Lăng Chân chớp mắt, nhưng không nói gì.
Cô quan sát biểu hiện của Ngụy Tỷ, hình như người đàn ông này có chút tức giận, nhưng không có lửa giận giống như của những người bình thường khác. Màu đen trong con ngươi của anh ấy lạnh lẽo giống như biển sâu không thấy đáy, khiến người ta có cảm giác áp bức, nhưng sự tức giận đó không có dấu hiệu mất khống chế.
Lăng Chân nhớ lại một chút, bộ dạng này của anh ấy trông rất giống biểu hiện khi gặp Lăng Huyên lần trước. Mà hai lần này, hình như đều là tình huống mà người khác gây bất lợi cho cô.
Vì vậy, cô phản ứng lại chậm nửa nhịp, hình như Ngụy Tỷ đang ra mặt vì cô.
Lăng Chân không biết là vì trong khoảng thời gian chung sống này đã cảm hóa được ông trùm, hay là vì ông trùm đối với những người mình có thể tiếp nhận đều có thái độ che chở thế này, nhưng chung quy cô cũng đã nhận thức được điểm tốt của anh và trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Ngụy Tỷ bị đôi mắt sáng trong của cô nhìn chằm chằm, sự thù giận trào dâng từ đáy lòng bị hãm lại, có ý thức khống chế giọng nói của mình: "...hửm?"
Lòng dạ Lăng Chân đơn thuần, có bao nhiêu ác ý bài xích người khác, thì có bấy nhiêu thiện ý cảm niệm người ta.
Cô chớp chớp đôi mắt hạnh to tròn, hỏi anh: "Bây giờ anh có đang tức giận không?"
Có.
Nhưng có vẻ như cô rất sợ anh tức giận.
"Vẫn ổn." Ngụy Tỷ kiểm soát vẻ mặt rất bình tĩnh, hắc triều dâng trào cũng được kiềm chế rất tốt: "Không muốn tôi ra tay à?"
Lăng Chân nhìn anh, sau đó bưng cốc cà phê trên bàn lên, sau vành cốc là một đôi mắt đen láy: "Không phải."
Cô rụt vai lại, lúc nói câu này cũng không mạnh mẽ lắm, giọng điệu nghe rất mềm nhẹ: "Vậy anh để cô ta cút đi."
"Tôi cũng không muốn gặp lại cô ta."
Trái tim Ngụy Tỷ như bị bỏng một cái.
Dù chỉ là được ỷ lại trong chốc lát nhưng sự nóng nảy của anh đã biến mất một cách êm đẹp.
Khóe môi Ngụy Tỷ hơi cong lên, đưa tay ra, dùng ngón tay nựng đôi má non mềm của cô, giọng nói mang theo chút nuông chiều: "Ngoan, vậy thì không để em gặp lại cô ta nữa."
...
Lưu Nhược gấp rút chạy về phim trường, nóng lòng muốn xuất mấy tấm ảnh trong điện thoại của mình ra. Thật ra vừa rồi cô ta chuồn nhanh như vậy còn là vì sợ đối phương cướp điện thoại hủy chứng cứ. Bên đối phương còn có một người đàn ông, nếu bị giật lại thì cô ta ắt sẽ chịu thua thiệt.
Nhưng có vẻ như Lăng Chân đã bị cô ta trấn áp, Lưu Nhược cười đắc thắng khi nghĩ đến điều này. Cô đã dấn vào giới này lâu hơn Lăng Chân rất nhiều, thủ đoạn cũng nhiều không kém, quá dư dả để trị một cô gái nhỏ mới tuổi đôi mươi như Lăng Chân.
Huống hồ cho dù người bao nuôi phía sau cô ta biết được, Lưu Nhược cũng hoàn toàn không lo lắng. Đừng nói đến bản thân Lăng Chân chắc chắn không dám tố cáo chuyện này, nếu kim chủ biết tiểu minh tinh mà mình đang bao nuôi có tư tình với một gã trai bao đẹp trai như vậy ở bên ngoài thì có lẽ phải cảm ơn cô là đằng khác!
Buổi chiều vẫn có phân đoạn của Lưu Nhược, cô ta tranh thủ thời gian nhanh chóng hoàn thành công việc rồi liên lạc với mấy kí giả mà ngày thường quen biết, thêm mắm thêm muối vào mà chế biến câu chuyện này lại một lượt, sau đó cẩn thận chọn ra một vài bức ảnh lộ mặt và gửi đi.
Sau khi cô ta làm xong hết mọi việc, đạo cụ quạt gió để quay phim vào buổi chiều nay đã được đưa lên, Lưu Nhược xóa lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động, sau đó đến tổ phục hóa thay quần áo, thản nhiên bước vào phim trường như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa bước vào, cô ta đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút khác thường.
Các nhân viên hiện trường bình thường nói cười tùy ý nhưng nay lại nghiêm túc và chỉnh chu rất nhiều, làm công tác chuẩn bị một cách quy củ. Ngay cả đạo diễn cũng ngồi sau màn hình rất sớm, cúi xuống xem kịch bản, sắc mặt hơi khó coi.
Lưu Nhược cảm thấy có chút mù mờ, khi đang bước đi, đột nhiên nhìn thấy Lăng Chân đang ngồi trên ghế bên ngoài phòng nghỉ, cắn ống hút uống một chai Yakult.
Lưu Nhược nhất thời phụt cười một tiếng, nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, hẳn là vẫn chưa biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô ta xách váy bước đến chỗ Lăng Chân, nhìn cô với vẻ trịch thượng và nói với giọng điệu của một tiền bối: "Vừa rồi tôi quên nhắc nhở cô, dấn thân vào giới này phải biết cẩn thận một chút, mặc dù không yêu cầu một diễn viên phải có đời sống tình cảm chung thủy nhưng bản thân phải tự biết chừng mực."
Hàm ý là: Trong tay tôi có nhược điểm của cô, tốt hơn là thái độ của cô nên khiêm nhường một chút.
Lăng Chân ngậm ống hút, gật đầu tán đồng: "Quả thực là nên cẩn thận một chút."
Lưu Nhược không nhận được giọng nói khúm núm như mong đợi thì trợn mắt một cái. Lúc này đạo diễn đang gọi người, Lưu Nhược mặc kệ Lăng Chân, xoay người lắc mông bước đi.
Đạo diễn sa sầm mặt mũi, gọi cô ta lại: "Diễn đoạn này."
Lưu Nhược có chút kinh ngạc: "Không phải trên thông báo ghi là tập hai mươi ba sao..."
Đạo diễn Hà gắt gỏng một cách dị thường: "Kêu cô diễn thì cứ diễn đi!"
Lưu Nhược lập tức gật đầu nói vâng, trong lòng có chút bực dọc. Phân cảnh của vai nữ số ba không nhiều, đây là phân cảnh được xem là quan trọng nhất của vai này, sao lại đột ngột diễn sớm vậy chứ?
Sau khi diễn xong, Lưu Nhược dè dặt bước tới chỗ đạo diễn, nhẹ giọng thăm dò: "Đạo diễn Hà, vậy hôm nay tôi có phải diễn tập hai mươi ba nữa không?"
"Không cần." Đạo diễn Hà liếc cô ta một cái: "Sau này cũng không cần nữa."
Lưu Nhược có chút không phản ứng kịp: "Hả?"
Đạo diễn Hà ném một xấp giấy tới: "Vừa mới in ra kịch bản mới, tự xem đi."
Lưu Nhược mù mờ, cầm lên rồi lật đại khái, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, tất cả các cảnh quay sau của cô ta đều bị cắt hết rồi?!
Cô ta hỏi một cách khó tin: "Tại sao lại cắt cảnh của tôi?!"
Đạo diễn Hà liếc cô ta một cái, kịch bản bị đổi anh ta cũng thấy rất phiền đây nè, sắc mặt rất không tốt nhìn Lưu Nhược: "Tại sao ư? Sao cô không thử nghĩ bản thân mình đã làm cái gì đi?"
Sắc mặt Lưu Nhược thay đổi đáng kể, lập tức nghĩ đến Lăng Chân, gần đây cô ta cũng chỉ có xung đột với mình Lăng Chân!
Mắt cô ta quét một vòng, bắt gặp bóng dáng của Lăng Chân, tức giận chạy tới: "Có phải là cô dở trò hay không!!"
Mọi người trên phim trường đều ngừng làm việc và nhìn Lưu Nhược nổi điên. Trịnh Xuyến Xuyến vừa vào đã nhìn thấy cơn nóng giận của cô ta, nhất thời tò mò kéo người bên cạnh lại hỏi, sau khi nghe từ đầu đến cuối thì vui vẻ nói: "Đây chẳng phải là đáng đời sao."
Lăng Chân thực sự không thể phủ nhận lời của Lưu Nhược, vì vậy cô không lên tiếng. Cô ngậm ống hút, Yakult sớm đã hết sạch rồi, cái chai rỗng phát ra tiếng rút rột rột.
Lưu Nhược cảm thấy mình đang bị cười nhạo, tức đến sắc mặt dữ tợn, cô ta tin rằng Lăng Chân đã tìm người dở trò với cô ta, nên quát mắng Lăng Chân: "Có phải là cô đi tìm người cáo trạng không? Nói đi, ai là người chống lưng cho cô!!"
Lăng Chân cau mày.
Lúc này, cánh cửa phòng nghỉ sau lưng cô ta kêu cót két một tiếng và mở ra từ bên trong.
Người đàn ông thon dài bước ra khỏi phòng nghỉ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Nhược một cái: "Tìm tôi à?"
Lăng Chân bị ánh hào quang của anh quét qua một chút.
Trong lòng không khỏi cảm thán, trùm phản diện xuất hiện quả thật là đủ bá đạo, quả nhiên là tư thế bóp chết con chốt thí nhỏ!
Nhưng Lưu Nhược đang trong cơn tức giận, đại não hiển nhiên không thể xử lý được hai chữ mà Ngụy Tỷ thốt ra. Cô ta hiện đang căng não làm cách nào để cứu vãn tình thế, làm thế nào để đánh trả việc Lăng Chân giành lấy đất diễn của mình, vì vậy khoảnh khắc mà cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Ngụy Tỷ, những gì cô ta nghĩ chỉ là: Lăng Chân thực sự dám đưa trai bao của mình đến phim trường luôn à??
Cô ta như vừa nắm được cọng rơm phản kích, chỉ vào Ngụy Tỷ và hét lên với xung quanh: "Mọi người nhìn xem! Lăng Chân đã phóng đãng với anh ta! Chính là người đàn ông này!"
Lăng Chân: "..."
Không chỉ mình cô trầm mặc mà tất cả mọi người trên phim trường cũng trầm mặc.
Một nhân viên hiện trường nói nhỏ với người bên cạnh: "Lẽ nào cô ta không biết chiều nay ông chủ lớn đầu tư sẽ đến phim trường sao?"
Người bên cạnh: "Có lẽ do cô ta ngu."
Sau khi Lưu Nhược hét xong, xung quanh không có chút phản ứng nào, trong lòng càng thêm luống cuống.
Đúng lúc này, Trịnh Xuyến Xuyến đi tới và đánh tiếng chào hỏi: "Chào Ngụy tổng ạ."
Lưu Nhược sững sờ.
Trịnh Xuyến Xuyến có chút hả hê, liếc nhìn cô ta một cái rồi đưa tay ra giới thiệu: "Ngụy tổng của Khánh Tỷ, làm quen một chút không?"
Trên đỉnh đầu của Lưu Nhược "Đùng" một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang.
Có thể cô ta không biết mặt Ngụy Tỷ, nhưng không thể không biết cái tên Khánh Tỷ. Lần này đầu tư của Khánh Tỷ chiếm bảy mươi phần trăm, người đàn ông trước mặt chính là chủ tịch của Khánh Tỷ ư?!
Đúng lúc này, nhà sản xuất bước ra từ phòng nghỉ, kính cẩn nói với Ngụy Tỷ: "Vậy đã làm như lời anh nói rồi."
Biểu cảm của Ngụy Tỷ lãnh đạm: "Ừ."
Lưu Nhược hối hận không kịp, trong lòng cô ta vừa thống hận rằng không ai nói cho cô ta biết rằng đứng sau Lăng Chân là Khánh Tỷ, vừa hối hận vì những hành vi mà mình đã làm trước mặt Ngụy Tỷ vào buổi trưa nay. Cô ta vội vàng tiến lên hai bước: "Ngụy tổng, trưa nay tôi chỉ đùa một chút thôi, thực sự tôi chẳng định làm gì cả…"
Lời còn chưa dứt, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên.
