Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh Ấy

chương 17: tòa án

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy tháng nay, bầu không khí ở thành phố A chìm trong căng thẳng vì một vụ án cực kì thu hút mọi người.

Mười mấy năm trước, lúc thành phố A đang trên đà phát triển thì giới kinh doanh lại phải đón nhận cái chết quá sớm của thiên tài Trang Vũ Phong. Chuyện này dính dáng đến Trang gia giàu nhất thành phố A, doanh nghiệp mới nổi Tư Minh Nguyễn, con gái quan chức cao cấp ở Uông gia, bác sĩ trưởng khoa thần kinh trẻ tuổi nhất thành phố, một cảnh sát sắp về hưu, một ông chủ tiệm sửa xe vừa giành giải thưởng doanh nhân trẻ năm ngoái, và cả một sinh viên ưu tú nhất khóa khi ra trường……

Có không ít lời đồn vì vụ án được lật lại vô cùng kì lạ, kéo dài cả mấy tháng, đánh động đến cả giới truyền thông.

Trừ công tố viên, bên bị hại còn có một luật sư ủy thác nằm trong top luật sư tiêu biểu – Lương Mộc Khâm.

“Luật sư Lương, xin cho hỏi một chút, bên phía bị cáo chính có Tư Minh Nguyễn và ba mẹ hắn, chắc chắn bọn họ sẽ mời luật sư Tư tới bào chữa đúng chứ? Được biết hai người là bạn tốt, tại sao ngài lại nhận vụ án này? Hai người sẽ đối đầu trên tòa sao?”

Trông Lương Mộc Khâm không hề vui vẻ, chỉ nói một câu, “Tôi tin tưởng luật pháp sẽ đòi lại công bằng cho người bị hại.”

Ảnh hưởng của vụ án quá lớn, mời tới cả chuyên gia các lĩnh vực truyền thông và pháp luật, y học, tâm lý để tìm kiếm dấu vết.

Dù Lương Mộc Khâm đã biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, nhưng lúc thượng tòa nghe thuật lại vụ án lần nữa, hắn vẫn không khỏi khiếp đảm.

“Chín năm trước, ngày tháng lúc : chiều, bị hại Trang Vũ Phong đến sửa xe tại tiệm S thuộc sở hữu của Trương Dân. Lúc : chiều, bị hại nhận được một cuộc gọi từ Uông Như Nguyệt. Theo những gì được thu âm, Uông Như Nguyệt đã cố gắng chọc giận bị hại, hơn nữa trong hồ sơ còn ghi chép – cô ta hẹn gặp bị hại tại núi Vân Đỉnh. Camera giám sát trên đường ghi lại, bị hại lại đến tiệm sửa xe lúc : tối cùng ngày…..”

Lương Mộc Khâm nhìn biểu hiện của đám người bị cáo ở phía đối diện, trong lòng chợt thấy sảng khoái.

Cho là mình giấu giếm rất tốt, cho là sự thật đã bị chôn vùi, đột nhiên một ngày lại bị vạch trần tất cả, mọi người đều biết.

Từ từ từng bước một, cuối cùng vẫn không thoát được tội. Lương Mộc Khâm chợt có cảm giác – mình như biến thành ngài Tư vậy.

Nhưng không, mình không phải cậu ấy, mình sẽ thay cậu xuất chiến. Bạn của tôi, kế hoạch ấp ủ chín năm của cậu sắp thành công rồi.

“Tôi muốn hỏi bị cáo Uông Như Nguyệt, chín năm trước cô có quen bị cáo Tư Minh Nguyễn không?”

Mấy tháng này, Uông Như Nguyệt như từ trên thiên đàng rớt xuống địa ngục, đã không chịu nổi từ lâu.

“Có.”

“Ở đâu, tại sao quen?”

“Tôi… Vì tôi thầm yêu em trai Tư Minh Nguyễn, lúc đến Tư gia thì quen anh ta, anh ta hy vọng em trai mình kết hôn với tôi nên tôi hay lui tới.”

Hỏi một câu đã khai, về sau chỉ là vấn đề thời gian.

