Xong buổi biểu diễn ấy, Kỷ Cẩm đã hoàn thành tất cả công việc trong tay.
Cậu không nhận việc mới nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe hẳn.
Kỷ Cẩm là nghệ sĩ nổi tiếng nhất công ty, cậu không làm việc tất nhiên công ty chẳng vui vẻ gì.
Anh Lưu tìm cậu vài lần để nói chuyện nhưng đều bị cậu lấy lý do sức khỏe không ổn để từ chối.
Anh Lưu cho rằng Kỷ Cẩm đang muốn làm loạn, lại quay sang Túc An nhờ cô khuyên bảo cậu, song cũng nhận được lời từ chối của đối phương.
Kỷ Cẩm luôn là người có cá tính vô cùng, cậu đã quyết định rằng mình muốn nghỉ ngơi thì chẳng ai làm gì được, anh Lưu chỉ có thể tạm thời im lặng.
Thứ ba, Thẩm Kình Vũ lại đi huấn luyện.
Trước khi đi, anh đã thêm đủ thức ăn và nước uống cho mèo con, bé mèo ngoan ngoãn tự mình chơi trong phòng khách, còn Kỷ Cẩm ngủ một giấc đến trưa.
Sau khi rời giường, Kỷ Cẩm thong thả đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra cơm trưa Thẩm Kình Vũ đã chuẩn bị cho mình.
Vừa đặt đồ ăn vào lò vi sóng, cậu đã nghe thấy tiếng động ở chỗ bậc cửa.
Túc An dẫn theo vài nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp nhà cho cậu.
“Chị.” Kỷ Cẩm chào cô.
Túc An gật đầu với cậu rồi dẫn nhân viên vệ sinh đi qua từng phòng, dặn dò bọn họ phải làm như thế nào.
Kỷ Cẩm bưng đồ ăn ra bàn, vừa ăn vừa lướt mạng.
Dạo này cậu không tìm tin tức về bản thân nữa nhưng lại tìm kiếm tên Thẩm Kình Vũ rất nhiều.
Số người hâm mộ anh dần tăng lên, có người đã biên tập lại những trận tranh tài trước đây của anh thành video.
Kỷ Cẩm lướt qua những tác phẩm ấy, bật cười vẻ thấu hiểu.
Đúng lúc ấy, Túc An bước ra rồi ngồi xuống đối diện cậu.
“A Cẩm, dạo này em không tập đàn à?” Túc An hỏi.
Vừa nãy cô chạm vào đàn dương cầm đã thấy trên đàn có một lớp bụi mỏng.
“Ừm, người rã rời, lười tập.” Kỷ Cẩm cất điện thoại đi, tập trung ăn cơm.
Túc An cũng biết tác dụng phụ của thuốc rất lớn, im lặng thở dài.
Hôm nay cô đến đây không chỉ để giúp Kỷ Cẩm quét dọn vệ sinh mà còn muốn thông báo cho cậu: “Đúng rồi, A Cẩm, Toàn Ca Bảng gửi thư mời cho em, công ty bảo em đã được đề cử giải Nhạc sĩ hòa âm xuất sắc nhất và Nhà soạn nhạc xuất sắc nhất, ban tổ chức còn muốn thêm đề gửi Nam ca sĩ nổi tiếng nhất… Lễ trao giải tổ chức ngày mùng năm tháng sau, em định đi không?”
Toàn Ca Bảng là lễ trao giải âm nhạc uy tín nhất trong nước, giải thưởng trao ra tương đối công bằng.
Hiện tại mới có danh sách đề cử, có đoạt giải hay không phải chờ lễ trao giải mới biết.
Kỷ Cẩm nghe rằng mình được đề cử ba hạng mục, cảm thấy cũng đáng đi, bèn gật đầu: “Đi chứ.”
