Ngày hôm sau Thu Triết Ngạn thực sự đến tìm Lâm Gia Mộ, anh còn nghiêm túc trả lời mail của Lâm Gia Mộ.
Rồi Lâm Gia Mộ lại gửi mail mới, hai người đã trao đổi số điện thoại hiện tại, vì vậy không cần dùng phương thức liên lạc qua mail như ban đầu nữa.
Hồi chia tay cả hai đã cắt đứt sạch sẽ, dù vẫn có bạn bè chung, chỉ cần tìm một người hỏi thông tin liên lạc của nhau là được, nhưng họ chưa từng làm thế.
Đôi bên đã cắt đứt gần mười năm rồi.
Lâm Gia Mộ nói với anh: “Tiểu Thu, hiện tại anh cũng đang ở trong nước, anh đến gặp em hay là em đến gặp anh? Mình gặp mặt rồi nói chuyện nhé.”
Thu Triết Ngạn ngẩn người: “Anh đang ở trong nước? Anh về khi nào?”
Lâm Gia Mộ cười khổ: “Anh về được một năm rồi.”
Thu Triết Ngạn tính nhẩm trong lòng, thời điểm Lâm Gia Mộ về nước chính là lúc anh gặp Trang Hãn Học.
Mà cứ nghĩ đến Trang Hãn Học là anh lại thấy tức, nhất định phải tìm cách bắt con sâu lười đó về.
Thu Triết Ngạn suy nghĩ một lúc, đoạn hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Lâm Gia Mộ đáp: “Thành phố S.”
Thu Triết Ngạn giật mình, trầm ngâm nói: “Thành phố S à…”
Lâm Gia Mộ hỏi: “Thành phố S thì sao?”
Con sâu lười chậm hiểu nhà anh cũng ở thành phố S, có thể tiện đường qua ngó tên khốn khiến người ta tức chết đó một cái, Thu Triết Ngạn bảo: “Không sao cả, đúng lúc tôi có việc cần đến thành phố S, để tôi đến gặp anh.”
Hai người chọn thời gian và địa điểm hẹn xong, Lâm Gia Mộ nói: “Tình hình kinh tế của em hiện đang eo hẹp, mà chi phí đi lại cũng không ít, chừng nào em đến, anh sẽ mời em ăn cơm nhé.”
Thu Triết Ngạn không khách sáo: “Cảm ơn… cảm ơn thầy Lâm.” Nhất thời anh không biết nên xưng hô thế nào.
Lâm Gia Mộ khựng lại một chút, có lẽ anh ta cảm thấy hoài niệm khi nghe cách gọi quen thuộc này, cười nói: “Tôi không còn làm thầy lâu rồi, Tiểu Thu à.”
Ngày hôm sau.
Thu Triết Ngạn gửi tin nhắn cho Trang Hãn Học trong khi chờ ở sân bay: [Lâm Gia Mộ cũng đang ở thành phố S, em đến gặp anh ta bàn công việc]
[Bàn xong sẽ đến gặp anh, phòng em đặt hay anh đặt?]
Lúc đó Trang Hãn Học đang họp, đọc tin nhắn rồi cảm thấy Thu Triết Ngạn quá thần kỳ.
Hắn tưởng họ còn đang chiến tranh lạnh, kiểu gì cũng phải lạnh thêm vài hôm nữa, mấy chuyện như hẹn hò chắc chắn bể kèo rồi, kết quả Thu Triết Ngạn còn hỏi hắn đặt phòng.
Có lẽ đối với đàn ông, không chịch thì không làm hòa được nhỉ? Nếu vẫn chưa được thì chịch thêm phát nữa.
Trang Hãn Học thầm nghĩ: Quào, đi gặp bạn trai cũ xong thì đến ngủ với tôi à?
Nhưng Thu Triết Ngạn muốn ngủ với hắn, tức là muốn làm hòa phải không?
Đêm đó, Trang Hãn Học nằm mơ.
Mơ thấy mình tình cờ bắt gặp Thu Triết Ngạn và Lâm Gia Mộ đang ăn tối dưới ánh nến.
