Lăng Chân cũng cảm thấy mình thật là hư.
Cô cảm thấy trong lòng không thoải mái vậy mà còn kéo Ngụy Tỷ theo cùng.
Tiểu tiên nữ có giáo dưỡng không nên như vậy, thế nên Lăng Chân đạp chân xuống: "Vậy em về phòng đi ngủ."
Ngụy Tỷ vươn tay giữ lấy cổ chân dưới ống quần mặc ở nhà rộng thùng thình của cô, một đoạn mảnh mai mịn màng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa: "Anh nói sai rồi, người bắt nạt em mới xấu."
Lăng Chân cụp mắt xuống: "Hừ."
Khuôn mặt nhỏ cỡ một bàn tay của cô trắng như sứ, đuôi mắt hơi nhòe đỏ, đôi mắt long lanh bị hàng lông mi dày che phủ. Bộ dạng vừa đáng thương vừa nũng nịu, yêu kiều đến mức có thể bóp chặt trái tim của người ta.
Ngụy Tỷ cũng không hỏi nữa, ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng và thấp giọng dỗ dành một hồi.
Giọng của người đàn ông trầm ấm dịu dàng, Lăng Chân nghe ra được sự nuông chiều bên trong giọng nói ấy, cô co chân lại và không phát ra âm thanh nào.
Sự buồn giận trong lòng từ từ, từng chút một tiêu tan.
Nỗi lòng của cô gái nhỏ rất dễ cảm nhận được, Ngụy Tỷ đợi cô bình tĩnh lại rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Nói anh nghe được chưa?"
Lăng Chân trải qua sự nhiệt tình của anh xong, nên bây giờ cảm thấy hơi xấu hổ.
Chỉ vì một vấn đề nhỏ nhặt như vậy mà ấm ức đáng thương, đúng là không có tiền đồ quá đi mà. Huống hồ cô cũng đã mắng lại đối phương rồi.
Cô ấy móc móc phần vải trên đầu gối, nhỏ tiếng nói: "Cũng không có gì, em sắp làm vũ công chính, ngày mai sẽ bắt đầu luyện tập."
Ngụy Tỷ rũ mắt nhìn cô: "Thế múa đơn thì sao?"
Lăng Chân dụi dụi mắt, cố ý nói một cách hời hợt: "Slot đó đoàn mình không giành được…Vốn dĩ vẫn chưa chốt định, hiện tại trưởng đoàn cũng đã giao cho em làm vũ công chính, đây cũng là một nhiệm vụ rất quan trọng rồi."
Ngụy Tỷ nhìn cô một lúc rồi mới gật đầu: "Vậy thì đừng làm việc quá sức."
Cô gái nhỏ của anh rất hiếu thắng, đặc biệt là trong lĩnh vực sở trường của cô ấy. Trước nay vốn không cần cũng không muốn anh giúp đỡ chuyện gì. Ngay cả khi lần này cô ấy không thể lên sân khấu múa đơn, nhưng chỉ cần là tiết mục của mình thì nhảy nhóm hay gì cô ấy cũng đều thấy quan trọng như nhau.
Lăng Chân ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thò đầu ra khỏi lòng ngực anh, nhìn món xương đòn vịt trên bàn.
Ngụy Tỷ cười hỏi: "Có muốn ăn không?"
Lăng Chân do dự một chút: "Cay quá thì buổi tối sẽ bị xót dạ dày..."
"Cay một chút thôi.” Ngụy Tỷ trực tiếp bế người tới bàn ăn rồi đặt xuống: "Anh đã đặt cháo, lát nữa sẽ tới."
Lăng Chân đã vui trở lại rồi, đung đưa hai bắp chân nhỏ và bắt đầu gặm.
Kỳ thực là cô đã thấy khó chịu một lúc, nhưng bây giờ cảm giác bực bội đó đã thực sự biến mất hoàn toàn.
Được ôm một lúc, rồi được gặm hai cái xương đòn vịt, thế là tốt lên ngay.
Lăng Chân liếm dầu trên miệng và lén liếc nhìn Ngụy Tỷ một cái.
Chỉ là không biết...cái ôm của anh có hiệu quả hơn, hay là gặm xương đòn vịt có hiệu quả hơn.
Ngày hôm sau Ngụy Tỷ đến công ty, Triệu Ngạn cầm tài liệu đến tìm anh ký tên.
Sau khi ký xong, anh ta đứng trước bàn làm việc của Ngụy tổng, cảm thán nói: "Chị dâu đúng là người càng nổi tiếng thì càng nhiều thị phi theo, bây giờ ngay cả giới vũ đạo cũng gió tanh mưa máu như vậy!"
