Tác giả: Hàn Thục
Biên tập: Aimee
“Công chứng chia tài sản thừa kế.”
Phản ứng đầu tiên của Trang Hãn Học là hắn nghe nhầm, hắn ngẩn ra một lúc, mới nói: “Ba đang đùa à?”
Ông Trang rất nghiêm túc: “Không đùa. Tôi đã nhờ luật sư Trần giới thiệu một luật sư đến đây rồi.”
Luật sư Trần là luật sư tư vấn pháp lý thương mại mà công ty họ đã hợp tác lâu năm.
Trang Hãn Học hơi hoảng: “Chưa đến mức phải viết di chúc mà ba? Ba cũng đã bệnh nặng đến vậy đâu?”
Ông Trang bảo: “Nhân lúc tôi còn minh mẫn, sức khỏe còn tốt, thì ta bàn bạc trước. Chuyện liên quan đến khoản tiền lớn như vậy, không thể chỉ nói vài câu là xong được, chắc chắn sẽ phải tranh cãi một thời gian nữa. Gọi anh hai, chị ba của anh qua đây đi.”
Đã nhiều năm rồi ông không liên lạc trực tiếp với hai đưa con lớn, mà đều thông qua người khác, bây giờ có con trai thứ ở đây, vừa lúc để nó làm trung gian. Đứa con trai thứ này chẳng giỏi giang gì, nhưng không đắc tội ai, mọi người đều sẽ nghe lời nó.
Trang Hãn Học rầu rĩ: “Ba ơi, đừng nói vậy, nghe như thể ba sắp ra đi vậy. Bác sĩ bảo tình trạng của ba khá ổn định mà?”
Ông Trang xua tay: “Bảo đi thông báo thì đi thông báo, lải nhải làm gì?”
“Phòng bệnh hơn chữa bệnh.”
“Nếu không, đợi đến lúc tôi đi đột ngột thì mới phiền phức.”
Trang Hãn Học chậm rì rút điện thoại ra, vừa định gọi thì lại hỏi: “Ba, gọi cả anh hai luôn ạ? Con liên lạc với anh hai được, nhưng mà ba không đã cắt đứt quan hệ cha con với anh rồi còn gì?”
Ông Trang nhấp một ngụm trà, mới nói nhẹ nhàng: “Đó chỉ là tờ giấy thôi, tôi chưa bao giờ đi công chứng, nên không có hiệu lực pháp lý.”
Trang Hãn Học ngạc nhiên.
Hóa ra ba và anh hai vẫn chưa cắt đứt quan hệ cha con.
Trang Hãn Học lại cầm điện thoại lên, vừa định bấm số thì lại hỏi: “Ba ơi, hay ba tự gọi điện cho anh chị đi? Nhấn một cái nút, nói hai câu là xong, sao lại bắt con truyền tin chứ?”
Ông Trang nghe hắn lải nhải mà nhức cả đầu: “Bảo gọi thì gọi đi! Sao mà lề mề thế!”
Trang Hãn Học lại ngứa đòn: “Ba không cắt đứt quan hệ cha con với anh hai thì sao ba không tự gọi điện cho anh ấy?”
Đôi lúc Trang Hoằng Nghị không phân biệt được con trai mình ngu thật hay giả vờ ngu nữa. Nói nó ngu thật thì nó lại hay nói trúng tim đen người ta, mà nói nó giả vờ thì nó lại ngu một cách quá chân thực.
Tưởng chừng như não nó chẳng có nếp nhăn nào, nhưng chỉ một câu nói đã có thể đâm thẳng vào tim gan khiến người ta sôi máu.
Ông Trang trừng mắt nhìn hắn.
Trang Hãn Học nhún vai, gọi điện cho anh hai trước mặt ba.
Hắn nhìn đồng hồ:
Ngày 6 tháng 5 năm 20xx
2 giờ chiều.
Ông Trang vểnh tai lắng nghe.
Trang Hãn Học nói: “Anh hai, ba nói muốn làm công chứng chia tài sản, bảo anh qua bàn bạc…”
“Dạ.”
“Ba nói chưa có đi công chứng chuyện cắt đứt quan hệ cha con, nên anh có thể tham dự.”
“Dạ. Chào anh.”
Trang Hãn Học cúp máy, nói thẳng: “Ba ơi, anh hai nói ảnh bị đuổi khỏi nhà rồi, tự thấy mình không thể bôi nhọ gia phong nhà họ Trang thêm nữa, nên sẽ không tham dự. Bảo ba không cần quan tâm đ ến anh nữa.”