Lương Mộc Khâm biết kiểm sát Phương đã tra được rất nhiều sự thật, nhưng hắn vẫn muốn chân tướng được phơi bày trước mắt mọi người.

Hắn nghĩ, đây cũng là nguyện vọng của ngài Tư.

Một câu chuyện hoàn chỉnh dần được hé lộ, cực kỳ xảo quyệt, nói trắng ra là một đám người ích kỉ ác độc tụ lại một chỗ, cùng dựng lên âm mưu giết người rồi giả thành tự sát.

Lúc này, Phương Duệ lấy ra mấy cuộc ghi âm trong điện thoại.

Uông Như Nguyệt thừa nhận mình gọi điện thoại, nhưng cô ta không thừa nhận mình biết trước kế hoạch giết người.

Bác sĩ và vị cảnh sát năm đó đã đánh tráo kết quả giám định tinh thần và báo cáo sai về tai nạn cũng bị đưa ra tòa.

Vương Minh và Lư Kiền cũng nhận tội.

Lương Mộc Khâm lấy ra hồ sơ sửa xe của Trang Vũ Phong, so sánh nó với một bộ hồ sơ khác, đồng thời cũng có một nhân viên trong tiệm sửa xe năm đó làm chứng.

Có lẽ do Trương Dân quá tự phụ, cũng có thể là hắn thật sự bị ép buộc. So sánh ra thì thấy – tuy cả hai đều là về vấn đề bảo dưỡng xe, nhưng hồ sơ của Trang Vũ Phong miêu tả cực kì mơ hồ, hơn nữa thời gian sửa xe cũng quá dài.

Trương Dân bị Phương Duệ và Lương Mộc Khâm liên tục tra hỏi, cuối cùng cũng thừa nhận – hắn có động tay động chân vào thắng xe. Nhưng đồng thời, hắn còn chỉ thêm Trang Mị Nhi nữa.

Trương Dân đưa ra bằng chứng Trang Mị Nhi chuyển tiền cho mình, Trang Mị Nhi thừa nhận – cô đã mua chuộc Trương Dân, hợp tác với Tư Minh Nguyễn.

Viên Hâm lại khá thoải mái thừa nhận – hắn bị Tư Minh Nguyễn mua chuộc làm nhân chứng giả.

Tư Minh Nguyễn và ba Tư mẹ Tư thì vẫn một mực giữ yên lặng, chống đối không chịu nhận tội.

Lương Mộc Khâm đưa ra một đoạn ghi âm.

Đoạn ghi âm được mở lên, bên trong có giọng nói của bác sĩ Vương, Tư Minh Nguyễn, ba Tư, mẹ Tư và Uông Như Nguyệt.

“….Con chắc chắn lúc ấy không có người biết chuyện này? Trừ chúng ta ra cũng chỉ có mấy người Trang Mị Nhi, con chắc chắn Tiểu Tư không biết? Nhất định là nó không biết, lúc xảy ra chuyện, mẹ đã kêu nó về quê. Nếu có biết, nó cũng không nhớ… Tám năm qua nó có vẻ gì là biết gì đâu?… Suỵt… Im lặng, nó sắp tỉnh rồi.”

Trán Tư Minh Nguyễn nổi lên gân xanh, “Là hôm đó trong bệnh viện… Ai đã ghi âm?” Hắn hoàn toàn đã quên mình đang ở tòa án.

Khóe miệng Uông Như Nguyệt run rẩy, lắc đầu; ba Tư mẹ Tư thì giật nảy người.

Khuôn mặt trẻ con của bác sĩ Vương trắng bệch như tờ giấy, “Là hắn, là Trang Vũ Phong…” Bác sĩ Vương nhớ lại ngày đó ngài Tư như bị quỷ ám, “Quỷ nhập! Quỷ nhập vào người! Tôi bị quỷ ám a a ——“

“Yên lặng!” Quan tòa gõ mạnh chiếc búa.

Tiết Đàm đang ngồi tham dự phiên tòa, nhắm hai mắt lại.

Hắn nhớ – vào chín năm trước, sau khi xảy ra chuyện, hắn đã chạy đi gặp ngài Tư. Bị hắn kéo đi, ngài Tư chỉ hờ hững nói: “Anh là ai? Trang Vũ Phong là ai? Tôi không nhớ mấy chuyện anh nói. Xin lỗi nhé.”