Túc An nói, có phần lúng túng: “Nhưng Tiêu Dịch Kiệt cũng đi đấy…”
Kỷ Cẩm nghe thấy cái tên ấy, lập tức cau mày: “Hắn ta? Hắn ta được đề cử cái gì?”
“Cũng là Nhà soạn nhạc xuất sắc nhất.”
Túc An vừa nhắc đến đã bực dọc.
Chẳng thể nghi ngờ gì, Nhà soạn nhạc xuất sắc nhất là vinh quang và sự công nhận cao nhất dành cho một ca sĩ sáng tác, nhưng Tiêu Dịch Kiệt lại lấy bài hát Kỷ Cẩm giúp mình sửa đi tranh với Kỷ Cẩm.
Lý nào lại thế!
Không ngờ Kỷ Cẩm còn tỉnh táo hơn cả Túc An: “Kệ hắn, em đi là việc của em.”
Túc An ngạc nhiên nhướn mày.
Trước kia, có lẽ Kỷ Cẩm thà làm ngọc nát không làm ngói lành, sẵn sàng từ chối giải thưởng chứ nhất quyết không muốn bị đề cử chung với Tiêu Dịch Kiệt.
Tuy nhiên sau khi dùng thuốc, mặc dù tác dụng phụ rất kinh khủng nhưng cũng đem lại một số tín hiệu tích cực – ít nhất tâm trạng của cậu đã ổn định, thậm chí đến mức không thể mất bình tĩnh.
Mà một khi ổn định cảm xúc, suy nghĩ sẽ tự trở nên lý trí hơn.
Tiêu Dịch Kiệt cùng lắm chỉ là một tên hề, cần gì phải vì tên hề đấy mà bỏ qua thứ mình đáng được nhận? Loại người như thế cậu chỉ cần coi là một phát rắm, phủi tay xua đi là được.
Kỷ Cẩm đồng ý đến lễ trao giải, tất nhiên Túc An rất vui vẻ: “Được, vậy chị sẽ trả lời lại ban tổ chức cho em.”
Hai chị em nói chuyện một lúc nữa, đến khi đảm bảo nhân viên vệ sinh đã quét dọn xong, Túc An mới rời đi.
Sau khi cô đi, Kỷ Cẩm bước vào phòng đàn, mở nắp đàn dương cầm.
Cậu ngẩn người một lúc trên ghế, hít sâu một hơi rồi nâng hai tay lên, bắt đầu chơi bài hát mới của mình.
Rê-đồ-rê-mi…
Khi mới bắt đầu cậu đàn hơi chậm, còn có phần trúc trắc vì đã một thời gian không chạm vào đàn.
Nhưng đánh một lúc, giai điệu tuôn ra từ bàn tay cậu ngày càng trôi chảy, nhịp điệu cũng tăng dần lên.
Đến nốt cuối cùng, Kỷ Cẩm nở nụ cười: Cậu đàn được rồi!
Bên cạnh bỗng có một tiếng “meo”, cậu bèn cúi đầu xuống.
Khi nãy đánh đàn quá tập trung nên cậu không hề nhận ra Thẩm Đại Mao đã ngồi lên ghế chơi đàn của cậu từ khi nào.
Cậu ôm mèo con đặt lên đùi, hỏi: “Đại Mao, con thích bài hát của bố không?”
Thẩm Đại Mao là một nhóc mèo đực nhưng vô cùng nũng nịu.
Nó bám chân lên ngực Kỷ Cẩm, vừa giẫm vừa dùng cái đầu mềm mại cọ vào cằm Kỷ Cẩm, muốn dùng cách này để bày tỏ tình yêu của mình.
Cơ thể của mèo con vừa ấm vừa mềm, cọ hết lần này đến lần khác, dù là núi băng ngàn năm cũng phải tan chảy.
Trái tim Kỷ Cẩm mềm nhũn, hôn lên cái đầu của nó, ôm mông nó đặt lên đàn dương cầm: “Đại Mao, con cũng chơi một bài cho bố được không?”
