. Âu phục và hỉ phục.
Không biết Tư Dạ Bạch đã mở to mắt nhìn người trước mặt bao lâu. Cả người y ngây ra, không nhịn được lấy tay chọt chọt. Ấm áp, là người sống sờ sờ, không phải hình ảnh, cũng không phải mô hình.
“Vũ Phong.”
Tư Dạ Bạch tự dưng lại buồn bã, “Không phải mình bị tâm thần thật chứ? Mà thôi vậy cũng tốt, Vũ Phong, em sống rất mệt mỏi.” Bởi vì lúc em tỉnh táo lại, anh sẽ không còn bên cạnh nữa. Y ôm chặt lấy người trước mặt.
Nước mắt thấm ướt hỉ phục đỏ thẫm, bả vai run rẩy không ngừng, âm thanh lộn xộn vang lên trong nước mắt, “Anh thấy không? Em đã giúp anh trả thù.”
“Dạ Bạch.” Trang Vũ Phong ôm người vào trong ngực, Dạ Bạch cứ thế nhấn chìm hắn trong nước mắt.
“Dạ Bạch, anh tới rước dâu.”
“Rước dâu?” Tư Dạ Bạch hít mũi, “Hai nhân cách có thể kết hôn sao?”
Ánh mắt Trang Vũ Phong tràn ngập đau lòng và nhung nhớ. “Anh không phải nhân cách.”
“Anh là quỷ đó.”
À, đáp án cũng không tốt hơn nhiều lắm.
Tư Dạ Bạch híp mắt cười: “Mấy lão chuyên gia đã kiểm tra và đánh giá cho em, nói khả năng em bị tâm thần phân liệt không cao lắm.”
“Tốt quá.” Tư Dạ Bạch nhìn bàn tay nửa trong suốt của mình – y thật sự đã chết. Chợt y toét miệng cười, “Vậy anh chính là Vũ Phong của em?” Không phải ảo giác chứ, có thật đây là Vũ Phong của mình không?
Trang Vũ Phong nắm lấy bàn tay Tư Dạ Bạch, “Phải, không ai cướp được anh khỏi em cả.”
Tư Dạ Bạch siết chặt bàn tay, nụ cười ngọt ngào hiện lên trong nháy mắt.
Hai người ngồi xổm bên cạnh mệt mỏi nói: “Ta chưa từng thấy ai chết xong lại vui vẻ tới vậy.”
“Ngốc, không phải mới thấy rồi sao?”
Tư Dạ Bạch không thèm để ý, kéo tay Trang Vũ Phong, liên tục nói y nhớ hắn như thế nào.
“Tam gia, chúng ta phải làm theo quy định.” Tên mặc đồ trắng chắp tay, dây xích trên tay kêu lên loảng xoảng.
Bọn họ trừng mắt nhìn Trang Vũ Phong giấu Tư Dạ Bạch ở sau lưng, còn cảnh giác nhìn bọn họ nữa chứ.
Khóe miệng tên mặc đồ đen giật giật – người lớn như thế, giấu thế nào được? Hắn không kiềm được ấn ấn hai huyệt thái dương đang co giật, đẩy tiểu Bạch đang nói chuyện giữa chừng ra, “Bọn ta không có cướp người của ngài, nhưng trước hết phải tới cung điện làm theo quy định đã.”
“Trói tay thôi.” Chân mày Trang Vũ Phong nhếch lên.
“Trói tay?” Tiểu Bạch bật cười, “Việc này chỉ để dọa người thôi mà?”
Tiểu Hắc kéo tên này đi, dọa người? Ngươi định dọa người của Tam gia sao?
Tư Dạ Bạch chọt chọt Trang Vũ Phong, “Có muốn em không?”
Trang Vũ Phong bất đắc dĩ nhìn y, nắm cái bàn tay không đứng đắn kia lại,”Nhìn đường kìa.”
“Anh biết đường mà? Anh biết là được rồi.” Tư Dạ Bạch tiếp tục quấy rối.
Tiểu Bạch kéo Tiểu Hắc lại thì thầm: “Hôm nay Trang Tam gia bị sao vậy hả? Bình thường toàn kè kè đi sau người ta, sao hôm nay lại rụt rè để người ta dắt đi thế kia?
Tư Dạ Bạch đột nhiên xông, tới đập vai Tiểu Bạch, “Thiệt hả?”
“A!” Tiểu Bạch rất sợ Trang Vũ Phong nghe được, thần kinh đang vô cùng căng thẳng. Tự nhiên có một giọng nói vang lên làm hắn sợ hết hồn, “Ngươi hù chết ta!!”
“Nhưng ngươi đã chết rồi, không thể chết lần nữa, ta cùng lắm chỉ phạm tội vũ nhục thi thể, thế nhưng ta cũng chết rồi, cho nên không thể phạt được.” Vị đại luật sư dùng logic của mình chỉ ra sự thiếu chặt chẽ của hắn.
Tiểu Bạch: “…” Tiểu Hắc mau tới cứu ta, người của Tam gia thiệt đáng sợ QAQ Hic, thiệt là dọa quỷ mà QAQ.
