cơ bản cũng là do con quyết thôi. Nhưng mà về sau… Hiểu chưa…”

Lục Tiệm Viễn lòng trùng xuống, sao có thể không hiểu.

Hiện tại cục diện trong Thiên Di là hắn chiếm % cổ phần, ông Lục %, Lục Tiệm Hành %. Bởi vì vẫn luôn có Lục Tiệm Hành và ông Lục trợ giúp phía sau, cho nên cục diện công ty vẫn luôn do hắn vững vàng điều khiển, không cần lo lắng những người khác.

Nhưng nếu như lần này ông Lục đem % cổ phần chia thành bốn phần… Như vậy bên này chỉ có hắn giữ %, Lục Tiệm Hành %, những thân thích khác và Lục Khả Manh giống nhau, đều không dựa dẫm được. Nếu như sau này bọn họ mang cổ phần đi nương nhờ bên chủ tịch Vương, về sau công ty chia thành hai phái đối lập, rất khó coi.

“Bố cũng muốn cho con thêm, nhưng mẹ con không đồng ý. Nếu như chờ đến sau khi bố chết mới chia gia sản, thêm vào cả ông bà thì phần của con càng ít hơn…” Ông Lục nói tiếp, “Bố đã cố hết sức rồi. Bữa cơm ngày hôm nay, thân thích tới rất nhiều, con cũng hãy khuyên nhủ mọi người, gia đình hòa thuận vạn sự hưng.”

Lục Tiệm Hành nhìn ông suy yếu đến mức này, cũng không đành nhiều lời, chỉ gật đầu nói: “Con biết rồi.”

Đợi đến lúc ăn cơm, người một nhà ngồi vây quanh bàn tròn, ông Lục ăn vài miếng thể lực đã không thể chịu đựng thêm, liền được người cõng sang dựa vào sô pha bên cạnh nghỉ ngơi.

Lục Tiệm Viễn đang muốn nói chuyện cùng Lục Tiệm Hành, liền nghe một người cô vốn yên lặng trong bữa tiệc giờ mới lên tiếng hỏi hắn: “Tiệm Viễn, công ty của các cháu giờ đang thiếu người nhỉ?”

Lục Tiệm Viễn hơi ngẩn ra, liếc nhìn cậu em họ ngồi bên cạnh, kinh ngạc nói: “Tiếu Thành không phải vẫn chưa tốt nghiệp sao?”

“Chưa tốt nghiệp, nhưng đang phải tìm nơi thực tập mà, ” người cô cười nói, “Cô nghĩ nó học chuyên ngành quản lý, thay vì ra bên ngoài tìm thì tới công ty nhà mình vẫn hơn, cho nên cháu xem sắp xếp nhé?”

Lục Tiệm Viễn không nghĩ nhiều, sắp xếp chức vị cho người nhà không phải vấn đề lớn, vì vậy gật gật đầu: “Để cháu xem.” Hắn nói xong hỏi em họ, “Em muốn vào ban ngành nào?”

Em họ lén liếc hắn một cái, không lên tiếng. Người cô lập tức nói: “Sao còn phải phân ban ngành làm gì, cứ giống như anh em hai đứa làm sếp tổng không được sao.”

“Sếp tổng?” Lục Tiệm Viễn cảm thấy thật vớ vẩn, “Chức vụ cao tầng trong công ty đã kín, không có ghế sếp tổng cho cậu ấy ngồi. Hơn nữa Tiếu Thành mới vừa tốt nghiệp… Làm thư ký hoặc là trợ lý còn có thể thử xem.”

“Cháu nói đùa à, ” người cô lại cười nói, “Không phải cô nói cháu, ý là anh trai cháu ấy, Tiệm Hành chỉ có chút bản lĩnh ấy mà cũng có thể làm sếp tổng, vậy thì sao Tiếu Thành không thể được? Tiếu Thành cũng là tốt nghiệp trường đại học ưu tú hàng đầu đấy.”