Lâm Gia Mộ vẫn giống như trong ảnh, đeo cặp kính gọng vàng, dịu dàng và lịch sự, chuẩn phong cách nhà giáo.
Hai người họ ngồi bên nhau xứng đôi miễn bàn.
Sau đó, Lâm Gia Mộ dịu dàng nói với Thu Triết Ngạn: “Tiểu Thu, sau bao nhiêu năm, anh vẫn không thể quên em.”
Thậm chí còn nắm tay Thu Triết Ngạn nữa.
Thu Triết Ngạn chưa kịp trả lời.
Hắn đã nổi trận lôi đình lao ra, chẳng hiểu sao, hắn còn lôi ra một thứ trông như túi thần kỳ của Doraemon, “vút” một cái cất Tiểu Thu vào túi luôn.
Hắn nói với Lâm Gia Mộ: “Anh đừng có lộn xộn, giờ Thu Triết Ngạn là bạn trai của tôi, của tôi!”
Lâm Gia Mộ ung dung hỏi hắn: “Anh Trang, anh thấy ngoài tiền ra thì anh còn chỗ nào xứng với Thu Triết Ngạn không? Học thức, đạo đức hay năng lực làm việc của anh? Anh ở nhà chăm sóc Thu Triết Ngạn à? Anh đối xử với em ấy tốt hơn tôi sao? Hay anh cho rằng mình tài giỏi hơn tôi? Còn cần phải so sánh nữa à?”
Hắn không so được, hắn tức giận gào lên.
Lâm Gia Mộ còn báo cảnh sát bắt hắn, nói hắn cướp đồ của người khác.
Trang Hãn Học trình bày: “Không phải đâu, Thu Triết Ngạn là của tôi thật mà.”
Lâm Gia Mộ lấy bức ảnh hai người chụp chung ra làm bằng chứng, bảo: “Nhưng tôi mới là người đầu tiên Thu Triết Ngạn thích, tôi là người đàn ông đầu tiên của em ấy.
Tôi có được em ấy trước, giờ tôi muốn lấy em ấy về.”
Trang Hãn Học… Trang Hãn Học chẳng có chứng cớ gì.
Hắn giật mình tỉnh dậy, tim vẫn còn đập liên hồi.
Quýnh quáng đến độ mồ hôi đầm đìa.
Trang Hãn Học nhìn đăm đăm cái trần nhà trong bóng tối, thực sự rất sốt ruột.
Có khi nào Tiểu Thu bị Lâm Gia Mộ bắt cóc luôn không?
Bởi vì đang nghĩ đến chuyện Thu Triết Ngạn sẽ đi gặp Lâm Gia Mộ, nên hôm nay tâm trạng Trang Hãn Học rất tệ, ngay cả cô thư ký thường bị hắn chọc điên cũng có thể nhận ra hôm nay sếp Trang không vui.
Ngày thường tên này lúc nào cũng cười hề hề, chẳng biết hắn vui cái gì.
Hôm nay lại ủ rũ như vậy, rất bất thường.
Bình thường cô cảm thấy tên này quá đần, thật sự không muốn quan tâm đến hắn, nhưng nhìn hắn không vui thì lại thấy đáng thương.
Cô thư ký hỏi: “Anh Trang, hôm nay anh sao vậy?”
Trang Hãn Học thở dài nói: “Không có gì.”
Họp buổi sáng định kỳ.
Ba thấy hắn như vậy, còn tưởng hắn lại làm biếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà dạy bảo: “Anh làm sao đấy? Bị đàn bà ép khô rồi à?”
Trang Hãn Học đỏ mặt: “Không có ạ, tối qua con ngủ không ngon…”
Ba nói: “Thế thì uống lon Red Bull đi, xốc lại tinh thần, nhìn anh thế này… có ra cái gì không? Đứng thẳng lên! Mở mắt ra! Anh mà ra ngoài làm ăn thì ai thèm nghe anh nói?”
Trang Hãn Học chỉ đành làm ra vẻ một chút, nhưng trong đầu hắn vẫn chỉ toàn là Thu Triết Ngạn.
Trang Hãn Học rề rà lê bước tới cửa, nghĩ ra điều gì đó, hắn quay lại, uể oải hỏi ba: “Ba ơi, ba cho con chút tiền tiêu vặt được không? Con đang thiếu tiền.”
Ông Trang thấy vừa tức vừa buồn cười với thằng con này, hỏi: “Mẹ anh không cho anh tiền à? Anh còn thiếu tiền tiêu?”
Trang Hãn Học giả vờ thở dài, than thở: “Chẳng phải mấy năm nay con ở ngoài nghèo kiết xác sao? Không có tiền thì không có tự tin đâu ba ạ.”
Ông Trang không keo kiệt, hỏi: “Anh muốn bao nhiêu?”
Trang Hãn Học mạnh dạn hơn một chút: “Hai… hai mươi triệu ạ.”
Ông Trang nói: “Được, tôi cho anh cái thẻ, tiết kiệm ít tiền.
Anh xem đồ của anh toàn là mẫu cũ, hai mươi triệu đó anh dùng mua cái gì tốt tốt đi.
Mẹ anh đúng là keo kiệt, bệnh cũ bao năm chẳng sửa được.”
Trang Hãn Học: “!!!”
Cho thật hở???
Ông Trang còn nói: “Cuối tuần tôi dẫn anh với em trai anh đi ăn.
Anh chuẩn bị quà đi.”
Trang Hãn Học: “Sao đột ngột vậy ạ?”
Ông Trang: “Đột ngột cái gì? Nó mười tám tuổi rồi, hai đứa là anh em, chẳng lẽ không định gặp nhau? Chuẩn bị quà cho đàng hoàng, đừng bắt nạt em trai.”
Trang Hãn Học: “Con không keo kiệt đến mức bắt nạt một đứa trẻ mới lớn đâu.”
Giờ Trang Hãn Học đâu có rảnh so đo với đứa em hờ của mình.
Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến số tiền tiêu vặt mà ba cho hắn thôi.
Hai mươi triệu, hai mươi triệu đó!!
Thật sự là sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng[1].
[1] Trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát.
Má! Hắn thấp tha thấp thỏm vạch kế hoạch, cuối cùng quay đầu mở miệng xin tiền là được ngay hai mươi triệu.
Trang Hãn Học nhất thời dạt dào cảm xúc.
Vốn dĩ mẹ không cho hắn nhiều tiền, hắn còn tưởng mình không thể cứ xin nhiều như vậy được, cho nên mới bí mật nhập hàng lậu vào dự án đầu tư của công ty.
Nếu cứ xin là được, thế còn vạch kế hoạch làm chi? Lúc trước còn phải quan sát cẩn thận rất lâu, mặt trận bị kéo thật dài, bộ không mệt chắc?
Trang Hãn Học nghĩ ra một ý tưởng hay.
Tiền vào thẻ.
Buổi chiều Trang Hãn Học tan làm, lập tức chạy đến nói với mẹ: “Mẹ, ba tệ quá, ba muốn lôi kéo con, muốn dùng tiền mua chuộc con! Ba cho con tiền để con theo phe ba.
Cho con hai mươi triệu luôn.”
“Con thấy ba đúng là cao tay.
Mẹ coi, ba muốn đẻ con riêng, mẹ còn tới tận nhà, cuối cùng người đàn bà kia vẫn bình yên vô sự, không phải đều là kế hoạch của ba hết sao? Con nghĩ lại mới thấy, nếu ba bảo vệ cô ta thì cô ta sẽ lành lặn thật sao? Việc ba làm mới chính là bảo vệ cô ta đó.”
“Con không ngờ ba gian xảo như vậy, ổng còn nói cuối tuần này dẫn con với đứa con của nhân tình đi ăn đó.”
“Rõ ràng là mua chuộc con mà.”
Mẹ hỏi: “Hửm? Thật à? Rồi con vẫn nhận tiền của ông ta hả?”
Trang Hãn Học bảo: “Sao lại không chứ? Con thiếu tiền mà, con nghèo muốn chết luôn.”
Mẹ mắng: “Cái thằng vô tích sự này, cho có hai mươi triệu mà con bị ổng mua rồi hả?”
Trang Hãn Học nói: “Ai bảo mẹ ki bo, cho con có ba triệu, không đủ tiêu.”
