Type: Phương Thùy
Ngày thứ năm sau đại hôn là ngày chàng và nàng phải vào cung yết kiến thái hậu và hoàng đế, sau đó đến phủ Ngũ vương gia gặp mẫu phi và bào đệ của chàng. Sẽ là một chuyến đi dài.
“Thái hậu có lẽ sẽ làm khó nàng một chút.” Chàng cẩn thận dặn dò.
Thiên Anh nằm trong lòng chàng, hai mắt nhắm nghiền, giọng nói nhỏ xíu: “Tại sao vậy?”
“Do ta xuất chúng hơn con trai của bà chăng?”
Nàng bật cười, mở mắt, dùng ngón tay khẽ đẩy cằm chàng: “Kiêu căng! Thế còn hoàng đế?”
“Chắc sẽ nói với nàng không quá ba từ. còn nữa, không cho phép nàng nhìn thẳng mặt rồng.”
Nàng trợn mắt: “Không được nhìn? Hoàng thượng của chàng đáng sợ thế cơ à?”
“Không phải!” Chàng giải thích: “Ánh mắt của nàng quá… kiêu hãnh. Ta không muốn thiên tử cảm thấy nàng quá thú vị.”
Nàng phản bác: “Một người thú vị không phải chỉ bằng ánh mắt.”
“Đỡ được chừng nào hay chừng đó.” Chàng đề phòng.
Thiên Anh lại định lấy tay đẩy cằm chàng nhưng lần này bị Mạc Quân bắt được.
“Đừng nghĩ lung tung nữa, ngài ấy là hoàng huynh của chàng đó.”
Chàng nắm lấy ngón tay nàng cắn nhẹ, thận trọng nhắc nhở: “Trước khi nhắc đến chuyện người đó là hoàng huynh của ta, phải nói đến chuyện hắn chính là hoàng đế.”
Lần này, nàng bĩu môi, nhắm mắt lại không thèm đôi co cùng chàng nữa.
Đúng như những gì Mạc Quân nói hoàng thái hậu với cử chỉ và điệu bộ sang quý có làm khó nàng đôi chút. Bà chăm chú quan sát nàng, nhắc đến lời đồn đại trong dân gian với vẻ ngạc nhiên, lại hỏi han thân thế nàng. Khi phát hiện ra nàng chẳng phải con nhà dòng dõi cao quý gì, bà tỏ ra kinh ngạc một cách khoa trương nhìn Mạc Quân, còn chàng thì tủm tỉm cười đáp lại.
“Vậy…” Thái hậu hắng giọng. “Mạc Tam, con ưng ý nàng ở điểm nào?”
“Điểm con thích nhất đó là…” Chàng vừa nói vừa liếc nhìn Thiên Anh. “Vì nàng chính là nàng.”
Thái hậu không khỏi ngạc nhiên lần nữa. Lát sau, bà cười to, vừa lắc đầu vừa cảm thán: “Đám trẻ các con thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Còn hoàng đế khi thấy nàng thì dù có ngạc nhiên hay không cũng không biểu lộ chút suy nghĩ nào. Trên khuôn mặt giá băng ngàn năm không đổi của vị thiên tử, đôi môi hé ra đúng một chữ “Ồ”, sau đó với vẻ vô cùng đạo mạo, hoàng đế nghiêng người nhấp một ngụm trà, lim dim thưởng thức rồi quay sang bàn chuyện chính sự với Mạc Quân. Trước khi hai người ra về, hoàng đế còn vỗ vỗ vai chàng, nhỏ giọng than: “Mấy ngày không có ái khanh, trẫm thật sự thấy trống vắng.”
Chàng điềm nhiên đáp: “Hoàng thượng sẽ sớm quen thôi.”
Thiên Anh đem chuyện này kể lại với Ngũ vương gia Mạc Ninh – bào đệ của Mạc Quân – khi hai người ngồi trong Nguyệt đình chờ chàng đưa mẫu phi tới.
Mạc Ninh cười muốn chảy cả nước mắt.
Thiên Anh tò mò hỏi: “Vậy hoàng đế thích nam nhân hay thích cả nam nhân lẫn nữ nhân?”
Mạc Ninh cố ngừng cười, lắc lắc đầu: “Là thích bắt nạt đại ca thôi. Đại tẩu, người trong hoàng thất muốn trêu chọc đại ca lâu rồi mà chưa tìm ra nhược điểm. Giờ thì có rồi. Cuối cùng đại tẩu đã xuất hiện. Ha ha…”
“A Ninh, bổn vương nghe thấy rồi đấy!” Mạc Quân không biết từ lúc nào đã xuất hiện, giọng nói ra vẻ nghiêm túc nhưng khóe môi lại cong lên thành một nụ cười. Thái phi Tuệ Minh từ bên cạnh chàng bước lên phía trước.
“Mẫu phi!” Mạc Ninh chạy tới.
Thiên Anh đứng dậy, bẽn lẽn cúi đầu hành lễ với bà.
Thái phi bước đến, đưa tay nâng cằm nàng, dịu dàng quan sát. Thiên Anh ngước nhìn bà. Nàng bỗng hiểu thì ra hai huynh đệ Mạc Quân thừa hưởng được nhan sắc họa thủy từ đâu. Dù khuôn mặt có nếp nhăn và làn da không còn căng mịn nhưng chắc chắn trong quá khứ, bà từng là một đại mỹ nhân.
“Mi thanh mục tú. A Quân, con có mắt đấy!” Bà khen ngợi.
Mạc Quân cười toét miệng: “Con đã bao giờ khiến mẫu phi thất vọng đâu.”
“Ha ha!” Bà trừng mắt. “Còn dám nói câu ấy? Thôi, hai người đi chỗ khác đi, ta muốn ở riêng với con dâu yêu quý của ta.”
“Mẫu phi, người không thể làm thế được!”
“Ai nói ta không thể? Còn không mau đi đi!” Sau đó quay sang phía Thiên Anh, vẻ mặt trở lại hiền từ, bà dịu dàng nắm lấy tay nàng: “Nào, con gọi là Thiên Anh phải không? Được rồi, đến đây, đến nói chuyện cùng mẫu phi.”
Mạc Quân và Mạc Ninh bị đuổi khỏi Nguyệt đình. Cất bước trên lối đi lát gạch đỏ, vừa nghe mẫu phi đến câu sau đã thân mật gọi nàng là “Tiểu Thiên”, Mạc Ninh liền hồ hởi: “Đại ca, mẫu phi dường như rất vui.”
“Không vui được sao?” Chàng liếc nhìn bào đệ.
“Vui.” Mạc Ninh xun xoe cười. “Đương nhiên là vui chứ!”
Mạc Quân không đáp, lại nghe thấy tiếng mẫu phi: “Tiểu Thiên, may mà có con. Ta còn lo thằng nghịch tử của mình không bao giờ chịu thành thân chứ!” Chàng thỏa mãn cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xanh vời vợi.
Phía xa kia, một làn mây trắng lững lờ trôi trên đỉnh núi xanh.