Đương nhiên Lăng Chân cũng không biết mình thu hoạch được một fan cp từ sớm, một lòng đắm chìm trong niềm vui thu hoạch được.
Cũng trong ngày hôm đó, trong cảnh náo loạn cô nhặt được ba quả trứng gà, hai quả dùng làm trứng tráng cà chua, một quả lấy ra để trao đổi với Tống Lam được một con cá nhỏ.
Nhà bọn họ rút món thịt lợn Moo Shu và cá kho, vừa lúc thiếu một quả trứng gà nên hào phóng dùng một con cá đổi lấy trứng. Lăng Chân cảm thấy mình chiếm được món hời thật lớn từ người ta, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng nhưng cũng vui vẻ.
Cuối cùng lại tìm hai quả cà chua trong thôn, Lăng Chân và Ngụy Tỷ về nhà nấu cơm.
Cô không muốn đụng cá sống, cũng không dám thấy máu nên trốn ngoài phòng bếp nhìn Ngụy Tỷ xử lý.
Ngụy Tỷ không hề có ý nương tay với vật chết. Ngón tay thon dài trắng nõn của anh cầm cây dao nhỏ cạo sạch vảy cá, dùng nước rửa sạch. Sau đó, anh dựng thẳng dao ở chỗ cổ cá cắt một đường rạch bụng cá, động tác vô cùng sắc bén.
Máu chảy xuống nhuộm đỏ tay anh, lập tức trong phòng bếp nồng nặc mùi tanh, Lăng Chân che mũi lui về sau.
Nhưng mà Ngụy Tỷ rất bình tĩnh, tiếp theo anh dùng dao mở bụng lấy nội tạng cá ra, cuối cùng rửa sạch.
Lăng Chân nhìn bên mặt anh, trong lòng nghĩ đến vẻ mặt "Sát thủ không có tình cảm", cảm thấy ông trùm nhân vật phản diện nhà bọn họ đúng thật là vô cùng lạnh lùng.
Trình tự còn lại, Lăng Chân đều dựa theo cách chế biến trên mạng mà đọc ra rồi từng bước chỉ huy Ngụy Tỷ làm. Sau khi thịt cá thêm muối và rượu nấu ăn xong thì ướp, cắt hành hoa và gừng, gia vị này nọ nhét vào trong bụng cá. Ở bên ngoài thì bỏ sợi hành, bỏ vào nồi nước đang sôi hấp chín.
Trong quá trình đó, Lăng Chân thuận tay làm trứng tráng cà chua của mình. Hấp cá cũng không lâu lắm, khoảng mười mấy phút sau đã có thể bày ra bàn.
Bữa cơm trưa này ăn ở nhà của Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di, Lăng Chân có cảm giác chờ đến bữa ăn sẽ hơi đau dạ dày nên sớm chạy đến góc chết của camera giám sát mà ăn đồ ăn vặt.
Đúng thật là khi đi qua, đương nhiên hai vị nam nữ chính này không bỏ qua cơ hội diễn đặc biệt này.
Hôm nay bọn họ "Học nấu cơm vì đối phương", hai người rút được món gà Cung Bảo và bắp cải xào. Mặc dù trình độ có hạn làm không ngon nhưng bọn họ hưởng thụ là quá trình! Cũng trải nghiệm được cảm giác vì người yêu mà rửa tay nấu canh!
Đương nhiên những cặp khách khác đều biết rõ mục đích tiết mục của hai người này, bọn họ đều nhao nhao phối hợp tỏ vẻ hâm mộ.
Lăng Chân ngậm đầu đũa, nhìn mà than thở xem bọn họ biểu diễn, vừa vỗ tay vừa nghĩ, chắc lẽ người xem muốn xem kiểu dính nhau như thế sao?
Vậy cô và Ngụy Tỷ đi đổi gió như thế sẽ giảm cảm giác tồn tại xuống, bình an vô sự trôi qua thì tốt rồi.
Biểu diễn thì đương nhiên phải trở về chủ đề chính. Mọi người rút thực đơn không giống nhau, dễ có khó có. Đạo diễn bảo mọi người ăn thử của nhau rồi cuối cùng bình chọn một món ăn mặn và một món ăn chay ngon nhất.
Trong việc nấu nướng, người giỏi nhất đương nhiên là cô Hồ Linh. Món thịt chiên giòn của bà ấy vừa xốp giòn lại thơm, gần như bị cả bàn giành giật.
Trưa hôm đó bình chọn ra món ăn mặn ngon nhất, đương nhiên món thịt chiên giòn của cô Hồ Linh xếp đầu hoàn toàn xứng đáng.
Mà món thức ăn chay ngon nhất, trải qua đám người bàn ra tán vào góp ý thì cuối cùng chọn món bắp cải xào thêm tình yêu của Giản Ôn Di.
Lăng Chân không có lòng tin quá lớn với tài nấu nướng của mình, vốn không để ý kết quả bình chọn, vẫn bận ăn món thịt chiên giòn của cô Hồ.
Món trứng tráng cà chua của cô bỏ ít đường, vô cùng chua, ngay cả chính Lăng Chân cũng không muốn ăn, nhưng mà sau bữa cơm kết thúc thì món trứng tráng cà chua lại thấy đáy.
Lăng Chân cảm thấy thật thần kỳ.
Mấy ngày sau đó, tổ tiết mục đổi kiểu tăng thêm nhiệm vụ nhỏ cho cuộc sống của bọn họ. Có đôi khi là giặt thảm của căn biệt thự, có đôi khi đến trong thôn cùng thôn dân hái đồ cho trâu dê ăn, vặt vãnh bình thường lại thú vị.
Các vị khách tương tác càng lúc càng nhiều, hai nhà Vương Tranh và Tống Lam đều rất chăm sóc Lăng Chân, bình thường qua lại nhiều hơn, vậy mà lại có cảm giác láng giềng thân quen.
Một khi thích ứng cuộc sống ở đây, Lăng Chân dần dần cảm thấy cuộc sống nhàn nhã không tệ... Đương nhiên nếu không có camera thì tốt hơn.
Điều không tốt duy nhất chính là cô phát hiện Ngụy Tỷ cực kỳ lạnh nhạt với người khác, không hề thân thiện chút nào cả.
Anh thật sự xem chuyến đi này như đi công tác! Tổ tiết mục cho nhiệm vụ thì anh sẽ hoàn thành, những chuyện khác anh không hề để ý.
Mặc dù Lăng Chân cũng không thích người giả vờ như Thẩm Ngôn Sơ nhưng cô vẫn luôn mơ hồ lo lắng sợ sau khi truyền ra thì Ngụy Tỷ như thế sẽ bị người ta mắng.
Hôm nay, bọn họ bị phái đi vườn sinh thái ở phía tây thôn hái quả sơn trà đổi lấy nguyên liệu nấu ăn. Hai người đều cầm một cái ống, khi đến đó thì bọn người Tống Lam đã bắt đầu rồi. Tổ đạo diễn trông chừng ngoài vườn sinh thái, anh quay phim thì đi theo các vị khách mời đi thẳng vào trong vườn.
Lúc này, bạn trai của Tống Lam là Tôn Hàn không biết đi nơi nào, chỉ còn một mình cô ấy đứng dưới tàng cây, dốc sức đi hái quả sơn trà vàng óng trên ngọn cây, trông rất phí sức.
Lăng Chân nhìn Ngụy Tỷ một chút, anh cũng không có ý muốn giúp đỡ.
Anh có lợi thế dáng người cao ráo, nhanh chóng hái được hơn nửa ống tre. Trên đường đi, Lăng Chân nhìn anh nhiều lần nhưng Ngụy Tỷ cũng không có phản ứng.