Mẹ lấy cây gậy vờn mèo đánh hắn.
Trang Hãn Học: “Mẹ ơi, mẹ cũng cho con ít tiền đi, nếu mẹ cho con tiền thì con không đi gặp thằng em kia đâu.
Cho ổng tức chết luôn.”
Mẹ tức giận cười: “Không cần đâu, nhưng nếu con cần tiền thì phải nói với mẹ chứ, mẹ sẽ cho con tiền mà.”
Trang Hãn Học lầm bầm: “Hồi trước con xin mà mẹ có cho đâu…”
Mẹ cũng đưa thẻ ngân hàng cho hắn: “Ba con cho hai mươi triệu phải không.
Mẹ cho con ba mươi triệu, đủ chưa?”
Trang Hãn Học tí tởn cung kính nhận thẻ bằng hai tay, y như Lý Liên Anh nhận thưởng của lão Phật gia[2]: “Đủ rồi ạ, cảm ơn mẹ, mẹ là số một!”
[2] Lão Phật gia là cụm từ để chỉ Từ Hi Thái hậu, còn Lý Liên Anh là thái giám thân cận của Từ Hi Thái hậu.
Trang Hãn Học nhìn trái ngó phải mấy lần.
Thế là lừa được năm mươi triệu rồi?
Trang Hãn Học ngắm hai cái thẻ, cứ thế nhận được năm mươi triệu, hắn vui đến mức hát nghêu ngao.
Ngày mai hắn sẽ chuyển tiền cho Tiểu Thu, dù chưa được trăm triệu nhưng cũng đủ cho Thu Triết Ngạn vượt qua thời kỳ khó khăn này.
Nếu biết đơn giản như vậy, hắn còn vắt óc viết kế hoạch làm chi?
Có tiền rồi, Trang Hãn Học lập tức lấy lại được tự tin, hắn gọi điện cho Thu Triết Ngạn, hồ hởi nói: “Tiểu Thu! Tiểu Thu! Tiểu Thu!”
Thu Triết Ngạn còn đang chiến tranh lạnh với hắn, nên cố tình tỏ ra thờ ơ, hỏi: “Làm sao?”
Trang Hãn Học cười nhăn nhở: “Tôi có năm mươi triệu rồi.
Tuy chưa được một trăm triệu nhưng cũng không ít đâu.
Em đừng gặp Lâm Gia Mộ nữa, được không? Mai tôi gửi tiền cho em.”
Thu Triết Ngạn hỏi: “Anh lừa của ba mẹ à?”
Trang Hãn Học: “…”
Thu Triết Ngạn: “Em không cần.”
Trang Hãn Học: “Tại sao không?”
Thu Triết Ngạn không trả lời ngay.
Trang Hãn Học nghe thấy một giọng nam dịu dàng ở đầu dây bên kia hỏi: “Bạn trai em à?”
Thu Triết Ngạn trả lời: “Ừ, bạn trai tôi.”
Trái tim Trang Hãn Học lỡ một nhịp.
Thu Triết Ngạn cố ý chọc giận tên này, cảm thấy vui khi trả thù được Trang Hãn Học: “Giờ em đang bàn công việc với Lâm Gia Mộ, chút nữa gọi lại cho anh sau.”
Trang Hãn Học sững sờ, hắn tủi thân “ò” một tiếng, sau đó thực sự cúp điện thoại.
Thu Triết Ngạn lại tự cáu, “ò” là xong rồi hả? Rốt cuộc cái tên này có ghen chưa vậy?
Khi yêu, Thu Triết Ngạn sẽ không che giấu cảm xúc của mình.
Lâm Gia Mộ cầm tách cà phê bằng hai tay, cười khẽ: “Tiểu Thu, em vẫn như xưa.
Khi yêu, em sẽ lơ là mọi thứ xung quanh.”
Thu Triết Ngạn sực tỉnh, nhận ra rằng vừa rồi mình đã bỏ quên Lâm Gia Mộ, vội xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
“Không sao.” Lâm Gia Mộ nói: “Nhưng mà em có cần đi dỗ bạn trai không? Tôi cũng không vội.”
Thu Triết Ngạn do dự một lúc, đoạn lắc đầu nói: “Tôi đã hẹn tối nay gặp anh ấy rồi.
Đến lúc đó sẽ nói với anh ấy sau.”
Nói thì vậy, nhưng từ đầu đến cuối thái độ của Thu Triết Ngạn có vẻ hơi lơ đãng, dù anh đã cố che giấu điều đó.
Hai người thảo luận sơ về việc hợp tác.
Trong hai ngày tới, Lâm Gia Mộ sẽ đưa anh đến thăm các nhà đầu tư, tìm kiếm một cơ hội.
Thu Triết Ngạn chân thành nói: “Cảm ơn thầy Lâm.”
Lâm Gia Mộ nhẹ nhàng nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Bàn việc công xong là đã hơn ba giờ, có thể nói việc tư rồi
Lâm Gia Mộ nói: “Tiểu Thu, anh nghe ba em nói, hình như hiện tại bạn trai em không đi làm? Hai người sống chung à?”
Thu Triết Ngạn thầm nghĩ: Chuyện này mà ba cũng nói với Lâm Gia Mộ nữa? Anh nói: “Hiện tại chúng tôi không sống cùng nhau, anh ấy đã tìm được công việc mới.”
Lâm Gia Mộ nói: “Nghe nói anh ta lớn tuổi hơn em?”
Thu Triết Ngạn trả lời: “Anh ấy hơn tôi bảy tuổi.”
Lâm Gia Mộ nói: “Em vẫn thích đàn ông lớn hơn em à…”
Thu Triết Ngạn nghĩ về Trang Hãn Học, cái tên này ngoại trừ tuổi trên chứng minh thứ lớn hơn anh, thì có chỗ nào giống đàn ông hơn ba mươi đâu? Vừa ngốc vừa khờ, làm việc thì không đâu vào đâu, muốn đi là đi.
Thu Triết Ngạn nói: “Chỉ là trùng hợp tuổi anh ấy lớn hơn tôi thôi.”
Họ đang nói chuyện trong một quán cà phê, Lâm Gia Mộ khăng khăng đòi mời cà phê, nên Thu Triết Ngạn định mời anh ta ăn cơm đáp lễ.
Rời quán cà phê, không đi xa, anh đã đặt chỗ ở một nhà hàng Singapore trong trung tâm thương mại.
Vì uống nhiều nước nên Thu Triết Ngạn phải đi vệ sinh.
Lâm Gia Mộ đợi anh ở ngoài.
Lúc này, Lâm Gia Mộ nghe thấy tiếng cười và tiếng reo hò của trẻ con cách đó không xa.
“Chú ơi, chú giỏi quá!”
“Cái đó! Cái đó! Chú gắp được không?”
“Con thấy con búp bê đó dễ thương lắm.”
“Chú ơi, chú phải gắp được cái này thì mới đỉnh.
Lúc nãy con thấy chị kia gắp hơn chục lần mà không được đó.”
Lâm Gia Mộ nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trông thấy một người đàn ông mặc đồ âu, đi giày da bị đám trẻ con vây quanh, đang chơi máy gắp thú trong khu trò chơi.
Người đàn ông này khoảng chừng ba mươi, rõ ràng ăn mặc như thành phần tri thức, nhưng lại khiến người ta có cảm giác giống thanh niên thích ru rú trong nhà, chẳng ăn nhập gì cả.
Lâm Gia Mộ thấy trong máy gắp thú mà người đàn ông này đang chơi có một chiếc túi hình thỏ trắng lông xù rất dễ thương.
Con gấu bông này khá lớn nên rất khó gắp, khiến người ta sốt ruột không biết hắn có thể thành công không.
Người đàn ông thử một lần, đã gắp được gấu, nhưng khi đến gần lối ra thì lại thất bại.
Người đàn ông “ai da” một tiếng, đổi tiền lấy xu chơi game: “Lại nào, lại nào.”
Đám trẻ bên cạnh cổ vũ hắn: “Cố lên! Cố lên!”
Tiếc quá.
Lâm Gia Mộ không nhịn được, đến gần quan sát.
