Bên trong nghĩa địa lại có thêm một bia mộ có tên, đồng thời, sẽ không còn một người mang bánh ngọt tới tảo mộ khi trời vừa tờ mờ sáng nữa. Có lúc người đó sẽ nói mấy câu, có lúc chỉ ngồi ở đó suốt một ngày.
Cụ ông trông coi mộ thở dài, ngắt hai bông hoa cát cánh cắm vào trước bia mộ.
Ngày có phán quyết, Lương Mộc Khâm mang một bản sao phán quyết tới, châm lửa đốt cho bọn họ. “A Tư, tôi biết chắc cậu cũng không quan tâm kết quả. Trong lòng cậu, chín cái mạng kia cũng không đổi được một Trang Vũ Phong.” Hắn nén lại nỗi xấu hổ và nghẹo ngào, “Nhưng cậu đã làm tốt lắm. Đổi lại là tôi, vĩnh viễn cũng không thể được như cậu….”
—
Người phụ nữ nhận được một văn bản phán quyết trễ chín năm, một cuốn sổ tiết kiệm và một cái áo choàng được giặt vô cùng sạch sẽ. Bà đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, lúc con trai lớn tặng mình cái áo choàng đã nói: “Mẹ, cái này là Dạ Bạch chọn, mắt nhìn của em ấy tốt hơn con nhiều. Nếu mẹ chấp nhận, con sẽ dẫn Dạ Bạch về gặp mẹ.”
“Mẹ….” Mắt Trần Vũ Thanh ngấn lệ, nhìn người đàn bà đang khóc đến giàn giụa nước mắt Cô chỉ có thể hy vọng rằng… anh, kiếp sau nhất định hai người phải thật hạnh phúc.
—
“Dạ Bạch.”
“Hả?”
“Đã qua rồi.” Trang Vũ Phong ôm người yêu vào trong lòng, “Muốn anh cõng không?”
“Muốn.” Tư Dạ Bạch hít mũi, leo lên lưng hắn, cười nói: “Sao hôm nay lại chủ động thế?”
Vì sau này, em không cần phải tự gánh vác mọi chuyện nữa.
Đã có anh ở đây.
Sau lưng họ, phán quyết đã bị ngọn lửa nuốt chửng. Nhưng nó đã không còn quan hệ gì với bọn họ nữa.