Ngụy Tỷ nâng mắt lên: "Làm sao vậy?"
Triệu Ngạn nhướng mày: "Chị dâu không nói với anh sao?"
Lời này của anh ta trực tiếp phát ra khỏi miệng một cách khoan khoái mà không hề cẩn thận đánh giá ý nghĩa tinh tế của sự "anh là người thân còn tôi chỉ là kẻ xa lạ". Lúc Triệu Ngạn ý thức được điều này thì nhiệt độ trong phòng làm việc đã giảm mạnh ba độ.
Anh ta giật mình một cái, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: "Hot search, hot search! Tôi nhìn thấy trên hot search!"
Ngụy Tỷ khẽ cau mày, mở điện thoại ra xem.
Triệu Ngạn nói thêm: "Tôi sẽ đại diện tổng kết lại một chút, chính là có một người gọi là cái gì mà "mỹ nữ thiên tài trăm năm khó gặp" lên Weibo chơi đểu dìm hàng chị dâu, rõ ràng chính là thừa cơ hội ké fame trục lợi. Nhưng chị dâu đánh trả vô cùng hay, tát vào mặt ả bép bép bép!"
Bài Weibo kia đã bị xóa rồi, nhưng có không ít tài khoản kinh doanh đã chụp màn hình và share lại. Ngụy Tỷ tìm kiếm tên của Lăng Chân và tìm thấy hai bản ghi chép đầu đuôi câu chuyện.
Triệu Ngạn vẫn đang nói: "Không biết cái cô Tống Chỉ kia nhảy nhót thế nào, nhưng mà marketing thì quả là lợi hại. Người hâm mộ theo đuổi chẳng khác gì minh tinh..."
Ngụy Tỷ nhíu mày, nâng mắt lên: "Ai cơ?"
“Hả?” Triệu Ngạn giật mình sau đó phản ứng lại: “Tống Chỉ, chính là cái người mỹ nữ thiên tài kia.”
Ngụy Tỷ phất tay một cái ý nói là tôi biết rồi.
Cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Vài phút sau, Ngụy tổng tìm thấy một tin nhắn từ trong đống tin rác.
Bấm để mở ra, nội dung như sau: "Xin chào Ngụy tổng, tôi là Tống Chỉ đến từ truyền thông xx, mạo muội làm phiền anh rồi! Vì ngưỡng mộ đại danh của công ty đầu tư Khánh Tỷ đã lâu, lần này nhân dịp được mời tham gia liên hoan nghệ thuật Hoa Chương Ngũ Sắc ở thành phố A, không biết có vinh hạnh được gặp Ngụy tổng một lần không~ Nếu Ngụy tổng thấy tiện, tôi có thể chính thức giới thiệu về bản thân và giá trị của mình [icon tinh nghịch] [icon xấu hổ]"
Ngụy Tỷ lãnh đạm đọc hết, đôi mắt đen láy hơi nheo lại.
...
Hôm sau khi Lăng Chân đến vũ đoàn, cô đã quét sạch sẽ những cảm xúc tiêu cực trong đầu đi.
Vào vũ đoàn, nhìn thấy khuôn mặt tự mãn của Tống Chỉ, cô cũng không có cảm xúc gì. Sau khi thay quần áo khiêu vũ xong, Lăng Chân bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm về chuyện nhảy chính.
Nhóm nhảy đều là những cô gái nhỏ xuất sắc trong đoàn, tổng cộng có bảy tám người, bao gồm cả Cố Tiểu Mộng, Tống Linh và các bạn của cô ta. Mối quan hệ của Lăng Chân với nhóm nhỏ này không tính là tốt lắm, nhưng để biểu diễn trong cùng một tiết mục, chắc chắn không thể tránh khỏi việc giao lưu.
Vũ đạo và âm nhạc đều được xếp sẵn, bây giờ bọn họ chỉ việc mạnh ai nấy luyện tập động tác của mình.
Lăng Chân vừa là vũ công chính vừa là biên đạo chính, ngoài việc biểu diễn tốt phần của mình thì còn chịu trách nhiệm về nhịp điệu và hình thức tổng thể. Cô đứng từ xa liếc nhìn đám người Tống Linh, thấy rằng bọn họ không có ý định đi tới chỗ cô.
Cố Tiểu Mộng ở bên cạnh Lăng Chân, nhỏ giọng nói: "Chị Chân Chân, bọn họ có ý gì vậy chứ?"
Lăng Chân đang ép chân, từ lưng xuống thắt lưng vẽ ra một đường nét xinh đẹp và lưu loát.