Người đàn ông tháo cà vạt, vò thành một cục nhét vào túi, cởi nút áo sơ mi trên cùng, đoạn hít một hơi thật sâu như đang vận công, không phục nói: “Tôi không tin mình không gắp được.”
Cậu nhóc đứng bên cạnh nói: “Cậu ơi, cậu nói đến trung tâm thương mại tìm người mà? Cậu còn tìm không đó? Sao cậu lại nghiện máy gắp thú vậy? Gắp không được thì thôi, mấy cái này toàn lừa đảo.
Người ta cố tình thiết kế cho mình không gắp được mà, cậu có gắp một trăm lần cũng không được đâu, đừng phí tiền nữa.”
Người đàn ông không buồn quay đầu, hắn xua tay nói: “Đừng ồn, cậu làm được! Gắp được con gấu này rồi mình đi tìm người… Xem cậu gắp nó cho con nè.”
Cậu nhóc cạn lời: “Con là con trai, không thèm thỏ trắng đâu.”
Lâm Gia Mộ buồn cười, người đàn ông này thật là thú vị.
Người đàn ông hết sức tập trung nhìn máy gắp thú, hắn liếm môi, nhấn nút trò chơi như nhấn nút bom.
Đám đông vây xem cũng nín thở hồi hộp, giống như sợ rằng hơi thở của họ sẽ quấy rầy thao táo gắp.
Cuối cùng, dưới ánh mắt của đám đông, chiếc túi nhỏ hình thỏ trắng rơi vào lối ra.
Vài giây sau.
Mọi người tỉnh ra, đồng loạt vỗ tay “bôm bốp” khen ngợi hắn.
Người đàn ông lấy túi thỏ trắng ra, giống như vận động viên Olympic đang cảm ơn khán giả sau khi hoàn thành một động tác siêu khó.
Hắn tự hào giơ gấu bông lên, khoe khoang với cháu trai của mình: “Đã nói cậu là vua gắp thú mà, có lừa con đâu.”
Cháu trai bị cậu cưỡng chế treo túi thỏ trắng lên người: “… Cám ơn cậu.”
Vui vậy sao?
Thấy vậy Lâm Gia Mộ cũng muốn thử một lần, dù sao Thu Triết Ngạn cũng chưa quay lại nên anh ta muốn giết thời gian, cũng chẳng tốn mấy đồng.
Lâm Gia Mộ khá hướng nội, bèn chọn chiếc máy ở đầu xa nhất, lặng lẽ gắp gấu bông.
Anh ta cảm thấy mấy con gấu trong máy này khá nhỏ nên sẽ dễ gắp hơn.
Nhưng lại thất bại ba lần liên tiếp.
Không biết người đàn ông lúc nãy làm thế nào? Lâm Gia Mộ tự dưng thấy hơi hâm mộ hắn.
Người đàn ông kia không biết đã lững thững đến cạnh Lâm Gia Mộ từ lúc nào.
Lâm Gia Mộ hơi căng thẳng, cảm thấy mình gà quá.
Người đàn ông rất tự nhiên chỉ đạo Lâm Gia Mộ: “Qua trái một chút, ừ, ừ, ngay đây, xa hơn một chút, ừ, dừng lại.
Nhấn đi! Thử xem! Ai da, anh cứ nhấn đi, sai thì tôi chịu.”
Lâm Gia Mộ không dám nhấn, người đàn ông sốt ruột giùm anh ta, bèn chạm lên tay anh ta rồi nhấn nút.
Kẹp gắp thú rơi xuống, gắp con rối vải lên, an toàn lọt vào lối ra.
Lâm Gia Mộ vui mừng, má hơi nóng lên.
Người đàn ông vui vẻ huýt sáo: “Tôi quá đỉnh!”
Hắn lấy con rối ra, đưa cho Lâm Gia Mộ, cười bảo: “Đây, con rối này cũng dễ thương đấy.”
Lâm Gia Mộ rất vui, không hiểu sao tim lại đập nhanh, hai mắt lấp lánh, khóe miệng không khỏi nhoẻn lên: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Khi Thu Triết Ngạn tìm đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng này: “?”
Hình như bạn trai hiện tại của anh đang đong đưa với bạn trai cũ của anh???.