Lăng Chân vừa nghe thấy tiếng là đã nhận ra, Thẩm Ngôn Sơ??
Bây giờ cô càng lúc càng không hiểu về ý đồ của tên nam chính này. Lăng Chân đã không liên lạc, không dính dáng gì với đám nhân vật chính này, đã vạch ra ranh giới một cách rõ ràng và dứt khoát, nhưng không hiểu tại sao bây giờ người này lại bắt đầu chủ động xuất hiện?
Cô thực sự bối rối, thản nhiên đáp lại Ngụy Tỷ: "Chắc là Thẩm Ngôn Sơ, không biết là tìm tôi có chuyện gì, tôi ra coi một chút."
Ngụy Tỷ nheo mắt lại.
Bây giờ đã là mười giờ tối.
Một người đàn ông đến gõ cửa phòng cô.
Ngữ khí của Ngụy Tỷ trở nên nguy hiểm, ánh mắt tối sầm lại: "...Không được cúp điện thoại."
Đôi chân nhỏ của Lăng Chân xỏ dép lê vào, xuống giường và đi ra phía cửa. Nghe được lời đó của anh, cô đáp lại mà không cần suy nghĩ: "Tôi không có ý định cúp máy."
Ngụy Tỷ hơi ngẩn ra, lệ khí đang âm thầm dâng lên khắp người cũng ngưng trệ lại.
“Tôi đang nói chuyện điện thoại với anh mà…” Lăng Chân coi đó là chuyện đương nhiên, cô và Ngụy Tỷ còn chưa nói xong, tại sao phải cúp máy vì Thẩm Ngôn Sơ khó hiểu kia cơ chứ: “Tôi chỉ đi ra xem vì phép lịch sự, đợi tôi hai phút nhé."
Việc nào nặng việc nào nhẹ, không cần nghĩ cũng biết.
Lông mi của Ngụy Tỷ run lên, cái gai nhọn trong lòng đã được vỗ yên trở lại với thổ nhưỡng.
Niềm sung sướng dâng lên như mầm mới đâm chồi.
Lăng Chân đeo tai nghe, lê dép bước tới mở cửa. Thẩm Ngôn Sơ mặc quần áo bình thường đứng ngoài cửa, hình tượng rất sáng sủa đẹp trai, đích thực là khuôn mặt nam chính tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, Lăng Chân không có chút hảo cảm nào với anh ta, hơn nữa không muốn có mối quan hệ gì với nhóm các nhân vật chính. Cô chỉ mở cửa một nửa, ý tứ từ chối trò chuyện rất rõ ràng: "Có chuyện gì vậy?"
Cô cầm điện thoại di động trên tay, Ngụy Tỷ đang kết nối video cũng không nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng có thể nghe thấy giọng nói của cô rất lãnh đạm.
Niềm vui càng thêm sâu sắc.
Thẩm Ngôn Sơ tự nhiên cũng hiểu được ngôn ngữ không thành tiếng này của cô, vì vậy chỉ đứng ngoài cửa nói với cô: "Buổi chiều...Lưu Nhược là bạn của Ôn Di, vốn muốn cùng Ôn Di vào đoàn phim cho nên...khó tránh khỏi trong lòng có chút oán giận, cô đừng để trong lòng."
Đối diện với anh, cô gái nép nửa người trong cửa, bộ đồ ngủ bằng nhung màu san hô trông rất mềm mại. Đôi mắt cô sáng ngời, có chút cảnh giác, lại có một chút cự tuyệt rất rõ ràng.
Hoàn toàn khác so với trước đây, không thể tìm thấy một chút lấy lòng và mến mộ nào trong quá khứ.
Tâm tình của Thẩm Ngôn Sơ có chút phức tạp khó hiểu, anh ta thì thào nói: "Nếu như cô giận, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."
Lăng Chân thấy rất kỳ lạ, nam chính nghiện thu dọn hậu quả cho người khác vậy?
Ngày ngày xin lỗi thay người này thay người kia, là đang xem trọng bản thân quá mức sao? Lẽ nào đây là hào quang nam chính cho anh ta sự tự tin này sao.
Tiên tử không dễ nổi giận, nhưng giọng điệu của cô vẫn không được tốt lắm: "Cho dù là xin lỗi thì cô ta cũng nên tự mình tới xin lỗi, dựa vào đâu mà anh thay cô ta xin lỗi, anh là ai chứ?"
Thẩm Ngôn Sơ sững sờ.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Lăng Chân sẽ nói chuyện với anh bằng giọng điệu này.
Anh ta theo bản năng muốn giải thích một chút: "Ý của tôi không phải như vậy..."
"Không sao." Lăng Chân nắm tay nắm cửa và ngước mắt lên: "Tôi thực sự không quan tâm ý của anh, hợp tác vui vẻ quay xong phim là được rồi, đây chẳng phải là lời anh nói hay sao?"
Nói xong, Lăng Chân thấy Thẩm Ngôn Sơ vẫn còn bị sốc, vì vậy trực tiếp đóng cửa.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Lăng Chân oai phong trở vào phòng, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên trong tai nghe.
Lăng Chân nhớ tới ông trùm vẫn còn đang trong cuộc gọi, trong lòng nhất thời có chút xấu hổ: "Có phải tôi hung dữ quá không?"
Ngụy Tỷ cong môi: "Không có."
Lăng Chân hỏi: "Thật không?"
Trong tai nghe, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lộ ra niềm vui không thể giải thích được.
"Rất ngoan." Anh nói.
Thực ra cô vợ nhỏ của anh cũng có thể hung dữ hơn chút nữa.
Khi đối diện với những người đàn ông khác.
…
Vài ngày sau, Lăng Chân đã thích nghi với cuộc sống hàng ngày hóa trang và quay phim. Cô vốn là người rất sáng dạ, ở trong đoàn phim có đạo diễn dày dặn kinh nghiệm dẫn dắt, còn có sự hướng dẫn của tiền bối Trịnh Xuyến Xuyến, cùng với sự nỗ lực của bản thân, một tuần trôi qua, diễn xuất của Lăng Chân ngày càng tốt hơn.
Phù Thanh vốn là một nhân vật khả ái do Lăng Chân thủ vai, dùng gương mặt đỉnh cấp cổ trang của Lăng Chân vào vai, độ trùng nguyên tác gần như là trăm phần trăm.
Nhưng khi cô bận rộn, thời gian để gọi cho Ngụy Tỷ cũng không có nhiều, có lúc về khách sạn mệt quá đã lăn ra ngủ, sáng sớm hôm sau mới thấy tin nhắn “chúc ngủ ngon” của Ngụy Tỷ.
Lăng Chân khá thích cuộc sống bận rộn như vậy, nó mang lại cho cô cảm giác thực sự đang sống trong thế gian này.
Chiều hôm đó, vừa khéo có một cảnh quay kết hợp của Lăng Chân và Lưu Nhược.
Vì để đem linh châu đến cho nam chính Diệp Vấn Thiên mà Duyệt Thanh đã chạy đến ngọn núi phía sau sư môn, trèo đèo vượt cỏ. Lưu Nhược thủ vai là sư tỷ của cô, đứng dưới gốc cây kêu cô cẩn thận.
Bản phân cảnh vừa được đập một cái, Lăng Chân là người đầu tiên diễn xuất.
Tiểu Phù Thanh mặc một chiếc váy lụa mỏng xinh đẹp, nhưng lại không do dự nằm xuống bụi cỏ, nghiêm túc bò qua bò lại. Máy quay đặc tả cận cảnh khuôn mặt hoàn mỹ của cô gái tràn đầy vẻ nghiêm túc, tha thiết nhìn chằm chằm vào khe hở trong bãi cỏ, khẩn trương đến mức chóp mũi đổ mồ hôi hột...
“Cắt!” Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình quan sát và trực tiếp hô cắt.
Mấy cảnh tiếp theo Lăng Chân đều quay một cách trôi chảy, đạo diễn thò đầu ra từ phía sau màn hình và khen ngợi: "Rất tốt!"
Lưu Nhược ở một bên chờ đợi lên hình, không khỏi trợn mắt một cái.
Tiếp theo là cảnh kết hợp của hai người. Lăng Chân đứng trên cây đạo cụ, cố gắng liều mạng để bắt con nhện nhỏ linh xảo, dưới bàn chân lung lay sắp ngã.
Lúc này, sư tỷ xuất hiện lo lắng hô lên, kêu cô cần thận.
Lưu Nhược mở miệng: "Cẩn thận một chút, coi chừng ngã!"
Lăng Chân trên cây: "..."
Giọng nói của cô ta không những không có chút ý vị ân cần nào, mà còn có vẻ quái dị, giọng này nhưng điệu nọ.
Đạo diễn không có nhiều kiên nhẫn với cô ta, lập tức ló đầu ra: "Cô bị làm sao vậy! Không biết nói tiếng người à!"
