Edit: Hà Thu
Cùng Sầm Căng ăn cơm trưa xong, Lý Vụ thành thành thật thật trở về trường học.
Sau khi đến ký túc xá, Chung Văn Hiên và Ôn Huyễn vẫn đang nghỉ trưa, Từ Thước thì đeo tai nghe xem truyền hình trực tiếp thi đấu thể thao điện tử.
Sau khi cởi áo khoác ra, Từ Thước liếc cậu một cái, sắc mặt đột nhiên trở nên ranh mãnh, có thể tưởng tượng được trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bạn cùng phòng chăm chỉ hiếu học của cậu lần đầu tiên trốn học về nhà chỉ vì việc gấp đột xuất, sau khi trở về liền từ áo hoodie trắng biến thành áo hoodie đen, quần cũng đổi thành một cái khác. Ánh mắt cậu có ý tứ sâu xa, Lý Vụ giả vờ như không nhìn thấy, lấy điện thoại ra báo cáo với Sầm Căng rằng mình đã đến ký túc xá.
Người phụ nữ trả lời rất nhanh, cũng là nội dung tương tự.
Hai người, một người là tù binh học sinh, một người là động vật giao tiếp xã hội, mỗi người đều có vòng tròn quan hệ và công việc của riêng mình, nên ít nhiều không thể định đoạt được tất cả thời gian, không thể nào dính lấy nhau từng phút từng giây được.
Buổi chiều, sau khi học xong hai tiết chuyên ngành, Lý Vụ lại bù đầu chui vào phòng thí nghiệm.
Trong mắt nhiều sinh viên cùng khoa, cùng trường, Lý Vụ là một người ít cười và cô độc, giống như một tu sĩ khổ hạnh bị ám ảnh bởi việc học.
Chỉ có ở trước mặt Sầm Căng, cậu mới biến thành người có ha/m muốn, muốn cùng người mình yêu, làm chuyện vui vẻ.
Cuối tuần đến rất nhanh, nhiệt độ trong thành phố Nghi đột nhiên giảm xuống 0 độ, trời rét đậm.
Lý Vụ trở về nhà vào tối thứ sáu. Kể từ khi quan hệ của hai người nhảy vọt lên một bậc thang mới, cơ bản cậu đều ngủ chung giường với Sầm Căng, phòng khách hay ngủ trước đây cũng trở thành vật trang trí.
Lễ Nô-en càng đến gần, nhiệm vụ càng dồn dập, Sầm Căng bận như con quay, quay mòng mòng đến mức không dừng lại được.
Chín giờ ngày hôm sau, cô vội vàng đến công ty, xử lý PO mới của Pina. Vị khách hàng tên Tống Từ kia rất hài lòng với cô, còn cố ý đi nói với sếp rằng các hạng mục sau này đều phải do Sầm Căng phụ trách.
Sầm Căng không phải loại người ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng ấn tượng của cô đối với Tống Từ cũng không tệ. Cô ấy là đối tác giao tiếp rất có trật tự, câu nào cũng đi thẳng vào vấn đề, không bao giờ nói lan man làm lãng phí thời gian của hai bên. Bên chủ đầu tư lưu loát như vậy cũng ít khi thấy, đương nhiên phải quý trọng rồi.
Hơn nữa, lần hợp tác mới với Pina là một thương vụ lớn với kinh phí cao gấp ba lần trước đây. Như vậy thì có ai mà không bị cám dỗ chứ, nên đương nhiên Sầm Căng cũng khó mà cưỡng lại được.
Cô dành cả buổi sáng ở trong công ty, bận đến mức quên ăn.
Lý Vụ không có việc gì làm, liền thu dọn mấy bộ quần áo khoác bông chỉ mặc một hai lần trong phòng Sầm Căng ra, cùng với hai cái mình mang về từ trường học, đem đến tiệm giặt khô.
Sau khi vào cửa, Lý Vụ liền lễ phép gọi người.
Trước đó cậu đã từng tới đây vài lần, cộng thêm tướng mạo không tầm thường, nên ông chủ đương nhiên cũng không xa lạ gì với cậu. Sau khi nhận lấy quần áo cậu đưa tới, lại hào hứng chào hỏi: “Đúng lúc lần trước chị cậu gửi một chiếc áo khoác ở đây, đã giặt xong rồi, cậu tiện thể đem về luôn đi.”
Nói xong liền xoay người đi vào bên trong lấy quần áo.
Lý Vụ nhíu mày, gật đầu, hai tay đặt lên quầy kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, ông chủ mang theo áo khoác đã giặt xong đi ra, trải ngang lên quầy: “Cậu muốn kiểm tra không? Lần trước chị cậu nói giặt càng cẩn thận càng tốt.”
Lý Vụ nghe vậy, lại gật gật đầu, không dám lơ là.
Ông chủ lấy tấm chắn bụi ra ngoài.
Một chiếc áo khoác nam toàn màu đen bất ngờ đập vào mắt, sắc mặt Lý Vụ trông có vẻ không ổn, đôi lông mày phẳng lì trong nháy mắt nhíu chặt lại.
Cậu nhận lấy, đặt lại trên quầy, cẩn thận quan sát lại. Điều duy nhất cậu có thể chắc chắn đó là chiếc áo khoác này không phải của mình, cũng không phải của Sầm Căng.
Lý Vụ kìm nén tâm tình, kiểm tra. Nhìn hồi lâu, cậu bỗng nhiên cảm thấy cái áo khoác này có chút quen mắt.
Cậu nhớ lại, cố gắng hết sức để xoa dịu nỗi băn khoăn. Không bao lâu sau, cậu nhớ ra, người đàn ông tên Cố Tuy An mà sáng hôm đó cậu đưa thuốc lá, hình như cũng mặc bộ quần áo tương tự.
Lý Vụ nhíu mày, nhìn ngày biên lai được dán trên móc áo, là đêm trước khi cậu trốn học.
Trong lòng cậu không ngừng dấy lên một số nghi ngờ mà chính cậu cũng không có cách nào ngăn cản, chúng rục rịch, sinh sôi, làm Lý Vụ không khỏi hoang mang.
Ông chủ thấy ánh mắt cậu dần tan rã, giống như là thất thần, liền gọi một tiếng.
Lúc này Lý Vụ mới hoàn hồn, mím chặt môi một chút, bảo ông chủ cho vào túi một lần nữa, rồi mang áo khoác về nhà.
Sau khi về đến nhà, cậu đặt quần áo lên bàn trà, còn mình thì ngồi xuống sô pha, im lặng nghĩ đến một ít chi tiết nhỏ.
Đêm đó Sầm Căng dặn dò cậu đưa thuốc lá, từng nhắc tới là vì tranh chấp vi phạm bản quyền trên Weibo.
Lý Vụ lấy điện thoại di động ra, quyết định làm rõ chuyện này.
Bình thường Lý Vụ hầu như không chơi Weibo, sự chú ý duy nhất chính là Sầm Căng.
Người phụ nữ không đăng trạng thái gốc nhiều, đúng kiểu thành viên trung thành tận tụy của đảng haha, chỉ share lại một số câu chuyện cười và video thú vị.
Cậu mở danh sách theo dõi của Sầm Căng ra, nhấp qua từng cái một, nhưng không có blogger nào trông giống Chu Tuy An cả.
Không thu hoạch được gì, Lý Vụ liền quay đầu đi lục soát weibo của Chu Tuy An. Rất nhanh, dữ liệu lớn trên Internet đã nhắm mục tiêu vào một blogger tên @Tuy An.
Ngón tay treo lơ lửng trên màn hình một giây, Lý Vụ vẫn ấn vào.
Bài đăng trên Weibo gần đây nhất của anh ta là về việc đi ăn ở ngoài, đồ ăn rất tinh tế, có hơn 800 bình luận, nội dung blog là giới thiệu phương pháp ăn uống và hương vị của nấm cục trắng.
Lý Vụ mở khu vực bình luận.
Những bình luận mà Chu Tuy An trả lời cư dân mạng đều bị đẩy lên hàng đầu.
Comment đầu tiên là: Wow wow, có phải là nhà hàng ODM không? Tôi vừa mới đến đó ăn thử tối nay xong!!
Chu Tuy An: Đáng tiếc, tôi ăn từ tối hôm qua rồi.
Comment thứ hai: Ôi chao! Nam thần Tuy An có biến [🐶] Tôi trông thấy có chị gái xinh đẹp nào đó ngồi đối diện nha! Tay rất trắng rất đẹp!
Chu Tuy An: …[Suỵt]
Một cảm giác sợ hãi sâu sắc dâng lên trong lòng, Lý Vụ cảm thấy lạnh sống lưng, quay trở lại trang chủ của Chu Tuy An, sợ hãi xem lại toàn bộ bức ảnh.
Nội tâm đấu tranh hồi lâu, cậu mới khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ấn vào bức ảnh đầu tiên.
Trái tim Lý Vụ đập thình thịnh dữ dội.
Hiển nhiên, góc trên bên trái của bức ảnh là cánh tay của một người phụ nữ, cổ tay áo len trắng hơi vén lên cao. Nếu không phải vì quá quen thuộc với chiếc đồng hồ đeo tay mà mình ngàn chọn vạn lựa kia, thì có lẽ Lý Vụ vẫn còn ôm một chút hy vọng may mắn.
Thiếu niên hít sâu một hơi, xác nhận ngày tháng trên Weibo một lần, lại đứng dậy đối chiếu với hoá đơn trên áo khoác.
Cuối cùng, cậu làm một việc, tra cứu địa chỉ của nhà hàng ODM.
Sau khi tận mắt chứng kiến kết quả, đầu óc cậu ong ong đau đớn, như thể đánh nhịp.
Lý Vụ đột nhiên ngồi trở lại chỗ cũ, máu chảy ào ạt lập tức hóa thành nhựa đường khô khốc, đen kịt mà trang nghiêm, không cách nào suy nghĩ, không cách nào chấp nhận, không thể diễn tả được, không thể tưởng tượng nổi.
Ánh sáng của thế giới bị dập tắt.
Chín giờ tối, Sầm Căng bận rộn ròng rã suốt 12 tiếng về đến nhà.
Cô còn tưởng rằng Lý Vụ có việc phải về trường, còn thắc mắc sao trong phòng lại tối như vậy. Kết quả vừa bật đèn lên, đã bị thiếu niên ngồi yên trên sô pha doạ sợ.
“Cậu làm gì thế?” Sầm Căng vỗ vỗ ngực, sau đó liền nhận ra cậu có gì đó không ổn.
Sắc mặt cậu tối sầm, giống như một bức tượng thạch cao trên nền trời âm u, đã ngồi ở đó trong một thế kỷ, không cách nào động đậy.
Nghe thấy giọng nói của cô, cậu giương mắt nhìn lại, mặt mày là một loại kiềm chế áp lực, như biển đêm khuya, bão táp sắp tới.
Sầm Căng lập tức nhìn thấy chiếc áo khoác đen trên bàn trà, trong đầu thoáng chốc lóe lên.
Cùng lúc đó, Lý Vụ chậm rãi đứng dậy, giọng nói khàn khàn: “Giải thích đi.” Sầm Căng nhìn cậu một lúc, không nói lời nào, sau đó mới chậm rãi cởi nút thắt áo khoác, khóe môi nhếch lên một cách hoang đường.
“Nói chuyện đi.” Giọng nói Lý Vụ cất cao hơn chút, giống như gió lạnh mùa đông đập thẳng vào mặt cô.
Trong lòng Sầm Căng sinh ra cảm giác khó chịu, cởi áo khoác ra, treo lên: “Trong lòng cậu đã có kết luận rồi không phải sao? Cậu nhìn một chút xem cậu bây giờ là cái bộ dạng gì?”
Lý Vụ đứng nguyên tại chỗ: “Tôi không có kết luận, tôi chỉ muốn nghe chị nói.”
Chân răng Sầm Căng khẽ nhúc nhích: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi.”
Mặt Lý Vụ lộ vẻ mỉa mai: “Ở ngay đối diện công ty, lần này ngược lại không sợ người khác hỏi nhiều.”
Trong mắt Sầm Căng hiện lên những gợn sóng kinh ngạc nhỏ, không biết làm sao cậu có thể biết được những chi tiết này.
Thần thái khẽ biến của cô bị cậu một mẻ bắt gọn, tựa như ngầm thừa nhận, Lý Vụ đau lòng đến mức giống như đang cùng máu thịt cưỡng ép tách ra: “Anh ta có thể, còn tôi lại không được.”
“Khi nào cậu mới có thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này?” Sầm Căng nghiêng đầu, thở dài một hơi, rồi nhìn lại: “Tôi và Chu Tuy An chỉ là giải quyết việc chung mà thôi.”
“Giải quyết việc chung?” Thái độ không chịu nổi tra hỏi của cô khiến Lý Vụ bắt đầu nóng nảy: “Còn cái áo thì sao, áo lại là chuyện gì xảy ra?”
Sầm Căng: “Anh ta sợ tôi bị mắc mưa, nên nhất quyết muốn đưa cho tôi.”
“À.” Lý Vụ nhếch môi dưới, lại không có một chút ý cười, toàn bộ khuôn mặt lạnh lẽo như hồ băng: “Ngày đó anh ta cũng muốn đưa ô cho tôi, vậy mà tôi có thể cự tuyệt, còn chị lại không thể từ chối?”
Giọng điệu cậu lạnh lẽo: “Sau này giấu ở tiệm giặt khô, cũng không dám mang về nhà sao?”
“Giấu?” Từ ngữ của cậu khiến Sầm Căng nổi giận: “Tại sao tôi phải mang về?”
“Không phải là không muốn bị tôi nhìn thấy sao? Không phải chị chột dạ thì chính là sợ tôi nhiều chuyện. Trừ những cái này thì còn gì khác sao?”
Sầm Căng tâm phiền ý loạn, bắt đầu buộc tóc: “Xem đi, tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc với cậu, vậy mà một chữ cậu cũng không nghe lọt.”
Cô nổi giận buộc nhiều hơn bình thường hai vòng, da đầu đều bị siết đến đau nhức. Dứt lời liền đi về phía phòng ngủ, không muốn bắt đầu bất kỳ cuộc cãi vã nào với Lý Vụ trong tình trạng hiện tại.
Lý Vụ đuổi theo, một phát bắt được cánh tay cô, cố gắng vặn thân thể cô lại, cưỡng ép cô nhìn mình, như muốn nói ra hết những cảm xúc tồn đọng trong ngày: “Ngày đó tôi phải dầm mưa cũng muốn để ô lại cho chị, vậy ô của chị đâu? Tối hôm trước chị đã nói gì với tôi? Đưa thuốc lá xong là mọi chuyện sẽ ổn, kết quả đêm hôm đó lại đi ăn cơm với anh ta. Rõ ràng là những chuyện có thể từ chối, nhưng chị lại chọn không từ chối. Nếu đổi lại ở trên người tôi liền hoàn toàn không giống, có thể từ chối không chút đắn đo, đẩy ra, nổi giận. Bây giờ tôi thậm chí còn cảm thấy việc tặng thuốc lá là ngụy trang, để chị có thể tiếp tục quan hệ bí mật với anh ta. Nếu không phải tôi phát hiện ra cái áo này, có phải chị còn muốn gặp lại anh ta hay không, có phải tôi vẫn bị lừa đến mơ mơ màng màng không?”
Mũi thiếu niên đỏ lên, gần như nghẹn ngào: “Buồn cười nhất chính là, cũng trong buổi tối hôm đó tôi đã chờ chị cả đêm. Ngày hôm sau còn vì chị mà nói dối trốn học. Chị nói không sai, tôi là một kẻ ngốc.”
“Trong mắt cậu tôi là người như vậy?” Sắc mặt Sầm Căng trắng bệch, khó có thể tin cười ra tiếng: “Thì ra trong mắt cậu tôi lại thấp kém như vậy.”
“Rốt cuộc là ai thấp kém? Có ai dám cho rằng chị thấp kém chứ?” Lý Vụ chỉ có thể không ngừng hít vào một hơi, cố nén những đau đớn sắp trào ra hai mắt: “Tôi mới là thấp kém thực sự, sẽ không có người nào thấp kém hơn tôi nữa. Giống như một con chó, coi mỗi một câu nói của chị như thánh chỉ, như mệnh trời, như tín ngưỡng, gọi đến là đến, phối hợp với thời gian của chị, phối hợp với sở thích của chị, phối hợp với tâm tình của chị, không dám có một chút lơ là. Mỗi lần chị cười với tôi một chút là tôi lại cảm thấy như bản thân được sống lại một lần. Chị để ý đến hoàn cảnh xung quanh, để ý cái nhìn của người khác về chị, còn tôi không để ý chút nào sao? Chị biết bạn cùng phòng của tôi bình thường đều hình dung tôi như thế nào không? Được bao nuôi, bạn giường, người giúp việc, thú cưng di động. Tôi biết bọn họ là nói đùa, nhưng tôi cũng không phải là người vô tâm, tôi nghe xong cũng sẽ khó chịu.”
Hai gò má Sầm Căng cứng đờ, nhìn chằm chằm cậu, hời hợt: “À, thật sự là có lỗi với cậu rồi, sinh viên ưu tú.”
Cô bình tĩnh nhìn cậu: “Ai ép cậu thành như vậy?” Lại vô tội chỉ chỉ mình: “Không phải là tôi chứ?”
Giống như bị một vật nặng nện xuống, vết nứt vốn tồn tại trước đó đều nát bấy, vỡ tan. Mảnh ghép tốt đẹp của cậu chung quy cũng chỉ là một mảnh ghép, Lý Vụ suy sụp: “Là tôi, tôi tự mình chọn. Tất cả là lỗi của tôi.”
Làm sao cậu có thể trách cô? Làm sao cậu có thể trách cô được?
Ngay từ đầu rõ ràng chỉ cần được phép thích cô là đủ, sẽ cảm thấy may mắn và cảm kích. Nhưng về sau tại sao lại thay đổi, trở nên dễ dàng ghen ghét, dễ dàng phẫn nộ, e sợ mất đi, e ngại cô độc, hy vọng xa vời muốn một tình yêu bình đẳng, còn đòi hỏi một tương lai đáng tin cậy.
Là cậu thay đổi chứ không phải cô.
Là cậu tự tay đẩy mình vào ngõ cụt, chống lại chính mình, tự so đo với bản thân, cố gắng thoát khỏi cảnh bị ma quỷ dẫn lối trong rừng rậm, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Trong nháy mắt này, cảm giác phương hướng mất hết, Lý Vụ hoàn toàn lạc đường.
Cậu hoảng hốt, buông Sầm Căng ra, trầm mặc như một làn khói xám lơ đãng, sẵn sàng tan biến bất cứ lúc nào.
Sầm Căng không đành lòng nhìn cậu như vậy, tim đập thình thịch đau đớn, muốn dùng hai tay kéo cậu, xác nhận cậu vẫn là vật sống, vẫn còn nhiệt độ.
Trong chớp mắt tiếp theo khi vừa chạm tới ngón tay cậu, Lý Vụ giơ tay tránh đi giống như bị đâm, e sợ vội lui về phía sau một bước.
Sầm Căng nghẹn lại, ánh mắt đột nhiên tối sầm, không tiến lên nữa.
“Đừng bố thí tôi nữa, chị căn bản không thích tôi.” Thiếu niên đứng trong bóng tối, giống như một người mất máu quá nhiều, sắc mặt ảm đạm, dùng giọng nói suy yếu nặn ra vài lời hối hận trước khi lâm chung: “Không có Chu Tuy An cũng sẽ xuất hiện người đàn ông khác, có thể làm cho chị quang minh chính đại giới thiệu, ở chung, yêu thương lẫn nhau, mà tôi vĩnh viễn không đủ tư cách. Làm sao mới có thể đuổi kịp chị, làm sao lại khó khăn như vậy, tôi thực sự không chạy nổi nữa rồi.”
“Chị, không nên thích chị còn ép chị thích tôi, thật xin lỗi.”
Nói xong, cậu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sải bước đi về phía cửa.
Da đầu Sầm Căng tuôn ra từng trận tê dại, vội vàng đuổi theo.
Sầm! Thiếu niên đã đóng cửa ra ngoài.
Gió mạnh thổi qua, Sầm Căng bị ngăn cách ở bên trong.
Lý Vụ cứ thế chạy thật nhanh, nước mắt chảy dài trên mặt, vừa khóc vừa thở hổn hển dữ dội khiến cổ và trán đều nổi đầy gân xanh, giống như một đứa trẻ bị ngã rất mạnh, toàn thân đau đớn.
Đã lớn như vậy rồi, những khổ sở khác đều có thể cắn chặt răng chịu đựng cho qua. Chỉ có cô, tất cả nước mắt đều là vì cô, cậu thật sự không muốn khóc vì cô nữa.
“Lý Vụ!”
Tiếng gọi của người phụ nữ chạy qua hành lang dài, giống như mũi tên sắc nhọn xuyên thấu màng nhĩ cậu. Bước chân Lý Vụ hơi chậm lại, sau đó dùng sức dụi mạnh mắt trái một cái, bước vào trong xe không quay đầu lại.
Trong chớp mắt khi xoay mặt đi, cậu nhìn thấy Sầm Căng bên ngoài từ khoảng cách trống của cửa thang máy.
Cô đứng ở nơi đó, thân hình gầy gò, sắc mặt buồn bã thê lương, không đuổi theo nữa, chỉ ở đó nhìn cậu.
Lý Vụ rũ mắt xuống, lại nhìn không được quay đầu, nhìn thẳng. Là ngoan cố hay là mong đợi? Cậu căn bản không cách nào biết được.
Ánh mắt của người phụ nữ, tựa như một loại phán xét, một loại hối hận, một loại bi thương, một loại cảm ơn, duy chỉ có không giữ lại.
Trong phút chốc, Lý Vụ xoắn chặt lông mày, sợ lơ đãng phóng thích nốt tôn nghiêm nhỏ bé không đứng vững được của mình. Nhưng cậu vẫn không chịu nổi, hai mắt lại một lần nữa gợn sóng, trên mặt mơ hồ không rõ.
Ngay sau đó, cánh cửa khép lại.
Giống như dao phay, cắt đứt hoàn toàn tầm mắt hai người.
------------------
Chương 74:
Edit: Hà Thu
Sầm Căng đứng ở hành lang hồi lâu, hít thở không thông như đứng dưới thác nước xối xả. Hình ảnh thiếu niên khóc thảm thiết khúc cuối cứ lởn vởn trong đầu cô không thể xua đi, khiến cho cô khó chịu đến cực điểm.
Lát sau, đèn cảm biến tắt, Sầm Căng cũng không nhúc nhích, hốc mắt nóng lên mấy lần, nhưng cô không để tuyến nước mắt mất kiểm soát.
Đau lòng ư? Thất vọng ư? Hay vẫn là phẫn nộ? Tất cả đều không hoàn toàn đúng.
Nó giống như một loại suy nhược, trói buộc toàn bộ cơ thể cô, khiến cô không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ mới quay đầu lại, trở về nhà.
Trong phòng tối tăm hơn trước, chỉ có ngọn đèn trong phòng khách sáng lên, vẫn là cái đèn cô vừa mới mở. Cô quay trở lại bàn trà, cúi người nhặt chiếc áo khoác lên.
Động tác này khiến một mảnh giấy khác rơi xuống, Sầm Căng bắt lấy, giơ lên trước mắt.
Hóa ra là một hóa đơn khác, ngày tháng năm, in chất liệu và giá cả của một số bộ quần áo được gửi đi giặt trong ngày.
Sầm Căng nhìn một hồi, thu dọn quần áo và hóa đơn nhỏ để về chỗ cũ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi trở về phòng ngủ.
Vừa mới vào cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chăn giường được gấp gọn tỉ mỉ, gần như không thấy nếp gấp. Đồ ngủ của cô và Lý Vụ đều xếp gọn gàng ở cuối giường, kề sát vào nhau.
Sầm Căng bỗng nhiên đỏ mắt.
Tại sao tình cảm của con người sao lại mạnh mẽ nhưng cũng dễ vỡ vụn như vậy chứ?
Tối hôm qua còn vui vẻ ôm ấp ở cùng một chỗ, hôm nay đã náo loạn không thể giải thích, giống như kẻ thù đường ai nấy đi.
Sầm Căng tháo dây buộc tóc, ngã người xuống giường, kéo chăn lên cao, giống như con sò hoặc ốc sên bị mất vỏ, chỉ có thể lựa chọn dùng cách này để bảo vệ cho mình.
……
Sáng sớm hôm sau, Sầm Căng đi đại học F một chuyến, quyết định nói rõ ràng với Lý Vụ.
Cô không thích bị xuyên tạc, càng bài xích chiến tranh lạnh vô duyên vô cớ, cho dù là kết thúc mối quan hệ, cũng phải có chữ viết miêu tả rõ ràng.
Quan trọng nhất, cô không muốn lặp lại sai lầm của mình.
Trên đường đi, cô gọi cho Lý Vụ hai cuộc điện thoại, đều không có người bắt máy. Không phải tắt máy, cũng không phải bị chặn, mà là chủ nhân của điện thoại cứ mặc kệ nó đổ chuông, lại không muốn phản ứng.
Cố gắng hết sức để phớt lờ cơn giận đang dâng trào trong lòng, Sầm Căng đi thẳng đến ký túc xá của Lý Vụ.
Trong khuôn viên trường vào ngày chủ nhật không có nhiều sinh viên, đường xá cây cối trông vô cùng lạnh lẽo.
Số lần Sầm Căng tới không nhiều, nhưng làm thế nào để đến ký túc xá của Lý Vụ, cô lại nhớ rất rõ, giống như ngựa quen đường cũ vậy.
Đến lúc xuống dưới lầu, cô lại gọi điện thoại cho Lý Vụ, tính ra tối hậu thư.
Thiếu niên vẫn không nghe máy như cũ.
Sầm Căng đi thẳng vào, dì quản lý chặn cô lại ở sảnh lớn, hỏi cô tìm ai.
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt: “Lý Vụ 302.”
Dì hỏi: “Cô là ai vậy?”
“Tôi là cậu ấy…” Sầm Căng dừng một chút, giọng điệu xác thực: “Bạn gái.”
Dì có ấn tượng sâu sắc đối với Lý Vụ, nhưng vị trước mắt này lại rất lạ mặt. Bà bán tín bán nghi, một bên ngồi trở lại, một bên tìm quyển sách: “Vậy phải đăng ký một chút.”
Sầm Căng nhíu mày, rồng bay phượng múa để lại tên cùng số điện thoại di động.
Dì cúi đầu nhìn: “Chờ một chút, tôi gọi học sinh xuống xem.”
Lại ngước mắt lên, thân ảnh nổi bật một giây trước còn đứng ở cửa sổ đã hùng hổ đi lên lầu. Dì há miệng thở dốc, nào còn kịp gọi lại.
Dừng lại trước phòng 302, Sầm Căng sợ các nam sinh còn đang nghỉ ngơi, nên động tác trên tay cũng khách khí hơn chút, cốc cốc gõ cửa hai lần.
Mấy giây sau, bên trong có giọng nam hỏi: “Ai vậy?”, nhưng không phải Lý Vụ.
Sầm Căng nâng cao giọng điệu: “Tôi tới tìm bạn trai của tôi, Lý Vụ.”
Bên trong cánh cửa nhất thời vang lên một trận ồn ào, chắc là các nam sinh đang mặc quần áo sửa sang lại.
Không lâu sau, cửa mở ra, nghênh đón cô là Từ Thước. Có vẻ như cậu ta vừa ngủ dậy, còn có chút mơ mơ màng màng, đầu óc khờ khạo cúi người: “À, chào chị.”
Sầm Căng: “Chào cậu.” Tầm mắt tiếp tục lướt qua cậu ta, tìm kiếm nhân vật mục tiêu, giống như bậc phụ huynh xông vào tiệm net bắt đứa nhỏ nhà mình.
Lý Vụ đang ngồi ở trước bàn lật sách, ánh mắt trong veo, giống như đang tập trung tinh thần, không có cùng một tần số với bọn họ.
Trong lúc đó, những người bạn cùng phòng bị ánh mắt giám tiếp như lưới của cô bắt được đều lần lượt vẫy tay chào hỏi, Sầm Căng cũng khẽ gật đầu.
Tối hôm qua Từ Thước cũng đoán được hai người bọn họ tan rã trong không vui, nếu không Lý Vụ cũng sẽ không hơn nửa đêm mặt như tro tàn mà trở về.
Nhưng chị gái nhà người ta đã tìm tới tận cửa dâng bậc thang rồi, mà vẫn chưa thấy người kia thuận thế leo xuống. Cậu vội vàng quay đầu lại nhìn nam sinh trên như dính trên ghế, thúc giục: “Lý Vụ?”
Lý Vụ không nói một lời, tầm mắt cũng không lệch đi nửa phân.
Bạn cùng phòng cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Sầm Căng nghiến chặt quai hàm, sau đó bước thẳng vào trong, đi tới bên cạnh thiếu niên, kéo cậu: “Ra ngoài với tôi.”
Lúc này Lý Vụ mới có phản ứng, cậu tránh khỏi bàn tay cô, phủi phủi tay áo, lạnh lùng hỏi: “Làm gì?”
Ngực Sầm Căng phập phồng, nhưng giọng nói vẫn vững vàng: “Chỉ nói chuyện một lúc thôi, sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian của cậu đâu.”
Hốc mắt Lý Vụ hơi nóng lên, sợ bị cô phát hiện, cậu lập tức đứng dậy, che giấu nhược điểm của mình ở chỗ cao hơn.
Chờ Lý Vụ mặc áo khoác bò xong, bọn họ một trước một sau đi ra khỏi cửa.
Thấy bọn họ cùng nhau xuống lầu, dì quản lý mới yên lòng, lảm nhảm hai câu, rồi đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Họ đi cạnh nhau, nhưng không có sự gắn bó chặt chẽ với nhau.
Giống như hai con cá voi xa lạ, chỉ vì tốc độ bơi giống nhau, mới bị buộc phải đi song song trong đại dương mênh mông này.
Sầm Căng liếc trộm cậu vài lần, mắt nam sinh có chút sưng húp, sắc mặt lạnh nhạt.
Cô lại nhớ tới bộ dáng khóc thương tâm tối hôm qua của cậu, trong lòng mơ hồ đau đớn.
Thế là sau đó, cô lặng lẽ tiến lại gần, cố gắng nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên hông của cậu, tùy ý đung đưa qua lại.
Lý Vụ hơi giật mình, tránh né. Cô đuổi theo, dùng sức nắm chặt bằng cả hai tay.
Cô là một loại chất gây nghiện, làn da vừa dán vào, trái tim cậu liền căng thẳng theo, đầu óc mơ hồ. Lý Vụ quên phản kháng, mặc cho cô lôi kéo. Nhược điểm của cậu đâu chỉ ẩn nấp trong mắt.
Vài bước sau, gió thổi tới, Lý Vụ tỉnh táo hơn chút, nắm ngược lại bàn tay lạnh như băng của người phụ nữ, khống chế trong lòng bàn tay, siết chặt gắt gao như đang trút giận. Mỗi đốt xương ngón tay của Sầm Căng đều đau đớn, cô hơi cau mày, nhưng không tránh thoát được. Sau đó, cô cũng không chịu nổi nữa, liền dùng móng tay cào vào người cậu để đánh trả, cào như mèo con xù lông, xuyên thấu qua da thịt.
Cả hai bước đi trong im lặng, chỉ ở phía dưới ống tay áo so chiêu đấu đá.
Cuối cùng Lý Vụ là người bại trận trước, buông tay, nắm lại, mười ngón tay đan xen với cô.
Cậu vô cùng thất vọng về bản thân, chỉ có thể lấy lại chút tự trọng trong lời nói: “Mới sáng sớm đã tới đây nói chuyện gì?”
Sầm Căng dừng bước, nhưng không buông tay, đi tới trước người cậu, đối mặt với cậu: “Bình tĩnh lại rồi?”
Lý Vụ cũng không đi nữa, liếc mắt nhìn cô một cái, cố ý nói ngược lại: “Không có.”
Sầm Căng cong môi dưới, không nói gì, chỉ giương cao bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, quan sát vuốt ve mấy vết đỏ ở kẽ tay: “Có đau không?”
Đôi môi Lý Vụ mím chặt, không nói gì, nhưng trong lòng cậu rõ ràng, cậu rất thuận theo loại đau đớn này, thậm chí còn thưởng thức ra một tia khoái cảm.
Sầm Căng hôn lên đó, mút nhẹ mang theo một chút thương tiếc. Lý Vụ nhất thời không kịp đề phòng, thân thể căng cứng. Một giây sau đã bị người phụ nữ vòng quanh thắt lưng, còng tay cậu trở lại chiếc lồng không biết cố ý hay vô tình thiết kế của cô.
Yết hầu Lý Vụ trượt xuống một chút, bàn tay để sau lưng cô một lát, vẫn là ấn cô về phía mình.
Bọn họ thuê một phòng khách sạn ở gần trường.
Sau khi đi vào, người phụ nữ liền cởi bỏ chiếc áo khoác dài, bên trong chỉ còn lại một bộ sườn xám ngắn tay, vòng eo thon gọn được phác họa không sót chút nào. Hoa mẫu đơn được thêu bằng chỉ bạc trải dọc một đường, trên tay áo nở rộ những bông hoa lớn. Đôi chân thon thả cùng cánh tay mảnh khảnh đều đẹp không tì vết, giống như ngọc bích tuyệt đẹp.
Lý Vụ không ngờ cô còn giữ lại chiêu này, ở trong hô hấp nặng nề của mình hỏi: “Vì sao mặc như vậy?”
Sầm Căng ngửa mặt nhìn cậu, giọng điệu chân thành: “Tôi đặc biệt mua nó trước kỳ thi tuyển sinh đại học của cậu. Tôi hỏi mẹ tôi có ý nghĩa gì không, thì bà ấy nói mặc sườn xám màu đỏ, có nghĩa là khởi đầu thuận lợi. Nhưng cậu không cho tôi đưa đi thi, nên không có cơ hội mặc, vẫn luôn để ở trong nhà. Hôm nay nghĩ lại, tự dưng muốn mặc đến cho cậu xem kỹ.”
Cô sờ má bên trái của cậu: “Đừng giận nữa, được không?”
Ngay sau đó, Sầm Căng đột ngột rời khỏi mặt đất, được ôm đặt lên trên giường. Ga trải giường trắng tinh, váy áo đỏ thẫm, giống như sữa máu giao hòa; Thú dữ lộ ra nguyên hình, cắn mút va chạm. Hạnh phúc cùng ác ý đan xen lẫn nhau, động tác của cậu hoàn toàn không biết nặng nhẹ, Sầm Căng chỉ có thể thở hổn hển kêu đau nhắc nhở: “Đừng làm hỏng, tôi không mang theo quần áo để thay đâu.”
……
Từ đầu đến cuối, Lý Vụ cơ bản không lên tiếng. Chờ bình ổn lại, cậu liền nghiêng người, đưa lưng về phía Sầm Căng, không nhúc nhích, giống như đang ngủ.
Sầm Căng nâng thân trên lên, thăm dò trạng thái của cậu, phát hiện lông mi cậu vẫn nhướng lên, mới hỏi: “Tại sao tôi cảm thấy cậu vẫn còn giận tôi?”
Lý Vụ nhắm mắt lại: “Không giận nữa, chỉ là nghĩ không ra.”
Sầm Căng hỏi: “Nghĩ không ra cái gì?”
Lý Vụ nói: “Không nghĩ ra vì sao tôi không có tiền đồ như vậy.”
Cằm Sầm Căng gác lên đầu vai cậu, trượt tới trượt lui: “Hôm nay là tôi đến tìm cậu.”
“Nhưng tôi vừa nghe thấy chị ở cửa nói chuyện liền không nhịn được.” Giọng điệu của Lý Vụ tràn ngập bất đắc dĩ: “Không phải, là từ lúc chị gọi điện thoại cho tôi đã không nhịn được, trong lòng vừa vui vẻ vừa đau đớn.”
Sầm Căng nghe mà rầu rĩ, hai tay kéo căng cánh tay cậu, kiên quyết lật cậu trở lại, muốn giao tiếp bằng ánh mắt với cậu: “Cậu cho rằng tôi sẽ không khó chịu sao? Tôi đã không ngủ cả đêm ngày hôm qua, cứ nghĩ xem nên làm thế nào để nói chuyện với cậu, nghĩ làm thế nào để làm hòa với cậu, nghĩ không biết cậu có chịu tin sự thật hay không, hay lại từ nay về sau không để ý tới tôi nữa, rồi mới lời chia tay với tôi.”
Lý Vụ nằm thẳng, mái tóc đen nhánh xõa ra trên gối, hai mắt sáng ngời vì đối diện với ngọn đèn trên cao: “Cho tới bây giờ, quyền chủ động đều nằm trong tay chị.”
Sầm Căng sinh ra vài phần ảo giác rằng cậu đang phó mặc cho cô quyết định, nhưng cô vẫn nói: “Tôi không cho rằng như vậy, ít nhất tối qua tôi đã hoảng hốt.”
Hình như Lý Vụ không tin, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, giống như đang tìm kiếm sơ hở.
“Cậu xem đôi mắt cậu sưng hết lên rồi kìa, tất cả đều là tơ máu đỏ. Kẻ xấu nào đã hủy hoại đôi mắt đẹp nhất thế gian thành thảm hại như vậy?” Cô ngồi thẳng dậy, dùng hai tay xoa xoa mí mắt cậu.
Lông mi đen dày của thiếu niên né tránh vài lần, kéo tay cô xuống, giữ chặt, không cho cô làm loạn nữa, lại nói: “Là tự tôi, tôi làm hại.”
Cậu vẫn còn tức giận, Sầm Căng lại nở nụ cười: “Tôi và Chu Tuy An không có gì cả, quần áo anh ta để trên người tôi, để xong liền bắt taxi bỏ chạy, ngoại trừ giặt sạch rồi gửi trả cho anh ta, tôi còn có thể làm sao bây giờ. Về sau tôi còn phải dầm mưa trở lại gara để xe đấy. Ăn cơm cũng vậy, anh ta xóa weibo giúp tôi trong công việc, tôi đương nhiên mắc nợ. Có một số việc không phải muốn cự tuyệt là có thể cự tuyệt.”
Cô lại nói: “Tôi cũng thú thật với cậu, tôi không mang áo khoác về nhà cũng là vì đã suy xét cả cậu vào trong đó. Cậu quá tinh tế và nhạy cảm, tôi sợ cậu không vui.”
“Chị có thấy phiền không?” Lý Vụ bỗng nhiên hỏi.
“Phiền cái gì?”
“Tôi phiền.”
Sầm Căng suy nghĩ một chút: “Muốn nghe sự thật hay nói dối?”
“Nói thật.”
“Có!” Cô nghiến răng nghiến lợi: “Mỗi lần đều ở thời điểm tôi mệt mỏi nhất thì cậu tìm tới tôi, thật sự rất phiền biết không? Lần sau muốn cãi nhau, xin vui lòng hẹn trước thời gian nghỉ phép. Nhưng mà, bây giờ đổi lại là cậu bắt đầu chê tôi phiền rồi, chắc cũng hối hận lắm vì đã thích tôi phải không?”
Lý Vụ thề thốt chối cãi: “Tôi không có.”
“Đụng cũng không cho đụng, điện thoại cũng không nghe máy, đây không phải là chê tôi phiền thì là gì?”
Sắc mặt Lý Vụ trở nên sáng sủa hơn: “Đều học theo chị.”
Còn đổ lỗi lên đầu cô nữa. Sầm Căng nhe răng trợn mắt, véo vành tai cậu để giải hận.
Náo loạn một hồi, hai người yên tĩnh lại.
Lý Vụ lại tâm sự nặng nề, hoang mang xoa đầu: “Người khác yêu đương cũng như vậy sao?”
“Có ý gì?”
“Khó khăn như vậy.”
Sầm Căng cười “ừ” một tiếng, vuốt lại mái tóc rối bời của cậu, giống như đang chạm vào một chân trời ngây thơ dễ chịu.
Lý Vụ thở dài một hơi: “So với học tập khó hơn nhiều.”
“Làm sao có thể có tình dễ dàng không có trở ngại được.” Cô cảm thấy thân trên trần trụi có chút lạnh, nằm trở lại trong chăn để sưởi ấm, cũng nói nốt quan điểm còn lại: “Dễ dàng không có trở ngại thì không phải là tình yêu, cũng sẽ không phải là bất kỳ loại tình cảm nào.”
Lý Vụ lập tức ôm cô vào trong ngực, che chở cho cô, an ủi cô: “Vừa rồi tôi không muốn nói chuyện, là bởi vì tôi phát hiện chỉ có loại chuyện này, tôi mới có cảm giác bình đẳng với chị, có khi còn có thể chiếm thế thượng phong.”
Sầm Căng giả vờ không hiểu: “Chuyện gì?”
“Chính là chuyện đó.”
Cậu cũng không nói thẳng rằng chuyện giường chiếu vui vẻ. Cậu luôn là như vậy, sau khi xong việc luôn có thể nhanh chóng trở về tinh thần xử nam.
Sầm Căng cười: “Làm tình à? Chuyện này có gì đâu mà xấu hổ ngại ngùng?”
“Không.” Lý Vụ hơi lắp bắp: “Là tôi cảm thấy mình…”
“Ừm?”
“Cả người chỉ có điểm này có thể được chị thích.”
“Cậu nói linh tinh gì vậy?” Sầm Căng giả vờ giận tím mặt, nghiêm túc nhìn cậu: “Rõ ràng tôi còn thích gương mặt cậu nữa mà.”
Lý Vụ vui sướng nhưng cũng bất mãn: “Không còn gì nữa sao?”
“Còn thích cậu…” Cô hôn lên khóe miệng nhỏ bất giác cong lên của cậu: “Tất cả.”
Lý Vụ cảm thấy mỹ mãn: “Tôi cũng vậy.”
Sầm Căng nhéo nhéo cằm cậu: “Cho nên cậu có thể có chút tự tin với mình cũng có chút tin tưởng với tôi được không? Đừng lúc nào cũng tưởng tượng tôi là loại phụ nữ ra vẻ nghiêm trang nhưng lại đứng núi này trông núi nọ nữa được chứ? Trước khi yêu cậu tôi cũng chỉ có quen duy nhất một người khác giới, cũng đâu phải là kẻ lừa đảo tình yêu lão luyện gì đâu.”
Giọng nói Lý Vụ ảm đạm hơn chút: “Thực xin lỗi, tối hôm qua đều là nói lúc tức giận thôi. Tôi chỉ là cho rằng bản thân không đủ tư cách, căn bản không có cách nào để tiến vào thế giới của chị, mà người đàn ông mới quen biết mấy ngày lại có thể đạt được dễ như trở bàn tay.”
“Tại sao cậu lại không đủ tư cách? Ý ở ngoài lời là ánh mắt của tôi không tốt, nên mới chọn một người bạn đời như cậu hay gì?”
“Là tất cả mọi mặt của chị đều tốt hơn so với tôi. Chị đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, mà tôi vẫn còn là một sinh viên vô dụng.”
“Đừng so sánh cậu ở tuổi 19 với tôi ở tuổi 30, đây không phải là thứ có thể đặt chung một chỗ để gánh đua cao thấp. Chờ cậu 30 tuổi rồi hẵng so sánh với tôi 30 tuổi.” Sầm Căng khuôn mặt thản nhiên, giọng điệu không chút trịch thượng: “Cậu phải học cách hòa giải với bản thân, sửa lại suy nghĩ của chính mình. Thật ra cậu rất xuất sắc, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ buổi chiều cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, lúc tôi đi đón cậu, cậu tự tin nói, sau khi công bố điểm tôi sẽ rất bận rộn. Giây phút đó cậu tỏa sáng rực rõ vô cùng, vậy mà tại sự tự tin về bản thân này lại biến mất khi đối mặt với tôi? Tôi không hy vọng nhìn thấy cậu như vậy.”
Thiếu niên như mắc nghẹn ở cổ họng: “Tôi cũng không biết.”
Sầm Căng thổn thức: “Nếu cậu nhất định phải so sánh với tôi, thì cậu sẽ ở trong tình trạng tụt hậu rất lâu. Bởi vì khoảng cách 11 năm nằm vẫn nằm chình ình ra đó, không nén lại được. Đời người nhiều lắm chỉ được trăm năm, mà mười một năm chiếm một phần rất lớn, sẽ có rất nhiều biến động, bước ngoặt, tích lũy xảy ra trong khoảnh thời gian này. Nếu cậu cứ để tâm tới chuyện này mãi, vậy cậu cũng sẽ luôn ở trong trạng thái không tự tin này.”
Lý Vụ im lặng, giống như đang tiêu hóa hiện thực, có một chút buồn bực, cũng có một chút suy sụp tinh thần.
Người phụ nữ gọi tên cậu một lần nữa, khoảng cách mười một năm là đã mặc định yêu cầu cô phải điều chỉnh tâm lý, học cách dẫn dắt: “Lý Vụ, cậu phải học cách giảm bớt trọng lượng của tình yêu trong cuộc sống của cậu lại, nó chỉ là một thứ điểm xuyết chứ không phải đèn chỉ đường, thời điểm cậu coi tình yêu như một ngọn hải đăng thì trên thực tế cậu đang đặt mình vào nguy cơ bị mắc kẹt trong vùng biển đen. Tình yêu là mối quan hệ chung của cậu cùng một người khác, nhưng vì tính cách, hoàn cảnh, ảnh hưởng của các yếu tố khác nhau của mỗi người, nên rất khó để duy trì sự cân bằng hoặc phân đôi chia nửa. Nếu cậu vẫn luôn so đo cái này, thì một khi gió thổi cỏ lay, thế giới của cậu sẽ hỗn loạn nghiêng ngả ngay lập tức. Chỉ có cậu mới hoàn toàn thuộc về cậu, đừng ràng buộc mình vào một mối quan hệ bệnh trạng. Đặt mình trở lại vị trí đầu tiên, đặt mình ở trung tâm, cậu mới biết được hướng đi thực sự. Thời điểm năm lớp 11, cậu lựa chọn không cần tôi đưa đón mà muốn tự đi tàu điện ngầm công cộng, kiểu tự chủ tự do này cậu quên rồi sao?”
“Cậu cũng phải tin rằng cậu đã giúp tôi rất nhiều, không phải như những lời mà bạn cùng phòng của cậu miêu tả về cậu. Cậu giúp tôi lấy lại trạng thái được yêu đương và được người khác yêu thương, làm tươi mới cảm xúc của tôi, phong phú, muôn màu muôn vẻ. Mặc kệ tốt xấu, vui sướng hay đau khổ, tôi đều tràn ngập năng lượng và mong đợi mỗi ngày hơn trước đây.”
“Tôi đã đọc một câu nói rằng bản thân tình yêu không có chừng mực, chỉ có tình yêu, hoặc không yêu. Sau đó nó liên trở thành quan điểm tình yêu của tôi, tôi hy vọng nó cũng có thể trở thành quan điểm của cậu. Tôi là tôi, cậu là cậu, chỉ là hai người thu hút lẫn nhau cho nên mới ở bên nhau, thưởng thức vị chua ngọt cay đắng của nhau, hương vị và kết cấu ban đầu. Đừng để những quy tắc sáo rỗng đó làm mê muội đầu óc, cái gì mà phải một hai cùng tiến cùng lùi, rồi thì môn đăng hộ đối. Tôi không thiếu những thứ này, tôi không phải loại người dùng tình yêu để củng cố địa vị. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi không thích chủ động nhắc tới chuyện tình cảm của mình trước mặt người ngoài. Nếu như thật sự quan tâm những lời này…”
Sầm Căng giơ tay lên, sờ chiếc đồng hồ kia: “Tôi cũng sẽ không tháo cái đồng hồ mười mấy vạn ra, mỗi ngày chỉ đeo cái này. Tất nhiên những điều này chỉ giới hạn ở tôi, khi tôi vẫn còn là người phụ nữ cậu thích. Nếu có người tiếp theo, vậy đó sẽ không thuộc trách nhiệm của tôi nữa.”
Sầm Căng chợt rưng rưng nước mắt, hóa ra cô thức cả đêm chỉ để sáng sớm đến đây nói những điều này.
Cô vốn định viết thư cho Lý Vụ, sao cho mỗi một câu, mỗi một chữ, đều thấu tình đạt lý, không chê vào đâu được. Nhưng cô vẫn quyết định tâm sự trực tiếp, coi như một phép thử cho chính mình.
May mắn thay, cô đã làm được, có thể sắp xếp lời nói tốt, không có lâm trận lùi bước, không có nói không lựa lời. Xem ra yếu tố lãng mạn của cô vẫn còn ấm áp, vẫn còn lấp lánh.
Sầm Căng vỗ tay cổ vũ cho mình, nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của thiếu niên: “Để tôi kể cho cậu nghe những gì tôi đã làm ở tuổi 19 nhé, lúc đó tôi chỉ nghĩ đến việc uống trà sữa, ăn vặt, thử nhiều kiểu trang điểm, và mê mẩn xem anime nữ. Mà cậu thì sao, cậu đạt được một số thành tựu trong học tập, còn cao quý từ chối bảo đảm sau đại học của trường. Nếu chúng ta cùng tuổi học cùng trường, cậu vẫn sẽ thích tôi chứ, anh đẹp trai?”
Lời nói của cô, cùng với cách xưng hô đột ngột làm cho thế giới của Lý Vụ đột nhiên trở nên tươi sáng, cảm xúc dâng trào, cả người ngây ngốc, lại vội vàng hỏi: “Cái gì?”
“Cái gì là cái gì?”
“Bốn chữ cuối cùng.”
“Chỉ nghe được bốn chữ cuối cùng thôi?” Sầm Căng hừ một tiếng: “Tôi quên rồi.”
Lại bị lăn qua lộn lại một lúc, Sầm Căng giơ tay đầu hàng. Sau khi gọi liên tục ba tiếng xưng hô giống nhau xong, Lý Vụ mới bỏ qua, dùng sức ôm chặt lấy cô: “Đương nhiên rồi, tuyệt đối chỉ thích một mình chị, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thẳng vào chị là đã thích chị rồi.”
Cho dù cô có tin hay không, thích cô chính là định mệnh của cậu.