Uống say rồi, Tiết Đàm đã trách móc ngài Tư vô số lần, cũng trách tên họ Trang nào đó đã nhìn lầm người. Khi tỉnh lại, hắn cũng nghĩ ra vô số lý do, nhưng không ngờ… đáp án lại như thế này.

Từ Tâm Nhiên đã khóc không thành tiếng. Ở một khía cạnh nào đó, cô rất vui vì cậu bạn thân đã quên đoạn kỉ niệm kia đi – họ yêu nhau sâu đậm thế nào mọi người đều thấy rõ.

Cô nhớ lúc mới xuất viện, ngài Tư đã nói với bọn họ: “Tôi không nhớ được nhiều chuyện cũng tốt, mọi người cần gì phải khổ sở giùm tôi? Tôi đâu có khổ sở gì đâu.”

Cô chưa từng nghĩ tới, thì ra người này đã mạnh mẽ đến nỗi tự lừa dối cả bản thân mình.

“Không, tôi không có tội, tôi không có tội!” Tư Minh Nguyễn như con thú bị nhốt trong chuồng.

Mẹ Tư là một người đàn bà chua ngoa, bà hét lên, “Tôi không biết gì hết, nó bị bệnh thần kinh! Chẳng lẽ đồng tính luyến ái không phải bệnh thần kinh sao?!”

Mấy chuyên gia tâm lý học và y học không thể ngồi yên nữa: ” Theo tổ chức quốc tế WHO năm , đồng tính luyến ái đã vạch ra một phạm trù về tâm thần….”

Lương Mộc Khâm nghe lão chuyên gia thao thao bất tuyệt, đột nhiên nghĩ – việc này cũng nằm trong dự định của ngài Tư phải không?

“Quý tòa, tôi có chứng cứ mới cần giao ra.”

Lương Mộc Khâm lấy ra một đoạn video ngài Tư vừa gửi cho hắn.

Lúc khuôn mặt anh tuấn của ngài Tư xuất hiện trên màn hình, giới truyền thông bắt đầu sôi sục. Quan tòa cũng rất kinh ngạc, ngài Tư dường như đã trở thành khách quen của tòa án. Vụ án này y không bào chữa đã thấy kì quái, bây giờ còn xuất hiện trong đống bằng chứng của Lương Mộc Khâm.

“Tôi là Tư Dạ Bạch, người yêu của Trang Vũ Phong.” Một câu nói như tiếng sấm rền.

Suy đoán của giới truyền thông rốt cuộc đã biến thành sự thật – người tình đồng tính bí ẩn của Trang Vũ Phong xuất hiện, bổ sung đầy đủ mắt xích cuối cùng của câu chuyện.

“Không biết xấu hổ, nhục nhã gia tộc!” Ba Tư muốn đứng lên lại bị cảnh sát đè xuống.

Ngài Tư đã quá quen thuộc với bài trí của tòa án, ánh mắt dừng lại chuẩn xác tại chỗ ngồi của bị cáo, “Chắc là ba mẹ tốt đẹp của tôi lại mắng tôi phá hoại nề nếp gia tộc, nhưng mà Tư gia có cái nề nếp gì để phá sao?”

“Đừng cảm thấy mình bị oan uổng. Bị cáo hôm nay, không một ai vô tội cả.”

“Trang Mị Nhi, cô là chị gái cùng cha khác mẹ với Vũ Phong, cô không thích anh ấy tôi có thể hiểu, Vũ Phong cũng hiểu. Nhưng chẳng phải Vũ Phong đã rời khỏi tập đoàn Trang gia rồi sao? Như vậy vẫn chưa đủ?”

“Sau này tôi mới biết, cô lạm dụng tiền bạc của công ty, ba cô muốn thay người nên đã nghĩ đến Vũ Phong. Cô cũng biết tôi và Vũ Phong thường đi sửa xe ở chỗ Trương Dân, nên cô đã mua chuộc hắn ta để nhổ cỏ tận gốc.”

