Ngắm Bắn Hồ Điệp

chương 16: tựa như một con bướm rốt cục cũng thoát khỏi cái kén của nó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước khi đi ngủ, Sầm Căng đi xem Lí Vụ.

Cửa phòng sách đóng chặt, phòng ngủ cũng không một bóng người, xem ra cậu còn đang học bài.

Cô đứng bên ngoài phòng sách, gõ cửa hai lần.

Chỉ chốc lát, cửa được người bên trong mở ra.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Sầm Căng hỏi: "Vẫn còn đang làm bài tập?"

Lí Vụ giật mình: "Ừm."

"Nhiều thế sao?" Sầm Căng liếc nhìn đồng hồ treo phía trên giá sách: "Mười hai giờ rồi, ngày nào ở trường cũng thức muộn như vậy?"

Lí Vụ cũng quay đầu nhìn thời gian: "Bài tập thầy giáo giao viết xong rồi, tôi đang làm việc khác."

Trong lòng Sầm Căng ngổn ngang trăm mối, không thể phân rõ là vui mừng hay đau lòng: "Không thì tôi gọi cho cậu đồ ăn khuya nhé?"

Lí Vụ lắc đầu: "Không cần, buổi tối ăn no rồi."

"Vậy được, trong tủ lạnh có sữa tươi với bánh mì, nếu cậu đói thì lấy ăn." Sầm Căng dặn dò: "Tôi đi ngủ trước, ngày mai cậu ngủ thêm chút, tôi sẽ gọi cậu dậy."

Lí Vụ không từ chối, im lặng gật đầu.

Sầm Căng xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa giùm cậu.

Lí Vụ như trút được gánh nặng, quay trở về bàn học.

Sở dĩ nói như trút được gánh nặng, là vì cậu vẫn chưa am hiểu cách ở chung với cô.

Đây là lần đầu cậu thấy Sầm Căng ở trong trạng thái này, cô ấy thường hay trang điểm, gương mặt tinh xảo tràn ngập khoảng cách, nhưng mới vừa rồi cô ngước mặt lên, môi gần như không có huyết sắc, nét mặt nhẹ nhàng thản nhiên.

Cậu không thể phân biệt cô như thế là tốt hay xấu, là mờ nhạt hay là tăng thêm dáng vẻ thuần khiết của người con gái, nhưng có thể chắc chắn một điều, cô rõ ràng có vẻ rất yếu ớt, cảm giác yếu ớt này có chút xa lạ, lại thu hút người ta đến gần.

Cậu muốn nói gì đó với cô, để cô đi ngủ sớm chút, hoặc cậu có thể tự mình thức dậy, những lời quan tâm thế này, không khỏi gây phiền phức cho cô.

Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn chưa nói được lời nào.

Nếu cậu nói, có thể sáng mai cô ấy sẽ không gọi cậu.

Không biết vì sao, cậu sinh ra bối rối cùng chờ mong, chờ mong trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng nhau, thu hoạch được càng nhiều sự chú ý của cô.

Lí Vụ ngồi lại chỗ cũ, dùng hai tay xoa má, tiếp tục nhìn lên tường.

Bên trên treo mấy bức tranh sơn dầu gam màu lạnh, một trong số đó là bức tranh cánh đồng cỏ, trông như chúng có thể lưu động.

Tâm trạng của cậu cũng theo đó mà dao động, bỗng nhiên không thể làm được gì, liền dứt khoát thu dọn tài liệu, quay về phòng ngủ.

Ngày tiếp theo, Lí Vụ thức dậy rất sớm, cậu không tham ngủ, thời điểm còn học ở Nùng Khê, mỗi ngày chưa đến bốn giờ cậu đã thức.

Vào lúc rừng núi vẫn còn chìm trong bóng tối, cậu đã nấu cơm cho ông nội.

Lí Vụ tự mình ăn một ít, phần còn lại cho vào hộp cơm inox, đặt ở đầu giường ông nội làm bữa trưa cho ông.

Đồng hồ sinh học vẫn theo đó kéo dài đến ngày nay, lúc ở trường, cậu cũng thức dậy rất sớm.

Sợ xuống giường sẽ đánh thức bạn cùng phòng, cậu liền nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, thẳng đến khi báo thức của bạn cùng phòng lúc sáu rưỡi vang lên.

