Lăng Chân ngồi trên giường nệm hơi cứng trong phòng nghỉ, hơi xấu hổ.
Căn phòng này nhỏ quá, không gian chỉ khoảng mười mét vuông chật chội, cô có cảm giác một mình Ngụy Tỷ đã chiếm phân nửa.
Cũng không phải Ngụy Tỷ quá khổng lồ, mà do khí thế và cảm giác tồn tại của lão đại đều quá mạnh, làm cho không ai có thể xem thường được. Lăng Chân ngồi ở mép giường, bắp chân run run nhìn Ngụy Tỷ chậm rãi cởi áo khoác.
Lăng Chân hơi hoảng sợ: "Thật ra tôi cũng không buồn ngủ, anh ngủ là được."
Ngụy Tỷ liếc cô bằng đuôi mắt, anh chỉ mặc quần áo trong đi tới, anh cởi hai nút ở cổ áo, nốt ruồi trên làn da trắng nõn ở cổ vô cùng chói mắt. Lăng Chân vô thức nuốt nước bọt: "Tôi, tôi..."
Ngụy Tỷ đi đến cạnh giường, một tay chạm vào vai của cô, sau đó anh đi lên giường từ từ đè xuống.
Tay chân của Lăng Chân cứng đờ, chỉ có đôi mắt đen bóng khẽ động, chờ đã, lão đại anh đừng làm loạn chứ!
Cô giống như con hamster bị dọa ngốc bị anh đè lên giường, sau đó Ngụy Tỷ vén chăn bông có mùi thuốc khử trùng lên, kéo đến chóp mũi của cô.
Lăng Chân chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, vội vàng cuống quít nhìn Ngụy Tỷ.
Người đàn ông ngồi bên giường, nửa nghiêng người, yết hầu đến hàm dưới tạo nên một đường thẳng xinh đẹp. Anh nhìn qua, đầu ngón tay chạm vào trán cô: "Nhanh ngủ đi."
"Ừm..." Lăng Chân nhắm mắt lại, bắt đầu vờ ngủ.
Đồng hồ trên tường chậm rãi dịch chuyển, một lát sau hơi thở của cô gái dần trở nên chậm rãi. Ngụy Tỷ cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó đứng lên im lặng đi đến cạnh cửa.
Vừa kéo cửa ra, giọng nói mang giọng mũi của Lăng Chân vang lên, giọng nói khẽ dịu dàng giống như nói mơ: "Ngụy Tỷ, anh đừng sợ, cũng đừng gắt gỏng, thế giới này không hề tuyệt vọng, tôi sẽ ở cùng anh."
Cho nên đừng làm nhân vật phản diện hắc hóa gì nữa, Lăng Chân nói thầm trong lòng. Cô sẽ đi cùng anh qua một đoạn này, để Ngụy Tỷ không biến mất trong một góc nào đó của quyển sách này nữa.
Người đàn ông vịn chốt cửa, tóc đen che xương lông mày, vẻ mặt ảm đạm không rõ. Sau một lúc lâu, anh mới đẩy cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại vang lên tiếng "Cùm cụp".
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng dụng cụ chữa bệnh hoạt động khẽ vang lên.
"Vậy thì..." Ngụy Tỷ dựa vào cánh cửa, trong đôi mắt sâu thẳm bắt đầu phun trào cảm xúc khó hiểu, anh khẽ mở miệng: "... Hãy luôn ở cạnh tôi."
___
Buổi sáng, tình hình của mẹ Ngụy đã ổn định trở lại, bà liên tục bảo bọn họ hãy đi làm việc của mình.
Lăng Chân không còn cách nào, cô không thể làm gì khác hơn mà nói: "Vậy thì ban ngày mẹ hãy nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối con đưa cháo tới cho mẹ."
Mẹ Ngụy nhìn con dâu có vẻ khôn khéo, cảm động đến đôi mắt đỏ lên. Lúc trước, Lăng Chân không hề nói chuyện nhiều với bà, mẹ Ngụy vẫn cảm thấy trong lòng Lăng Chân oán hận mình, bà cũng rất áy náy. Nhưng bây giờ con dâu của bà hiếu thảo như thế, ngay cả con trai cũng điềm đạm hơn trước kia một chút, mẹ Ngụy cảm thấy bệnh đau nhức gì của bà cũng hết rồi, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Bây giờ mong muốn duy nhất của bà chính là Ngụy Tỷ có thể đối tốt với Lăng Chân một chút, hai người có thể sống đơn giản hạnh phúc như vợ chồng bình thường. Như thế thì cả đời bà không còn gì hối tiếc nữa.