“Trương Dân, chắc ông thấy chúng tôi rất ghê tởm, rất không bình thường đúng không? Lúc chúng tôi thẳng thắn với ông, phản ứng đầu tiên của ông đã nói lên hết thảy. Khi đó tôi còn nghĩ, hẳn là mọi người sẽ từ từ tiếp nhận chúng tôi. Ai ngờ tiền tài áo gấm động lại lòng người, ông đã phá thắng xe của anh ấy.”

“Uông Như Nguyệt, từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã từ chối cô, chỉ là cô cố tình không hiểu thôi.”

“Không phải… Không phải vậy…” Ánh mắt Uông Như Nguyệt đã mất đi tiêu cự, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, “Em yêu anh, em yêu anh mà…”

“Cô gọi điện thoại nói với anh ấy là tôi hẹn gặp cô, nói tôi muốn chia tay với anh ấy. Cô nói tôi không muốn sống một cuộc sống bị mọi người ghét bỏ nữa. Tôi đã giải thích, Vũ Phong cũng không tin lời cô, nhưng vì một số lý do, anh ấy vẫn quyết định đến chỗ hẹn.”

“Cô hẹn anh ấy tại đỉnh núi có đường đi dốc nhất, tại sao nơi đó không có hàng rào bảo vệ? Tôi biết cô không phá nó, nhưng chắc chắn là cô có biết, thậm chí là tham gia kế hoạch này.”

“Viên Hâm, cậu nói nhìn thấy Vũ Phong nói năng lung tung, vậy cậu nói đi, lúc đó anh ấy nói cái gì?”

Viên Hâm run rẩy trả lời: “Tôi nói… Tôi nói hết mà… Cầu xin cậu tha thứ cho tôi!”

Dường như hắn đã quên mất – hình ảnh ngài Tư bây giờ chỉ là một đoạn thu hình mà thôi.

“Đố kị và tham lam chính là hai thứ cảm xúc kinh khủng nhất của loài người. Cậu luôn cảm thấy mình thua kém Vũ Phong ở trường? Nhưng cậu có biết không, Vũ Phong luôn nói với tôi rằng cậu là người có khả năng, nếu có thể thực tế hơn chút nữa thì nhất định sẽ đạt được thành tựu không nhỏ… Sự thật là, ngày đó cậu không vô tình gặp Vũ Phong đúng không?” Giọng của ngài Tư đột nhiên trở nên dữ tợn.

Môi Viên Hâm run run, “Thật xin lỗi… Xin lỗi… Là tôi, do tôi quá tham…”

Phương Duệ và Lương Mộc Khâm nhìn nhau, hành động của Viên Hâm đột nhiên khiến bọn họ muốn sửa lại bản án dành cho hắn.

Không phải sau tai nạn Viên Hâm mới bị mua chuộc, mà trước đó hắn đã được định sẵn ở vị chí “nhân chứng” rồi.

“Lư Kiền, hôm đó ông quỳ trước mặt tôi, chẳng lẽ ông không nghĩ tới chín năm trước tôi đã cầu xin ông như thế nào sao?”

“Tôi cầu xin ông hãy nói sự thật, ông đã nói gì? Ông nói, theo như dấu vết trên xe thì Vũ Phong chẳng những không đạp thắng mà còn đạp ga. Tôi tin chắc những gì ông báo cáo khác với những gì người giám định nói.”

“Vì bệnh của con gái ông sao? Chỉ có mạng của con gái ông quan trọng, còn mạng sống của người khác thì vứt qua một bên? Ông không tin thiện ác đều có báo sao? Ông không sợ báo ứng?” – Mộ phần của Lư Tĩnh Di đã trả lời tất cả.

“Còn nữa, Lư Tĩnh Di thật sự không biết tiền đó là ông dùng gì để đổi à? Dù gì thì năm đó cố ta cũng là học sinh của mẹ tôi, ông cũng vì thế mới bị mua chuộc đúng không? Hôm đó không phải phiên trực của ông, con gái ông cũng làm giải phẫu cùng ngày. Điều gì đã khiến ông bỏ mặc con gái chạy đến một phiên trực không phải là của mình?”

