Editor: Chuối
Trái tim của Lục Giai Ân run lên, không biết tại sao Hàng Hữu lại để câu thơ này làm tiểu sử.
Cô dừng lại một chút, ngón tay khẽ lướt qua lời mời thêm bạn tốt của Hàng Hữu.
Sau đó, cô để điện thoại sang một bên rồi đi rửa mặt.
Lúc trở lại, Wechat hiện tin nhắn.
Hàng Hữu: [Chào cậu.]
Lục Giai Ân suy nghĩ một lúc, rồi gửi một biểu tượng cảm xúc chào hỏi.
Không có những lời hỏi han nhau đầy phấn khích, cũng không hồi tưởng về những hồi ức xưa.
Cả hai chỉ chào hỏi nhau một cách lịch sự, hỏi thăm về tình hình gần đây.
Giống như là hai người bạn học cũ.
Trước đây, bọn họ cũng không tiếp xúc với nhau quá nhiều.
Hàng Hữu thông qua vòng bạn bè thấy cô đã đậu vào Học viện Mỹ thuật Bình Thành, gửi lời chúc mừng tới cô.
Lục Giai Ân lịch sự cảm ơn.
Thứ ngăn cách giữa hai người, không chỉ là thời gian, mà còn là cảm giác vô cùng xa lạ do lâu ngày chưa gặp lại.
Lục Giai Ân không hỏi về dòng tiểu sử của Hàng Hữu, anh cũng không chủ động nói ra.
Nói chuyện với nhau được một lúc, Lục Giai Ân lấy cớ phải đi ra ngoài để kết thúc cuộc trò chuyện này.
Lục Giai Ân cất điện thoại đi rồi thay quần áo, sau đó cô bước ra khỏi phòng ngủ.
Bà ngoại mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tím đang ở trên ban công chăm sóc hoa cỏ, trong miệng đang ngân nga một bài hát.
Thời gian cận kề năm mới, bà cụ ngày nào cũng vui vẻ.
“Bà ơi, con định đến siêu thị mua chút đồ. Bà có cần con mua gì không ạ?” Lục Giai Ân hỏi bà.
Tống Chỉ Huệ quay đầu lại nhìn cô, cười nói: “Con mua mấy tờ giấy chúc mừng năm mới đi.”
Lục Giai Ân gật đầu đồng ý, thay giày rồi đi ra ngoài.
Hai bà cháu sống trong khu chung cư cũ kĩ ở thành phố C, tuy cơ sở vật chất lạc hậu, nhưng để sinh hoạt thường ngày thì khá tiện lợi, xung quanh siêu thị, chợ, các cửa hàng đều đầy đủ.
Đi thêm mấy trăm mét dọc theo cổng vào khu chung cư rồi bằng băng qua đường là đến siêu thị.
Mùa đông ở phương Nam lạnh lẽo vô cùng, gió lạnh cắt da cắt thịt. Mấy cành cây khô bên đường đong đưa, như là đang vùng vẫy trong gió.
Lục Giai Ân quấn khăn quàng cổ thật kỹ, đeo găng tay và đội mũ, lặng lẽ đứng bên phần đường dành cho người đi bộ chờ đèn xanh.
Mười mấy giây trước khi đèn đỏ kết thúc, một chiếc ô tô màu đen chạy qua trước mặt Lục Giai Ân ở khoảng cách gần.
Lục Giai Ân cau mày, vô thức nhìn chiếc xe.
Chỉ một cái liếc mắt, trái tim cô đã nhảy dựng lên.
Cách một lớp kính mờ, cô thế mà cảm thấy đường nét của người lấy xe có chút giống Tần Hiếu Tắc.
Không phải.
Ngay lập tức Lục Giai Ân tự thuyết phục mình.
Tần Hiếu Tắc sao có thể ở thành phố C?
Đáng lẽ bây giờ anh đã ở Bình Thành, bận rộn chuẩn bị cho năm mới cùng với gia đình.
Đèn giao thông phía trước đã chuyển sang màu xanh lá cây.
Lục Giai Ân hít vào một hơi thật sâu, cùng dòng người đi ngang qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Sau khi kỳ nghỉ đông vui vẻ kết thúc, Lục Giai Ân cũng không ở lại thành phố C quá lâu.
Ngoài việc trở lại Bình Thành để chuẩn bị cho triển lãm nghệ thuật và hoàn thành một vài việc, lý do quan trọng hơn hết là cô dự định sẽ tranh thủ trong khoảng thời gian này phẫu thuật tim.
Ngày thứ hai sau khi trở về Bình Thành, Lục Giai Ân đã một mình đến bệnh viện để tư vấn về chuyện phẫu thuật tim.
Ở đây không công nhận kết quả kiểm tra ở thành phố C, cô chỉ có thể kiểm tra toàn bộ lại một lần nữa.
Kết quả kiểm tra cuối cùng cũng tương tự như ở thành phố C, nhưng vì bệnh viện số lượng bệnh nhân đông nên chỉ có thể tiến hành phẫu thuật vào tháng .
Từ việc đăng ký đến tái khám, dường như Lục Giai Ân đã dành nguyên một ngày ở bệnh viện.
Chờ đến khi giải quyết mọi việc ổn định thì trời đã nhá nhem tối.
Đầu xuân, trời tối sớm.
Lục Giai Ân ra khỏi bệnh viện, trời đã sập tối, ánh mặt trời dần biến mất.
Thấy thời gian không còn sớm, Lục Giai Ân đành tìm một quán mì gần bệnh viện để giải quyết bữa tối.
Khi đang chuẩn bị ăn, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Là điện thoại của Tần Hiếu Tắc.
Lục Giai Ân do dự một chút, không trả lời, tiếp tục ăn.
Nhưng Tần Hiếu Tắc đâu dễ buông tha cho cô, cuộc gọi này bị từ chối, lại gọi cuộc tiếp theo.
Dáng vẻ như thể không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc.
Lục Giai Ân ăn xong, ra ngoài nghe điện thoại.
“Em ở đâu?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia lạnh lùng, khác hẳn với thái độ khi gặp nhau lần trước.
Trong lòng Lục Giai Ân khẽ động, cô trả lời anh: “Em đang ở bên ngoài, có chuyện gì sao?”
Tần Hiếu Tắc hừ một tiếng: “Ừ.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lục Giai Ân cau mày nhìn cuộc gọi bị cúp.
Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cùng cảm giác bất an không thể giải thích được.
Lúc ra khỏi ga tàu điện ngầm, trời đã tối hẳn.
Lục Giai Ân đi dọc theo con hẻm ở lối vào ga tàu điện ngầm về phía Học viện Mỹ thuật.
Cô mặc một chiếc áo ba lỗ màu nâu cùng với áo sơ mi, khoác bên ngoài là áo măng tô.
Nhiệt độ vào ban đêm giảm xuống rất nhiều so với ban ngày, làn gió mát rượi phà vào người mang theo chút se lạnh của đầu xuân.
Đèn đường ở đây lờ mờ, con hẻm có rất ít người, mà trong đêm nó lại trở nên vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng xe ô tô chạy ngang qua.
Lục Giai Ân vô thức cúi đầu xuống tăng tốc bước chân mình, muốn nhanh chóng đi hết đoạn đường này.
Đang vội vàng đi, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kèn chói tai.
Bị dọa bất thình lình Lục Giai Ân ngẩng đầu lên lại thấy chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc đang chạy với tốc độ cao ở phía sau cô.
Chạy đến trước mặt cô thì đột ngột dừng lại, lốp xe cọ xát trên mặt đường tạo ra âm thanh chói tai.
Một hồi lâu sau âm thanh chói tai vừa rồi, chiếc xe ngạo nghễ dừng lại trước mặt Lục Giai Ân, chắn ngang nửa đoạn đường cô đang đi.
Bước chân Lục Giai Ân dừng lại, vẻ mặt sợ hãi.
Giây tiếp theo, cửa xe bị đóng sầm lại.
Dáng người cao lớn của Tần Hiếu Tắc bước ra khỏi ghế lái.
Sắc mặt lạnh lùng, anh bước đi với với khí thế không thể bỏ qua, dừng lại trước mặt Lục Giai Ân.
Trái tim của Lục Giai Ân như bị treo lên, đập rất nhanh.
Khi nhìn thấy quần áo trên người của Tần Hiếu Tắc, cô không khỏi hít một hơi, sóng lưng cứng đờ, cả người lạnh toát.
Tần Hiếu Tắc vô cảm nhìn Lục Giai Ân, ánh mắt lạnh như băng.
Tối đầu xuân lạnh lẽo, anh chỉ mặc một chiếc áo phông đen, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác đồng phục cấp ba.
Khóa kéo của áo khoác được gỡ ra, góc áo bị gió thổi bay lên.
Mượn ánh trăng và ánh sáng từ ngọn đèn đường, Lục Giai Ân nhìn thấy rõ ràng.
Chiếc áo khoác trên người Tần Hiếu Tắc, rõ ràng là đồng phục của trường cấp ba, trường Trung học số của thành phố C!
Cô nhìn Tần Hiếu Tắc với vẻ mặt không thể tin được, đầu óc trở nên trống rỗng, cổ họng như bị bóp nghẹn lại không thể cất thành lời.
Tần Hiếu Tắc bước lên hai bước, đến gần cô, vẻ mặt anh dần lạnh đi.
Lục Giai Ân muốn lùi lại, nhưng cả người như bị đông cứng, hai chân nặng trĩu không thể cử động được.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Hiếu Tắc cúi đầu, giọng nói quỷ dị.
“Có giống không?” Anh hỏi.
Lông mi Lục Giai Ân rung lên, ngón tay buông thõng bên hông nắm chặt lại, đầu móng tay trở nên trắng bệch.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả người cô như bị ngâm trong nước đá, mất đi khả năng suy nghĩ và cử động.
Thấy cô im lặng, Tần Hiếu Tắc lớn giọng hỏi lại.
“Tôi hỏi em có giống không?!”
Lục Giai Ân mím chặt môi khiến nó trở nên trắng bệch.
Cô lùi lại một bước, dùng vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa không biết làm sao nhìn Tần Hiếu Tắc.
Trong con hẻm nhỏ hẹp và tối om, hai người lặng lẽ giằng co với nhau dưới ánh đèn đường.
Tính tình Tần Hiếu Tắc tuy không tốt nhưng chưa bao giờ như hôm nay, cả người anh như sắp nổi điên tới nơi.
Anh thậm chí còn không biết, làm thế nào anh đến được đây từ khi phát hiện ra bản phác thảo đó cho đến hôm nay.
Khi con người nghi ngờ những gì họ tin tưởng, các vết nứt có xu hướng ngày càng lan rộng ra.
Ngày hôm đó, anh đã nhìn đi nhìn lại bản phác thảo rất nhiều lần.
Anh không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận rằng, địa điểm và nhân vật trong bức tranh đó đều không hề liên quan đến anh.
Đêm đó, Tần Hiếu Tắc mất ngủ.
Một giả thuyết kỳ lạ nảy ra trong đầu anh.
Nếu người trong bức tranh không phải là mình, vậy người đàn ông mà anh nhìn thấy trong bản phác thảo của Lục Giai Ân là ai?
Anh lục tung trong căn nhà của hai người, cố gắng tìm những thứ khác chứng tỏ người đàn ông trong bức tranh của Lục Giai Ân đó là mình.
Nhưng đáng tiếc là không thu được kết quả gì.
Nhưng trong quá trình tìm kiếm, Tần Hiếu Tắc đột nhiên nhận ra những điểm đáng ngờ khác.
Anh nhớ ra rằng khi anh muốn Lục Giai Ân vẽ một bức tranh cho mình, cô ngập ngừng hỏi “lại” cùng vẻ mặt không biết làm sao.
Anh nhớ rằng “bản thân” trong bản phác thảo của Lục Giai Ân dường như không bao giờ có một khuôn mặt rõ ràng.
Anh nhớ lại trong mấy năm quen nhau, Lục Giai Ân đối với việc nhìn anh chơi bóng thường rất nhiệt tình và thích thú.
Tất cả những điều này – rốt cuộc là vì sao?
Tần Hiếu Tắc càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Anh không muốn nghĩ về người đàn ông đó, càng xấu hổ hơn khi nói chuyện đó với người khác.
Vậy nên anh dứt khoát đến thành phố C một mình.
Khi Tần Hiếu Tắc thực sự muốn hoàn thành một việc gì đó, anh luôn nỗ lực hết sức.
Chỉ sau hai ngày ở thành phố C, anh đã nhanh chóng điều tra ra được.
Người đàn ông tên Hàng Hữu.
Gần như trong giây đầu tiên nhìn thấy bức ảnh, anh đã chắc chắn rằng người trong bức vẽ của Lục Giai Ân là Hàng Hữu.
Trước đó bản thân tại sao lại cảm thấy Lục Giai Ân không thể đậu Học viện Mỹ thuật Bình Thành được chứ?
Buồn cười.
Kỹ thuật vẽ tranh của cô thật sự rất tốt!
Bức tranh cô vẽ Hàng Hữu thật sự rất sống động, giống người thật như đúc.
Cũng chính vào lúc đó, Tần Hiếu Tắc mới hoàn toàn nhận ra, Hàng Hữu vì chấn thương phải ra nước ngoài mới chính là ánh trăng sáng trong lòng Lục Giai Ân, mình thật ra chỉ là người thay thế mà thôi!
Nhớ lại những gì đã xảy ra với mình những ngày này, anh giận không có chỗ phát tiết, hận không thể móc trái tim Lục Giai Ân ra để xem bên trong là gì.
Thế nhưng Lục Giai Ân một chút phản ứng cũng không có, cứ ngơ ngác đứng yên nhìn anh.
Qua một hồi lâu, cô mấp máy môi, nhẹ giọng nói: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Lục Giai Ân không chắc Tần Hiếu Tắc đã biết những gì, tại sao anh lại mặc bộ quần áo này.
Một phỏng đoán mơ hồ hiện lên, cô vô thức nắm chặt tay, tim đập thình thịch.
“Nói cái gì ư?” Tần Hiếu Tắc nhìn cô chằm chằm, từ trong cổ họng phun ra bốn chữ.
“Hàng Hữu.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt của Lục Giai Ân lập tức tái đi, vô thức rùng mình.
“Kẻ thay thế này còn đủ tiêu chuẩn không?”
Càng điều tra, anh càng chắc chắn về điều này.
Cùng chơi bóng rổ, dáng người cũng na ná nhau, ngay cả lúc chân anh bị thương cmn đều khớp với nhau!
Tần Hiếu Tắc càng nghĩ càng nghĩ càng giận, ngực phập phồng dữ dội, gân xanh ở cổ nổi lên, ngay cả trán cũng lờ mờ lộ ra từng đường mạch máu.
Anh không nhịn được gào lên: “Nói!”
Cả người Lục Giai Ân run lên, tim đập rất nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bí mật lớn nhất sâu trong lòng mình bị chọc thủng, cô dường như không thể thở nổi.
Cô không biết nên trả lời câu hỏi của Tần Hiểu như thế nào, cúi đầu lẩm bẩm một mình.
“Xin lỗi anh……”
Theo Tần Hiếu Tắc, phản ứng như vậy chắc chắn là thừa nhận.
Một nỗi nhục nhã chưa từng có trào dâng từ sâu trong cơ thể.
Các khớp ngón tay trái của anh rung lên bần bật, còn tay phải bóp mạnh vào cằm của Lục Giai Ân, buộc cô phải nhìn lên.
Đôi mắt cô rất dễ đỏ lên, dưới ánh đèn dường như đã ầng ậng nước, lấp lánh.
Tần Hiếu Tắc vốn đã rất tức giận, cổ họng chuyển động lên xuống dữ dội.
“Bây giờ em khóc vì ai? Tôi bị em đùa giỡn như thế này còn không khóc, em khóc cái gì!”
Anh nửa như tức giận nửa như chất vấn, đôi mắt đầy tơ máu, vừa đau đớn vừa bỏng rát.
Tần Hiếu Tắc nhớ tới lúc mình nhập viện, ở bệnh viện cô đã khóc rất nhiều.
Lúc đó anh cứ nghĩ cô khóc nhiều đến thế là do cô quan tâm đến mình, nhưng sự thật là gì?
Cô đang khóc vì một người đàn ông khác!
Lần đầu tiên Tần Hiếu Tắc cảm nhận được sự phi lý của số mệnh.
Anh làm cái vai thế thân này thật đúng là hoàn hảo vô cùng.
Buồn cười thật đấy!
Nhưng càng tức giận hơn!
Tần Hiếu Tắc vô thức nắm chặt tay, nghiến răng thật chặt, trong miệng mơ hồ cảm nhận được mùi tanh.
Lục Giai Ân khóc như thác đổ, hai mắt đẫm lệ, sắc mặt tái nhợt, chóp mũi có chút hồng.
Màu đen, trắng, đỏ và hồng hoàn toàn tạo thành một chỉnh thể hoàn mỹ trên mặt cô, dưới ánh đèn vàng trông cô thật đáng thương, nhu nhược đến động lòng người.
Nhưng lúc này Tần Hiếu Tắc không có lòng dạ nào mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người con gái dưới ánh trăng, nỗi bất mãn và tức giận vì bị đùa bỡn tràn ngập trên từng tấc thịt của cơ thể, gần như muốn chọc vỡ tràn ra ngoài.
Lục Giai Ân mấp máy môi, giọng nói run run.
“Em đã rất nghiêm túc làm bạn gái anh…”
Cô nhỏ giọng giải thích, đôi mắt ươn ướt.
Lúc mới bắt đầu mối quan hệ này đối với cô rõ ràng là không hề phù hợp. Nhưng trong thời gian quen nhau, cô cũng đang rất cố gắng để trở thành một người bạn gái tốt.
“Bạn gái sao?”
Tần Hiếu Tắc giống như vừa được nghe chuyện gì đó buồn cười, tay đột nhiên nới lỏng.
Sắc mặt anh căng chặt, bắp thịt trên má cũng run lên.
Người luôn quen với sự kiêu ngạo, cả đời này chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
“Lục Giai Ân, tôi thật sự muốn bóp chết em!”
Anh nhìn Lục Giai Ân với ánh mắt giận dữ đầy hận thù, hất cằm cô ra.
Nơi đó bởi vì anh vừa mới dùng lực rất mạnh, đã đỏ bừng.
Vai Lục Giai Ân run lên, ánh mắt nhìn anh có chút sợ hãi.
Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm Lục Giai Ân.
Sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò như tờ giấy, lung lay trong gió đêm lảo đảo muốn ngã xuống.
Lúc này mới biết sợ sao?
Lúc chơi đùa với anh sao không biết sợ?
Tần Hiếu Tắc cởi đồng phục học sinh, ném vào chân Lục Giai Ân như ném rác.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, một dòng máu tươi trong cổ họng anh trào lên.
Anh quay đầu đi, khạc ra đờm có lẫn máu xuống cống thoát nước bên đường.
Trong khoang miệng mùi máu tanh nồng nặc, ngón cái của Tần Hiếu Tắc quét qua khóe miệng.
Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt anh dữ tợn, các đường nét trên khuôn mặt căng chặt.
Anh tuyên bố từng chữ: “Tôi sẽ không buông tha cho em đâu.”
Nói xong, Tần Hiếu Tắc liền xoay người rời đi.
Ngồi vào ghế lái, cửa xe đóng “rầm” lại, dùng lực rất mạnh, thân xe khẽ lung lay.
Động cơ xe nổ vang, chiếc xe đột ngột rẽ cua, đưa lưng về phía Lục Giai Ân, nghênh ngang rời đi.
Lục Giai Ân lặng lẽ đứng yên tại chỗ, cơn gió lạnh lẽo phà vào mặt, cô đã mất đi nhận biết đối với mọi vật xung quanh.
Một lúc sau, cô chậm rãi cúi người, đưa tay nhặt bộ đồng phục trên mặt đất.
Trên quần áo dường như vẫn còn phảng phất mùi hương thơm mát của Tần Hiếu Tắc.
Lục Giai Ân lặng lẽ phủi bộ đồng phục, hai tay ôm nó đi về phía trường.
Bóng lưng nhỏ bé nhanh chóng hòa vào màn đêm rồi biến mất đi ở đầu hẻm mờ tối.
_
Tác giả có lời muốn nói: Tần Hiếu Tắc tức giận đến thổ huyết.