Rời khỏi bệnh viện, Ngụy Tỷ lái xe, hai người cùng nhau về nhà.
Tối hôm qua chỉ ngủ mấy tiếng, lúc này Lăng Chân bắt đầu cảm thấy mệt rả rời. Cô cố chịu đi về đến nhà, híp mắt đi về phòng: "Tôi đi ngủ trước một lúc..."
Cô giống như du hồn mà bay tới giường, cuộn mình nhắm mắt lại, đôi mi dài rậm cũng rủ xuống. Ngụy Tỷ dựa vào cửa phòng cô, mở miệng: "Buổi chiều tôi đi ra ngoài, cô đi bệnh viện thì đến công ty tìm tôi trước."
"Ừm..." Lăng Chân đã nửa mê nửa tỉnh, sau khi trả lời thì rơi vào mộng đẹp.
Khi cô thức dậy đã là buổi chiều, chăn mền đã được đắp kín lên người. Lăng Chân ngáp một cái, ngồi trong đống chăn để tỉnh táo lại, cô mới nhớ ra trước khi ngủ Ngụy Tỷ có nói một câu với mình.
Đi công ty tìm anh ấy?
Lăng Chân đứng lên khỏi giường, đi đến phòng khách, cô thấy Ngụy Tỷ để lại tờ giấy. Nét chữ của đàn ông cứng cáp mạnh mẽ, viết ra một địa chỉ. Lăng Chân trừng mắt nhìn, thầm nghĩ đúng thật không phải mình nghe lầm.
Nguyên chủ chưa từng được phép tham gia vào cuộc sống của Ngụy Tỷ, cuộc sống hôn nhân của hai người bọn họ ngoại trừ việc nguyên chủ khiến Ngụy Tỷ hắc hóa thì chỉ có bị ngược, ngược đến oán hận, ngoài ra không còn gì.
Bây giờ Ngụy Tỷ bảo cô đi đến công ty của anh, có phải mang ý nghĩa anh đã mở lòng một chút với cô?
Lăng Chân hơi vui mừng.
Xem ra trong khoảng thời gian này, sự cố gắng của cô cũng không uổng phí, Ngụy Tỷ thật sự chịu cô cảm hóa. Nếu cứ như thế có lẽ không bao lâu nữa Ngụy Tỷ sẽ thoát khỏi thời kỳ chuẩn bị hắc hóa, biến thành một thanh niên tốt dịu dàng ngoan ngoãn tích cực!
Tâm trạng của Lăng Chân rất tốt, trước tiên cô nấu cháo dinh dượng, sau đó tắm một cái rồi chọn quần áo trang điểm. Dù sao đi công ty của chồng thì vẫn phải nhìn xinh đẹp một chút.
Trong sách cũng không miêu tả kỹ càng công việc của Ngụy Tỷ, nhưng dựa vào chuyện sau này anh đè ép đường của nhân vật chính phụ thì dường như rất lợi hại.
Cuối cùng Lăng Chân cũng chọn một bộ váy đỏ ca rô, áo khoác blazer mỏng, chân mang đôi giày thấp, đeo túi Gucci, xách hộp giữ nhiệt đứng cháo sau đó ra ngoài.
Lăng Chân xuống xe taxi, ngẩng đầu lên nhìn qua văn phòng có vẻ rất xa hoa, đọc lên hai chữ.
"Khánh Tỷ?"
Cô nhìn một chút lại không dám quấy nhiễu Ngụy Tỷ làm việc, vì thế cô không gọi cho anh mà tự mình đi vào.
Ở phía xa có một đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô, dùng di dộng chụp "Tách tách tách tách" ảnh Lăng Chân đi vào Khánh Tỷ, cúi đầu gửi vào trong nhóm bạn bè.
"Mọi người! Tôi vừa trông thấy Lăng Chân đi vào Khánh Tỷ!"
Người này chính là Tống Chiêu, anh ta gửi cho bọn người Thẩm Ngôn Sơ. Bây giờ trong nhóm bạn bè bọn họ hơi sợ Lăng Chân, có chút biến động nhỏ cũng vô cùng chú ý.
Đúng là tin nhắn vừa gửi đi thì đã có mấy tin trả lời.
"Con mẹ nó, mình nói cô ta chỉ giả thanh tao mà thôi! Chắc chắn là đi cửa sau!"
"Nói dễ nghe như vậy làm gì! Mình thấy tám phần là bị bao rồi."
"Chậc chậc chậc, thảo nào lại gây họa cho anh Ngôn của chúng ta..."
Có người cố ý nhắc đến Giản Ôn Di: "Ôn Di thật có mắt nhìn, nhất định là vì Lăng Chân muốn giành vai trong , để phòng có chuyện bất trắc thì cậu nên gọi ba của cậu chuẩn bị một chút, đừng để bị loại người này cướp mất."
Giản Ôn Di: "Cảm ơn mọi người quan tâm, nếu như cô ta thật sự dùng thủ đoạn không đứng đắn thì mình nhất định sẽ không nhường nhịn."
...
Lầu một Khánh Tỷ.
Một cô gái tóc quăn mang giày cao gót đi từ ngoài cửa vào, cô ta mặc đồ công sở vô cùng gợi cảm, cũng đeo túi da cá sấu đắc đỏ, mỉm cười vẫy tay khi gặp đồng nghiệp.
Nhân viên cấp dưới trẻ tuổi tỏ vẻ sùng bái: "Ôi, chị Tịch Tịch đi từ nơi khảo sát trở về rồi sao?"
Hà Tịch cười: "Vừa xuống máy bay đã đến thẳng công ty."
Nhân viên cấp dưới bội phục nói: "Chị Tịch Tịch thật quá chuyên nghiệp, em thấy chắc chắn ông chủ sẽ tăng lương cho chị!"
Hà Tịch cười cười, giống như vô ý hỏi: "Đúng rồi, hôm nay Ngụy tổng có ở công ty không?"
"Có, vừa rồi quản lí chi nhánh của chúng ta còn đi tìm Ngụy tổng." Nhân viên cấp dưới hỏi: "Chị Tịch Tịch có việc gấp tìm Ngụy tổng à?"
Hà Tịch cười cười: "Không có gì, chỉ muốn báo cáo kết quả một chút. Chúng ta lên đi."
Hai người quẹt thẻ đi về phía thang máy lầu một. Nhân viên cấp dưới lơ đãng quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thoáng qua một cô gái trẻ mặc váy ca rô, khẽ khen ngợi: "Ôi? Công ty của chúng ta còn có nhân viên xinh đẹp như thế sao?"
Nụ cười của Hà Tịch cứng lại, nhân viên cấp dưới lập tức phản ứng lại: "... Ôi, em không có ý đó, chị Tịch Tịch cũng siêu xinh đẹp!"
Hà Tịch nở nụ cười giả vờ, theo ánh mắt cô ta nhìn qua thì chỉ thấy một cô gái mặc váy ca rô đỏ, mang theo một hộp giữ nhiệt đang nói chuyện với nhân viên lễ tân. Làn da của cô ta rất đẹp, dù cho nhìn từ nơi này cũng có thể nhìn thấy da cô ta trắng nõn, gương mặt tinh tế thông minh, có loại tiên khí mà cô gái bây giờ đang theo đuổi.
Hà Tịch nhìn qua vài lần, giọng điệu tùy ý: "Chị ở ở công ty chưa thấy qua người này, chắc là người thân đi đưa thức ăn cho nhân viên nào đó thôi. Đừng nhìn nữa, không liên quan đến chúng ta."
"Vâng." Nhân viên cấp dưới đi cùng cô ta đến thang máy, lại quay đầu nhìn mấy lần.
Cô gái kia thật xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ biết phát sáng vậy.
Bên này, Lăng Chân hơi ngượng ngùng. Sau khi cô nói ra tên của Ngụy Tỷ thì nhân viên lễ tân nói phải hẹn trước mới có thể gặp anh. Lăng Chân nghĩ thầm, phiền phức vậy còn không bằng gặp ở nhà.
Nhưng cô không biết bây giờ đầu óc của chị nhân viên lễ tân đang điên cuồng suy nghĩ, suy đoán quan hệ giữa cô và Ngụy Tỷ. Bởi vì nhan sắc của cô quá trong sáng, lễ tân vô thức loại bỏ những quan hệ không mấy tốt đẹp kia.
Chẳng lẽ là em gái? Nhưng gương mặt cũng không giống lắm... Nữ, bạn gái? Tổng giám đốc lạnh lùng ngang ngược của bọn họ cũng sẽ yêu đương sao?
Sau đó cô thấy cô gái xinh đẹp này buồn bã nhíu mày, cúi đầu cầm điện thoại bấm số.
Chị gái lễ tân lại bắt đầu nhiều chuyện, vểnh tai cẩn thận nghe.
"A lô? Lăng Chân che miệng khẽ nói: "Tôi đến rồi."
Bên kia nói gì đó, Lăng Chân khẽ đáp: "Vậy bây giờ tôi hẹn trước để gặp anh được không?"
Cô không muốn làm chuyện gì đặc biệt, chị gái lễ tân đã nói tất cả mọi người phải hẹn trước, cô cũng muốn dựa theo trình tự để giải quyết.
Ngụy Tỷ nghe xong câu nói này thì không kiềm được mà nói: "Cô đưa điện thoại cho lễ tân đi."
Lăng Chân nghe lời: "Vâng."
Chị gái lễ tân sợ hãi nhận điện thoại, đặt bên tai, sau đó chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Ngụy tổng bọn họ vang lên: "Để cô ấy lên tầng mười bảy."
Má ơi, đúng là Ngụy tổng!
Suýt chút nữa lễ tân đã bị dọa đến mức đánh rơi điện thoại, lập tức nói: "Rõ!"
Lăng Chân cứ thế được đưa đi, cô cảm thấy hơi mông lung. Cô đi qua góc rẽ, vừa lúc thang máy sắp đóng cửa, cô vội vàng chạy chậm qua.
Trong thang máy có Hà Tịch và nhân viên cấp dưới đang chờ, nhân viên cấp dưới nhìn thấy Lăng Chân chạy tới thì vội vàng nhấn mở cửa. Cuối cùng Lăng Chân cũng đi vào được, cười với cô ấy: "Cảm ơn!"
Khoảng cách gần như thế, làn da của tiểu tiên nữ không hề có chút tì vết, đẹp đến mê hồn. Nhân viên cấp dưới đỏ mặt: "Không có việc gì, không có việc gì!"
Lông mày xinh đẹp của Hà Tịch hơi nhíu lại, cô ta liếc mắt nhìn Lăng Chân từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt nhìn hộp giữ nhiệt trên tay cô.
Lễ tân cũng hay ghê, vậy mà có thể cho người thân đưa bữa ăn cho nhân viên vào.
Lăng Chân đứng vững sau đó thở dốc một hơi, cô nhìn thang máy đã được bấm tầng mười bảy vì thế không bấm nữa. Thang máy ngừng mấy lần, mọi người dần đi ra, nhân viên cấp dưới nhiệt tình cũng ra ở tầng mười bốn.
Trong thang máy chỉ còn hai người Hà Tịch và Lăng Chân.
Hà Tịch thay đổi tư thế đứng rồi nhìn qua Lăng Chân, dùng giọng điệu của nữ chủ nhân mà nói: "Cô gái, cô đến Khánh Tỷ có chuyện gì sao?"
Lăng Chân quay đầu, lễ phép nói: "À, tôi tìm người."
Hà Tịch thấy cô ta nghe không hiểu ý của mình thì giọng nói trở nên nặng nề: "Từ tầng mười sáu trở lên là khu làm việc cao cấp, chưa được phép không thể tự ý đi vào."
Lăng Chân trợn mắt nhìn, trong lòng hơi kinh ngạc, thì ra Ngụy Tỷ còn ở tầng cao nhất công ty!
Trong lúc nói mấy câu thì thang máy đã đến tầng mười bảy.
Hà Tịch còn muốn nói: "Tôi là quản lý, cô thật sự không thể đi vào..."
"Ting ting."
Cửa thang máy mở ra.
Một người đàn ông đang khoanh tay dựa vào cửa đá cẩm thạch bên cạnh, tay áo sơ mi khẽ kéo lên để lộ đường vân da gợi cảm mà anh tuấn.
Hà Tịch ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên: "Ngụy tổng!"
Ánh mắt Ngụy Tỷ lại nhìn về phía cô gái bên cạnh, đôi môi cong lên nụ cười khẽ, đưa tay với cô: "Qua đây."
Tác giả có lời muốn nói: Lăng Chân: Thích người chồng nhân vật phản diện của tôi? Không ngờ luôn đó?
Ngụy Tỷ...