Hiện tại cũng như thế, nhưng vật thể để ngắm nhìn đã chuyển thành đèn trần nhà Sầm Căng.

Không biết qua bao lâu, một tia sáng nhỏ xuyên qua cửa sổ, xâm nhập vào phòng, mắt thấy ánh sáng càng lúc càng ấm, càng lúc càng sáng, ngoài cửa có động tĩnh, khi gần khi xa, tựa như có người đang đi qua đi lại.

Cậu nín thở nghe ngóng, chờ đợi hồi lâu, vẫn không truyền đến tiếng gõ cửa.

Thời gian như bị kéo dài, chuyển động chậm chạp bất thường.

Lí Vụ không chịu nổi nữa, cầm lấy di động trên đầu giường, vừa mới liếc mắt nhìn thời gian, màn hình phút chốc đen đi, có cuộc gọi đến.

Cậu nhìn thấy người gọi, nhanh chóng bắt máy.

Đầu bên kia im lặng một giây, sau đó liền không nghĩ ngợi mà chất vấn: "Cậu đang nghịch điện thoại à?"

Đại não Lí Vụ phản ứng chậm chạp, phủ nhận: "Không có."

"Vậy sao một giây đã tiếp điện thoại rồi?" Người phụ nữ ra dáng phụ mẫu: "Thức dậy không rời giường còn trốn trong phòng nghịch điện thoại?"

"..."

Lí Vụ hết đường chối cãi, không thể không nổ lực chứng minh trong sạch của bản thân: "Chỉ là tình cờ xem giờ."

Đầu bên kia bán tin bán nghi: "Có ngại cho tôi xem điện thoại cậu không?"

"Không ngại." Lí Vụ xoay người xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng.

Sầm Căng đang ở phòng bếp nghịch chiếc máy pha cà phê cô mới mua, nó thuộc loại bán tự động, kiểu dáng cổ điển, kết cấu tốt hơn so với máy pha dạng viên nén trước đây, nhưng độ khó cũng theo đó mà nâng cấp.

Phòng bếp được xây theo không gian mở, thế nên cả phòng khách đều tràn ngập hương thơm.

Lí Vụ vừa bước ra, liền giống như bước vào bên trong tách cà phê.

Sầm Căng nghe thấy tiếng cửa phòng mở, ngừng tay đang đánh bọt sữa lại, quay đầu quan sát thiếu niên, trên mặt cậu không thấy chút nhập nhèm buồn ngủ nào, quỷ mới tin cậu vừa mới thức dậy.

Sầm Căng thu hồi tầm mắt, mím mím môi, sau đó rút khăn ướt ra lau tay: "Điện thoại đâu?"

Lí Vụ đặt điện thoại lên bàn, thái độ bình tĩnh mà chân thành.

Sầm Căng cầm điện thoại lên, kiểm tra trang chủ, xem lại lịch sử duyệt web, không như cô đoán bên trong không có app trò chơi hay trang web lộn xộn nào.

Nếu bắt buộc phải nói, thì chính là tìm kiếm về "Real Madrid".

Sầm Căng có chút không ngờ đến, hỏi: "Vì sao lại tìm hiểu về Real Madrid?"

Lí Vụ buông thõng tay: "Trong lớp luôn có bạn học hỏi."

Sầm Căng lúc này mới nhớ tới họa tiết trên chiếc áo khoác đó, quả thực có liên quan.

Cô quay đầu lại: "Là tôi lo lắng không chu đáo, chỉ chú ý đẹp, mà không để ý trên quần áo..."

Cô dừng lại, ánh mắt đừng trên bả vai cậu: "Sao lại mặc áo ngắn tay, không lạnh sao?"

Lí Vụ chớp mắt, chậm chạp trốn tránh.

"Đi lấy áo khoác mặc vào." Sầm Căng đặt điện thoại trở lại bàn.

Lí Vụ chạy chậm trở về phòng, mau chóng mặc vào áo len, sau đó trở về bên cạnh cô, hành động nhanh nhẹn, giốngnhư một chú chó săn được huấn luyện tốt.

Sầm Căng rót một tách cà phê, thân tách nhỏ có thể bỏ túi, phía trên vẽ hoa cùng chim màu lam nhạt.

Cô một tay cầm chén, một tay cầm điện thoại, đem cả hai đưa cho Lí Vụ.

