Tần Hiếu Tắc vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người họ, nhất thời ai nấy trong phòng đều đờ người ra như bị ấn phải công tắc tạm ngừng hoạt động vậy.
Giữa lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lục Giai Ân chợt đứng dậy.
Cô nhìn Tần Hiếu Tắc rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài xử lý vết thương trước đã.”
Dứt lời, cô bèn gật đầu chào mọi người, cầm lấy túi xách rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Tần Hiếu Tắc đứng yên, tầm mắt dõi theo bóng lưng của cô, nhếch mép cười nhạt.
Đợi đến khi bóng dáng cô khuất dần sau cửa, anh mới thu hồi tầm mắt từ trên người Lục Giai Ân, ánh mắt sắc bén lại lần nữa quét qua từng người môt trong phòng bao, cho đến khi liếc thấy Hà Dã, anh nhìn ông ta chằm chằm với vẻ sâu xa một lúc lâu, rồi cất bước đuổi theo Lục Giai Ân.
Sau khi cánh cửa đóng lại, mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Hà Dã nhìn về phía người phụ trách triển lãm tên Giàng Hà đi đến cùng với Lục Giai Ân rồi nhíu mày, hỏi với ý không dám tin: “Hai người họ quen biết nhau à?”
Tại sao trước đó lại không có ai đề cập điều này cho ông ta biết vậy?
“Làm sao tôi biết được chứ.” Giang Hòa cũng cảm thấy khó hiểu.
Lục Giai Ân là một cô gái trẻ vừa mới về nước cách đây không lâu, không những ăn nói khiêm tốn, lễ độ, mà tính tình cũng rất dịu dàng và thân thiện đối với tất cả mọi người xung quanh. Cô bé chắc hẳn là một họa sĩ trẻ đầy tiềm năng, xuất thân trong gia đình bình dân, nhưng lại có tinh thần cầu tiến không ngừng.
Giang Hòa có ấn tượng không tệ với Lục Giai Ân, nên cũng thuận miệng nhắc nhở một câu: “Lão Hà, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, chồng của La Hàm có lai lịch không tầm thường, nếu cô bé ấy thực sự trở thành con dâu thì…”
Ông cũng không nói tiếp, nhưng mọi người trong phòng đều ngầm hiểu.
Hà Dã nhớ đến ánh mắt Tần Hiếu Tắc đã dừng trên người ông ta hồi lâu trước khi đi. Trong lòng nhất thời chùng xuống, trời nóng như lửa đốt, thế nhưng trên trán ông ta bây giờ chỉ toàn là mồ hôi lạnh.
“Không, không đến mức vậy đâu. Tuổi tác hai người có vẻ như bằng nhau, có thể trước kia là bạn học chăng?” Có người suy đoán.
“Không đâu.” Sâm Sâm không nhịn được cắt ngang suy đoán của mọi người: “Hai người họ một người học ở Bình Mỹ, một người học ở Đại học A.”
Khi Tần Hiếu Tắc vừa đến, cô đã nhanh chóng tìm kiếm những tin tức liên quan đến Tần Hiếu Tắc ở trên mạng.
Sâm Sâm dứt lời, mọi người trong phòng đều im lặng một lúc lâu.
“Rõ ràng là xích mích trong chuyện tình cảm đây mà.” Sâm Sâm lẩm bẩm.
Vả lại, nếu nói đôi tuấn nam mỹ nữ này không có chuyện gì thì một chút cô cũng không tin.
Cho dù có cố gắng so sánh đi chăng nữa thì ở bất kỳ phương diện nào Tần Hiếu Tắc vẫn vượt trội hơn hẳn so với tên Hà Dã đầu heo, mặt đầy mỡ kia.
Thậm chí, cô còn ích kỷ hy vọng tất cả những cô gái xinh đẹp sẽ chỉ chọn những người đẹp trai ưa nhìn còn hơn là chọn cái tên Hà Dã không biết xấu hổ kia.
Đang nghĩ ngợi, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một nhân viên phục vụ đang cầm băng gạc đẩy cửa đi vào.
Cô nhìn xung quanh một vòng, rồi cất tiếng hỏi: “Ai cần dùng băng gạc ạ?”
Người đứng gần cửa nhất, bất đắc dĩ chỉ chỉ vào một chiếc bàn gần đó, nói: “Cứ đặt tạm ở đó trước đi, người cần dùng đi ra ngoài mất rồi.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ đáp ứng, đặt băng gạc trên bàn rồi rời đi.
Trải qua một phen náo loạn, mọi người trong phòng nhất thời cũng không còn hứng thú động đũa nữa.
“Hay là chúng ta dùng bữa trước đi đã, đợi họ trở lại thì bàn tiếp?” có người đề nghị.
“… Không cần đâu.” Giang Hòa nhìn tin nhắn vừa được gửi đến điện thoại của mình, lên tiếng nói: “Bọn họ đã đi trước rồi.”
Có người lập tức đáp ngay: “Ồ, được. Vậy chúng ta tiếp tục uống thôi nào.”
Những người còn lại trong phòng nhao nhao hưởng ứng, lần lượt nâng ly cụng chén. Bầu không khí ngượng ngùng ban đầu dần dần cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Trong không khí vui vẻ ấy, chỉ có Hà Dã vẫn một mực nhíu mày uống rượu hết ly này đến ly khác.
Bên kia, Lục Giai Ân đưa Tần Hiếu Tắc đến nhà vệ sinh.
Cô vẫn đang loay hoay tìm kiếm gì đó trong túi xách của mình, nhưng cũng không quên dặn dò: “Anh xả nước rửa vết thương trước đi đã.”
Hiện tại cô không có mang theo nước khử trùng bên người, nên trước mắt chỉ có thể rửa sơ qua vết thương bằng nước sạch mà thôi.
“Ồ, được” Tần Hiếu Tắc đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn vặn vòi nước rửa vết thương.
Sau khi rượu cùng với một số mảnh vỡ thủy tinh xung quanh vết thương dần được rửa sạch, dòng máu đỏ thẫm từ vết thương lại lần nữa nương theo dòng nước chảy ra.
Máu từ vết thương cứ thế mà chậm rãi tuôn ra không ngừng.
Hồi lâu, bồn Lavabo trắng tinh, sạch sẽ ban đầu rất nhanh cũng nhiễm một tầng màu hồng nhạt.
Lục Giai Ân vừa tìm được túi y tế trong túi, gấp rút quay sang muốn băng bó cho anh, nhưng khi liếc thấy những vết máu trong bồn cũng không tránh khỏi một phen hoảng hốt.
“Ổn rồi, không cần phải rửa nữa.”
Cô tắt vòi nước, thuần thục bẻ gãy đầu tăm bông Idophor Iốt.
Cô nhẹ nhàng nhấc tay bị thương của Tần Hiếu Tắc lên, cúi đầu thận trọng bôi thuốc cho anh.
Trong lúc bôi thuốc, Lục Giai Ân luôn nhíu mày, trông rất nghiêm túc.
Ánh đèn màu cam trong nhà vệ sinh khẽ khàng ôm lấy người cô, như có như không vỗ về hai má cô, khiến cô càng thêm dịu dàng và nhu hòa.
Cô vẫn như trước đây, luôn mang theo túi y tế bên người.
Nhận thức được điều này, đáy lòng Tần Hiếu Tắc thoáng mềm mại hơn không ít.
Bôi thuốc xong, Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn Tần Hiếu Tắc, lo lắng hỏi: “Có đau không?”
Tần Hiếu Tắc lặng lẽ nhìn cô, khàn giọng khẽ đáp: “Không đau.”
Lục Giai Ân cũng không nói gì nữa, cô bẻ gãy thêm một cây tâm bông tiếp tục bôi thuốc cho anh.
“Anh trước nhất đừng nhúc nhích, em sẽ dán băng keo cá nhân cho anh.”
Cô nhanh nhẹn xé băng dán, ánh mắt vẫn không rời khỏi vết thương trên tay của anh.
Cô cẩn thận dán miếng băng lên tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve để chắc rằng miếng băng đã cố định.
Những ngón tay của cô gái thon dài ấm áp, làn da trắng như men sứ.
Đầu ngón tay mềm mại cách một lớp băng mỏng nhẹ nhàng xoa miết da tay Tần Hiếu Tắc.
Hơi ngứa.
Trái tim Tần Hiếu Tắc đập loạn lên, rồi đột nhiên anh cong ngón tay, nắm lấy tay Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị, bàn tay vừa vặn nằm vẹn trong lòng bàn tay anh.
Cô khẽ giật mình, theo bản năng muốn rút tay về.
Nhưng bàn tay của người đàn ông này nắm tay cô rất chặt, cô thử vài lần vẫn không thể rút tay ra nổi.
Lục Giai Ân ngẩng đầu lên nhìn Tần Hiếu Tắc, nóng nảy nói: “Anh mau thả tay em ra!”
Tần Hiếu Tắc không nói gì, thậm chí còn siết chặt tay hơn.
Lục Giai Ân ngạc nhiên vô cùng, sau đó cô càng cố gắng vùng vẫy mạnh hơn.
Hai người cứ một hồi giằng qua kéo lại, thậm chí có lúc Lục Giai Ân cảm thấy hình như băng dán cá nhân trên tay anh bị bong ra một chút.
Dưới tình thế cấp bách, Lục Giai Ân buột miệng nói: “Cứ thế này băng dán sẽ rơi ra mất đấy!”
Thật là vớ vẩn!
Vừa dứt lời, tay Lục Giai Ân cảm giác hơi dinh dính nhớp nhớp, đầu ngón tay cô vô tình lướt qua lòng bàn tay anh.
Cùng lúc đó, Tần Hiếu Tắc đau đớn rên lên một tiếng rồi thả lỏng bàn tay.
Lục Giai Ân nhân cơ hội này hất tay anh ra.
Khi cô nhìn lại thì thấy trên móng tay mình dính một chút máu.
Còn băng dán cá nhân trên tay Tần Hiếu Tắc đã bong ra từ lúc nào, vết thương lại bắt đầu chảy máu.
“Anh!” Lục Giai Ân cau mày, có chút khó chịu.
“Anh sai rồi.” Tần Hiếu Tắc lập tức xin lỗi, xòe bàn tay nhếch nhác đến trước mặt cô.
“Em giúp anh băng lại đi, anh sẽ không động đậy nữa đâu.”
Lục Giai Ân hít sâu một hơi rồi ngước mắt lên nhìn anh.
Vẻ mặt Tần Hiếu Tắc vừa thản nhiên lại ngây thơ, trông thật vô hại với cả nhân loại.
Lông mày Lục Giai Ân khẽ giật, cô nhịn không được cáu với anh: “Anh tự đi mà dán đi.”
“Tự anh không dán được.” Tần Hiếu Tắc đúng sự thật mà cãi lại.
“Thế em bảo người phục vụ dán lại cho anh.” Lục Giai Ân nói xong định rời đi.
“Không cần!” Tần Hiếu Tắc vội vàng nói, anh tiến lên một bước nắm lấy cổ tay cô.
“Vậy em xé ra cho anh, anh tự dán.” Anh thỏa hiệp nói.
Lục Giai Ân quay đầu lại thì thấy Tần Hiếu Tắc đang mím môi nhìn cô, ánh mắt anh dưới ánh đèn thoáng có vài phần nịnh nọt.
Cô thở dài, hình ảnh trong phòng bao lúc nãy lại xuất hiện trong đầu cô.
Nói cho cùng thì anh cũng là vì cô mới bị như vậy.
Lục Giai Ân thở ra một hơi, cô lại xé miếng băng dán khác rồi dùng sức dán miếng băng vào lòng bàn tay anh.
Lần này Tần Hiếu Tắc ngoan ngoãn hơn nhiều, anh chỉ ngồi yên chăm chú nhìn cô.
“Lục Giai Ân, em đừng giận. Anh mời em ăn cơm nhé.” Anh mở miệng nói.
Lục Giai Ân dán xong băng dán cho anh thì quay lại thu dọn túi xách.
“Giờ anh không ăn à?” Cô ủ rũ hỏi anh.
Tần Hiếu Tắc quan sát vẻ mặt cô: “Anh khẳng định là em không muốn ăn ở đây nữa đâu, mình đi nơi khác ăn đi.”
“Em…” Lục Giai Ân đang nói chợt dừng lại.
Tần Hiếu Tắc khẽ cong khóe môi: “Em muốn đi thì cứ đi, em và anh đi cùng nhau thì bọn họ sẽ không làm khó em đâu.”
Lục Giai Ân ngẩn ngơ nhìn anh, bỗng nhiên cô chợt nghĩ đến điều mà cô vẫn lăn tăn có gì đó không đúng cho lắm.
“Sao anh lại đến đây ăn cơm?”
Tần Hiếu Tắc vì sao lại đi cùng Hà Dã đến đây dự tiệc chứ.
“Lúc ăn cơm rồi nói tiếp.” Tần Hiếu Tắc lấy di động ra gửi tin nhắn.
“Chẳng lẽ em còn muốn ở lại đây ăn cơm với lão mập kia à?”
Lục Giai Ân nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Vậy được rồi.” Miệng Tần Hiếu Tắc lộ ra nụ cười hài lòng: “Đi thôi.”
“Em đi chào họ một tiếng đã nhỉ?”
“Chào hỏi cái gì?” Tần Hiếu Tắc giữ chặt cổ tay cô, lôi cô đi hướng khác: “Cứ báo qua điện thoại là được, đừng có tạo thêm cơ hội cho lão mập kia.”
Lục Giai Ân sửng sốt một hồi mới phát hiện mình đã bị anh kéo đi mấy bước rồi.
Cô vội vàng vùng ra khỏi tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh đừng động chạm tay chân như thế.”
Tần Hiếu Tắc ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng rồi chắp hay tay ra sau lưng.
Anh siết chặt bàn tay lúc nãy tiếp xúc với tay Lục Giai Ân, khóe miệng anh không nhịn được mà khẽ cong lên.
Tần Hiếu Tắc đưa Lục Giai Ân đến một nhà hàng sang trọng khác.
Lúc ở nhà hàng kia Lục Giai Ân chưa ăn được gì mấy, tới đây rồi mới được xem là chính thức ăn cơm.
Qua bữa ăn này, Lục Giai Ân biết được những năm gần đây Tần Hiếu Tắc đã bắt đầu bước chân vào lĩnh vực sản xuất nghệ thuật.
Cô hơi nhíu mày, nhìn Tần Hiếu Tắc với ánh mắt muốn tìm hiểu, đánh giá thêm về anh.
“Anh vừa phải quản lý khách sạn lại vừa phải giúp dì La, anh không thấy mệt sao?”
Chẳng trách mỗi lần đến ý anh đều vội vã trở về. Hóa ra là anh thực sự rất bận.
Tần Hiếu Tắc thấy cảm động với câu nói buột miệng của Lục Giai Ân.
Khóe miệng anh không nhịn được mà cong lên: “Sao? Em quan tâm anh à?”
Lục Giai Ân nhìn anh chằm chằm, môi khẽ mím lại.
Cô còn chưa kịp mở lời Tần Hiếu Tắc đã lên tiếng: “Là rất mệt.”
Trong mắt Lục Giai Ân có chút nghi hoặc: “Vậy anh…”
Tần Hiếu Tắc bóc một con tôm, chấm vào gia vị rồi để vào bát của Lục Giai Ân.
“Lục Giai Ân, anh nói anh sẽ thay đổi, em không tin anh à?”
Trái tim Lục Giai Ân bỗng nhảy lên một nhịp, cô ngơ ngẩn nhìn Tần hiếu Tắc.
Gương mặt của người đàn ông này thật tuấn tú, đường nét rõ ràng, khi nói chuyện cũng rất nghiêm túc.
Một lúc lâu sau cô mới cúi đầu nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Lúc gần xong bữa, Lục Giai Ân bỗng nhận được tin nhắn từ một số máy lạ.
Chủ nhân của số máy lạ kia tự xưng là “Hà Dã”, trong tin nhắn cung kính nói lời xin lỗi cô, rằng ông ta vì đã uống quá chén mà nhất thời xúc động, nói năng lung tung, hy vọng Lục Giai Ân đừng để bụng.
Sau đó là một tràng ngợi ca tài năng của Lục Giai Ân, nói lần sau nếu có cơ hội xin được trực tiếp nói lời xin lỗi cô.
Đầu ngón tay Lục Giai Ân dừng lại trên màn hình một lúc, trong lòng khẽ run lên.
Cô không phải người ngốc, tin nhắn xin lỗi này nói là gửi cho cô, nhưng thật ra là muốn gửi tới Tần Hiếu Tắc.
“Sao thế?” Tần Hiếu Tắc thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào di động nên lên tiếng hỏi.
Lục Giai Ân ngẩng đầu lên rồi nhẹ giọng nói: “Hà Dã gửi tin nhắn xin lỗi em.”
“Ờ.” Tần Hiếu Tắc nhàn nhạt một tiếng, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
“Gã mập kia à.” Anh hơi cau mày: “Em tránh xa lão ta ra.”
Lục Giai Ân gật đầu: “Em biết rồi.”
Ăn xong cơm, Tần Hiếu Tắc nói muốn đưa cô về nhà.
Lục Giai Ân thấy trời đã tối rồi nên cũng không từ chối nữa mà đọc địa chỉ cho anh.
Buổi tối mùa hè đã lên đèn, khắp các con đường tràn ngập ánh đèn nê ông.
Lúc Tần Hiếu Tắc lái xe vào tiểu khu, Lục Giai Ân vẫn chưa để ý.
Mãi cho đến khi anh dễ dàng đỗ xe trong khu để xe dưới tầng hầm Lục Giai Ân mới chợt nhận ra có điều gì đó sai sai.
Cô quay sang nhìn Tần Hiếu Tắc, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết khu để xe ở đâu?”
Tần Hiếu Tắc hơi nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên: “Anh ở khu này.”
Anh dừng lại một chút, rồi hỏi: “Em có muốn lên thăm Tứ Tứ không?”