Bà nói đến đây ngừng lại, thở dài một tiếng, lại nói: “Hơn nữa không phải cô nói đâu, nhưng có mấy người tốt số thật đấy, chiếm được lợi ích ở cả hai bên. Cháu nói xem, người làm cha bên kia thấy sức khỏe không ổn, cho chút cổ phần; người làm cha bên này thấy sắp không xong, cũng cho ít cổ phần. Đây gọi là số mệnh mang tài nha.”

Lục Tiệm Viễn sững sờ, nhíu mày.

Hắn vừa định lên tiếng, liền nghe Lục Khả Manh cũng bật cười, chép miệng: “Không chỉ số mệnh mang tài, còn mang cả sát đấy. Nếu không sao ai làm cha cũng xui xẻo vậy.”

Hai người trắng trợn hướng vào Lục Tiệm Hành, nhưng sắc mặt anh vẫn không thay đổi, Lục Tiệm Viễn đã nổi giận, đặt mạnh ly rượu xuống, mắng: “Chị nói chuyện biết lựa lời đi! Đây là anh trai của mình, chị không nhận vẫn có tôi nhận đấy!”

“Không lựa lời thì làm sao?” Lục Khả Manh hất cằm lên, không phục nói, “Tôi không khách khí với anh ta, với cậu cũng không thèm khách khí. Có phải cậu mỗi ngày làm thuộc hạ cho anh ta đến mức bị ngu dốt luôn rồi không. Bố chúng ta nhiều năm chỉ muốn đưa công ty ra thị trường, nhưng đến khi vào trong tay cậu, tài lực công ty vốn đang lớn mạnh là vậy, hàng loạt khoản tiền đợi thu vào, cậu lại sống chết không đồng ý!”

Lục Tiệm Viễn cười lạnh nói: “E rằng kẻ ngốc là chị ấy, tôi còn thắc mắc nhóm người chủ tịch Vương sao dạo này lại hung hăng như vậy, hóa ra trong nhà có kẻ gian, phối hợp trong ngoài với người ta.”

“Con không thể nói chị con như vậy được, ” Bà Lục từ đầu vẫn ngồi bên cạnh, giờ khắc này mới chậm rãi mở miệng nói, “Mẹ cũng cảm thấy phương pháp của con quá mức bảo thủ, bà Vương của bên truyền thông Đông Thị Vương trước đây cũng giống như chúng ta, nhưng người ta đã sớm gia nhập sàn chứng khoán rồi. Những cái khác ta không hiểu, nhưng triệu của bà ấy biến thành triệu là thật…”

“Mấy thứ mọi người nói con đều hiểu, con cũng không phải không muốn để cho mọi người kiếm tiền, ” Lục Tiệm Viễn bất đắc dĩ nói, “Nhưng lần này tập đoàn Chúng Ngân() đánh cược với chủ tịch Vương, dù có thế nào ông ta cũng sẽ không thua thiệt, vấn đề chỉ là kiếm được nhiều hay ít mà thôi, còn nếu công ty chúng ta một khi đánh cược thất bại, rất có thể sẽ mất đi quyền kiểm soát công ty.”

“Thế nhưng nếu cháu không đánh cược, Chúng Ngân cũng sẽ không đầu tư, ” người cô nói, “Công ty hiện giờ đang thiếu tiền đúng không? Mời đạo diễn phải bỏ tiền, đầu tư truyền hình cũng phải bỏ tiền, cháu không có tiền thì làm thế nào?”

“Bên mình vẫn chưa đến mức độ đó, ” Lục Tiệm Viễn trả lời, “Cháu và anh trai cháu vẫn sẽ quản lý sát sao, hạng mục trong năm nay của công ty khá nhiều, chỉ cần vượt qua được, sang năm sẽ thu lợi về. Bất kể thế nào, vào giai đoạn nguy cấp này, vẫn mong mọi người đừng cõng rắn cắn gà nhà.”

Hắn nói xong thấy mỗi người một vẻ, lòng giận lắm nhưng cũng hết cách. Quay đầu lại nhìn Lục Tiệm Hành, anh vẫn là dáng vẻ chẳng quan tâm, chỉ cúi đầu chậm rãi ăn canh dùng bữa.

Lục Tiệm Viễn càng thêm khó chịu, lúc này, Lục Tiệm Hành có lẽ là người duy nhất ủng hộ hắn.

Nghĩ vậy, hắn không nhịn được hỏi: “Anh, anh thấy sao?”

Lục Tiệm Hành quả nhiên gật đầu, sảng khoái nói: “Anh hoàn toàn ủng hộ chú, chú nói sao thì cứ vậy đi.”

Lục Tiệm Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Bà Lục chợt ho một cái, đưa mắt nhìn lại: “Ừm, Tiệm Hành, cổ phần của con… Có phải là nên bàn bạc lại?”

Lục Tiệm Hành một mực yên lặng ăn cơm, nghe vậy ngẩn ra.

Trong nhà họ Lục, người duy nhất anh không chủ động nói chuyện chính là bà.

Bà Lục nói: “Thật ra đã tính xong trừ trước rồi, cổ phần của bố con chủ yếu là cho Tiệm Viễn và Khả Manh.”

Lục Tiệm Hành: “Ồ.”

“Hiện giờ nếu con đã về nhà họ Lục, không chia cho con cũng kỳ cục, ” Bà Lục nở nụ cười, ngước mắt nhìn anh, “Thế nhưng % có phải là hơi nhiều không? Trước đó con đã có % rồi mà.”

“Không giống nhau, ” Lục Tiệm Hành chân thành nói, “% ban đầu của con, là do cha (nuôi) con dùng từng đồng tiền để đầu tư. Còn % lần này, là bố con nên cho.”

“Thế cũng không thể cho nhiều như vậy, ” Bà Lục lên tiếng, “Ông ấy hiện giờ không được nhanh nhạy, đầu óc hồ đồ, ta không đồng ý như vậy.”

“Hết cách rồi, ” Lục Tiệm Hành nói, “Năm đó khi người và bố con làm chuyện sai trái ngoại tình, con và chồng trước của người cũng đâu có đồng ý, nhưng có thể làm được gì đây? Đành chấp nhận thôi…”

Lời vừa nói ra, bữa tiệc nhất thời trở nên yên tĩnh.

Lục Tiệm Hành từ trước tới nay vẫn luôn giống như một con tò he, không nói chuyện, tính khí cũng tốt, đây là lần đầu tiên thấy anh đối chọi với người khác.

Mấy người thân thích đều hết sức kinh ngạc, lại cảm thấy chuyện này khá lúng túng, vì vậy đều im lặng không lên tiếng, đưa mắt nhìn bà Lục.

Mấy năm trước bà Lục vẫn luôn coi thằng con lớn là vết nhơ, chỉ muốn xóa đi thật sạch, hơn hai mươi năm không hề liên lạc, cũng không hề có một chút tình cảm mẹ con, lúc này càng nhìn càng thấy khó ưa.

Ai ngờ Lục Tiệm Viễn cố tình giúp đỡ bên kia, vậy mà lại nói: “Anh con ở bên ngoài chịu khổ suốt bao nhiêu năm, trong nhà nợ anh ấy không chỉ một ít đâu, nếu như không đồng ý, vậy cũng chỉ có thể cho anh ấy thêm chứ nào có đạo lý bớt đi.”

Lục Khả Manh thấy thế cười lạnh: “Thế này thì dứt khoát đừng phân chia nữa, đợi về sau rồi chia di sản.”

“Được, ” Lục Tiệm Viễn giận dữ, vỗ bàn đứng lên, “Nếu đã như vậy, vậy chị chờ coi, nhân lúc bố vẫn chưa đến công ty, ngày mai tôi sẽ đề nghị mở cuộc họp cổ đông, chuyện đầu tiên là đá chị ra.”