Lí Vụ vừa mới nâng cánh tay, cô ở đối diện lại rút tay về, cẩn trọng hỏi: "Cậu không dị ứng với cà phê đó chứ?"

Lí Vụ bắt phải khoảng không: "Không biết."

"Quên đi, " Sầm Căng đưa lại cho cậu, tự mình lẩm bẩm: "Mình phải là người nếm thử món cua."

Cô phân phó: "Mang qua bàn ăn đi, lát nữa tôi lại."

Lí Vụ buông mắt xem điện thoại, lại nhìn tách cà phê đang bốc khói, xác nhận chính mình đã trót lọt qua ải.

Cậu cất điện thoại vào túi quần, xoay người đi.

Sầm Căng liếc nhìn bóng lưng cậu, vội gọi lại: "Chờ đã."

Lí Vụ dừng chân, vừa muốn quay đầu lại, gáy liền bị kéo nhẹ.

"Đừng nhúc nhích." Người phụ nữ ngữ khí hơi sốt ruột, cậu sững người đứng đó như trúng phải thạch chú.

"Mũ ngược rồi " Có lẽ do mặc đồ nhanh quá, mũ áo len của cậu nhóc vẫn còn phồng lên sau đầu, cậu lại hoàn toàn không biết, Sầm Căng đưa tay chỉnh lại cho cậu, khiến nó quay về trạng thái bình thường, sau đó không mặn không nhạt nói: "Tốt lắm."

Cô buông tay, tiếp tục rót cà phê cho mình.

Lí vụ dại ra một lát, buồn bực cúi đầu bước nhanh đi.

Cô chỉ đơn giản chạm vào áo khoác cậu, tai cậu đã như bị lửa đốt.

Lí Vụ lơ đãng nhấm nháp tách cà phê do chính tay cô pha, có chút đắng, lại thật dịu.

Lần đầu tiên trong đời cậu được uống thứ này, đặc biệt quý trọng nhấp từng ngụm nhỏ.

Không lâu sau, Sầm Căng bưng đến hai đĩa thức ăn kiểu Tây tự làm, sợ Lí Vụ dùng không quen dao nĩa, cô cố tình cầm thêm đũa cho cậu.

Cô ngồi xuống, mắt nhìn những lát bánh mì vừa nướng xong, không nhanh không chậm hỏi: "Cậu ở trên giường làm gì mà không thức dậy."

Bàn tay đang cầm đũa của Lí Vụ dừng lại: "...!Chỉ nằm đó."

"Cái gì cũng không làm?" Cô ngạc nhiên.

"Ừm."

"Tốt hơn nên ngồi dậy đọc sách."

"Ừm."

Sầm Căng không khỏi giương môi, mỗi lần cô đặt câu hỏi, Lí Vụ liền tự động biến thành một cái máy trả lời hình người không có tình cảm, cũng không biết có ở trong lòng phản kháng cả trăm ngàn lần không.

Sầm Căng ho khan che dấu ý cười, nuốt xuống một miếng bánh mì nhỏ: "Ngày hôm qua mấy giờ đi ngủ?"

"Chị đi không bao lâu tôi liền ngủ."

"Vậy là tốt rồi, " Sắc mặt cô vô cớ vui mừng: "Không cần thức đến nửa đêm, việc học vẫn cần kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt mới có tinh thần học tập."

"Ừm."

"Cà phê uống ngon không?" Cô để ý tách cà phê của cậu chỉ còn một nửa.

Lí Vụ đáp: "Uống ngon."

Sầm Căng cũng nếm thử, tự mình nhận xét: "Cũng được."

Cô lại hỏi: "Buổi chiều khi nào thì tự học."

Lí Vụ nói: "Sáu giờ rưỡi."

Sầm Căng cân nhắc giây lát: "Bốn giờ tôi đưa cậu về trường."

"Được."

......

Ăn xong bữa sáng, đã gần đến giữa trưa.

Ánh nắng tràn vào nhà, tạo cảm giác thoải mái, lười biếng cho cả căn nhà.

Lí Vụ trở về phòng sách ôn bài, Sầm Căng thì nằm trên sô pha đắp chăn nghịch điện thoại, còn phải tắt tiếng, không dám công khai.

Trong nhà có thêm một học sinh, cô không thể không kiêng nể gì, không gian hoạt động chỉ sợ cũng chỉ còn một nửa, mệt tâm chính là còn phải làm gương tốt, không thể làm gương xấu cho đứa nhỏ.

Thật khó tin, cô nhưng lại cam tâm tình nguyện hy sinh như vậy.

Cũng may cậu chỉ ở đây đến bốn giờ.

Tưởng tượng như thế, Sầm Căng lại có chút hi vọng, chờ Lí Vụ vừa đi, cô liền có thể quay về với chính mình, muốn làm gì thì làm.

Một giờ hơn, Sầm Căng gọi một phần cơm đưa đến phòng sách, cô thậm chí không có đi vào, chỉ ở ngoài cửa đưa cho Lí Vụ, như thể đang đi thăm tù.

Ai có thể nghĩ đến, đứa nhỏ một năm trước còn sống trong một ổ đất nhỏ, bây giờ lại trở thành chủ nhân của phòng sách nhà cô.

Đóng cửa lại, Sầm Căng thở dài, chậm rãi quay về sô pha.

Cô nhìn thời gian, nằm xuống gối, từ từ thở dài.

Con người không thể rảnh rỗi, lúc rãnh rỗi liền sẽ suy nghĩ lung tung.

Trong lúc ngẩn người, tay Sầm Căng lại không tự giác ấn vào Wechat công ty, bắt đầu lướt xem mỗi một câu Ngô Phục nói trong hai ngày qua.

Đều là liên quan đến công việc, xen lẫn một ít trêu đùa vui nhộn.

Anh ta vẫn luôn như cá gặp nước, vào thời điểm ở khoa đối ngoại của trường đại học, anh ta chỉ dựa vào thực lực của mình liền kéo được không ít tài trợ, người khác hỏi anh bí quyết, anh ta đều cười tủm tỉm nói mình đang bán sắc, nhưng mọi người chưa từng thấy anh yêu đương bao giờ, đùa giỡn gọi anh ta điều hòa trung tâm () thanh tâm quả dục.

Sầm Căng trở thành ngoại lệ duy nhất.

Thế nên khi anh ta lôi kéo cô tuyên bố tình cảm lưu luyến với thành viên trong ban, tất cả mọi người đều kinh ngạc, than thở anh giấu quá kĩ.

Không phải sao, ngay cả chính cô cũng không nhìn ra, hóa ra anh ta thích cô đến vậy sao?

Vậy vì cái gì nói không yêu là sẽ không yêu nữa?

Sầm Căng có thể vĩnh viễn cũng tìm không ra đáp án.

Chỉ vì phần tình cảm này, cô sẵn sàng làm cấp dưới của anh ta sáu năm, mờ nhạt dưới hào quang của anh ta, ý tưởng cùng tài hoa của cô, đều là cống phẩm vì anh ta vui vẻ mà cố gắng.

Cũng may vẫn còn hai mươi ngày, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi Ngô Phục.

A, cô thiếu chút nữa đã quên, từ chức cũng không thể đổi lấy sự giải thoát cùng tự do thực sự, cô vẫn còn đeo trên lưng đoạn hôn nhân trên danh nghĩa này.

Bốn giờ, Sầm Căng nhấp vào danh bạ, gọi điện cho Ngô Phục, muốn cắt đứt tất cả.

Trốn tránh vừa xấu hổ lại vô dụng, chỉ trì hoãn khiến con người tinh thần sa sút, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất.

Sầm Căng gọi liên tục ba lần,đầu dây bên kia đều ở trạng thái bận.

Xem ra anh ta chặn cô rồi, tịch liêu cùng châm chọc đổ xuống đầu, ấn tắt cuộc gọi, Sầm Căng không có cảm xúc nở nụ cười, nhấp ngay vào nhóm công ty, lách cách gõ chữ:

@Ngô Phục, anh định khi nào làm thủ tục ly hôn? Ngay cả điện thoại cũng không dám nhận, anh định làm thế nào để biến tôi thành vợ cũ?

Nhấp gửi đi, Sầm Căng nhẹ nhõm bật tung chiếc chăn quấn quanh thân.

Tư thế của cô, tựa như một con bướm, rốt cục cũng thoát khỏi cái kén của nó.

(): Điều hòa trung tâm: Ý chỉ những người luôn làm hài lòng tất cả mọi người, đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh, yêu mến..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio