Type: Phương Thùy
Chiều hôm sau, khi Mạc Quân đang xử lý công văn trong thư phòng, Mạc Ninh bỗng xuất hiện. Chàng hơi ngẩn lên nhìn, Mạc Ninh đã ngã phịch xuống ghế, thở dài, thở dài và thở dài.
“Chuyện gì? Nói mau trước khi ta ném đệ ra ngoài.” Chàng quắc mắt. Lòng chàng cũng đang não nề lắm đây mà tên này còn đổ thêm dầu vào lửa.
Mạc Ninh thở dài thêm một lần nữa mới bắt đầu thều thào mở lời: “Sáng nay, đại tẩu yêu quý tới gặp mẫu phi.”
“Rồi sao?” Ám vệ chàng phái đi theo bảo vệ nàng đã báo cho chàng biết.
“Thì cùng tâm sự. Sau đó, mẫu phi gọi đệ tới, không chỉ mắng đệ một hồi mà còn gửi lời mắng đến đại ca, bảo ‘Hai huynh đệ các ngươi không hiểu nữ nhân chút nào hết, quả nhiên ngu ngốc’.”
Khóe miệng Mạc Quân giật giật.
Mạc Ninh càng thiểu não. “Đại ca thì khỏi nói. Nhưng một công tử phong lưu tình thánh như đệ không thể dùng hai chữ đó để miêu tả được.”
“Đệ…” Chàng nghiến răng. Phải biết rằng từ hôm qua đến giờ, chàng vô cùng nhạy cảm với hai chữ này.
Mạc Ninh vội giơ hai tay lên. “Đại ca đừng nổi nóng. Hiền đệ đây đã thay mặt đại ca đòi lại công bằng rồi. Đệ nói dù là thánh nhân hay thường dân, hễ yêu đậm sâu thì tỉnh táo đều không còn. Vậy nên, sự ngu ngốc của đại ca chỉ là biểu hiện của tình yêu quá mãnh liệt mà thôi.”
Đây là khen hay chê? Chàng trừng mắt nhìn bào đệ. “Nói hết chưa? Hết rồi thì xéo về phủ của đệ cho ta.”
Mạc Ninh cười lớn nhưng vẫn không nhúc nhích. “Đệ còn mang đến tin tốt đây!”
“Xéo ngay…”
“Tin tốt là…”
Đúng lúc này, giọng nói của Trần quản gia vang lên. “Bẩm vương gia, có Cửu vương gia và Công chúa Triệu quốc cầu kiến!”
Mạc Quân cau mày còn Mạc Ninh thì nhướng mắt hào hứng.
“Mời tới phòng khách, ta sẽ đến ngay!” Chàng nói.
Mấy ngày không chú ý đến vị công chúa này, quả nhiên phát sinh nhiều vấn đề. Hai phe Bát vương và Cửu vương còn chưa phân thắng bại, bản thân công chúa lại khăng khăng tỏ thái độ yêu thích chàng. Kết quả, hoàng đế lại muốn mượn gió bẻ măng, kéo dài thời gian để các bên tự do hành động. Mạc Quân cảm thấy không đúng lắm, bèn nói: “Chẳng phải công chúa Yến Dung thích Cửu vương hay sao?”
“Về điểm này, đệ đồng ý.”
“Vậy sao còn muốn thành thân với ta?”
Mạc Ninh cười hì hì. “Quả nhiên đại ca không hiểu nữ nhân gì hết.” Nghe đến lời này, Mạc Quân liền trừng mắt. “Nữ nhân khát khao chinh phục cũng nhiều như nam nhân. Nữ nhân càng đẹp, càng có địa vị thì càng hiếu thắng. Mà đại ca lại cố chấp trong tình yêu với đại tẩu, trở thành một thách đố lớn với các nàng. Có thể nói, thứ các nàng muốn không phải đại ca mà là tình yêu của đại ca, để chứng minh bản thân mình mới là kẻ mạnh.”
“Tin tốt là gì?” Mạc Quân đột ngột hỏi.
“Ngày mai, phủ Cửu vương mở tiệc. Thái trưởng công chúa chủ trì.” Mạc Ninh nhe răng cười.
“Tốt lắm! Cứ theo ý Thái trưởng công chúa mà làm.”
“Đại ca đúng là không tiếc mỹ nữ.”
“Đừng có mèo khóc chuột.” Mạc Ninh nhăn nhó ra chiều vô tội, nhưng chàng không thèm tỏ vẻ quan tâm, lại phân phó: “Còn nữa, sắp tới, ta sẽ đi xa một chuyến.”
“Cùng đại tẩu?”
Chàng ném về phía bào đệ ánh mắt cảnh cáo chớ nhiều lời. Mạc Ninh liền toét miệng cười, cất giọng vui vẻ khi người gặp họa. “Đại ca không phải không biết, chỉ cần đại ca bỏ đi lần nữa, lão hoàng đế sẽ truy đến tận cùng sao?”
“Bổn vương muốn đi, có thể giữ được sao?”
“Vậy còn phần việc của đại ca?”
“Để đệ giải quyết.”
“Không đời nào!”
“A Ninh, đệ hiểu nữ nhân như vậy, chắc biết vương phi của đệ rất hứng thú với những chuyện phong lưu tình thánh của đệ…” Chàng vuốt cằm, ra vẻ suy tư nói.
“Chỉ nhiêu đó thôi không thể lay chuyển được Ngũ vương đâu…”
“Thế các nàng Thúy Nhi ở Ngọc Hương lâu, Trường Yên ở Xuân Ý các…”
“Được rồi, đệ làm!”
“Tốt!” Mạc Quân vỗ vai bào đệ, tình thâm nghĩa trọng tán thưởng: “Quả là hiền đệ của ta!”
Mạc Ninh khóc không ra nước mắt.