Cô ngây thơ thăm dò, đi vào trong cánh cửa kia.
Làn da của Ngụy Tỷ rất trắng nhưng cũng không tái nhợt, da rắn chắc đường cong trôi chảy xinh đẹp. Lăng Chân nhìn xem, dè dặt hôn lên lồng ngực của anh một chút.
Nhiệt độ trên làn da anh, mùi hương trên người, còn có tay đang ôm cô đều khiến cô cảm thấy an tâm.
Cô nghĩ, như thế... Cô cũng có thể cho thứ anh muốn.
Như thế thì người đàn ông này sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.
Nút áo được cởi bỏ, đường cong cơ bụng trên người anh căng cứng, phác họa ra sự phẫn nộ rõ ràng.
Lăng Chân đang cố gắng làm nhưng mà kinh nghiệm thật sự quá ít. Cô không có nhận thức được chuyện trước và sau khi "Cởi quần áo", nhưng mà trong quá trình cởi từng chiếc nút thì mặt của cô đã nóng đến không thể chịu nổi.
Đến đây cô cũng bó tay hết cách, trong giây phút đó, cô đành phải đưa tay ôm cổ anh, cằm đặt lên ngực anh, lại giương mắt nhìn anh. Ánh mắt của cô thẹn thùng: "Sẽ không."
Ngụy Tỷ cụp mắt, màu mắt đen kịt giống như mưa gió sắp đến.
Có hơi hung, có hơi dữ, nhưng rõ ràng khác với ban ngày.
Mẹ Ngụy nói đúng, anh đối với cô vẫn rất kiên nhẫn.
Lăng Chân mím mím môi, dịu dàng mở miệng: "Em chuẩn bị kỹ càng rồi."
Mặc dù không biết sắp đối mặt với cái gì.
Nhưng cô vẫn muốn cho anh.
Khi cô nói xong, cả người Ngụy Tỷ trở nên âm trầm.
"Em nói..." Giọng nói của người đàn ông vô cùng thấp.
Sau đó là nụ hôn điên cuồng và sự đụng chạm khiến cho ý thức người ta mơ hồ. Chờ đến khi Lăng Chân bình tĩnh lại thì cô đã bị Ngụy Tỷ ôm vào phòng, đặt trên giường đơn màu đen. Quần áo trên người cô cũng đã biến mất không thấy từ sớm.
Giờ phút này, dũng khí khi nói từ "Chuẩn bị xong rồi" từ khi mất đi sự bảo vệ bắt đầu hơi dao động, cô muốn cản lại nhưng đã không kịp.
Nửa người trên của Ngụy Tỷ trần trụi, làn da trắng nõn hơi nóng, lại còn hơi đỏ lên.
Ngụy Tỷ nhìn thấy tất cả chi tiết trên cơ thể cô.
Cô gái nhỏ đang an ủi anh, mà anh thật sự cần sự mềm lòng của cô.
Cuối cùng Ngụy Tỷ cúi đầu bên tai cô, cắn mà hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Lăng Chân che mắt khẽ nói ừm.
Sau đó, trong một tiếng sau đó, cô đã biết rõ mình hiểu lầm với từ "Chuẩn bị kỹ càng" sâu sắc đến cỡ nào.
Chuẩn bị kỹ càng không chỉ là phương diện tâm lý.
Mà là trên phương diện sinh lý.
Ba giờ rưỡi sáng, Lăng Chân khóc đến cả khuôn mặt đều ướt đẫm.
"Huhu từ bỏ..."
Cô khóc rất dữ đội, gân xanh trên thái dương của Ngụy Tỷ kéo căng ra, mồ hôi nhỏ xuống nhưng vẫn cứng rắn ngưng lại.
Cô gái nhỏ không chịu được đau lại vô cùng ngây thơ, vốn không thể nào tiến hành tiếp được. Ngụy Tỷ hít sâu một hơi, xuống giường rút giấy lau khô nước mắt cho cô.
Lăng Chân thút tha thút thít hỏi: "Không có cách khác à."
Thật đáng sợ quá.
Ngụy Tỷ lại hít sâu thở ra một hơi, qua hồi lâu mới khẽ nói: "Có."
Sau một tiếng.
Lăng Chân khóc càng dữ dội hơn.
"Có phải anh gạt em hay không..."
Ngụy Tỷ ôm cô, khàn khàn dụ dỗ: "Ngoan."
"Nắm chặt."
...
Ngày hôm sau, lúc Lăng Chân lúc tỉnh lại cô nhìn chằm chằm đèn trần, hơn nửa ngày không biết mình ở đâu.
Đến khi cô nhích người, cảm nhận được trên người mình đủ loại cảm giác kì diệu xa lạ thì ký ức của tối hôm qua mới cuồn cuộn dâng trào.
Cô sai, sai thật rồi.
Cô không nên nói mình đã sẵn sàng, vốn dĩ không nên.
Tâm tình của cô rất phức tạp, rất kì diệu.
Thẹn thùng, phiền muộn, ân hận, thân mật, cảm xúc như một cây dây leo nhỏ cùng quấn lại với nhau.
Có vài vị trí bị đụng chạm trong thân thể, còn có da thịt kề sát nhau đối với cô và nói là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ. Thật ra, trước một giờ tối qua cô đều rất thoải mái, nhưng mà lúc đầu cô nghĩ cảm giác thoải mái dễ chịu bồng bềnh này sẽ tiếp tục kéo dài, nhưng cô quá ngốc rồi.
Lăng Chân lặng lẽ vén một góc chăn lên, nhìn bản thân mình lại vội vàng che kín.
Từ sau buổi tối hôm qua cô đã không còn ý thức nhưng vẫn nhớ mang máng mình trần trụi. Bây giờ trên người cô đã mặc váy rồi, là Ngụy Tỷ mặc cho cô sao?
Lăng Chân hơi đỏ mặt, một lát sau cô nhích vai, cố gắng trở mình với tiếng động nhỏ nhất.
Ngụy Tỷ nằm bên cạnh cô vẫn còn nhắm mắt.
Lăng Chân hiếm khi thấy dáng vẻ yên tĩnh vô hại của anh như thế, nhịn không được mà nằm lỳ trên giường nhìn anh chằm chằm.
Ngụy Tỷ thật sự rất đẹp trai.
Xương lông mày của anh cao, lông mày tự nhiên dày rậm, đôi mắt khép kín tạo thành một đường hẹp dài, mi mắt rủ xuống. Từ đầu mũi đến chóp mũi thẳng tắp, môi mỏng có hình dáng xinh đẹp. Lúc này tóc đen của anh che lên trán, vai cổ rắn chắc trần trụi bên ngoài, cả người mệt mỏi mà gợi cảm.
Lăng Chân nhìn hơn nửa ngày, giống như bị hấp dẫn mà đưa tay khẽ sờ lên mắt anh.
Cô sờ mấy lần, bỗng nhiên đối diện là đôi mắt đen nhánh.
Lăng Chân ngẩn người.
Lén sờ người khác bị chính chủ bắt gặp thì phải làm sao bây giờ!
Ngụy Tỷ im lặng nhìn cô, mở miệng: "Làm gì thế?"
Lăng Chân liếm môi một cái, thành thật nói: "Nhìn anh rất đẹp trai."
Ngụy Tỷ nhìn cô chằm chằm.
Hai giây sau, anh khẽ đưa tay ôm eo của cô: "Còn tinh thần như vậy, tiếp tục nhé?"
Lăng Chân vội vàng lui lại: "Em còn chưa ngủ đủ."
Cô biết hôm qua Ngụy Tỷ buông tha cô, nhưng cho dù như thế thì thời gian cũng rất dài, hơn nữa chẳng phải anh cũng sướng rồi sao.
Trái lại Ngụy Tỷ không làm gì cả, anh chỉ ôm lấy cô.
Chăn mền trượt xuống, cô đưa tay kéo một chút, bỗng nhiên Lăng Chân nhìn thấy một vòng đỏ.
Cô giật mình, bỗng nhiên ngồi dậy kéo cổ tay của Ngụy Tỷ đến trước mặt mình mà nhìn.
Trên đốt ngón tay của anh có mấy lỗ thủng là do hôm qua để lại, bị thương rất sâu. Không biết khớp nối bị thứ gì móc làm rơi một miếng thịt lộ ra thịt mới màu hồng bên trong.
Từ nhỏ đến lớn, phần lớn Lăng Chân đều non mềm, chưa từng nhận qua vết thương thế này. Đôi mắt hạnh ướt át của cô nhìn một lúc, cẩn thận hỏi: "Đau không?"
Ngụy Tỷ nằm nghiêng, hơi giương mắt đã có thể thấy rõ sự đau lòng trong đáy mắt cô gái nhỏ.
Cô để anh ở trong lòng.
Nếu trước kia Ngụy Tỷ sẽ không nghĩ như thế, anh cảm thấy không xứng. Sau chuyện hôm qua, anh chán ghét mà vứt bỏ bản thân càng nhiều.
Nhưng anh không ngờ Lăng Chân sẽ ở trong nhà chờ anh.
Sau đó cô đi tới ôm anh, giao bản thân mình cho anh.
Thân thể ấm áp nhỏ bé của cô như vùng biển dịu dàng, anh bị nước biển bao bọc, chìm nổi, cảm nhận được sự yên bình chưa từng có.
Lăng Chân từng chút từng chút giao quyền được khát vọng cho anh, nói cho anh biết anh có thể.
Ngụy Tỷ đã chịu đau quen rồi, quen thuộc đến mức thần kinh cảm giác đau vì tự vệ mà cũng bắt đầu sự ô-xy hoá.
Anh đã sớm quên mất vết thương trên tay.
Nhưng giờ phút này, trong ánh mắt mềm mại của Lăng Chân, nổi đau đớn bị tê liệt lãng quên lại bắt đầu rõ ràng. Tất cả những vết thương trong từ quá khứ bắt đầu cùng nhau sống lại.
Bởi vì cô sẽ để ý và đau lòng.
Cho nên Ngụy Tỷ nhìn cô, khẽ mở miệng: "Đau chứ."
Lăng Chân cầm tay của anh, không biết phải làm sao mới tốt.
Nếu cô còn linh lực thì có thể để vết thương khép lại, nhưng bây giờ linh lực của cô rất yếu, chẳng qua là người phàm mà thôi. Thậm chí ngay cả băng bó vết thương mà TV hay diễn cô cũng không biết.
Lăng Chân hơi hoảng: "Đau như thế, chúng ta đến bệnh viện đi? Để bác sĩ xử lý một chút... Vết thương lớn như thế có để lại sẹo không?"
Tay của Ngụy Tỷ cũng rất đẹp, để lại sẹo thì nguy rồi.
Cô rất nghiêm túc, lập tức kéo tay anh: "Bây giờ đi liền."
Ngụy Tỷ nhịn không được bật cười, ngồi xuống ôm cô vào ngực, tay bị thương chạm vào mái tóc đen nhánh mềm mại của cô.
Lăng Chân còn muốn đi bệnh viện, giãy dụa hai lần: "Làm gì thế!"
"Đừng nhúc nhích." Ngụy Tỷ cười khẽ: "Ôm một lát là được rồi, thật."
Lúc trước, Lăng Chân sắp tức giận anh cũng nói ôm một cái là được!
"Anh xem em là linh đan diệu dược gì đó sao!" Cô tức giận véo eo của anh.
"Trong nhà có cồn i ốt và Erythromycin, không cần đi bệnh viện." Ngụy Tỷ hôn hôn đỉnh đầu cô. "Đừng lo lắng."
Lăng Chân không biết đó là cái gì nhưng nghe có tác dụng rất tốt, trong lòng cô mới thả lỏng, nhẹ nhàng đưa tay sờ lưng anh: "Ừm."
Sau đó cô phát hiện khi thân mật xong thì trong lòng sẽ hơi thay đổi.
Ví dụ như thật ra Ngụy Tỷ thích ôm cô như thế. Hơn nữa khi bị anh ôm, không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác ngọt ngào tinh tế, vô thức muốn cọ anh.
Thật kỳ lạ mà.
Ngụy Tỷ khẽ dùng ngón tay chải tóc cô, một lát sau Lăng Chân chợt nhớ ra cái gì đó, giương mắt: "Hôm qua mẹ gọi điện cho em, mẹ rất lo lắng."
"Ừm." Ngụy Tỷ rủ mắt xuống. "Đợi lát nữa nói với bà ấy."
Lăng Chân gật gật đầu: "Em cũng rất lo lắng, sau này anh gặp chuyện thế này đừng giấu em nhé."
Ngụy Tỷ: "Được."
Một lát sau anh gọi cô "Lăng Chân."
"Ừm?"
Ngụy Tỷ nói: "Chuyển tới ngủ cùng đi."
Trái tim của Lăng Chân mới bình tĩnh lại thì lại bị lời mời của người trưởng thành này làm cho rối loạn, trong đầu vù vù xẹt qua hình ảnh xấu hổ.
Ngủ cùng, chẳng lẽ mỗi ngày đều như thế!
Cô che mặt, liến thoắng bò xuống giường: "Em đi, đi rửa mặt trước..."
Ngụy Tỷ gọi cô phía sau: "Phòng anh có phòng tắm."
Lăng Chân vui vẻ chạy đi: "Anh dùng đi!"
Cô dùng nước lạnh tạt lên mặt mới tỉnh táo lại một chút, sau đó đánh răng rửa mặt trở về phòng dưỡng da, thay quần áo.
Hôm qua vẫn rất hỗn loạn không chú ý nhìn điện thoại, lúc này mới nhìn đến đã có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Cô mở từng cái, kéo đến giữa thì có một tin nhắn do Ôn Tử Sơ gửi tới.
Anh ta gửi định vị cho Lăng Chân, còn là ở phía Tây Nam, giống như là vùng núi.
Sau đó nội dung Wechat này là: "Ở chỗ này cách Sơn Tây hai trăm dặm có thể nối liền với trời, có đến không?"
Mấy chữ ngắn ngủi nhưng lượng tin tức lại vô cùng lớn.
Lăng Chân rủ mắt xuống nhìn mấy lần, cuối cùng hít vào một hơi, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Lúc này, bên ngoài phòng vang lên giọng nói của Ngụy Tỷ.
"Em muốn sữa bỏ yến mạch hay dâu?"
Lăng Chân ngẩng đầu: "Muốn dâu!"
Sau đó cô lại cúi xuống nghiêm túc gõ mấy chữ.
"Em sẽ không đi nữa."
Sau đó cô để điện thoại di động xuống, ra khỏi phòng, tìm đến Ngụy Tỷ ở trong bếp.
Anh đang làm sữa dâu nóng cho cô, cúi đầu khiến phần gáy đến eo tạo nên đường cong đẹp mắt.
Lăng Chân đi qua, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Đồ của em rất nhiều."
Ngụy Tỷ nhíu đuôi lông mày lên: "?"
"Những chai chai lọ lọ kia đem đến phòng anh sẽ rất lọan." Lăng Chân nói. "Em còn thường xuyên tiện tay ném loạn, nắp cũng quên đóng."
Ngụy Tỷ dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Lăng Chân nói tiếp: "Hơn nữa em không thích ga giường màu đen."
Trong đáy mắt của Ngụy Tỷ lộ ra ý cười, hỏi: "Vậy em thích màu nào?"
Cô gái nhỏ rất hùng hồn: "Em thích màu hồng."
Ngụy Tỷ cong khóe môi lên, hôn lên chóp mũi của cô một chút.
"Được." Anh nói khẽ: "Đổi gấu nhỏ cho em."
Tác giả có lời muốn nói: Đến ăn kẹo nào.
Chúc mừng anh Ngụy cuối cùng có thể sống như Vợ! Chồng! Bình! Thường!