Thẩm Đại Mao như thể hiểu được lời của chủ, tò mò duỗi tay đập vào phím đàn, một chuỗi nốt nhạc nhảy ra dưới móng vuốt của mèo con.
Khi Thẩm Kình Vũ về đến nhà, Kỷ Cẩm đang nằm ngủ.
Anh bước vào phòng ngủ, thấy được cảnh Kỷ Cẩm nằm trên giường, Thẩm Đại Mao làm ổ trong cánh tay cậu, một người một mèo ngủ say sưa.
Thẩm Kình Vũ cúi người, hôn lên gò má Kỷ Cẩm rồi hôn đầu của mèo con.
Lỗ tai Thẩm Đại Mao khẽ co lại, bàn chân đạp về phía trước hai cái rồi khò khè ngủ tiếp.
Thẩm Kình Vũ cười toe toét, rón rén bước ra ngoài chuẩn bị bữa tối.
Nửa tiếng sau, anh quay lại gọi Kỷ Cẩm dậy.
Cậu vuốt mặt ngồi dậy, để Đại Mao ngủ tiếp.
Ngồi bên bàn cơm, Kỷ Cẩm nhận bát cơm Thẩm Kình Vũ xới cho.
Cậu thấy có vẻ hôm nay tâm trạng anh rất tốt, khóe miệng cứ giương lên mãi, không nhịn được bèn hỏi: “Có chuyện gì à anh?”
Vốn Thẩm Kình Vũ muốn ăn cơm trước, nhưng nghe cậu hỏi thì không nhịn được nữa, lập tức đặt bát xuống.
Anh bước qua, nhấc một cái đã ôm được Kỷ Cẩm lên làm cậu sợ hết hồn, hai chân kẹp chặt eo, tay ôm siết lấy cổ anh: “Anh làm gì đấy?”
Thẩm Kình Vũ đỡ lấy mông cậu rất vững, xoay mấy vòng rồi hôn cậu một cái thật sâu: “A Cẩm, hôm nay huấn luyện viên báo câu lạc bộ đã giúp anh bàn chuyện, anh sắp tham gia “Dũng sĩ quyết đấu” rồi!”
“Dũng sĩ quyết đấu” là một trong những giải đấu vật lộn tự do chuyên nghiệp, có ảnh hưởng nhất cả nước, trên đấu trường quốc tế cũng có tiếng vang nhất định.
Thẩm Kình Vũ chỉ cần đạt được thành tựu trong giải đấu này là có thể tiến nhanh hơn đến đỉnh cao mà anh muốn!
Kỷ Cẩm cũng vui lây, trong mắt hiện lên nét cười: “Chúc mừng anh nhé!”
Sự sung sướng của Thẩm Kình Vũ không biết để vào đâu, anh đặt Kỷ Cẩm xuống mép bàn ăn rồi hôn liên tục, rải rác xuống gáy cậu.
Đến khi đồ ăn sắp nguội, anh mới buông cậu ra một cách lưu luyến để ngồi xuống ăn cơm.
Kỷ Cẩm cũng có tin vui muốn báo cho Thẩm Kình Vũ: “Tiểu Ngư, hôm nay em tập đàn đấy, chiều nay còn đánh tận hai tiếng!”
Tác dụng phụ của các loại thuốc hướng thần đếm nhiều không xuể, Kỷ Cẩm uống cả bốn, năm loại cùng một lúc, tác dụng phụ của mỗi loại còn không giống nhau.
Loại thuốc cậu vừa uống khiến tay cậu run rẩy dữ dội, không thể đàn một bài hoàn chỉnh.
Để giảm bớt sự buồn bực về mặt tâm lý, Thẩm Kình Vũ khuyên Kỷ Cẩm không chú ý quá nhiều đến tác dụng phụ mà tập trung vào những biến chuyển tích cực trên cơ thể mình.
Kỷ Cẩm cũng đang cố gắng làm theo vậy.
Cậu ăn bình thường mà không bị nôn là tiến bộ, đàn hai tiếng không run tay cũng là tiến bộ… Dù quá trình này quá chậm, nhưng mỗi lần tiến bộ thêm một chút, bọn họ lại có thêm lòng tin ở tương lai.
Thẩm Kình Vũ thấy Kỷ Cẩm vui vẻ nói mình đã có thể đánh đàn, không khỏi thấy mũi cay cay – trước mặt Kỷ Cẩm anh phải tỏ ra cực kỳ lạc quan để cậu không bị lây sự tiêu cực, nhưng điều ấy không có nghĩa anh không đau lòng, không xót xa.
Anh nâng bàn tay thon dài của cậu hoàng tử bé của mình lên hôn mấy lần, nuốt xuống tất cả sự đau xót, nở nụ cười: “A Cẩm nhà chúng ta giỏi nhất! Xem ra em có thể khỏi bệnh sớm thôi!”
Kỷ Cẩm cũng cười theo: “Ừm!”
Sau bữa tối, hai người xuống tầng đi dạo một tiếng để tiêu cơm, sau đó về ngồi thân mật trên sofa.
Từ khi uống thuốc, ham muốn tình dục của Kỷ Cẩm giảm hẳn.
Nhưng dù không làm bước sau cùng, cậu vẫn muốn ôm, hôn và vuốt ve Thẩm Kình Vũ.
Thân mật với người yêu, dường như Kỷ Cẩm đã tìm lại cảm giác chân thực của cuộc sống.
Thẩm Đại Mao vừa tỉnh ngủ nhảy lên ghế sofa, ngoẹo đầu nhìn hai người chủ đang ôm nhau một cách dò xét.
Khuôn mặt nó đầy sự tò mò, có vẻ còn muốn chui vào trong.
Thẩm Kình Vũ nắm gáy con mèo nhỏ rồi thả nó xuống đất: “Ra nào, đừng nhìn bậy.”
Thẩm Đại Mao bị ghẻ lạnh, giận dỗi nhe răng rồi xoay người, tự chơi một mình.
Trong văn phòng một công ty giải trí, Tiêu Dịch Kiệt và đội ngũ của hắn ngồi họp quanh bàn, ở giữa là thư mời của Toàn Ca Bảng – hắn đã được đề cử cho giải Nhà soạn nhạc xuất sắc nhất năm nay.
Tiêu Dịch Kiệt gõ lên thư mời: “Tôi nhất định phải đoạt được giải thưởng này.”
Các nhân viên lén liếc nhau, nói vẻ hết cách: “Chúng tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách, nhưng ban tổ chức giữ bí mật quá tốt, bây giờ vẫn chưa biết ai là giám khảo…”
Giải thưởng có sức ảnh hưởng như vậy, kể cả khi Tiêu Dịch Kiệt không nói thì cả đội cũng sẽ nghĩ cách giành giật cho hắn.
Nhưng càng là giải thưởng có tầm ảnh hưởng, ban tổ chức càng phải cân nhắc về tính công bằng và sức thuyết phục, phạm vi hoạt động của bọn họ rất nhỏ.
Bọn họ cũng không dám chắc về lần này.
“Ban giám khảo là ai không quan trọng.” Tiêu Dịch Kiệt nói một cách bình tĩnh.
“Nếu mấy người đứng ra tổ chức, mấy người sẽ trao giải cho ai?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Tiêu Dịch Kiệt bật cười: “Cứ nói đi không phải ngại, khả năng giành giải của Kỷ Cẩm lớn nhất đúng không?”
Vẫn không ai lên tiếng, nhưng bọn họ không phản đối cũng tương đương với đồng thuận.
Bài hát “Quãng đời còn lại” của Tiêu Dịch Kiệt đúng là rất hay, nhưng bài hát “Carnival” được đề cử cùng Kỷ Cẩm là một tác phẩm xuất sắc chẳng phải nghi ngờ.
Ở góc độ chuyên môn, tiêu chuẩn cho giải Nhà soạn nhạc xuất sắc nhất là giai điệu và hòa âm, dù giai điệu của “Quãng đời còn lại” có vài đoạn như vẽ mắt cho rồng, nhưng xét chung nó vẫn tương đối khuôn mẫu.
Còn “Carnival” lại có hai đoạn chuyển gam thần tiên, kết hợp chất liệu Nhật Bản, Trung Đông, phương Tây một cách khéo léo vào trong một bài hát, là một tác phẩm táo bạo và sáng tạo chưa từng thấy!
() Carnival (từ gốc 嘉年华 hay Gia Niên Hoa là phiên âm trong tiếng Trung) lễ hội hóa trang đường phố thường được tổ chức trong các xã hội Công giáo La Mã
() Thành ngữ “Vẽ mắt cho rồng” hay nói ngắn gọn là “vẽ mắt” (点睛) dùng để ẩn dụ trong việc viết lách, kể chuyện: bằng một, hai câu hàm ý được sử dụng ở những vị trí quan trọng có thể chỉ ra ý nghĩa và làm cho nội dung trở nên sinh động và có sức hút hơn
() Gam hay âm giai hoặc giọng (tên gọi tiếng anh là scale) là một dãy các nốt nhạc được sắp xếp theo thứ tự tăng hoặc giảm dần.
Xét về mức độ phổ biến… “Quãng đời còn lại” từng chiếm được vị trí đứng đầu của “Carnival” ở một vài bảng xếp hạng, nhưng đấy là thời điểm sau khi “Carnival” đã càn quét bảng xếp hạng suốt hai tháng.
Mà khi “Quãng đời còn lại” đã mất dạng, “Carnival” vẫn còn trụ được trên bảng ba tháng nữa!
Tiêu Dịch Kiệt nhún vai, nói một cách nhẹ nhàng: “Không phải chuyện này rất đơn giản à? Chỉ cần Kỷ Cẩm không thể giành giải, vậy giải thưởng sẽ thuộc về tôi, không phải sao?”
“Cậu ta không thể giành giải?” Nhân viên truyền thông hỏi.
“Ý cậu là…”
Trong mắt Tiêu Dịch Kiệt ánh lên sự nham hiểm độc ác, rồi hắn nhắm mắt lại.
Ban đầu khi hắn tách khỏi Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm từng chất vấn có phải từ khi hắn tiếp cận cậu đã có ý định như vậy hay không– Không, không hề! Khi ấy hắn thật sự ngưỡng mộ tài năng của Kỷ Cẩm, thậm chí còn…
Nhưng hắn nhọc nhằn khổ sở học viết nhạc, hòa âm bao nhiêu năm như vậy, tác phẩm vất vả lắm mới hoàn thành thì bị Kỷ Cẩm châm biếm “Chỉ là một giai điệu sáo rỗng bỏ đi”.
Hắn viết hết bài này đến bài khác, Kỷ Cẩm còn không thèm ngó ngàng! Đáng hận nhất là, Kỷ Cẩm thật sự có “thiên phú” hơn hắn!
Hắn đọc bao nhiêu tài liệu, nghe bao nhiêu bài nhạc mới có thể sáng tác một bài nhạc.
Nhưng linh cảm của Kỷ Cẩm như một con suối ngầm, hạ bút là có thể viết, lấy không hết, dùng không cạn! Mẹ nó dựa vào cái gì chứ?!
Thiên tài gì, chẳng qua chỉ là một thằng tâm thần mà thôi! Thế mà thằng tâm thần này còn khước từ hắn hết lần này hết lần khác, hắn con không lọt được vào mắt đối phương!
Cho dù trong quá khứ hắn có thích Kỷ Cẩm như thế nào, bây giờ chỉ còn sót lại sự hận thù, loại căm hận mà chỉ khi hắn chà đạp Kỷ Cẩm dưới chân mới có thể nguôi ngoai….