"Là ý không bỏ được thể diện, không sao cả."
Lăng Chân thực sự không hề lo lắng, mặc dù Tống Linh có hơi kiêu ngạo một chút nhưng cô ta có điểm giống với Lăng Chân, đó là rất nghiêm túc với vũ đạo. Lăng Chân biết rằng cuối cùng cô ta cũng sẽ tới mà thôi, bởi vì mặc dù cô ta không ưa Lăng Chân, nhưng ít nhất cô ta cũng có trách nhiệm với tiết mục của mình.
Cố Tiểu Mộng gật đầu nghe theo, dù sao Lăng Chân nói cái gì cô ấy cũng thấy đúng.
Ánh mắt cô ấy chuyển hướng, rơi vào người Tống Chỉ ở đằng xa, Cố Tiểu Mộng bĩu môi: "Người này đúng là mặt dày, thấy chị mà cũng không biết đường đi qua xin lỗi."
Dường như Tống Chỉ đã hoàn toàn quên mất hành vi càn quấy trước đây của mình, ngày nào cũng mang theo nụ cười tự tin, lượn qua lượn lại trong phòng tập của vũ đoàn người ta mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Các vũ công này sẽ viếng thăm và giao lưu trong vũ đoàn của Lăng Chân một tuần, và Tống Chỉ chắc chắn là người hoạt động tích cực nhất. Tuy nhiên, đa số giao lưu của cô ta là biến mình thành tâm điểm, đặc biệt là thích chỉ điểm vũ đạo cho người khác.
Hôm nay, sau khi mọi người luyện tập được một lúc thì bên phía Tống Chỉ bỗng nhiên vang lên những tiếng hoan hô nho nhỏ.
Không biết là ai đã hô lên: "Tống Chỉ sẽ biểu diễn cho chúng ta xem những động tác khó trong bài múa đơn của cô ấy kìa!"
Dù sao cũng là một "Mỹ nữ thiên tài" nổi tiếng trong giới, mọi người đều rất có hứng thú với cô ta nên nhốn nháo xúm lại.
Cố Tiểu Mộng "chật" một tiếng.
Ở phía bên kia, Tống Linh cũng phát ra tiếng "Chậc" tương tự.
Trước giờ cô ta luôn không ưa những người đi lên nhờ vào thị phi chiêu trò, tự dưng biến giới vũ đạo tốt lành thành ô yên chướng khí, đó là muốn trở thành ngôi sao chứ không phải vũ công.
Nếu thực sự so ra thì cô ta cảm thấy vũ công muốn trở thành ngôi sao còn khó ưa hơn nhiều so với ngôi sao chạy đến làm vũ công!
Tống Chỉ được mấy cô gái trẻ vây quanh, đi tới giữa phòng tập, quét mắt một vòng, rơi vào trên người Lăng Chân, cười nhẹ: "Mọi người đã nhiệt tình như vậy, thì tôi sẽ múa sơ qua một đoạn, nhân tiện lĩnh giáo các vị một chút."
Lăng Chân nhướng mày và khoanh tay nhìn cô ta.
Chiếc loa nhỏ phát ra nhạc đệm, Tống Chỉ đi vài động tác nhỏ, sau đó trong ánh mắt tập trung của mọi người, cả người bật lên đá chân ra sau đầu thực hiện cú đá tử kim quan trên không trung, để lại âm thanh vù vù do ma sát với không khí.
Đây là động tác vũ đạo yêu cầu kỹ thuật rất cao, trong khoảnh khắc vọt lên không trung, cả người phải tạo thành một đường thẳng một trăm tám mươi độ.
Chắc là Tống Chỉ đã phải tập qua hàng nghìn lần, sau khi kết thúc động tác này thì nhẹ nhàng tiếp đất và làm một động tác kết thúc.
Sau khi chấm dứt, đám người xung quanh vỗ tay nồng nhiệt.
Tống Chỉ hất mái tóc hơi loạn của mình và mỉm cười khụy thân. Tầm mắt của cô ta lại quét qua lần nữa, thản nhiên bước đến trước mặt Lăng Chân, tràn đầy ngạo nghễ nhưng vẫn nói như thể rất khiêm tốn: "Ai da, tự bêu xấu mình rồi."
Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm Tống Chỉ và Lăng Chân.
Đây là lần đầu tiên cả hai giao lưu với nhau từ khi Tống Chỉ đến vũ đoàn.
Vẻ mặt của Lăng Chân tương đối bình thản, đôi mắt đen sáng long lanh của cô nhìn Tống Chỉ, rồi gật đầu.
"Đúng là có hơi xấu."
"Phụt…!”
Một người nào đó trong đám đông phụt cười, Cố Tiểu Mộng liếc nhìn, hóa ra là Tống Linh.
Sắc mặt Tống Chỉ lập tức không tốt, cô ta đã học múa từ nhỏ, được khen ngợi suốt chặng đường lớn lên. Người hâm mộ còn thổi phồng sủng cô ta như một công chúa, chưa có ai đứng trước mặt cô ta nói rằng cô ta múa xấu, ấy lại còn là một vũ công nghiệp dư nữa chứ!
Một nụ cười cứng ngắc hiện lên trên khuôn mặt ngọt ngào của Tống Chỉ: "Cho hỏi chỗ nào xấu vậy?"
Lăng Chân không hề tỏ ra ý khắc nghiệt gì, ngữ khí rất bình hòa: "Đá sau là một khoảnh khắc tức thì, để kéo tốt "cây cung" này, vai, ngực, thắt lưng, bụng và hông cần phải đồng thời gắng sức và kéo căng về phía sau."
Nói xong, cô duỗi tay ra, chỉ vào thắt lưng của Tống Chỉ: "Chỗ này của cô sẽ cảm giác như không thể dùng hết lực đúng chứ."
Vẻ mặt của Tống Chỉ cứng đờ, cách đó không xa, Tống Linh sững sờ, sau đó sắc mặt trở nên hơi phức tạp.
“Khép mở không đủ, khi thực hiện đơn nhiên sẽ không đủ đẹp.” Lăng Chân thu tay lại, vẻ mặt điềm nhiên: “Lên mạng ít lại một chút và luyện tập kỹ năng cơ bản nhiều hơn chút! Tất nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của người “không chuyên nghiệp” như tôi mà thôi."
Nói xong, có không ít người bật cười.
Đỉnh!
Lăng Chân giơ bàn tay nhỏ của cô lên, vẻ mặt thản nhiên, trong lòng đang điên cuồng vỗ tay cho chính mình.
Cô là người siêu ghi thù đấy! Hừ hừ!
Người khác chọc tới cô, cô sẽ không bấm bụng chịu đựng đâu.
Hơn nữa, việc đàn áp cô bằng chuyên môn mới là điều nực cười nhất. Người phàm dựa vào quá trình tập luyện mà thành chẳng qua cũng chỉ đạt đến trình độ tự nhiên của bọn họ mà thôi. Độ mềm mở, độ dẻo dai của cơ thể được linh khí nuôi dưỡng ra là thứ mà người phàm còn kém rất xa xa nữa mới sánh bằng.
Tống Chỉ quê độ, lại thêm chuyện hàng ngày lên mạng bị cuốn vào công việc marketing, dìm hàng ké fame trục lợi, hôm nay cô ta đã rời khỏi vũ đoàn rất sớm.
Sau khi cô ta rời khỏi, Lăng Chân vẫn tập vũ đạo của cô như bình thường, tư thế cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Một lúc sau, có người chậm rãi đi tới phía sau cô và nói: "Cú đá sau đó... cô làm được chứ?"
Lăng Chân xoay lại, không ngoài dự liệu chính là Tống Linh.
Cô không nói gì, lùi lại vài bước, sau đó dễ dàng thực hiện một cú đá sau tử kim quan tiêu chuẩn. Cánh tay, mũi chân, gáy, hai chân đều thẳng như không thể thẳng hơn được nữa, mỗi một chi tiết đều mang sự nhẹ nhàng và đẹp mắt vốn có.
Tống Linh thay đổi vẻ mặt, cuối cùng cúi đầu: "Tôi phục rồi."
Thực ra từ khi Lăng Chân bắt đầu nói chuyện với Tống Chỉ là cô đã hiểu ra, mọi người nghĩ người ta là tuyển thủ nghiệp dư, nhưng thực chất chỉ là người ta giấu nghề mà thôi.
Lăng Chân vẫn bình tĩnh như cũ.
Tống Linh quay người lại, gọi nhóm nhỏ của cô ta qua đây, sau đó hỏi Lăng Chân một cách dò xét: "Chúng tôi có thể cùng tập luyện với cô không?"
Cố Tiểu Mộng ở bên cạnh mở to mắt.
Lúc này Lăng Chân mới mỉm cười: "Được chứ."
Hai ngày tiếp theo, Tống Chỉ đã không xuất hiện trong vũ đoàn.
Nhóm múa của Lăng Chân chính thức phối hợp.
