Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Lê Diệp đá một chân vào đùi nó, Vương Xuân Thành trực tiếp quỳ xuống đất, nó đau đớn kêu ngao ngao, bởi vì đau nó túa ra một thân mồ hôi lạnh, quần áo trên người đã ướt thành một mảnh. Vương Xuân Thành không biết hắn lấy sức lực từ đâu ra, đá có một cái mà nó phải chịu nổi đau như xuyên tim, muốn đứng dậy cũng không nổi, đáy lòng lại tự dưng có chút sợ sệt.
Lê Diệp nhìn cũng không thèm nhìn nó, vòng qua dòng suối nhỏ đi về nhà, kỳ thật lí chính đã tìm chỗ ở tạm thời cho hắn, ở sau học đường, ở phòng của Trương Nhị Mao, trước kia hắn ta thích cờ bạc, vợ chạy trốn cùng người khác, khi không còn vợ nữa hắn ta mới quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, hiện tại đang làm việc ở trấn Túc Nguyên, theo bối phận phải kêu lí chính một tiếng nhị thúc, lúc hắn rời đi đã đem phòng ở phó thác cho lí chính.
Tuy buổi sáng Lê Diệp đã gật đầu đồng ý, nhưng lại như cũ trở về chỗ của Thần ca nhi.
Trời tối, thấy hắn còn chưa trở về, Thần ca nhi có chút đứng ngồi không yên, y ra cửa nhìn hai ba lần, lần này khi y ra ngoài, từ phía xa nhìn thấy Lê Diệp y mới thở phào nhẹ nhõm mà tiến lại chỗ hắn.
"Sao trễ thế mới về?"
Lê Diệp đem khế đất trong ngực ra đưa cho y, tuy hắn không nói gì, Thần ca nhi lại có thể cảm nhận được hắn rất cao hứng, "Ngươi mua đất sao? Không đúng, bạc của ngươi không phải đều đưa cho ta sao? Ngươi lấy đâu ra tiền mà mua?"
[Quỹ đen giấu vợ các kiểu...]
Lê Diệp: "Có một lần kiếm được mà chưa đưa cho em." Lúc ấy hắn đã tính toán sẽ mua đất, vốn dĩ vì muốn cho Thần ca nhi một kinh hỉ nên đã không đưa bạc cho y.
"Kiếm như thế nào? Vẫn là lên núi săn thú sao?"
"Phải, bắt được một con báo con, bán cho một gia đình giàu có."
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, tâm Thần ca nhi lại run khẽ, "Báo con? Chuyện khi nào vậy? Ngươi có bị thương không?"
Lo lắng trong mắt y làm đáy lòng Lê Diệp rất hưởng thụ, "Chúng nó không thể làm ta bị thương được đâu."
Hắn không muốn nói cũng vì sợ khiến Thần ca nhi lo lắng.
Tuy rằng đã mua đất, nhưng hắn vẫn còn dư chút bạc, muốn xây nhà cũng phải tốn không ít tiền, nên tiền còn dư lại hắn chỉ đưa Thần ca nhi một phần, Thần ca nhi lại tưởng là toàn bộ số tiền còn lại của hắn, y không chỉ không nhận, còn đem bạc trong ngực ra đưa cho hắn, "Ngươi không phải muốn xây nhà sao? Khẳng định phải tốn không ít bạc đúng không? Số tiền này ngươi cầm lấy đi."
Bạc này không chỉ có bạc vụn Lê Diệp đưa cho y, mà y cũng có bạc dư của chính mình.
Lê Diệp không muốn nhận, "Ta vẫn còn, em cứ giữ đấy, nếu không đủ ta sẽ hỏi em."
Hắn bảo Thần ca nhi đem khế đất cất đi, lúc này Thần ca nhi mới hỏi hắn, "Ngươi mua đất làm gì?"
Lê Diệp nhìn Thần ca nhi, không nhanh không chậm nói: "Khi nào phòng ở xây xong ta sẽ lập tức đến cầu hôn em."
Mặt Thần ca nhi đột nhiên nóng đến lợi hại, cảm thấy hắn thật là thật là....không biết xấu hổ! Mới bao lớn mà cứ luôn nhớ thương việc cưới vợ!
Hiện tại Lê Diệp càng ngày càng bình tĩnh, thấy bên tai Thần ca nhi hồng hồng, tâm tình mới chuyển biến tốt mà thu hồi ý trêu đùa y, "Ta đói bụng."
Thần ca nhi: "Giữa trưa không ăn cơm sao?"
Lê Diệp lắc đầu, lượng cơm của hắn vẫn luôn nhiều, đói cũng nhanh, Thần ca nhi liền dẫn hắn về nhà, trong nhà đã có một con hồ ly đóng giả hắn. Lê Diệp tất nhiên là ẩn thân trở về.
Khi hắn trở về, trong nhà vừa lúc đã nấu cơm xong, bọn nhỏ mới vừa giúp đỡ bưng đồ ăn lên, Lý Uyển múc một chậu nước rửa tay, "Trở lại thì tốt rồi, ta còn đang định bảo Thịnh Thịnh đi gọi con ăn cơm, mau rửa tay đi."
Lê Diệp đói đến thảm, về phòng hù dọa nhóc hồ ly nói với nó không được chạy ra ngoài, rồi hắn mới nhảy từ trong phòng ra, trực tiếp nhảy lên trên đùi Thần ca nhi, Thần ca nhi xé miếng thịt gà đưa cho hắn.
Thần ca nhi đút hắn ăn, Rất nhanh hắn đã ăn no, Thần ca nhi mới động thủ gắp đồ ăn cho mình, Thịnh Thịnh không nhìn nổi, nhịn không được lẩm bẩm một câu, "Ca, sao ngươi lại đối với nó tốt như thế chứ?"
Nghiên tỷ nhi cũng có chút ghen tỵ. Liền đi đến ngồi trước mặt Thần ca nhi ăn cơm.
Bảo bảo không chịu thua kém cũng hướng về chỗ Thần ca nhi.
Tiểu gia hỏa vừa tới tuổi đi học, còn đi chưa vững, thất tha thất thểu bổ nhào vào lòng Thần ca nhi, bé nói chuyện chưa rành, hiện tại chỉ biết gọi cha cùng ca ca, tiểu gia hỏa rất thông minh, biết Thần ca nhi thích nghe bé gọi ca ca, liền gọi thập phần vang dội.
Ở trong nhà Thần ca nhi đặc biệt có duyên với hài tử, rõ ràng y không phải người thích nói chuyện, bọn nhỏ lại thích y nhất, lúc trước bọn nhỏ rất thích quay quanh bên người y, cũng vì đã nhiều năm, một đám đều đã trưởng thành, thích chạy nhảy khắp nơi, mới không dính người như trước kia, thật vất vả bọn nhỏ mới không còn dính người, lúc này lại có thêm một bảo bảo.
Lúc Thần ca nhi về phòng, bé bước cái chân ngắn nhỏ muốn chạy theo ca ca, sợ bé té, Thần ca nhi liền ôm bé vào phòng mình, định chơi với bé một lát.
Tiểu gia hỏa rất thích cười, lại không bướng bỉnh giống Thịnh Thịnh, khi ngồi chơi trên giường, bé vô cùng ngoan ngoãn, bởi vì bé rất giống Thần ca nhi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Lê Diệp đối với bé cũng có kiên nhẫn hơn.
Lúc đang chơi, bảo bảo lại tiểu ướt quần, mùa hè thời tiết nóng nực, Lý Cẩn chỉ cho bé mặc một cái quần, khi bị ướt, bé không nhịn được duỗi tay nắm nắm, muốn ca ca thay cho bé.
Lê Diệp không muốn Thần ca nhi chạy qua chạy lại, liền điều động linh lực hong khô quần cho bé, bảo bảo đang dùng tay nhỏ trắng nõn nắm lấy cái quần ướt sũng, kết quả quần đột nhiên khô ráo, bé tuổi còn nhỏ nên cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ a a kêu hai tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Thần ca nhi hỏi bé, "Bảo bảo làm sao vậy?"
Bảo bảo chỉ tay nhỏ vẫn luôn sờ quần, còn kéo lấy tay Thần ca nhi sờ, biểu tình nghi hoặc vô cùng đáng yêu.
Thần ca nhi không nhịn được cười, thấy ca ca cười, bé cũng cười theo.
Nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa ấm áp, biểu tình trên mặt Lê Diệp có thể nói là thập phần ôn nhu, hắn nhịn không được hạ giọng hỏi một câu, "Thích hài tử sao?"
Thần ca nhi gật đầu, hài tử trong nhà một đứa so với một đứa càng đáng yêu hơn, y tất nhiên thích.
Lê Diệp vốn dĩ không thích hài tử, ngại phải cùng một đám nhóc tranh sủng, cả ngày ăn vạ bên người Thần ca nhi, mấy hài tử trong nhà, hắn cũng chỉ coi như có chút ấn tượng tốt với bảo bảo, thấy Thần ca nhi rất thích hài tử, hắn có chút rối rắm, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy chúng ta cũng sinh một bảo bảo đi."
Thần ca nhi đang uống nước đột nhiên bị sặc, nước đều phun ra, y bị lời nói kinh thiên động địa của hắn làm cho kinh sợ, gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Y cũng không biết sao da mặt Lê Diệp lại có thể dày như thế, vậy mà hắn cũng có thể nói ra lời như thế.
Lý Cẩn nghe thấy động tĩnh, hỏi một câu, "Thần ca nhi, ngươi làm sao vậy?"
Thần ca nhi vội vàng trả lời là chỉ bị sặc, không có sao.
Lê Diệp hạ mi, duỗi tay nắm lấy tay y.
hết chương .
Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.