Thanh âm giống như tuyết tan thành giọt nước, thấm vào cổ họng, khiến người ta rùng mình vì lạnh.
“Đùa sao?” Khóe môi Ngụy Tỷ cong lên rất lạnh, mở thứ gì đó trong điện thoại ra: “Ảnh chụp lén và thông cáo cũng là đùa à?”
Lưu Nhược tập trung nhìn lại thì thấy trong điện thoại của anh ta chính là những thứ mà mình vừa gửi cho kí giả vào buổi trưa này.
Mặt cô ta cắt không còn chút máu.
Những người ở gần xung quanh đều nhìn thấy nội dung trên điện thoại và cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Người ta ra ngoài đi ăn mà người phụ nữ này lại đi theo dõi, còn chụp lén rồi gửi ra ngoài! Đây chẳng khác nào là biến thái cả??
Ngụy Tỷ thu điện thoại lại và liếc xéo về phía nhà sản xuất.
Chuyện đã tới mức này, việc Lưu Nhược tung tin đồn sinh sự trong đoàn phim đã trở thành sự thật, huống hồ còn là ông chủ đầu tư đích thân chỉ tên, không còn gì để nói nữa cả.
Nhà sản xuất liếc nhìn cô ta: "Thu dọn đồ đạc và đừng xuất hiện trong đoàn phim nữa!"
Ông trùm ra mặt, sự việc được giải quyết rất nhanh chóng.
Lưu Nhược bị đuổi ra ngoài, kỳ thực có rất nhiều người vỗ tay khen hay.
Ngụy Tỷ không ở lại lâu, mọi việc đã xử lý nhanh chuẩn nghiêm, xong việc thì liền đưa Lăng Chân rời đi.
Lăng Chân ở bên cạnh anh, tâm trạng cảm thấy hưng phấn, tò mò hỏi: "Sao anh lại có những thứ mà cô ta gửi đi thế? Không phải cô ta đã gửi cho nhà báo nào đó rồi sao?"
Ngụy Tỷ kéo cô vào lề đường, giọng điệu thản nhiên: "Bởi vì trong ảnh có tôi."
Lăng Chân hiểu rồi, mối quan hệ giữa những người trong ngành với Khánh Tỷ dĩ nhiên là thân thiết hơn nhiều so với Lưu Nhược. Gửi bức ảnh có Ngụy Tỷ cho Khánh Tỷ, được tính như một ân tình, tương lai tram lợi vô hại.
Tóm lại, nhờ phúc của Ngụy Tỷ, sau này Lăng Chân không phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Lưu Nhược nữa, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Đợi đi xa hơn một chút, Lăng Chân giữ anh lại, sờ vào túi áo và lấy ra một chai sữa chua dâu tây. Cô đã luôn ôm nó trong lòng, bây giờ vẫn còn ấm.
"Nè" Lăng Chân cười cong mắt: "Đây là món tôi thích nhất, mời anh uống."
Ngụy Tỷ rũ mắt xuống, nhận lấy, thân nhiệt của cô gái vẫn còn lưu lại bên trên, áp vào lòng bàn tay anh.
Hàm lượng đường trong loại thức uống này thoạt nhìn là biết vượt quá tiêu chuẩn, là thứ mà chỉ có các cô gái nhỏ mới thích.
Nhưng anh lại mỉm cười, cúi mắt xuống nhìn cô: "Tốt vậy ư."
"Ưm" Lăng Chân gật đầu: "Lần này đều nhờ có anh, anh vất vả rồi!"
Ngụy Tỷ hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt đang ngưỡng của cô.
"Còn có..." Lăng Chân có chút ngượng ngùng, lông mi khẽ run vài cái, cánh môi đầy đặn mấp máy: "Vừa rồi anh rất ngầu."
Ngụy Tỷ sững lại.
Lời khen của cô gái nhẹ như một móc câu mềm. Cô không biết rằng có một loại trêu người gọi là bẩm sinh.
Quai hàm của Ngụy Tỷ hơi căng ra, trong lòng thầm mắng một câu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy tổng: Được vợ khen rồi (ngẩn ngơ)