Đám người xung quanh đều nhìn về phía này, Lưu Nhược vô cùng mất mặt, không thể không thấp giọng xin lỗi đạo diễn.
Khi cảnh quay của cô ta kết thúc, Lưu Nhược trở lại phòng khách sạn với vẻ mặt khó coi, lấy điện thoại di động ra và gọi cho Giản Ôn Di.
Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói nhẹ nhàng của Giản Ôn Di truyền đến: "Nhược Nhược? Hôm nay thế nào rồi?"
Lưu Nhược tràn đầy phẫn uất, mắng đạo diễn và Lăng Chân một trận.
Giản Ôn Di ở đầu dây bên kia, dù cau mày nhưng vẫn phải kiên nhẫn lắng nghe. Mối quan hệ giữa cô và Lưu Nhược vốn không thân thiết như vậy, bởi vì lần này cô ta đang ở trong đoàn phim nên hai người mới bỗng nhiên trở nên thân thiết.
Cuối cùng sau khi Lưu Nhược than thở xong, Giản Ôn Di lập tức hỏi: "Vậy Thẩm Ngôn Sơ thì sao? Hai ngày nay anh ấy thế nào?"
"Ai dô, nam chính đại nhân đó mà…" Lưu Nhược nói đến điều này, bắt đầu thừa nước đục thả câu: "Hôm qua khi tôi đi ngang qua tầng lầu của bọn họ thì nhìn thấy..."
Giản Ôn Di có chút lo lắng: "Nhìn thấy gì?"
Cô cũng biết mình thế này là không tốt khi thông qua người khác thám thính cuộc sống của Thẩm Ngôn Sơ, nhưng cô rất bất an.
Kể từ khi vai diễn bị cướp thì Giản Ôn Di luôn lo lắng rằng những thứ khác cũng sẽ bị cướp.
Lưu Nhược biết mối quan hệ của Giản Ôn Di và Thẩm Ngôn Sơ, cô ta giăng đủ kịch tính rồi thì hầm hừ nói: "Tôi nhìn thấy nam chính nhà cô đang đứng ở cửa phòng của Lăng Chân, không biết bọn họ đã nói cái gì!"
Sắc mặt Giản Ôn Di trở nên trắng bệch, giống như rơi vào hầm băng: "Là...Ngôn Sơ chủ động tới sao?”
“Tôi không biết, nói không chừng là Lăng Chân gọi anh ấy qua!” Lưu Nhược nói.
"Nhược Nhược, phiền cậu hãy trông chừng..." Sự bất an trong lòng Giản Ôn Di càng thêm dữ dội, cô ta khó khăn nói: "Tôi hơi sợ..."
Lưu Nhược gật đầu, nhớ tới hôm nay bị mắng trong cảnh quay với Lăng Chân, trong mắt cô ta hiện lên tia tính toán: "Cậu yên tâm, mình giúp cậu trị cô ta."
Khánh Tỷ.
Đã đến giờ tan sở, nhưng trong văn phòng vẫn còn một số người chưa rời đi.
Trong tuần qua, thời gian tan sở của Khánh Tỷ đã âm thầm bị hoãn lại. Lý do rất đơn giản-ông chủ của bọn họ, ngài Ngụy Tỷ, làm việc đến tận khuya mới chịu về!
Ngay cả các cán bộ cấp cao cũng không dám về quá sớm, buộc phải lề mề một lúc thể hiện sự chuyên cần rồi mới dám lặng lẽ rời đi.
Triệu Ngạn nấn ná hơn một tiếng mới đi về, lúc đi còn nhìn lại một cái, trên tầng lầu chỉ còn sót lại một mình Hà Tịch chưa chịu rời đi.
Anh gõ cửa phòng làm việc: "Giám đốc Hà còn đang bận à? Tới giờ này là được rồi, cùng đi về không?"
Hà Tịch ngẩng đầu lên, cong môi cười: "Còn có chút việc chưa xử lý xong, anh về trước đi."
Triệu Ngạn nhún vai: "Được thôi, vậy anh cố lên."
Đợi Triệu Ngạn đi rồi, Hà Tịch lấy gương trang điểm từ trong ngăn kéo ra, cẩn thận dặm lại lớp nền rồi tô lại son. Màu son cô ta chọn hôm nay là màu tán trai huyền thoại, Hà Tịch nhìn vào gương và cảm thấy rất hài lòng.
Cô ta trang điểm lại, vuốt lại mái tóc xoăn rồi đi giày cao gót đến văn phòng của chủ tịch.
Tuần trước, đã khai máy, cô ta nhìn thấy tin tức trên Weibo, Lăng Chân đã đến thành phố B. Bây giờ không có ai bên cạnh Ngụy tổng, hẳn là đang trong thời điểm thấy cô đơn.
Hôm đó sau khi nghe được cuộc trò chuyện của Lăng Chân với một người đàn ông khác trong toilet của Mạn Hạng, Hà Tịch vẫn luôn cố gắng tìm ra cái gọi là "quá khứ" của Lăng Chân, nhưng tạm thời chưa thu được kết quả gì.
Nhưng cô ta không nản lòng, cô ta đã yêu Ngụy Tỷ ngay từ cái nhìn đầu tiên khi mới gia nhập công ty, mặc dù sau đó mới biết anh đã kết hôn nhưng cô ta vẫn không muốn từ bỏ, chẳng phải tình yêu không phân biệt trước sau sao?
Hà Tịch bước đến văn phòng của Ngụy Tỷ.
Cô ta nở một nụ cười quyến rũ, mở cửa, ngọt ngào gọi: "Anh tổng~"
Không có ai trong văn phòng.
Chỉ có chậu cây Phú Quý đứng yên ở đấy.
Vẻ mặt của Hà Tịch lập tức tiu nghỉu xuống, hung hăng đóng sầm cửa lại.
...
Ngụy Tỷ không về nhà, anh đến bệnh viện.
Tuần này trôi qua rất chậm, giống như những ngày trước kia, giống như nước lạnh bình thường vô vị. Không dễ gì mới có chuyện phải làm, Ngụy Tỷ làm xong việc liền lái xe tới đây.
Tình trạng của mẹ Ngụy đã khá ổn định, sau khi Ngụy Tỷ nói chuyện với bác sĩ chủ trị xong thì quay trở lại phòng bệnh. Anh ngồi ở mép giường, trầm mặc mà cao lớn, trên tay chậm rãi gọt một quả táo.
Mẹ Ngụy nhìn anh: "Mẹ đã nghe người ta nói, bộ phim của Chân Chân khai máy ở thành phố B à?"
Ngụy Tỷ cắt một miếng táo nhỏ đút cho bà lão trên giường: "Vâng."
“Vậy bây giờ không gặp được nhau nhỉ?” Trong mắt mẹ Ngụy toát ra ý cười.
Ngụy Tỷ nhíu mày: "...Vâng."
Giao tiếp giữa mẹ và con rất thưa thớt. Một lúc sau, mẹ Ngụy mới hỏi: "Còn bao lâu nữa mới quay xong?"
Nếp nhăn trên lông mày Ngụy Tỷ càng sâu hơn.
Anh hiếm khi nghĩ về con số đó, bởi vì sau khi suy nghĩ xong sẽ không còn cảm xúc tích cực nào nữa.
“Vẫn còn vài tuần nữa.” Anh trầm giọng đáp.
Ánh mắt dịu dàng và trầm tĩnh của mẹ Ngụy rơi vào người con trai, mang theo chút dò xét thiện ý, thật lâu sau bà mới khẽ cười: "Con nhớ con bé không?"
Ngụy Tỷ nhíu mày: "Vẫn ổn."
Nhớ nhung là một thứ cảm xúc yếu đuối và vô dụng, điều này quá đỗi xa lạ với Ngụy Tỷ.
Anh không nhớ nhung, chỉ là thường xuyên buồn bực mà thôi.
Mẹ Ngụy cười thầm, ánh mắt của bà rất hiền hòa, mang theo sự thông suốt và niềm vui của một trưởng bối.
Một lúc sau, bữa ăn do Ngụy Tỷ đặt đã được chuyển đến ngoài phòng bệnh.
Anh đi đẩy xe đẩy đồ ăn vào, dọn bàn, sắp xếp thức ăn lên.
Ngụy Tỷ hơi cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó nhưng tay vẫn đang sắp xếp bàn ăn.
Sau khi dọn xong, bàn tay với các khớp xương rõ nét của anh đột nhiên bị mẹ Ngụy run rẩy nắm lấy.
"A Tỷ."
Giọng mẹ Ngụy hài hước, ngón tay khô khốc chỉ vào bộ bát đũa thứ ba xếp ngay ngắn trên bàn.
"Con nhớ cô ấy rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại bệnh của Ngụy tổng nhà ta chưa nặng lắm, mọi người đừng cười anh ấy!
Mặc khác, cái loại nữ phụ như Hà Tịch giống y như là mấy con trà xanh mặt đẹp trên mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng đó, ha ha ha.