Ông Trang ấn ngực, thở dài một hơi: “Tôi hiểu rồi.”
Trang Hãn Học hỏi: “… Con có cần khuyên anh hai thêm lần nữa không ạ?”
Ông già cảm thấy mất mặt, rõ ràng đứa con bất hiếu ngỗ nghịch kia mới là người sai, nó có tư cách gì mà vênh váo với mình? Rõ ràng đã đồng ý cho nó hiến thận, đã cho nó đường lui rồi, vậy mà nó còn không chịu xuống nước.
Ông Trang nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Ông tự gọi cho con trai, nói: “Không muốn nhận cũng không sao.”
“Nhưng phải tới đây, chính miệng nói với tôi là anh không muốn nhận một xu nào.”
3 giờ chiều
Trường Tiểu học Ngoại ngữ Thực nghiệm Thành phố S.
Trang Hạo Hiên nhận được điện thoại của mẹ, xin phép thầy giáo nghỉ học một ngày với lý do đi thăm ông ngoại đột nhiên ngã bệnh.
Thầy đồng ý cho nghỉ.
Trang Hạo Hiên gấp tờ giấy xin phép, kẹp vào lớp lót bìa sách giáo khoa Ngữ văn, cất cẩn thận.
Sở Ngọc đang giúp giáo viên đưa bài thi tới văn phòng thì nghe lỏm được.
Cậu nhóc bước nhanh hơn, bắt kịp Trang Hạo Hiên, hỏi: “Ông ngoại cậu bị bệnh à?”
Trang Hạo Hiên nhìn Sở Ngọc, cau mày.
Sở Ngọc rầu rĩ: “Ông ngoại tớ giờ đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt, tháng trước cũng vào viện rồi.” Papa bận công việc, cậu cũng coi như được ông nuôi nấng từ nhỏ, nghe người già ốm đau thì cảm thấy rất buồn.
Trang Hạo Hiên gật đầu, thấy trên tay Sở Ngọc cầm nhiều bài thi, bản thân không cầm gì trông có vẻ rất bất lịch sự, bèn chủ động cầm giúp một nửa.
Sở Ngọc nói: “Cảm ơn cậu.”
Trang Hạo Hiên nói: “Không có chi.”
Sở Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi bảo: “Chúc ông ngoại cậu sớm khỏe nhé.”
Trang Hạo Hiên nói cảm ơn.
Trở lại lớp học.
Trang Hạo Hiên ngồi xuống, thấy nhiều bạn học vây quanh Sở Ngọc, bên cạnh cậu ta rôm rả tiếng nói cười, như có một hàng rào vô hình bao quanh, đó là bầu không khí mà nó không thể hòa nhập.
Tại sao Sở Ngọc lại được mọi người yêu mến như vậy? Cậu ta học giỏi, biết chơi cờ, dễ kết bạn, lại được thầy cô yêu quý.
Nó nghe có người hỏi Sở Ngọc: “Sở Ngọc nè, hình như chú streamer mà cậu quen trên mạng bị người ta bóc phốt đấy. Cậu có quen chú đó phải không? Hay cậu nói thẳng cho tụi này biết chú đó có lừa đảo không đi?”
Sở Ngọc ngơ ngác: “Lừa đảo cái gì cơ?”
Bạn học nói: “Trên mạng nói chú đó giả làm người đồng tính, còn giả vờ giàu có nữa…”
Sở Ngọc đáp: “Chú ấy không lừa gạt ai cả, tớ gặp chú với cả bạn trai của chú rồi. Gia đình chú khá giả thật đấy.”
Đám học sinh đam mê hóng hớt đã được thỏa mãn, tụi nó há hốc mồm kinh ngạc. Đối với chúng, đồng tính luyến ái vẫn chưa phổ biến. Ở độ tuổi này, hẹn hò chỉ là trò chơi gia đình, còn tình yêu thì quá xa vời, huống hồ là chuyện đồng tính luyến ái, thứ đó như tồn tại ở chiều không gian khác.
Về phần Sở Ngọc thì đã tiếp xúc trực tiếp rồi!
Sở Ngọc chưa bao giờ nói với bạn học rằng mình có hai người cha. Không phải cậu xấu hổ, mà chỉ là thấy không cần phải gây thêm rắc rối. Bị người ta vây quanh quan sát như động vật quý hiếm cũng khá là khó chịu.
Buổi chiều tan học. Trang Hạo Hiên thu dọn cặp sách.
Nó luôn mang theo chiếc túi thỏ trắng mà cậu tặng. Hồi đầu mang đến trường còn bị tụi con trai trêu chọc, nhưng nom mặt nó nghiêm túc quá, làm chẳng ai dám trêu nữa.
Sở Ngọc hỏi: “Cậu mua cái túi này ở đâu thế?”
Trang Hạo Hiên thành thật đáp: “Không có mua, cậu của tớ chơi máy gắp thú cho tớ đấy.”
Sở Ngọc ghen tị lắm: “Thích thế, tớ chẳng có cậu…”
Trang Hạo Hiên nghĩ đến ông cậu chẳng ra làm sao của mình, cảm thấy không có gì đáng ghen tị cả. Nhưng ngẫm nghĩ rồi lại thấy cậu mình là người tốt nhất trên đời. Hôm nay đến bệnh viện, vừa hay có thể gặp cậu.
7 giờ tối
Thành phố X
Công ty công nghệ Thu Tấn.
Thu Triết Ngạn đang bận rộn xử lý công việc. Sau khi nguồn vốn được bổ sung, công ty cuối cùng cũng ổn định trở lại, không còn bầu không khí hoang mang nữa.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng có người hỏi anh Trang đâu, nhưng người duy nhất biết chuyện đã được anh dặn dò không được tiết lộ.
Tăng ca đến giờ này thì cũng gần tan ca rồi, trợ lý Tiểu Ngô tranh thủ lúc rảnh rỗi làm việc riêng.
Sở thích của hắn bao gồm xem livestream, lướt diễn đàn, hóng hớt chuyện showbiz,… Trên trang chủ diễn đàn, có một bài viết đang hot:
[Mọi người có hóng drama bóc phốt streamer giả gay trên C trạm không? Giờ có khả năng cao anh ta là bạn trai của Giang Nhược Vân đó!]
Cái tiêu đề quái quỷ gì thế này??
Tiểu Ngô tò mò click vào.
Rồi trên bài đăng chính, hắn nhìn thấy một bức ảnh.
Ủa khoan, sao trông giống anh Trang thế nhỉ?
Hắn xem hết cả bài viết, đầu óc choáng váng, đợi đã, đây là anh Trang mà? Cả tên cũng giống nữa.
Nhưng chẳng phải anh Trang là bạn trai của sếp Tiểu Thu à?
Hắn bối rối.
Hắn rất muốn nói với sếp Tiểu Thu, nhưng không biết nên mở lời thế nào. Hơn nữa, cả chuỗi sự việc này rối tinh rối mù, hắn hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn đang định lên tiếng.
Thu Triết Ngạn nhận được cuộc gọi, đứng dậy nói với mọi người: “Mọi người tan ca đi. Tôi cũng có việc, về trước đây.”
Anh hạ giọng, ngọt ngào nói: “Alo, sâu lười, sao thế?…”
Tiểu Ngô nuốt lời định nói.
Bài viết về “Anh trai Đậu Đậu” bùng nổ trên mạng.
Ban đầu chỉ là thảo luận trong một nhóm nhỏ, nhưng khi liên quan đến Giang Nhược Vân thì mọi chuyện khác hẳn. Giang Nhược Vân là sao hạng A, cô ấy chỉ cần đăng một bức ảnh selfie bình thường cũng dễ dàng nhận được hàng trăm ngàn lượt chia sẻ mà.
Tức thì nổ ra nhiều cuộc thảo luận.
Nhiều tài khoản quảng cáo nhanh chóng bắt kịp xu hướng và tham gia thảo luận.
Có lẽ mãi đến ngày hôm nay, vụ việc từ diễn đàn nhỏ mới thực sự bùng nổ và đến tai công chúng.
Tất nhiên, ban đầu mọi người đều nghĩ rằng chuyện này là không thể.
Hai người họ hoàn toàn không liên quan gì đến nhau cả.
Họ nghĩ rằng chắc chắn là nhầm người rồi. Đúng là cậu tư nhà họ Trang và Giang Nhược Vân có tin đồn, nhưng hắn không thể làm streamer giả gay để lừa tiền online được. Thay vào đó, họ đã đào lại một loạt sự kiện trong quá khứ của Trang Hãn Học, và có vẻ như nó thực sự khớp với câu chuyện về mối tình đầu Giang Nhược Vân từng nhắc đến! Học vấn, gia thế và ảnh chụp tin tức từ các hoạt động kinh doanh khác nhau của Trang Hãn Học cũng bị đào lên.
Lúc này, cô nàng tự tay đào ra tài khoản trên nền tảng khác của Trang Hãn Học bị chỉ trích là đã đào nhầm người. Cô ấy không phục, cảm thấy mình không nhầm, chuỗi tiếng Anh và mấy con số đó không dễ trùng như vậy.