Tư Dạ Bạch mỉm cười, quay lại nhìn Trang Vũ Phong. Tuy hắn không nói lời nào, nhưng bàn tay nắm lấy tay y vẫn một mực không buông, vừa nhìn đã biết bệnh cũ lại tái phát.
Tư Dạ Bạch cũng không trêu hắn, nắm chặt lấy lòng bàn tay ấm áp. Y trò chuyện với Tiểu Bạch đi bên cạnh, một lúc sau đã dỗ dành Tiểu Bạch thật vui vẻ, “Nói tôi nghe tình hình trong địa phủ một chút đi.”
“Đại đế, Xử Xử, Trang tam gia.” Tiểu Bạch bẻ bẻ đầu ngón tay, “Trong địa phủ không thể đắc tội ba người này, thấy thì phải tránh xa ra.”
Tiếu Hắc đang rung chuông dẫn đường, không được nói chuyện, nếu không sẽ bị phân tâm. Nhưng hắn chỉ hận không thể chặn cái miệng của Tiểu Bạch lại – tên nhóc này sao lại lành sẹo quên đau thế? Cũng không chịu nhìn xem mình đang nói chuyện với ai? Kể cả đây có không phải là người của Trang tam gia, thì trên người người ta cũng treo đầy mảnh công đức thế kia, ngươi còn dám mạnh miệng nữa à?
“Tại sao?” Khả năng tiếp nhận của Tư Dạ Bạch rất mạnh. Vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng giờ thấy Trang Vũ Phong và hai con quỷ Hắc Bạch vô thường đây, y liền dẹp luôn cái suy nghĩ tại sao thế giới này lại không khoa học như thế. Hỏi mấy câu thăm dò đã rõ ràng mọi chuyện, có lẽ trong địa phủ Trang Vũ Phong rất có uy quyền.
“Phong Đô đại đế pháp lực cao cường, lợi hại hơn bọn ta nhiều lắm, trên trời quản thiên giới, dưới đất quản địa phủ, nắm trong tay âm dương cân bằng tại nhân giới. Xử Xử quản lý mọi sự vụ, quản lý sổ sách sinh tử, xem tuổi thọ, tất nhiên cũng rất lợi hại. Trang Tam gia đó hả…” Tiểu Bạch trộm nhìn Trang Vũ Phong.
Tư Dạ Bạch không hiểu, “Trang Tam gia là Vũ Phong? Vũ Phong rất dịu dàng mà.”
Tiểu Bạch rùng mình, “Trang Tam gia quản lý tiền bạc, cũng quản lý tiền lương của bọn quỷ sai bọn ta.”
Tư Dạ Bạch nhịn cười, quả nhiên người đàn ông của y ở đâu cũng lăn lộn làm ăn được.
“Địa phủ còn có Thập điện Diêm Vương đúng không?” Tư Dạ Bạch nhớ lại mấy loại tiểu thuyết ghi chép những chuyện kì quái y đã từng xem qua.
“Có thì có, nhưng thập đại Diêm Vương chủ yếu quản lý địa ngục thôi, mấy chuyện bên ngoài cũng ít tham dự.”
“Lần đầu tiên tới, ngươi phải làm theo quy định một lần, sau này sẽ không phiền phức vậy nữa đâu.”
Tư Dạ Bạch nghĩ bụng, địa phủ cần phải mở một khóa huấn luyện cho nhân viên cách nói chuyện mới được, nếu không người ngoài nghe xong có khi sẽ sợ đến xỉu mất. Hên là y không giống người thường.
Tư Dạ Bạch nghiêng đầu nhìn người đàn ông đi bên cạnh, ánh mắt liền chạm phải sự dịu dàng vô biên.
Cửa thành Phong Đô hiện ra trước mắt, không giống như địa phủ trong tưởng tượng của y – là một sắc đỏ thuần.
“Đây là….”
Thấy bọn họ, ai nấy đều chắp tay, “Chúc mừng Tam gia.”
“Em còn tưởng anh sẽ mặc âu phục đen tới đón em chứ.” Tư Dạ Bạch cười ra nước mắt.
Giây kế tiếp đã được ngón tay ấm áp lau đi, “Đừng khóc.”
Tiểu Bạch chen vào một câu, “Trùng hợp quá đúng không Tam gia? Nhà thiết kế âu phục hàng đầu của mình bị Ma Vương phương tây dụ mất tiêu rồi. Người khác vừa đến cũng đi đầu thai luôn.”
Trang Vũ Phong nắm hai tay Tư Dạ Bạch, mười ngón đan chặt, “Màu đỏ, màu của hỉ sự.” Hắn thực sự không chịu nổi hình ảnh Dạ Bạch đứng trước mộ mình trò chuyện vui vẻ, rõ ràng đáy mắt đong đầy tuyệt vọng, nhưng lại luôn tự ép buộc mình phải tỏ ra không quan tâm trước mặt mọi người. Hắn cũng không chịu nổi phòng ngủ của Dạ Bạch chỉ thuần một màu trắng.
Thậm chí Trang Vũ Phong còn hận bản thân mình – sao trước đây hắn lại hứa hẹn với y nhiều như thế?
Bất ngờ được gọi là “bất ngờ”, vì người ta luôn cho rằng – thật dễ dàng để sống đến đầu bạc răng long.
“Được.”