“Anh hai, ba mẹ đâu?”
“Về rồi?” Tư Minh Nguyễn nhìn y,”Ba mẹ đi ngủ rồi, còn tưởng em không về chứ.”
“Có hẹn ăn cơm, hơi lâu một chút.”Ngài Tư giải thích ngắn gọn.
“Mùi nước hoa? Em trai, cuối cùng cũng quyết định rồi?” Tư Minh Nguyễn trêu chọc nói.
Ngài Tư cười cười không đáp, chắc là mùi nước hoa của cô Uông vẫn còn vương vấn trong xe chưa tan hết.
“Con gái nhà ai đấy?”
“Không thể là con trai nhà ai sao?” Ngài Tư bật cười.
“Con trai?” Tư Minh Nguyễn đứng hình, lát sau mới hiểu ngài Tư chỉ đùa thôi,”Em không thích đàn ông, không lừa được người đã nhìn em lớn lên từ bé đâu.”
“Là cô bé họ Uông lần trước.”
“Ai?”
“Uông Như Nguyệt.”
Tư Minh Nguyễn nhớ ra,”Là cô ấy à.”
“Hôm nay là ngày mấy rồi?”
“Ngày tháng , có gì không?”
“Ngày mai là rồi, nhanh thật.”
“Em làm gì cứ như ông già vậy?” Tư Minh Nguyễn cười nhạo y.
“Không có gì, ngày mai vụ án em theo sẽ mở phiên tòa, xác nhận lại thời gian thôi.”
“Chuẩn bị ổn cả chứ?”
“Ừ, cũng không có gì phức tạp, chỉ là một vụ tai nạn giao thông thôi. Khó ở chỗ, thân nhân người bị hại lại đột nhiên khẳng định bị cáo mưu sát có chủ đích, nên giờ kiểm sát Phương đang rất bối rối.”
“Được rồi, em tự hiểu rõ là được, có nói nữa anh cũng không hiểu đâu…”
“Ngày mai phiên tòa mở khá sớm, không cần chuẩn bị bữa sáng cho em, em sẽ đi sớm.”
“Vậy em về đây làm gì?”
Ngài Tư bất đắc dĩ nói,”Không phải anh và ba mẹ một mực giục em sao?”
Tư Minh Nguyễn bật cười ha hả.