Thế là cô nàng đối chiếu từng mốc thời gian.
Streamer “Anh trai Đậu Đậu” trước đây đã tự tiết lộ chiều cao và học vấn của mình, trùng khớp với Trang Hãn Học.
Nhưng làm sao một streamer thất nghiệp lại có thể là giám đốc của một công ty lớn chứ?
Thật là vô lý.
Lúc này, họ tìm kiếm kỹ lưỡng hơn về thông tin liên quan đến Trang Hãn Học, phát hiện ra hắn chỉ vừa về công ty nửa tháng trước. Vừa hay cũng trùng với thời điểm Trang Hãn Học thông báo rút khỏi giới livestream về nhà làm việc.
Đào tiếp, họ tìm thấy một hội nghị xúc tiến đầu tư nào đó, Trang Hãn Học được truyền thông ghi lại cảnh trò chuyện với ông chủ của nền tảng stream C… Nhìn ảnh thì có vẻ như giám đốc Tạ đang nịnh nọt hắn… Trang Hãn Học mặc một bộ vest đắt tiền, hơi nghiêng tai, thờ ơ lắng nghe người khác nói chuyện.
Dường như mọi chuyện lại càng khó hiểu.
Mặc dù rất vô lý, nhưng bằng chứng là bằng chứng, mọi thứ đều trùng khớp.
Chỉ trừ một điểm.
Bạn trai của hắn đâu? Có thật sự tồn tại không?
Manh mối đến đây là đứt.
Giang Tu Văn về nhà, định bàn chuyện với mẹ.
Cậu đang rất khó xử, không biết nên làm thế nào? Mẹ bảo cậu cứ yên tâm, ít nhiều cũng sẽ được chia tiền thôi. Ba bảo cậu đi, có nghĩa là định cho cậu một danh phận.
Nhưng chính vì cũng có phần nên cậu mới cảm thấy xấu hổ như vậy, nhất là khi các anh chị không hề làm khó cậu.
Gần đây, cảm giác tội lỗi trong lòng cậu ngày càng nghiêm trọng, may mà còn có anh Đậu an ủi.
Ngày 8 tháng 5 năm 20xx.
9 giờ sáng.
Giang Tu Văn thức dậy, rửa mặt, đi vệ sinh tiện lướt điện thoại.
Vừa mở Weibo ra, hot search đã treo dòng chữ: #AnhTraiĐậuĐậu
Giang Tu Văn: “?”
Cậu click vào, bài đầu tiên trong topic có ảnh của Trang Hãn Học.
Giang Tu Văn: “???”
10 giờ sáng.
Trên một diễn đàn tin đồn ẩn danh.
Trong bài viết bàn luận về Trang Hãn Học, các cư dân mạng đang tranh cãi nảy lửa về việc “bạn trai ma” của hắn có thực sự tồn tại hay không.
Một cư dân mạng vô danh bất ngờ đăng lên vài tấm ảnh.
Trong ảnh, Trang Hãn Học đang nắm tay với một người đàn ông trẻ tuổi điển trai, dáng vẻ thân mật, rõ ràng là người yêu.
Từ cách bài trí đồ đạc trong ảnh, có người nhận ra rằng đây là một gay bar nổi tiếng ở thành phố X.
Người dùng để lại bình luận: [Tôi biết Trang Hãn Học, anh ta là gay, đang che giấu thân phận để về nhà làm đám cưới giả đấy.]
Cuộc thảo luận bùng nổ.
Trạch Tử Bình thấy trên Weibo, Trang Hãn Học lại được đẩy lên một hot search mới: #TrangHãnHọcĐámCướiGiả
Gã lập tức cảm thấy cục tức kẹt trong lồ ng ngực mấy tháng nay cuối cùng cũng được trút bỏ, coi như đã trả được mối thù năm xưa. Trang Hãn Học lên mặt với gã làm chi? Chẳng phải cũng làm chuyện tương tự như gã thôi sao?
10 giờ sáng.
Trang Hãn Học vẫn chưa ngủ dậy.
Chị ba đã đưa cháu trai đến bệnh viện.
Trang Hạo Hiên thấy ông cậu của mình còn đang ngủ thì không nói nên lời, bèn lay cậu dậy: “Cậu ơi, cậu ơi dậy đi, trưa trờ trưa trật rồi mà còn chưa chịu dậy.”
Trang Hãn Học ngáp dài, duỗi người, chép miệng, xoa đầu cháu trai, rồi lại cười toe toét: “Chào buổi sáng, Hiên Hiên.”
– Hết chương 51 –