Hắn nói xong cầm lấy đồ đạc của mình, đá văng ghế rời đi trước.

Lục Tiệm Hành không yên lòng, cũng lấy đồ định đi theo, lúc quay đầu liền nhìn thấy ông Lục ngồi một góc trong phòng riêng, nhìn cả nhà già trẻ cãi vã ầm ĩ chỉ vì xem khi nào mình chết. Lúc tới anh chỉ thấy ông thật đáng thương, giờ nghĩ đến cuộc đời của ông, cũng coi như là một vị tư bản có danh tiếng, không khỏi lại khiến người ta cảm thấy đáng buồn.

Lục Tiệm Hành hơi ngẩn ra, sau đó rũ mắt xuống, quay đầu sải bước đi ra ngoài.

Lục Tiệm Viễn đã đi xuống dưới lầu, đốt điếu thuốc, chống tay đứng đó. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ cúi người xuống, lộ rõ vẻ ủ rũ.

Lục Tiệm Hành vỗ bờ vai hắn, khuyên nhủ: “Đừng nóng vội, trong tay đạo diễn Vương Kỳ còn có %, có lẽ có tranh thủ đàm phán được.”

“Không dễ đâu, đạo diễn Vương luôn theo phe mạnh hơn, đứng về phía đại đa số.” Lục Tiệm Viễn cười khổ nói, “Anh có biết vì sao bà ấy muốn chia phần ít cho anh không?”

“Biết, ” Lục Tiệm Hành nhàn nhạt trả lời, “Anh ít chẳng khác nào chú ít, bọn họ sẽ càng có quyền kiểm soát, về sau muốn làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều.”

Lục Tiệm Viễn thở dài: “Em đột nhiên cảm thấy hơi chênh vênh. Lão họ Vương điên rồi, ông ta hiện giờ quả thực là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”

Hai anh em đứng ở trước cầu thang cùng nhìn ra xa, ánh nắng ban trưa có chút chói mắt, Lục Tiệm Viễn lại cứ đứng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Nếu như, Thiên Di cần một khoản tiền lớn…” Hắn quay mặt sang, bỗng nhìn vào Lục Tiệm Hành, “Anh sẽ bỏ tiền giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn chứ?”

Lục Tiệm Hành hơi nheo mắt, đáp: “Anh không có tiền.”

——————–

Chú thích:

() Trong raw chỗ này là gọi bằng từ “锅锅” [guō guō], đây là phương ngữ của vùng Hồ Bắc, Hồ Nam, Tứ Xuyên, Phụ Ninh (TQ). Nghĩa tương đương với từ “ca ca” tức “anh, anh trai”.

() Trong raw chỗ này dùng từ “众银”, đoạn này thật ra mình không hiểu lắm, không biết tác giả muốn nói tới tên một tập đoàn, công ty, ngân hàng… nào đó hay là một thuật ngữ của giới kinh tế nữa @@

Sau khi tham khảo qua ý kiến của một người bạn, mình tạm để nó là tên riêng theo Hán Việt nhưng vẫn không chắc lắm. Cho nên có cao nhân nào ghé qua đây mong giúp đỡ mình hén:”>

Chuyên mục mỗi ngày một mẫu siêu xe của tổng tài =))) Xe Maserati, ư ư đẹp quớ!!!

——————–

Thật sự không ưa nổi bà Lục, làm mẹ kiểu gì kì cục vậy. Lỗi lầm của bà ấy nhưng sao lại đổ hết lên đầu con rồi còn ghét con mình đẻ ra đến vậy…

“… Năm đó khi người và bố con làm chuyện sai trái ngoại tình, con và chồng trước của người cũng đâu có đồng ý, nhưng có thể làm được gì đây? Đành chấp nhận thôi…” ~ câu này của anh Lục thật sự làm mình hả hê lắm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio