Sau khi Tần Hiếu Tắc biết cô phát sốt anh càng cảm thấy ngày đó cô đang thực sự giận dỗi.
Anh có thể hiểu được sự tức giận của cô, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy có chút oan ức.
Anh không biết cô bị ốm, nếu biết chắc chắn anh sẽ đưa Lục Giai Ân về nhà để dì chăm sóc cho cô.
Lục Giai Ân khẽ đưa mắt sang hướng khác: “Em không có gì để nói.”
Tần Hiếu Tắc chống đầu lưỡi lên hàm trên, đưa mắt nhìn cô.
Anh kìm nén cơn giận hỏi: “Tại sao lại không có gì để nói?”
Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn Tần Hiếu Tắc, đôi mắt trong trẻo nhưng sâu thẳm.
“Lúc trước em đã nói rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Từ khi mười mấy tuổi cô đã luyện cho mình thói quen tự chăm sóc bản thân, cố gắng hết sức tự lo cho chính mình mà không làm phiền đến người khác.
Cô đã từng nói với Tần Hiếu Tắc rằng cô rất sợ lạnh, dễ bị cảm cúm, nhưng xem ra không có tác dụng gì. Vì vậy, cô lại bật công tắc quay lại chế độ tự lo cho bản thân, không làm phiền người khác, ốm thì tự mình chữa trị là được rồi.
“Gì cơ?” Tần Hiếu Tắc không hiểu.
Lục Giai Ân mím môi, sau đó phân tích rõ ràng: “Em sốt nên đến bệnh viện truyền nước lúc chín giờ sáng, trước đó lúc hai giờ sáng anh còn đang ở quán bar. Em có nói cho anh thì cũng đâu làm được gì?”
Tần Hiếu Tắc trầm tư một hồi mới dần dần tỉnh táo trở lại.
Cô ấy bị ốm mà mình lại đi quán bar uống rượu, chính vì thế nên cô ấy mới càng thêm tủi thân.
Anh hít sâu một hơi: “Anh đi quán bar là vì…”
Là vì tâm trạng anh không tốt.
Anh có chút nói không nên lời.
“Anh không cần phải giải thích đâu.” Lục Giai Ân lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cũng không phải vì chuyện này mà em nhất thời xúc động nói lời chia tay.”
Cổ họng Tần Hiếu Tắc như bị keo dán dính nghẹn lại, mấy giây sau anh mới mở miệng.
“Em không phải vì anh làm em phát sốt mà chia tay sao?”
Lục Giai Ân thở dài: “Anh quên rồi à? Chính anh cũng nói anh không chấp nhận chúng mình yêu xa.”
Ngực Tần Hiếu Tắc như bị một tảng đá đè nặng, mạch đập nhanh hơn, gân xanh trên trán nảy lên từng hồi.
Anh bất giác nắm chặt tay, tiếng răng rắc phát ra từ các khớp ngón tay bóp chặt.
“Lục Giai Ân, là em muốn đi du học. Còn tôi, tôi đã làm gì sai? Tại sao em lại muốn chia tay?”
Đoạn này anh Tắc bắt đầu tức giận, mình chuyển xưng hô em-tôi cho phù hợp với tâm trạng nha.
Tần Hiếu Tắc nhăn mày, cao giọng chất vấn.
Cảm giác không cam lòng, tức giận, bất mãn trong nháy mắt trào dâng trong lòng anh khiến anh choáng váng.
Hoàng hôn đằng xa sắp tắt, sắc trời tối dần.
Lục Giai Ân ngước lên nhìn anh, bàn tay siết chặt chiếc túi đang cầm.
Đối với người sống bất cần, thích gì làm nấy, luôn chiếm thế thượng phong như anh mà giờ bị đá thì sự bực tức này là điều có thể đoán trước được.
Lục Giai Ân mím môi, nhẹ nhàng nói: “Anh thử nghĩ xem, mỗi lần cãi nhau em đều chủ động làm lành. Về sau khi em đi du học, em quả thực không còn sức lực và thời gian cho việc này nữa. Nếu vậy thì chia tay từ bây giờ để sớm chấm dứt những mất mát sau này thôi.”
Ánh mắt cô trong veo và sạch sẽ, giọng điệu đều đều mang theo chút mệt mỏi: “Anh cứ coi như em đã quá mệt rồi đi.”
Tần Hiếu Tắc cắn chặt quai hàm, khẽ mấp máy môi, từ trong cổ họng nặn ra hai chữ: “Mệt rồi?”
Lục Giai Ân khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
“Hiếu Tắc, chúng ta chia tay trong hoà bình đi anh.”
Tần Hiếu Tắc hít vào một hơi, nhịn không được gầm nhẹ: “Vậy em còn quan tâm tôi uống rượu làm gì?”
Lục Giai Ân bị anh làm dọa sợ, lông mi run lên.
“Là anh gửi tin nhắn cho em trước.” Cô nhẹ giọng giải thích.
Cô cho rằng hai người đã thực sự chia tay trong hòa bình, không cần kéo nhau vào danh sách đen. Mà người chủ động liên hệ lại chính là anh.
“Lúc đó là tôi cmn uống say!” Lồng ngực Tần Hiếu Tắc phập phồng kịch liệt vì tức giận: “Em muốn chia tay thì đừng lo cho tôi làm gì, tôi có nhắn tin cũng cứ mặc kệ tôi đi! Nghe rõ chưa?”
Cô ấy đâu có ý quan tâm anh, hy vọng hão huyền của anh đã tan thành mây khói rồi phải không?
Anh trước đó mừng thầm giờ hóa ra là do anh tự mình đa tình, Tần Hiếu Tắc có chút thẹn quá hóa giận.
Anh cũng không ý thức được rằng những hành vi hiện tại của anh hoàn toàn giống với những gì anh đã làm trước đây khi họ đang còn yêu nhau. Rõ ràng vấn đề là từ phía anh, nhưng anh vẫn theo thói quen mà muốn tiếp tục được Lục Giai Ân bao dung và chiều chuộng.
Lục Giai Ân mím môi, gật đầu đồng ý.
“Được, từ nay về sau em sẽ không trả lời tin nhắn của anh nữa.”
Chuyện này đối với cô cũng không phải là chuyện gì to tát, thôi thì cũng coi như nhịn anh lần cuối đi.
Lục Giai Ân khước từ lời đề nghị đưa cô về trường của Tần Hiếu Tắc, một mình ngồi tàu điện ngầm trở về, gọi một bát mì thịt bò ở cổng trường để giải quyết cho xong bữa tối.
Cô nhận thấy rằng hôm nay cô lại chọc giận Tần Hiếu Tắc rồi.
Tần Hiếu Tắc đã quen với việc luôn được người khác chiều lòng, những lời nói của cô hôm nay có lẽ đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nhưng cô phải cho anh biết rằng lời đề nghị chia tay của cô là thực sự nghiêm túc.
Về đến ký túc xá, Dương Ưu nhanh nhẹn chạy đến chào hỏi, vẻ mặt có chút muốn hóng chuyện bát quái: “Bạn trai cậu có đến đường Bắc Phủ tìm cậu không?”
Lục Giai Ân sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại.
“Buổi chiều nay cậu gặp anh ấy à?”
Dương Ưu gật đầu, có chút kích động: “Anh ấy đến ký túc xá tìm cậu, vừa lúc gặp tớ, không không, là gặp bạn của tớ. Cô ấy nói là nếu bạn trai cậu đến học ở Học viện Mỹ thuật Bình Thành thì chắc chắn sẽ là soái ca đẹp trai nhất trường.”
Lục Giai Ân khẽ cười: “Cảm ơn cậu Ưu Ưu. Nhưng chúng tớ chia tay rồi.”
“Hả?” Dương Ưu sửng sốt: “Chia tay rồi sao?”
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng hiểu ra đôi chút.
Chẳng trách bạn trai của Lục Giai Ân còn không biết cô ấy đi làm thêm…
“Nhưng mà tại sao?” Dương Ưu khó hiểu, suy nghĩ vài giây mới thở hổn hển: “Anh ta có nhân tình à?”
Anh ta đẹp trai mê người như thế, lại nghe nói nhà anh ta cũng có tiền, chơi bóng rổ rất giỏi nữa…
Dương Ưu cho rằng khả năng cao là như thế, trong lòng dấy lên cảm giác vô cùng phẫn nộ.
“Đàn ông đẹp trai đào hoa quá mức quả đúng là không ổn!”
“Không phải.” Lục Giai Ân vội vàng mở miệng, lắc đầu: “Tính cách chúng tớ quá khác biệt, tớ lại còn chuẩn bị đi du học nữa…”
Dương Ưu nhíu mày: “Vậy hôm nay anh ta gặp cậu là để làm lành à?”
Có vẻ như thái độ của người đó không giống thái độ đối với bạn gái cũ vừa chia tay.
Lục Giai Ân lắc đầu, không nói gì thêm.
Cô cũng không cảm thấy Tần Hiếu Tắc muốn làm lành. Cô đột ngột nói chia tay, có thể anh nhất thời không chấp nhận được nên thực sự tức giận.
Buổi tối khi Trâu Dư trở về cũng biết chuyện chia tay của Lục Giai Ân và cô ấy rất tán đồng.
Cô vốn cảm thấy Tần Hiếu Tắc không quan tâm Lục Giai Ân, bây giờ Lục Giai Ân nói chia tay cô đồng ý cả hai chân hai tay.
“Thật ra một thời gian nữa cậu mới đi du học, yêu xa cũng không phải là không thể.” Dương Ưu vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc: “Trường chúng ta cũng có khá nhiều đôi yêu xa, và cũng có những đôi cuối cùng cũng có kết thúc viên mãn mà.”
“Có được mấy đôi chứ?” Trâu Dư không tán thành: “Với thái độ của bạn trai Lục Giai Ân như thế này khi họ yêu xa thì việc chia tay cũng là sớm muộn mà thôi. Đến lúc đó việc cãi nhau sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc học, vậy thì thà bây giờ chia tay để giữ hình ảnh tốt đẹp trong mắt đối phương có hơn không.”
Cô nhướng mày nhìn Lục Giai Ân: “Đau ngắn còn hơn đau dài, tớ ủng hộ cậu.”
Lục Giai Ân khẽ gật đầu: “Ừ.”
Sau khi công việc làm thêm vẽ tranh tường hoàn thành, Lục Giai Ân lại dồn toàn bộ công sức cho việc học tiếng Ý và vẽ tranh.
Lớp học tiếng Ý mà cô đăng ký học là từ sáng thứ hai đến sáng thứ sáu hàng tuần. Các buổi chiều trong tuần và cả ngày cuối tuần cô đều ngâm mình trong phòng vẽ hoặc thư viện.
Trâu Dư ngày nào cũng thấy cô đi sớm về trễ nên tìm cơ hội kéo cô ra ngoài đi xem triển lãm, tiện thể thư giãn một chút.
Xem triển lãm đối với sinh viên nghệ thuật là điều tất yếu, Lục Giai Ân đồng ý tức thì mà không cần suy nghĩ nhiều.
“Được đó, cậu định đến triển lãm nào?”
“Triển lãm tranh ở Trung tâm Nghệ thuật Thanh Hàm.” Trâu Dư trả lời: “Nghe nói thầy Vương Thụ cũng được mời.”
Vương Thụ là một họa sĩ tranh đương đại và cũng là một trong những giáo sư tại Học viện Mỹ thuật Bình Thành.
Lục Giai Ân giật mình: “Trung tâm Nghệ thuật Thanh Hàm á?”
Trâu Dư “Ừ” một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Giai Ân lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Dì La Hàm không biết chuyện yêu đương của cô và Tần Hiếu Tắc. Hơn nữa, bà là nhà sáng lập của trung tâm nên chưa chắc cô có thể chạm mặt bà ở đó.
Lục Giai Ân đơn giản đánh một lớp trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy len rộng thùng thình màu xanh nước biển phối họa tiết vải bò denim sáng màu càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Hiện tại đang là mùa thu, tiết trời mát mẻ, những áng mây nhẹ bay, bên vệ đường phủ đầy những lớp lá vàng.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Trung tâm Nghệ thuật Thanh Hàm được xây theo phong cách nghệ thuật hiện đại hiện ra ngay trước mắt. Toàn bộ Trung tâm Nghệ thuật có diện tích rất lớn, bề ngoài hào nhoáng nhưng vẫn rất nghệ thuật với những đường nét hết sức uyển chuyển, đây là một công trình kiến trúc nghệ thuật tiêu biểu được đánh giá rất cao.
Trâu Dư kéo Lục Giai Ân, thốt lên lời cảm thán: “Thi Tĩnh đúng là giỏi thật, hai ngày trước tớ nhìn thấy cô ấy chụp chung với La Hàm.”
Lục Giai Ân nhìn Trâu Dư, do dự không biết có nên nói hay không về quan hệ giữa La Hàm và Tần Hiếu Tắc.
Trầm trồ như vậy nhưng sự chú ý của Trâu Dư nhanh chóng lại bị những thứ khác thu hút.
“Ui cha, xem triển lãm xong chúng ta sang tiệm bánh ngọt gần đây ăn bánh uống trà chiều đi.” Cô lướt lướt di động rồi hào hứng đưa ra đề xuất.
“Ừ, được.” Lục Giai Ân cười đồng ý.
Thôi bỏ đi, hiện giờ cô và Tần Hiếu Tắc đã chia tay, xem ra cũng không cần nói cho cô ấy biết quan hệ của Tần Hiếu Tắc và La Hàm làm gì nữa.
Bước vào cửa, màn hình bên phải đại sảnh đang chiếu thông tin về các buổi triển lãm của Trung tâm.
Trong số đó có một buổi giao lưu sẽ được tổ chức vào hai ngày tới, La Hàm và nhiều nhà nghệ thuật cũng sẽ tham gia.
Trên màn hình là poster của một số khách mời quan trọng.
La Hàm mặc một bộ âu phục váy liền áo nhã nhặn, tóc búi cao, khí chất thanh tao, sang trọng, nổi bật giữa nhóm khách mời.
“La Hàm đẹp quá, không thể tin được bà đã năm mươi tuổi.” Trâu Dư thì thầm.
Lục Giai Ân gật đầu đồng ý.
“Này, cậu đi gia hạn thẻ hội viên cùng tớ đi, thẻ của tớ sắp hết hạn rồi.” Không dừng lại nữa, Trâu Dư kéo Lục Giai Ân chạy đến quầy phục vụ.
Lục Giai Ân đứng sau lưng Trâu Dư, cô không kìm được lại quay lại ngắm màn hình lần nữa.
Màn hình lúc này đã đổi thành poster quảng cáo một triển lãm khác.
“Như vậy là được rồi ạ.” Nhân viên quầy phục vụ mỉm cười nói.
Trâu Dư nói lời cảm ơn, nhưng khi quay đầu lại thì sửng sốt.
“Ui ui ui! Đó có phải là La Hàm và giáo sư Vương Thụ không? Họ đang đến kìa!” Cô kéo góc áo Lục Giai Ân, thì thầm đầy phấn khích.
Tim Lục Giai Ân nhảy lên một nhịp, xoay người nhìn qua.
La Hàm mặc một chiếc áo khoác kaki và đang đi về phía quầy phục vụ. Đi cùng với bà là Vương Thụ – thầy giáo của Lục Giai Ân.
Thấy hai người đang đến gần, Lục Giai Ân lễ phép nở một nụ cười, lên tiếng chào hỏi.
“Em chào giáo sư Vương, cháu chào Dì ạ.”
“Chào cháu, Giai Ân.” La Hàm mỉm cười.
Đầu óc Trâu Dư trở nên trống rỗng trong giây lát, phải mất vài giây cô mới bắt kịp cuộc trò chuyện.
“Em chào thầy Vương, chào…”
La Hàm cười: “Không vấn đề gì, cháu và Giai Ân gọi dì là dì được rồi.”
Trâu Dư trong lòng kinh ngạc, liếc mắt nhìn Lục Giai Ân rồi ngoan ngoãn chào hỏi.
La Hàm nhìn Lục Giai Ân rồi cười nói: “Lúc nãy ở đằng kia dì thấy cô gái này trông rất quen, không nghĩ thì ra là cháu.”
Cô gái nhỏ đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lần đầu gặp mặt, kiểu tóc và nét mặt cũng trưởng thành hơn, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo và sáng ngời như xưa. Cô ăn mặc gọn gàng, thoải mái, tính tình mềm mại dịu dàng làm cho ai gặp cũng thích.
Lục Giai Ân mỉm cười: “Cháu cũng không nghĩ có thể gặp được dì ở đây.”