Một bên khác, sau khi Tống Lam nhảy lên không hái được quả sơn trà thì đành phải từ bỏ. Ống của cô đã rất đầy, bỗng nhiên nhảy lên, kết quả chân kẹt trong đường đất, cả người mất thăng bằng ngã xuống.
"Ối!"
Lăng Chân vốn đang để ý bên đó, vừa nghe thấy giọng la thì vội vàng dịu dàng chạy tới.
"Chị không sao chứ!"
"Không sao không sao!"
Trên mặt đất, đất hơi nhão, lại có nhiều lá cây, té cũng không nặng.
Lăng Chân đỡ cô, Tôn Hàn nghe thấy tiếng thì vội vàng từ một bên khác chạy tới, liên tục nói cảm ơn với Lăng Chân, sau đó đỡ Tống Lam chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc này, Ngụy Tỷ mới thong thả đi đến, hỏi: "Không sao chứ?"
Lăng Chân quay đầu lại mím môi, sau đó kéo tay anh: "Anh qua đây."
Ngụy Tỷ nghe lời đi theo phía sau cô.
Hai người vây quanh một góc khuất, tắt mic, sau đó Lăng Chân ngửa mặt nói với anh: "Như thế không được."
Thái độ của Ngụy Tỷ rất nghiêm túc: "Ừm."
Lăng Chân nhíu mày, tỏ vẻ lo lắng: "Bây giờ, chương trình truyền hình thực tế đều biên tập ác ý, khi nãy anh không giúp chị Tống Lam, đến lúc đó nếu hậu kỳ cắt thành mâu thuẫn tranh chấp nội bộ, người xem mắng anh thì phải làm sao chứ?"
Trong giới giải trí, chuyện này thật sự quá phổ biến.
Cô biết bản tính của Ngụy Tỷ lạnh lùng, cho nên đương nhiên không ép buộc anh phải giúp người làm niềm vui. Nhưng người trên mạng đủ kiểu xấu xa, bọn họ dùng bàn phím mắng người rất đáng sợ.
Trong phút chốc Ngụy Tỷ run lên một cái.
Sau đó, trong đáy mắt của Ngụy Tỷ lộ ra ý cười: "Em lo lắng cho anh à?"
Lòng dạ Lăng Chân mềm yếu, anh vốn nghĩ rằng cô không thích anh lạnh lùng, không ngờ cô gái nhỏ rầu rĩ nửa ngày là vì đang suy nghĩ cho anh.
"Anh đừng cười nữa." Lăng Chân vốn đang lo lắng nghiêm túc, đôi mắt hạnh trong trẻo nhìn qua anh, giọng điệu bàn bạc: "Anh thân thiện với mọi người một chút được không? Giống như tình huống vừa rồi đó, anh đi giúp người ta có được không? Người ta còn tặng cá cho anh mà."
Ngụy Tỷ cố ý cười: "Không phải anh là người thế sao, để bọn họ mắng cũng được."
Lăng Chân đánh anh một cái, sau đó nhếch môi nói: "Anh phải nghe cô Lăng."
Ngụy Tỷ nhìn cô, cong khóe môi lên: "Ừm."
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Chân vô cùng nghiêm túc: "Cô Lăng sẽ không hại anh."
Ngụy Tỷ đang cười, nhịn không được mà đưa tay ôm lấy cô giáo nhỏ của mình.
Lúc này dường như có người đi qua phía sau lưng, Lăng Chân nói khẽ, cuối cùng nói vài câu bên tai Ngụy Tỷ.
Mấy phút sau.
Vừa rồi, cô trợ lý đạo diễn vừa đi ngang qua chạy tới trước mặt điều phối viên, gương mặt kích động đến đỏ ửng: "Cô biết khi nãy tôi nghe được gì không?"
Mấy hôm nay cô đã hoàn toàn phản bội, mỗi ngày ăn đường của tiểu tiên nữ và sếp lớn đến bất tỉnh.
Điều phối viên khịt mũi xem thường "Hương thơm thật" của cô ta, nhưng lại không nhịn được tò mò chuyện tình cảm của cp mình, nên nhích lại gần hỏi: "Nói nghe một chút!"
"Tôi nghe thấy! Tiểu tiên nữ dạy dỗ sếp lớn một trận, cuối cùng nói với sếp lớn: "Anh ngoan một chút đi!"
"Á á á ngọt quá! Ngọt quá!"
Sau khi Lăng Chân gọi Ngụy Tỷ đi mười phút, hai người lại trở lại vườn lần nữa.
Lần này, Ngụy Tỷ cong khóe môi nở nụ cười, khí thế lạnh lùng trên người tan rã không ít.
Bọn họ hái đủ tiêu chuẩn của mình, sau đó Lăng Chân dẫn theo Ngụy Tỷ đi tìm những vị khách mời khác.
Bọn người Thẩm Ngôn Sơ và Vương Tranh, cô Hồ Linh ở cùng nhau, Lăng Chân không đi tới mà đi tìm Hà Quỳnh và Phó Hoan Hoan.
Hà Quỳnh là vận động viên quốc gia, Phó Hoan Hoan là người bình thường, trọng nhóm khách mời, bọn họ không thân với Lăng Chân, Ngụy Tỷ nhất.
Nhìn thấy bọn họ chạy tới, hai người còn đang lẩm bẩm.
Dù sao ở chung mấy ngày, chồng của Lăng Chân khó ở chung là chuyện quá rõ ràng. Hơn nữa nghe người khác nói, vị này là sếp lớn đầu tư trong giới, rất khó đụng vào.
Vì Lăng Chân muốn tỏ ra thân thiện nên chủ động mở miệng: "Thời gian tổ tiết mục quy định sắp đến rồi, tôi thấy hai người tới muộn, sợ không hái kịp cho nên tới xem một chút."
Phó Hoan Hoan phản ứng đầu tiên, thì ra Lăng Chân đến giúp đỡ, cô vội vàng cười cười: "Vậy cũng ngại quá, hai chúng tôi lề mà lề mề..."
"Không sao đâu!" Lăng Chân vội vàng khoát tay, sau đó chỉ Ngụy Tỷ ở bên cạnh. "Để anh ấy giúp hai người hái, anh ấy hái rất nhanh đó!"
Lần này Hà Quỳnh và Phó Hoan Hoan đều tỏ vẻ giật mình.
... Để Ngụy tổng này giúp đỡ?
Bọn họ nhìn vẻ lạnh lùng của Ngụy tổng.
... Không dám nhận không dám nhận!
Lăng Chân xoay mặt trừng mắt nhìn Ngụy Tỷ: Anh xem hình tượng của anh trong lòng người ta kìa!
Ngụy Tỷ cong khóe môi.
Camera ở bên cạnh đang quay, ánh mắt của Lăng Chân càng linh động: Anh nhanh biểu hiện đi!
Ngụy Tỷ nở nụ cười, quay đầu bình tĩnh mở miệng với hai người kia: "Còn thiếu nhiều không? Tôi giúp hai người hái."
Hà Quỳnh chần chừ nói: "Chuyện này không tiện đâu..."
"Không sao." Ngụy Tỷ xoay người, cầm ống của bọn họ lên: "Cô giáo của tôi dạy tôi, muốn tôi giúp người khác làm niềm vui."
Vợ chồng vận động viên: "?"
Là giáo viên tiểu học dạy sao?
Nhưng bọn họ không để ý tới, ở một bên khác gương mặt của Lăng Chân đỏ bừng.
... Anh đang nói gì thế!
Ngụy Tỷ đi về phía cây sơn trà bên cạnh, Lăng Chân đá mũi giày cúi đầu đi theo sau.
Anh vừa hái vừa khẽ nói: "Đúng không? Cô giáo."
Lăng Chân liếc anh một cái.
Một lát sau, cô gái nhỏ đi cà nhắc, giả vờ sờ đầu anh.
"Ngoan lắm."