Cùng nhau luyện múa ở cự ly gần, đám người Tống Linh càng thêm cảm nhận được một cách trực quan sự chênh lệch giữa bọn họ với Lăng Chân, tốc độ học cùng một động tác, trình độ nắm bắt, tạo ra mỹ cảm, tất cả đều bị Lăng Chân bỏ xa.
Mấy cô gái này cũng được coi là giỏi nhất trong vũ đoàn, nhưng hai ngày nay lại nhiều lần sụp đổ, tuy nhiên, trong sự sụp đổ thì sự tiến bộ cũng thần tốc.
Trong giờ giải lao, Cố Tiểu Mộng ngồi dựa vào tường và quét một vòng trong phòng tập, hả hê nói: "Chị Chân Chân, lần trước bị chị nói xong, Tống Chỉ không dám đến đây nữa rồi!"
Lăng Chân gần như quên mất người này, cô cũng ngồi xuống uống một hớp nước: "Ừm."
Cố Tiểu Mộng cúi đầu quẹt điện thoại một lúc mới nhớ ra điều gì đó, có chút bất bình nói: "Có điều em vẫn rất giận, dựa vào đâu mà slot múa đơn bị cô ta giành đi chứ!"
Bây giờ toàn bộ tâm huyết của Lăng Chân đều đặt lên bài múa nhóm. Làm thế nào để vũ đạo ban đầu trở nên càng đẳng cấp hơn cũng là một chuyện rất thú vị, cô đã sớm không còn quan tâm đến slot múa đơn kia nữa rồi.
Cô nhàn nhạt nói: "Tâm tính Tống Chỉ quá phức tạp, cô ta thích thầy Ôn lâu như vậy nhưng tiếc là không học được một phần rộng lượng và tinh thần của thầy Ôn. Cho dù vũ đạo solo có được giao cho cô ta thì cũng không thể tạo ra một tác phẩm khiến người ta cảm động, hà tất gì phải bận tâm tới cô ta nữa chứ."
Cố Tiểu Mộng nghe xong thì tràn đầy sùng bái.
Tiểu nữ thần của cô ấy cũng quá lợi hại, quá ngầu đi mà!
Khi Lăng Chân nói điều này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô mang theo tiên khí cao ngạo như của cao nhân đắc đạo, chỉ một cách nói hời hợt đã đá Tống Chỉ xuống vực sâu ngàn dặm rồi.
Vì vậy Cố Tiểu Mộng cũng quyết định sẽ không bao giờ để mắt đến cô gái chiêu trò kia nữa, để cô ta tự biên tự diễn đi!
Nghĩ như vậy, cô cúi đầu tiếp tục quẹt điện thoại, nhưng thật là trùng hợp, cô vừa mới lướt qua hai bài thì đã nhìn thấy bài Weibo mới của Tống Chỉ.
[Vừa trải qua một buổi chiều hạnh phúc~ [Hình ảnh]]
Tống Chỉ đã đăng một bức ảnh, trong bức ảnh là gò má của một người đàn ông, lạnh lùng cao quý, có chút quen thuộc.
Cố Tiểu Mộng thúc thúc Lăng Chân: "Chị Chân Chân, chị xem Weibo của Tống Chỉ này..."
Lăng Chân đang suy nghĩ động tác nên xua tay: "Không xem không xem, cô ta đăng cái gì thì cũng không liên quan đến chị."
Vẻ mặt Cố Tiểu Mộng cuống quýt, nghẹn một lúc mới nói nhỏ: "Thì ra Tống Chỉ quen biết Ngụy tổng à?"
Lăng Chân khựng lại.
Sau đó điện thoại trong tay Cố Tiểu Mộng bị lấy mất, Lăng Chân bật máy và cúi đầu nhìn.
Cố Tiểu Mộng vẫn đang thắc mắc: "Không phải Tống Chỉ vẫn luôn ở phía nam phát triển sao? Cô ta có quan hệ gì với Ngụy tổng nhỉ?"
Đối diện không thấy phát ra âm thanh gì.
Cố Tiểu Mộng ngẩng đầu lên, phát hiện rằng cổ tiên khí siêu cao ngạo, hoàn toàn không để kẻ xấu vào mắt trên khuôn mặt của Lăng Chân đã hoàn toàn biến mất. Đôi lông mày thanh tú đó nhíu lại từng chút một, nhãn thần dần dần trở nên lạnh lùng.
Cuối cùng, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay gần như phủ đầy sương giá, Lăng Chân mím môi.
"Bọn họ không có gì với nhau hết."
…Không có!
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh dạn nói cho tui nghe, tiểu tiên nữ đã ăn gì rồi nè!!! (ăn giấm)
Anh Tỷ của chúng ta sắp nở nụ cười rồi.