Dì La luôn rất bận rộn, hơn nữa vì mối tình giấu diếm của cô và Tần Hiếu Tắc nên cô cũng rất ngại làm phiền.
“Tôi cũng không ngờ các cô lại quen biết nhau.” Vương Thụ ngạc nhiên liếc nhìn Lục Giai Ân, sau đó lại nhìn La Hàm.
“Cô tinh mắt thật đấy, sao cô có thể luôn phát hiện ra tài năng của Học viện Mỹ thuật chúng tôi sớm như vậy?”
Lục Giai Ân giật thót mình, vội vàng nói: “Trước đây em may mắn được dì La hướng dẫn qua ạ.”
La Hàm cười: “Trước khi Giai Ân vào đại học tôi đã phát hiện cô ấy là một hạt mầm tài năng.”
Vương Thụ nhướng mày: “Vậy cô phải nhắm khẩn trương đi. Chờ thêm mấy năm nữa cô ấy từ nước ngoài về thì khó nói lắm.”
La Hàn sửng sốt: “Cháu muốn ra nước ngoài du học à?”
Vương Thụ chen lời: “Không phải sao? Nghiên cứu sau đại học tại Học viện Mỹ thuật Bình Thành cô ấy còn không để mắt tới.”
La Hàm dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Lục Giai Ân có thêm vài phần ưu ái.
Bà cong khoé môi: “Giai Ân, dì có việc phải đi, lần sau hẹn cả nhà chú Lục cháu ăn một bữa cơm nhé.”
Lục Giai Ân gật đầu: “Vâng, dì La.”
La Hàm vỗ nhẹ vai cô rồi gật đầu với Trâu Dư đứng bên cạnh và nói: “Dì đi đây, lần sau rảnh tới nhà chơi nhé.”
“Tạm biệt dì La, tạm biệt giáo sư Vương.”
Sau khi chào tạm biệt, La Hàm và Vương Thụ cùng nhau rời đi.
Lục Giai Ân nghiêng đầu, vừa đuổi theo Trâu Dư đi phía trước vừa nói: “Xem xong triển lãm tớ sẽ giải thích cho cậu nhé.”
Trâu Dư hít sâu một hơi, túm lấy áo Lục Giai Ân mà hung dữ uy hiếp: “Tốt nhất là cậu nên nói thật đấy.”
Thấy Lục Giai Ân gật đầu cô mới tốt bụng buông tay ra.
Sau khi rời khỏi trung tâm nghệ thuật hai người đi dọc đại lộ rợp bóng cây bạch quả hướng về phía tiệm bánh ngọt.
Hai mắt Trâu Dư sáng lên: “Lục Giai Ân, cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng đó! Cậu thật sự quen biết La Hàm! Sao chưa bao giờ thấy cậu nhắc đến?”
Lục Giai Ân suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng giải thích rằng cô có gặp qua La Hàm khi đến thăm nhà chú cô, cũng không được xem là quen thân.
Trâu Dư gật đầu trầm ngâm nói: “Nhưng vừa rồi giáo sư Vương cũng tiện thể giật dây bắc cầu cho cậu đấy, biết đâu đấy trong tương lai cậu có thể mở triển lãm tranh tại đây nhỉ.”
Lục Giai Ân hơi nhíu mày nhìn Trâu Dư, do dự nói: “Thật ra, còn có một mối quan hệ khác…”
Trâu Dư: “Mối quan hệ gì?”
“Dì La là mẹ của bạn trai cũ tớ.” Lục Giai Ân nhẹ giọng nói.
Trâu Dư sửng sốt trong chốc lát, đột ngột dừng bước túm chặt lấy Lục Giai Ân.
Cô trợn tròn mắt, tiêu hóa dần thông tin và nói: “Cậu vừa nói anh chàng đẹp trai trường Đại học A kia là con của La Hàm?”
Lục Giai Ân gật đầu.
Ánh nắng mặt trời chiều mùa thu cùng những chiếc lá vàng rơi xuống, ấm áp chiếu rọi vào người bọn họ.
“Lục Giai Ân!” Trâu Dư quá khích hô lên một tiếng.
“Bây giờ tớ ra lệnh cho cậu! Lập tức! Lập tức! Tái hợp với bạn trai cũ!”
Lục Giai Ân lặng lẽ nhìn Trâu Dư rồi bất chợt mỉm cười.
“Đừng đùa nữa.” Cô nhẹ nhàng nói rồi vươn tay nhặt một chiếc lá vương trên vành mũ Trâu Dư.
“Cậu mới đừng đùa nữa!” Trâu Dư hận rèn sắt không thành thép: “Tốt xấu gì cậu cứ chờ đến khi nổi tiếng đã rồi hãy chia tay! Có tài nguyên tốt như vậy cơ mà, cậu thật là lãng phí!”
Cô đã nghe rất nhiều điều thị phi trong giới này, và cô cũng biết có được quan hệ và những hoạt động tốt trong giới đối với những người làm nghệ thuật mà nói thì vô cùng quan trọng.
Vẻ mặt Lục Giai Ân thật bình thản, cô cong cong khóe miệng: “Trước đó cậu còn đang ủng hộ tớ chia tay đó.”
“Đó là bởi vì tớ không nắm được tình hình! Nếu tớ biết La Hàm là mẹ bạn trai cũ của cậu kiểu gì tớ cũng ấn cậu quay trở lại với anh ấy!” Trâu Dư hùng hổ: “Hơn nữa bạn trai cũ của cậu đẹp trai như vậy, cậu cũng đâu có lỗ, trông anh ấy còn rất phong độ, thể lực cũng có vẻ rất khỏe nha…”
Trâu Dư cau mày, nghi ngờ nói: “Hay là chuyện ấy không được?”
Mặt Lục Giai Ân đỏ bừng, cô nhẹ nhàng phản bác: “Cậu đừng nói bậy.”
Dường như còn có chút quá ý chứ…
“Thế không phải nguyên nhân đó à.” Trâu Dư khoác vai Lục Giai Ân: “À mà không đúng, tại sao dì La lại không biết các cậu chia tay?”
Lục Giai Ân “Ừ” một tiếng: “Dì ấy căn bản không biết bọn tớ hẹn hò.”
“Hả?” Trâu Dư sững sờ.
Lục Giai Ân nhẹ gật đầu: “Chúng tớ không muốn cho người lớn biết.”
Ngày đầu tiên hai người xác nhận quan hệ, Tần Hiếu Tắc đã nhắc nhở cô không được nói cho người lớn trong nhà biết chuyện này. Điều này cũng trùng với suy nghĩ của Lục Giai Ân nên hai người đã ăn ý phối hợp với nhau mà giấu diếm chuyện này trong suốt gần ba năm.
Trâu Dư hé môi, muốn nói điều gì lại thôi.
Lúc cô vừa biết được La Hàm là mẹ Tần Hiếu Tắc, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn tận dụng mối quan hệ này, thậm chí trong khoảnh khắc nào đó đã nghi ngờ Lục Giai Ân hẹn hò với Tần Hiếu Tắc có phải cũng vì mục đích này hay không. Nhưng cô không ngờ rằng Lục Giai Ân từ đầu đến cuối chưa từng có ý định tận dụng mối quan hệ của bạn trai mình.
Trâu Dư nhìn đường nét mềm mại trên gương mặt Lục Giai Ân rồi lẩm bẩm: “Lục Giai Ân, tớ phát hiện ra một điều là cậu đã đạt tới một cảnh giới rất cao rồi.”
Bề ngoài cô ấy có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng bên trong cô ấy lại là người vô cùng kiên định và mạnh mẽ, cô ấy sống một cuộc sống rất quy củ nhưng cũng rất phong phú.
Có người bạn trai vừa đẹp trai vừa có nhiều tài nguyên như vậy, chắc hẳn người bình thường sẽ không bao giờ chia tay chỉ vì lý do “đi du học”. Leo được lên cây đại thụ này, về cơ bản cô ấy chẳng cần phải đi du học để học sâu hơn cũng vẫn có thể phát triển rực rỡ.
Khi Lục Giai Ân nghe thấy điều này, cô quay đầu lại cười hiền hòa với Trâu Dư.
Ánh nắng vàng thưa thớt xuyên qua những tán lá bạch quả rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, dường như trong đôi mắt đen láy kia có những tia sáng đang nhảy múa.
Trâu Dư bất chợt hưng phấn: “Lục Giai Ân, nếu sau này tớ làm người đại diện cho giới nghệ sĩ, cậu nhớ ký hợp đồng với tớ nhé.”
Lục Giai Ân sảng khoái cười đáp: “Được.”
“Này, tớ nói nghiêm túc đó.”
“Tớ cũng nghiêm túc mà.”
…
Trên đại lộ trồng toàn cây bạch quả trải đầy lá vàng rơi, giọng nói hai cô gái trẻ cứ nhỏ dần nhỏ dần, bóng dáng dần khuất xa sau hàng cây, hai chiếc bóng in trên mặt đường cũng mờ dần rồi biến mất.
Vào tối thứ sáu, Tần Hiếu Tắc nhận được cuộc điện thoại từ anh trai Tần Hiếu Viễn, anh ấy vừa từ nước ngoài trở về nên muốn hai anh em cùng nhau về nhà ăn cơm.
Anh chậm chạp lề mề mãi đến giờ cơm mới về đến nhà.
Lúc về đến nơi, anh đưa mắt liếc nhìn thì thấy mẹ anh – La Hàm đang bám lấy Tần Hiếu Viễn hỏi han tình hình.
Ba Tần Bỉnh ngồi trên ghế sô pha trầm trồ nhìn con trai cả với ánh mắt đầy tán thưởng.
Khung cảnh trước mắt giống như một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
Tần Hiếu Viễn là người đầu tiên nhìn thấy anh, nhẹ giọng nói: “Hiếu Tắc về rồi kìa.”
La Hàm mỉm cười nhìn cậu con trai út: “Vậy cả nhà mình ăn cơm đi.”
Tần Hiếu Tắc bình thản đáp một tiếng “Ừm” rồi đi rửa tay sau đó ngồi xuống ghế ăn cơm.
Trên bàn ăn, như thường lệ cả nhà lặng lẽ ăn cơm không ai nói chuyện.
La Hàm bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước đã gặp Lục Giai Ân ở trung tâm nghệ thuật, bà ngẩng đầu lên nhìn ba người đàn ông trước mặt.
“Khi nào rảnh chúng ta mời nhà cô chú Bình Dao – Bảo Châu cùng ăn một bữa đi.”
“Được, anh sẽ sắp xếp.” Tần Bỉnh nhanh chóng đồng ý, không hỏi thêm gì nhiều.
Tần Hiếu Tắc lập tức cự tuyệt: “Con không đi, ba mẹ và anh đi đi.”
La Hàm không khỏi nhíu mày: “Nhóc con, con cũng quen Giai Ngọc còn gì? Gọi thêm cả Lục Giai Ân, cháu gái của Bình Dao đi nữa, tụi con sàn sàn tuổi nhau, sẽ rất vui đó.”
“Lục Giai Ân?” Tần Hiếu Viễn nhướng mày, hết nhìn Tần Hiếu Tắc rồi lại quay sang nhìn mẹ: “Nghe nói thành tích của cô ấy ở Học viện Mỹ thuật Bình Thành rất tốt.”
La Hàm gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần ngưỡng mộ: “Đúng vậy, mấy ngày trước mẹ còn gặp con bé ở trung tâm nghệ thuật. Cô gái nhỏ này rất có tham vọng, từ chối nghiên cứu sau đại học ở Học viện để đi nước ngoài du học.”
Chiếc đũa trên tay Tần Hiếu Tắc rơi “bộp” xuống bàn.
Anh không thèm để ý, trợn mắt nhìn mẹ mình.
“Từ chối nghiên cứu sau đại học?”
La Hàm cau mày, đưa mắt nhìn chiếc đũa vừa rơi trên bàn, muốn nói điều gì lại thôi.
“Ừ. Con cũng thật là, con bé là em gái Lục Giai Ngọc, con làm sao mà không thèm để ý chút nào thế?”
Tần Hiếu Tắc “ha” một tiếng, lồng ngực vừa đau vừa tức.
Anh muốn quan tâm người ta, nhưng người ta đâu có cho anh cơ hội?
Đầu óc Tần Hiếu Tắc quay cuồng, cảm giác đau tức như muốn nổ tung.
Tần Hiếu Tắc nuốt không nổi mấy miếng cơm đành buông đũa xuống nói không ăn nữa rồi một mình đi ra ngoài.
Đêm tối, trong vườn thoang thoảng hương thơm của loài hoa nào đó.
Tần Hiếu Tắc lấy ra một điếu thuốc rồi bỏ lên miệng, một tay đút túi quần.
Anh tay cầm điếu thuốc đưa lên đưa xuống một hồi lâu, sau đó bật lửa châm thuốc.
Con đường trước mặt này nếu đi thẳng về phía trước, sau đó rẽ trái sẽ đến một sân bóng rổ ngoài trời.
Trong đầu anh chợt hiện lên một bóng hình gầy yếu mảnh mai với đôi mắt trong veo dịu dàng.
Lần đầu tiên anh gặp Lục Giai Ân ở sân bóng rổ, lúc đó Trần Huề đi cùng anh là người đầu tiên nhìn thấy cô.
Trần Huề cong môi huýt sáo rồi nói: “Ê, có người đang ngắm cậu kìa.”
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi mắt trong veo như nước, đang nhìn xa xăm hướng về phía này.
Thân hình người đó gầy đến nỗi một cơn gió cũng có thể thổi bay, cẳng chân dưới làn váy kẻ sọc sáng màu cũng rất khẳng khiu gầy guộc.
Nhìn thoáng qua anh đã nhận ra đây chính là cô em họ của Lục Giai Ngọc.
Anh rất ấn tượng với Lục Giai Ân, bởi vì buổi sinh nhật Lục Giai Ngọc hôm đó đã xảy ra một sự việc cực kỳ khôi hài.
Tất cả trai xinh gái đẹp trong hội trường đều kinh ngạc không thôi, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào Lục Giai Ngọc hau háu chờ xem náo nhiệt.
Chỉ có một mình Lục Giai Ân mặc chiếc váy sáng màu yên lặng ngồi đó với vẻ mặt thực sự điềm tĩnh.
Giống như mọi chuyện không có gì liên quan đến mình.
Lúc đó anh nghĩ cô gái trông như một đứa trẻ vị thành niên này sao lại có cảm giác thoát tục như một Phật tử xuất gia đến thế.
Vì thế khi Trần Huề nói Lục Giai Ân đang nhìn anh, trong lòng anh nhịn không được mà nảy lên một ý tưởng muốn trêu đùa cô một chút, anh chặn Lục Giai Ân lại khi cô đứng dậy rời đi, rồi thản nhiên nói mấy câu đùa cợt.
Sau này anh mới biết được Lục Giai Ân lần đó là đến tìm mẹ của anh…
Tần Hiếu Tắc nheo mắt, rít thật sâu vài hơi thuốc lá.
Ồ, cô ấy cũng biết danh tiếng của La Hàm mà?
Thế thì cô ấy còn muốn lăn lộn vất vả làm gì chứ?
Cô ấy có thể tiếp tục nghiên cứu sau đại học tại Học viện Mỹ thuật Bình Thành, sao họ lại phải chia tay?!
Cô ấy muốn phát triển trong giới nghệ thuật này, chẳng phải sự chống lưng của gia đình anh có giá trị hơn nhiều so với tấm bằng thạc sĩ ở nước ngoài hay sao?
Nếu anh cho cô một lời hứa hẹn, liệu cô có thể quay lại với anh không?
Hút xong một điếu thuốc, Tần Hiếu Tắc tiện tay ném tàn thuốc vào bồn hoa.
Được.
Lục Giai Ân, em được lắm.
Anh nhìn chằm chằm vào tòa nhà mờ ảo phía xa xa, sau đó rút di động gọi điện cho Giang Thừa Thư.
Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải sinh nhật của Quý Đường Ninh sắp đến rồi không?”
Giang Thừa Thư: “Ừ, có chuyện gì vậy?”
Giọng Tần Hiếu Tắc lạnh lùng nhưng quả quyết: “Tớ sẽ tham gia.”
“Cũng được.” Giang Thừa Thư dứt khoát đồng ý, nhưng anh vẫn thấy có chút kỳ quái: “Cậu gọi điện thoại chỉ để nói chuyện này?”
Tần Hiếu Tắc trầm mặc một lát, sau đó thở hắt ra: “Cậu bảo Quý Đường Ninh mời Lục Giai Ân tới.”