Lư Kiền xụi lơ trên ghế, ông không nghĩ ngài Tư lại nhớ hết mọi chuyện, hơn nữa còn kể lại không sai một chi tiết.

“Vương Minh, anh thích Vũ Phong đúng không?”

“Cậu!!!!” Vương Minh chợt ngẩng đầu

“Yêu quá sinh hận, mong mà không được. Uông gia chắc chắn đã hứa đưa anh lên vị trí trưởng khoa, nên anh mới động lòng? Làm giả kết quả giám định rằng thần kinh Vũ Phong có vấn đề, nhưng anh đã tự kiểm tra cho mình chưa? Vương Minh, sao anh chắc rằng trong cơ thể mình không có nhân cách khác tồn tại? Tôi nói đúng chứ?” Ngài Tư cười nhạt.

“Còn có thuốc này nữa, anh nhớ không?” Ngài Tư cầm một hộp thuốc trên tay.

“Cậu… Cậu không uống?”

Cùng lúc đó, Phương Duệ cũng trình lên bản giám định của đơn thuốc.

“Tôi uống thì sẽ quên hết sự thật mất, phải không?”

Ngài Tư kéo ống kính ra xa, mọi người đều nhìn thấy được – y đang đứng ở một nghĩa trang, sau lưng hình như có hai nấm mộ.

“Anh hai, ba, mẹ. Đúng vậy, đây không phải là tâm thần phân liệt, không phải là chứng hoang tưởng, tới tận bây giờ,tôi vẫn không quên bất kì chuyện gì hết. Mỗi một việc xảy ra từ lúc Vũ Phong xảy ra chuyện, tôi đều không dám quên.”

Dù từ khi Tư Minh Nguyễn và người nhà bị cảnh sát bắt để điều tra, bọn họ đã loáng thoáng đoán được – hẳn là ngài Tư đã nhớ ra một số chuyện, nhưng không hề nghĩ rằng y lại không quên gì cả.

“Tư Minh Nguyễn, phần cuối hàng rào bảo vệ là anh phá phải không? À, còn những lời anh dùng để mượn cớ khuyên ba mẹ ấy, nên thu lại đi. Chính anh ở bên ngoài còn bao nuôi nam sinh, đùa bỡn mấy bé trai nhỏ nữa, sao không nói với ba mẹ là con mắc bệnh tâm thần vậy?”

Ba Tư mẹ Tư trợn mắt, nhìn đứa con trai lớn mà mình đã đặt rất nhiều kỳ vọng từ nhỏ, “Mày…”

Khúc Vân ngồi xem phiên tòa mà lau lau khóe mắt. Cũng may có sự giúp đỡ âm thầm của ngài Tư, chỉ trong hai tháng, cô đã ly dị được với Tư Minh Nguyễn.

“Không ngờ Vũ Phong lại đoạt đi danh tiếng của mình, nên anh thẹn quá hóa giận, lại càng không muốn tôi làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình, đúng không?”

“Tư Minh Nguyễn, bằng chứng hôm đó anh thuê người phá hàng rào đều ở chỗ này. Có tiền thì ma quỷ cũng phải nghe, tìm mấy người đó đúng là rất khó khăn, nhưng tôi có đến chín năm lận.”

“Ba, mẹ, đây là lần cuối cùng tôi gọi hai người như vậy. Hai người cho tôi sinh mạng, nhưng tôi hối hận mình đã đầu thai sai rồi. Hai người đối xử với tôi thế nào, trong lòng mình tự biết rõ. Tám năm qua đột nhiên hai người phát hiện ra tôi thật nghe lời, thật biết điều, nhận ra tên tôi như một cái bảng hiệu chữ vàng khiến hai người vẻ vang, nên hai người mới để ý đến tôi, đúng không?”

“Ngày đó, bà nói với tôi là bà nội bệnh nặng, muốn tôi cùng bà về nhà. Nửa đường lại nói điện thoại mình hết pin, muốn mượn điện thoại tôi nhắn tin. Trong lòng tôi tin bà đã chấp nhận chuyện của mình và Vũ Phong, nên cho mượn không chút phòng bị. Dĩ nhiên là dù có đề phòng, tôi cũng không thể tưởng tượng được – lòng dạ các người đã bẩn thỉu đến mức coi mạng người như cỏ rác. Tuy không biết nội dung tin nhắn là gì, nhưng tôi cũng đoán được bà đã dùng danh nghĩa của tôi hẹn Vũ Phong đến núi Vân Đỉnh, cùng nhau giải quyết chuyện của Uông Như Nguyệt, đúng chứ?”

Mẹ Tư không nói gì nữa, chỉ ngồi khóc tỉ tê. Mọi người đều tự biết – lời ngài Tư nói là sự thật.

“Một tung một hứng, hai người đúng là tính kế rất giỏi. Ba, ông cũng góp phần đúng không? Hay ít nhất ông cũng biết chuyện này chứ? Bao gồm luôn cả việc làm thế nào cho tôi mất trí nhớ?” Ngón tay ba Tư run run, khuôn mặt đầy chán nản.

“Năm đó Vũ Phong nói với tôi, “Chúng ta bên nhau được chín năm rồi, đời này sẽ không xa nhau nữa. Chúng ta sẽ đặt ra một lời hứa – Nếu chín năm sau ba mẹ chấp nhận, chúng ta sẽ kết hôn đãi tiệc. Còn nếu không, chúng ta sẽ ra nước ngoài đăng kí kết hôn.”“

“Thật dài, thật lâu, trường trường cửu cửu”

“Không có ai vô tội cả.”

“Khi tôi còn nhỏ, lần nào uống sữa tươi cũng ói ra, người nhà ai cũng nói do tôi yếu ớt. Lúc đó Vũ Phong và tôi vẫn chỉ là bạn học cùng trường, tôi cảm thấy anh ấy là một anh trai rất giỏi. Lần đầu tiên thấy tôi uống sữa bò bị ói, anh ấy đã đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, khi đó tôi mới biết – có một loại bệnh gọi là không thể dung nạp lactozơ.”

“Không một ai vô tội cả, kể cả tôi.” Ngài Tư đưa tay sờ tấm bia mộ của Trang Vũ Phong, ngón tay quyến luyến mơn trớn đóa hoa cát cánh trắng noãn được khắc trên bia mộ.

Lương Mộc Khâm chợt cảm thấy bất an. Bia mộ kia không giống, phía sau nhiều kí tự hơn, hắn nhìn rõ ràng trên đó viết—–

Phần mộ Trang Vũ Phong —— Vong nhân Tư Dạ Bạch lập.

Không đúng, ngôi mộ bên cạnh vốn không có tên, bây giờ lại có.

Lương Mộc Khâm nhìn không rõ lắm, nhưng trong lòng hắn đã dâng lên dự cảm xấu.

“Nếu như không gặp tôi, nếu tôi không dây dưa với anh ấy, Vũ Phong sẽ không chết.”

“Nhưng tôi không hối hận.”

“Tâm Nhiên, đừng khóc nữa, nhớ làm bánh ngọt thật ngon, anh Vũ Phong của cậu thích nhất bánh ngọt nhà cậu đấy.”

“Anh Tiết, trước tiên em xin lỗi, Vũ Phong không thể làm một người anh em tốt với anh.”

“Vũ Thanh, chăm sóc tốt cho mẹ, sử dụng tiền tiết kiệm hợp lý.”

“Chị dâu, cảm ơn chị lúc đầu đã đổi thuốc cho em, nhớ chăm sóc tốt bản thân và Nhược Phong, tránh xa Tư gia ra.”

“Kiểm sát Phương, cảm ơn anh, anh là một kiểm sát viên rất giỏi, đã hoàn thành một vụ án oan chín năm.”

“Nhóc Lương, cảm ơn cậu, người anh em tốt nhất của tôi.”

Video của ngài Tư kết thúc, trên màn hình chỉ còn lại nụ cười có phần xa lạ của ngài Tư.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà nhớ tới – lần đầu tiên họ thấy ngài Tư cười như vậy, là vào chín năm trước. Lúc đó, trên cõi đời này vẫn còn một người tên Trang Vũ Phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio