Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Kính Hoa Cốc phát sinh sự tình không giấu được người trong thiên hạ, ngày hôm sau Nam Tư Nguyệt liền biết cũng biết chuyện này.
Mộ Huyền Linh đêm hôm tập kích Kính Hoa Cốc, bị Tạ Tuyết Thần mang đi.
Hắn ngẩn ngơ trong chốc lát, mới bị Phó Lan Sinh gọi hoàn hồn.
Lúc đó hắn đang ở Bích Tiêu Cung làm khách, Phó Lan Sinh đã phát lá bùa con hạc truyền tin với hắn, trên lá bùa hạc nói không rõ chuyện gì, chỉ nói là cấp bách, nhân mệnh quan thiên, hắn không yên lòng bằng hữu cà lơ phất phơ này, liền từ hai giới sơn chạy đến Bích Tiêu Cung.
Nam Tư Nguyệt vừa đến Bích Tiêu Cung, chưa gặp qua Phó Uyên Đình, liền bị Phó Lan Sinh vừa lừa vừa kéo vào hậu viện.
"Này với lễ không hợp" Nam Tư Nguyệt hơi bất đắc dĩ mà phe phẩy cây quạt, "Ta tốt xấu gì cũng là Trang chủ một trang, luận thân phận cùng phụ thân người cùng ngồi ăn, há có đạo lý tới cửa mà không gặp chủ nhân".
"Này không quan trọng" Phó Lan Sinh đem Nam Tư Nguyệt đẩy mạnh vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, cười đùa cợt nhả nói: "Phụ mẫu tả hữu ta đều đang bế quan, bây giờ không rảnh gặp huynh. Ta thân là Thiếu cung chủ, đại chưởng sự công việc trong cung, ta tới gặp huynh, cũng là giống nhau".
Nam Tư Nguyệt có chút kinh ngạc mà hạ đuôi mày xuống, theo Phó Lan Sinh xô đẩy mà ngồi xuống ghế, quay đầu liền nhìn thấy một cái giá to bên cạnh. Cái giá này dùng tùng mộc thượng hạng chế thành, phân trên dưới năm tầng, có thang trượt có trục lăn, có bàn đu dây có ván cầu, bây giờ trên giá đang có một con chuột đánh hơi lông xù xù cao hứng mà nhảy tới nhảy lui.
"A Bảo" Nam Tư Nguyệt ôn thanh kêu lên.
A Bảo ở trên ván cầu dừng sức vừa giẫm, nhảy tới trước người Nam Tư Nguyệt ở trên mặt bàn, hai móng vuốt ngoan ngoãn mà chắp trước người, vui vẻ hô một tiếng: "Nam trang chủ, huynh tới rồi! Tỷ tỷ tới sao?"
A Bảo ở chỗ Phó Lan Sinh hiển nhiên là thập phần không tồi, bất quá hơn thời gian một tháng, thân hình cũng lớn hơn một vòng, màu lông càng thêm mềm mại sáng bóng, hơi thở cũng rắn chắc hơn rất nhiều. Bán yêu tuy rằng tu hành không dễ, nhưng nhiều bảo khí thân cận, thân thể khỏe mạnh, liền có thể sống được càng lâu.
"Tỷ tỷ có việc không thể tới, để cho ta tới nhìn xem ngươi sống thế nào" Nam Tư Nguyệt thu hồi cây quạt, duỗi tay xoa xoa nhẹ đầu A Bảo, mỉm cười nói: "Hay là học những thứ không tốt từ Lan Sinh ca ca rồi?"
Phó Lan Sinh bất mãn mà nhíu mày, giơ tay gõ gõ cái bàn, ra vẻ uy hiếp mà liếc nhìn A Bảo một cái, nói: "Ta trên người toàn là sở trường, A Bảo sao có thể học được cái thứ gì không tốt".
A Bảo mở to đôi mắt đen nhánh thấm ướt, ngây thơ hỏi: "Cái gì là thứ không tốt vậy? Đồng tính luyến ái nam có tính không?"
Phó Lan Sinh mãnh liệt ho khan lên, một phen đem A Bảo bắt ở lòng bàn tay x0a nắn, hung thần ác sát nói: "Ngươi nói bậy gì vậy!"
A Bảo ủy khuất mà ôm đầu mình, rầm rì nói: "Ca ca chửi ta!"
Nam Tư Nguyệt buồn cười, quạt giấy gõ nhẹ lên cổ tay Phó Lan Sinh, từ trong bàn tay Phó Lan Sinh giải cứu A Bảo ra. A Bảo lập tức nhảy vào lòng bàn tay Nam Tư Nguyệt, quay mặt đi không thèm để ý Phó Lan Sinh.
"Phó huynh, Bích Tiêu Cung chỉ có một vị Thiếu cung chủ là ngươi, ngươi cũng không nên đi nhầm đường, Bích Tiêu Cung trọng trách khai chi tán diệp đều đặt lên vai một mình ngươi" Nam Tư Nguyệt cố ý trêu ghẹo nói.
Phó Lan Sinh rót hai chén trà, vừa uống xong một chén khuôn mặt tuấn tú đen tối nói: "Đừng nghe tiểu gia hỏa này nói hươu nói vượn, học được từ liền dùng lung tung. Ta kia còn không phải vì giúp nàng hỏi thăm phụ thân, khiến mẫu thân ta hiểu lầm".
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Hiểu con không ai bằng nương, Đoạn trưởng lão đối với tính tình phong lưu của ngươi trong lòng biết rõ ràng hết, gặp ngươi đối với một nam tử như thế để bụng, khó tránh khỏi sinh ra một số suy đoán phong phú".
"Người khác liền tính không biết, huynh chẳng lẽ còn không hiểu ta sao?" Phó Lan Sinh thở dài, "Cũng không phải ta phong lưu thành tính, thật sự là mỹ nhân đa tình, ta luyến tiếc nhất là mỹ nhân rơi lệ, đành phải xả thân nuôi hổ, phổ độ chúng sinh".
Nam Tư Nguyệt nói: "Ha ha, cũng ủy khuất cho ngươi thật".
Trong khoảng thời gian A Bảo đi theo Phó Lan Sinh, cũng thấy không ít những nữ tu nhất quyết muốn đi theo. Phó Lan Sinh ứng phó những nữ tu mỹ lệ hoa tình nhất thuận buồm xuôi gió, hắn sinh ra tuấn mỹ, xuất thân cao quý, lại là truyền nhân duy nhất Bích Tiêu Cung, không cần nhiều lời, liền có nữ tu như ong bướm theo đuổi hắn. Huống chi hắn xưa nay là người nói ngon ngọt lại còn hào phóng, tỷ tỷ muội muội mà kêu, nhân duyên so với Nam Tư Nguyệt ôn nhu tuấn nhã còn tốt hơn rất nhiều. Cũng chính là gần đây bên người mang theo một tiểu Khứu Bảo Thử làm hắn ngượng ngùng bại lộ bản tính, đẩy rất nhiều hẹn nhau sau hoảng hôn ra, sợ A Bảo học hư, lại đi nói khắp nơi.
A Bảo nghe hai người nói vậy, cũng không khỏi lẩm bẩm nói: "Ca ca thoạt nhìn một chút cũng không ủy khuất, rất cao hứng".
Phó Lan Sinh cắn chặt răng, nói: "Thương ngươi vô ích rồi".
A Bảo hai viền lỗ tai run rẩy, nắm những ngón tay thon dài của Nam Tư Nguyệt làm tấm chắn bảo hộ mình.
Nam Tư Nguyệt ngậm cười nhấn nhấn vào đầu nó, lại nhìn về phía Phó Lan Sinh nói: "Ngươi vội vã kêu ta tới đây, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Phó Lan Sinh liếc nhìn A Bảo một cái, giữa mày hiện lên một tia ngưng trọng, rồi lại ra vẻ ha ha nói: "A Bảo, ngươi sang bên kia chơi, các ca ca có chuyện nghiêm túc muốn nói".
A Bảo nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn một cái —nàng cảm thấy cái ca ca không đứng đắn này không có khả năng có chuyện nghiêm túc nói.
Nhưng nàng vẫn là ngoan ngoãn mà chạy đến bên trên một giá gỗ tùng mà chơi.
Tay phải Phó Lan Sinh vẽ ra cái vòng tròn, mở ra kết giới ngăn cản A Bảo nghe nhìn, lúc này mới đối Nam Tư Nguyệt nói: "Gần đây ta có được một pháp khí" nói rồi lấy từ trong giới tử túi ra một chiếc gương lớn cỡ lòng bàn tay, "Gương này tên là Huyết Giám."
Nam Tư Nguyệt từ trong tay Phó Lan Sinh tiếp lấy gương. Gương này làm từ chất liệu kỳ lạ, tựa bạc nhưng không phải bạc, mặt kính hình bầu dục một mảnh đen nhánh, bốn phía khắc pháp trận phù văn lên.
"Đây là lấy được từ trong tay một tên tà tu, tên tà tu kia tu luyện chính là huyết tế chi thuật. Hắn lấy máu chính mình để dẫn, sau khi dụ người khác uống xong, lúc sau lại dùng mặt Huyết Giám này, liền có thể cảm nhận được người có cùng huyết mạch tương quan với hắn, có thể thấy những gì người đó thấy" Phó Lan Sinh nói: "Ta tò mò nên đã chích một chút máu mình, kết quả lại nhìn thấy ở trên gương là mẫu thân ta đang luyện công".
Nam Tư Nguyệt tâm niệm vừa động: "Ngươi nhìn thấy, cũng là cảnh tượng Phó cung chủ nhìn thấy".
Phó Lan Sinh gật đầu nói: "Cảnh tượng chỉ kéo dài năm tức, cảnh tượng lập tức thay đổi, biến thành phụ thân ta đang luyện công".
Ngày hôm đó, vừa lúc Phó Uyên Đình cùng Đoạn Tiêu Dung tu hành.
"Chỉ có thể nhìn thấy hai người bọn họ sao?" Nam Tư Nguyệt suy tư nói: "Tuy rằng Phó cung chủ cùng Đoạn trưởng lão chỉ có một nhi tử là ngươi, nhưng còn có những người có quan hệ huyết thống khác, xem ra Huyết Giám chỉ có thể cảm nhận được quan hệ huyết thống trực hệ, xa hơn, huyết thống liên hệ liền phai nhạt".
"Ta cũng đoán như thế" Phó Lan Sinh nói: "Bất quá nếu ta có huynh đệ tỷ muội khác, có lẽ cũng có thể nhìn thấy".
Nam Tư Nguyệt khẽ vuốt mặt kính lạnh băng: "Cho nên, ngươi đã thử qua A Bảo? Nhìn thấy gì?"
Phó Lan Sinh sắc mặt càng thêm ngưng trọng, hô hấp cũng trầm hoãn vài phần: "Ta đầu tiên là thấy được Uẩn Tú sơn trang...."
"Kia hẳn là mẫu thân A Bảo, Tú Tú chứng kiến" Nam Tư Nguyệt nói.
"Tiếp theo, ta thấy được...... một mặt trăng màu đỏ" Phó Lan Sinh ngữ khí trầm trọng, "Đó là Ma giới".
Nam Tư Nguyệt ngẩn ra, giữ chặt lấy tấm gương: "Phụ thân A Bảo ở Ma giới? Phụ thân A Bảo hẳn là Nhân tộc không có sai, vì sao lại ở Ma giới?"
"Cho nên ta mới sốt ruột tìm huynh đến đây, ta cảm thấy việc này không hề tầm thường" Phó Lan Sinh tâm tình có chút bực bội cùng bất an: "Nhân tộc bình thường, làm sao lại xuất hiện ở Ma giới? Cho nên ta đối với thân phận phụ thân A Bảo còn nghi vấn".
"Ngươi sau đó lại xem lại sao?" Nam Tư Nguyệt hỏi.
"Lần đầu tiên nhìn thấy là mặt trăng đỏ Ma giới, không đến năm tức mặt kính liền đột nhiên trở nên đen nhánh, ta hoài nghi, hắn cảm nhận được có người nhìn trộm" Phó Lan Sinh nói: "Lúc sau ta thử lại lần nữa, liền nhìn không thấy nữa".
"Không phải không có khả năng, nhưng nếu người nọ có thể cảm nhận được nhìn trộm, lại có thể che lấp thiên cơ, vậy thân phận cùng thực lực liền không thể khinh thường" Nam Tư Nguyệt thần sắc ngưng trọng vuốt v e gương bên cạnh: "Kỳ thật, lúc ban đầu Tú Tú tìm ta hỗ trợ, ta cũng từng vì Phó Thương Ly tính quẻ qua. Nhưng Tú Tú đối với Phó Thương Ly biết không nhiều lắm, chỉ có mỗi tên họ, rất khó có được kết quả rõ ràng. Ta tính vài lần, không thu hoạch được gì, bởi vậy ta suy đoán, Phó Thương Ly cũng không phải tên thật của người nọ. Một người không cuộc đời có lẽ sẽ có nhiều tên, nhưng chỉ có một tên đầu tiên có bản mạng liên hệ cùng người này, giả danh là tính không ra. Vì thế ta thay đổi một loại phương thức.... ta dùng sinh thần bát tự của A Bảo, tính cha con nàng chi duyên".
Phó Lan Sinh khẩn trương hỏi: "Kết quả như thế nào?"
Nam Tư Nguyệt trầm mặc một lát, mới nói:"Cha con duyên thiển, chỉ có bốn chữ - gặp mặt một lần".
"Gặp mặt một lần......" Phó Lan Sinh lẩm bẩm thì thầm "Điều này giải thích như nào?"
"Ý tứ chính là, A Bảo cả đời này, nàng cùng phụ thân chỉ có thể gặp một lần" Nam Tư Nguyệt sắc mặt ngưng trọng nói: "Kết quả quẻ tính từ trước đến nay đều mơ hồ, sau khi gặp mặt đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì, ta cũng không biết được. Khả năng bất lợi với A Bảo, cũng có thể bất lợi với phụ thân nàng, nhưng từ quẻ tượng nhìn ra, đều không phải là điềm lành. Cho nên ta vẫn luôn không có tận lực giúp A Bảo tìm Phó Thương Ly, một mặt này, có lẽ ít nhìn thấy, thậm chí không thấy càng tốt".
Trong lòng Phó Lan Sinh trầm xuống, ánh mắt không tự chủ được mà rơi trên người A Bảo vô lo vô nghĩ bên cạnh. Nàng chỉ là một Khứu Bảo Thử ba tuổi, nếu luận tâm trí, có lẽ nàng không hơn tiểu cô nương sáu bảy tuổi Nhân tộc, nàng chưa bao giờ gặp qua phụ thân, một lòng muộ tìm kiếm, nhưng mà kết cục rất có thể là một lần sinh ly tử biệt.
A Bảo thiên chân ngây thơ, lại cũng ngoan ngoãn đáng yêu, luôn là một câu mà kêu ca ca, cùng những nữ tu bên ngoài kia kêu hắn ca ca cảm giác không giống nhau. Phó Lan Sinh từ nhỏ không có huynh đệ tỷ muội, nghe được nhiều, liền cũng đem A Bảo đặt ở trong lòng, phảng phất thật sự như có một cái muội muội vậy, luôn muốn yêu thương nàng sủng ái nàng, có đôi khi cũng muốn trêu chọc nàng, nhưng nàng nếu thật sự thương tâm khổ sở, hắn cũng sẽ đau lòng.
"Nam Tư nguyệt......" Phó Lan Sinh nhẫn tâm nói, "Kia liền không thấy đi, chuyện này, huynh giúp ta gạt A Bảo."
Nam Tư nguyệt thở dài, nói: "Nàng nếu không hỏi, ta liền không nói. Nhưng mà Phó huynh, trong mệnh nếu là có gặp mặt một lần, một mặt kia, sớm hay muộn cũng sẽ nhìn thấy".
Phó Lan Sinh phiền não mà xoa xoa giữa mày: "Dù sao thì trì hoãn trước đã, chuyện tiếp theo để sau hãy nói. Bất quá người nọ nếu là thật sự ở Ma giới, có lẽ có thể bảo Mộ Huyền Linh hỗ trợ hỏi thăm một chút, tuy rằng tiên ma không đội trời chung, nhưng tốt xấu A Bảo cũng kêu nàng một tiếng tỷ tỷ, nàng không đến mức đối A Bảo vô tình đi."
"Nàng......" Nam Tư nguyệt ánh mắt tối sầm lại "Mới vừa nghe nói, nàng rơi vào trong tay Tạ tông chủ".
Phó Lan Sinh ánh mắt tức khắc có chút cổ quái, vừa đồng cảm vừa buồn cười: "Nam Tư Nguyệt, người trong lòng huynh ôm ấp người khác, ở bên người Tạ tông chủ, nhưng thật ra thập phần an toàn, chỉ là trong lòng huynh thực sự không bận tâm sao?"
Nam Tư nguyệt tự giễu cười: "Phó huynh, ta thích nàng, là chuyện của ta, nàng thích người khác, với ta cũng không ảnh hưởng".
Phó Lan Sinh tấm tắc ngạc nhiên: "Nam Tư Nguyệt, lời này có vài phần vô sỉ, không giống như là huynh sẽ nói, mà là giống như ta nói. Cưỡng cầu dưa có ngọt hay không, cắn một miếng sẽ biết".
Nam Tư Nguyệt ngón trỏ bạch ngọc thon dài vuốt v e chén trà ấm áp, rũ mắt nhìn nước trà xanh nhạt, mỉm cười nói: "Tuy là khổ, cũng không sao".
Có chút khổ, liền giống như trà trong chén này, là sẽ hồi cam.
Hắn sớm tính qua, nàng cùng Tạ Tuyết Thần cả đời này, có duyên không phận.
Vậy hắn từ từ, thì đã sao.
Mộ Huyền Linh thân bất do kỷ, bị Tạ Tuyết Thần nửa là bắt cóc rời khỏi Kính Hoa Cốc. Tạ Tuyết Thần vận dụng truyền tống trận Nam Tư Nguyệt lưu lại, Mộ Huyền Linh cho rằng Tạ Tuyết Thần muốn đem mình mang về Lưỡng Giới sơn, làm con tin uy hiếp Tang Kỳ, nhưng sau một trận hơi choáng váng, nàng liền phát hiện nơi mình đến không phải Lưỡng Giới sơn.
Không khí hơi ẩm tràn ngập bùn đất cùng hương thảo hương thơm, phóng tầm mắt nhìn đâu đâu cũng là màu xanh tươi sống, sinh cơ dạt dào, lệnh nhân tinh thần chấn động.
"Đây là chỗ nào?" Mộ Huyền Linh nhíu mày hỏi.
"Linh Sư Đảo" Tạ Tuyết Thần đáp.
"Ngươi đem ta mang đến Linh Sư Đảo làm cái gì?" Mộ Huyền Linh đề phòng nhìn về phía Tạ Tuyết Thần.
Đông Hải phía trên có rất nhiều hòn đảo, như ngân hà rơi rụng, mà Linh Sư Đảo chính là hòn đảo Đông Hải linh lực dư thừa, động thiên phúc địa nhất, ngàn năm trước Tổ sư gia Linh Sư Đảo tại đây khai lập tông phái, không ngừng lớn mạnh, hiện giờ thế lực Linh Sư Đảo đã mạnh nhất tiên gia tông môn. Sáu hòn đảo nhỏ khác bị Yêu Vương chiếm cứ, phần còn lại là động phủ tán tu cường đại, thế lực Yêu tộc ở Đông Hải chiếm ưu thế tuyệt đối. Yêu tộc cùng Tiên Minh ngũ phái quan hệ khi tốt khi xấu, Linh Sư Đảo là tông môn có quan hệ hữu hảo nhất với Yêu tộc trong Tiên Minh ngũ phái, Yêu Vương Đông Hải đều cho Linh Sư Đảo vài phần mặt mũi.
Tạ Tuyết Thần nói: "Đích đến của chúng ta không phải Linh Sư Đảo, mà là Quỳnh Cư Đảo liền kề".
Nếu là ngự phong mà đi, cần phải một ngày mới có thể tới, cũng dễ dàng tiết lộ hành tung, không bằng sử dụng pháp trận, giây lát liền đến Linh Sư Đảo, lại từ nơi này đi đến Quỳnh Cư Đảo, liền chỉ cần một chút thời gian.
"Ai cùng ngươi chúng ta." Mộ Huyền Linh không vui mà lẩm bẩm một tiếng, lại nói: "Ngươi muốn đi Quỳnh Cư Đảo làm cái gì?"
"Ta muốn đến Lạc Ô Sơn trên Quỳnh Cư Đảo tìm một đóa hoa, tên là Trường Sinh Liên" Tạ Tuyết Thần nói.
Hắn muốn tìm một đóa hoa, có vẻ như chuyện này không có quan hệ với nàng. Mộ Huyền Linh học qua luyện đan luyện khí, đối với Trường Sinh Liên cũng từng nghe thấy. Truyền thuyết từ thượng cổ là lúc trời sinh mười ngày, bắn hạ chín ngày, mà Lạc Ô Sơn đó là nơi táng thân chín ngày. Lạc Ô Sơn ở phía đông Quỳnh Cư Đảo, chiếm địa ngàn dặm, quang năm bị chướng khí bao phủ, ngay cả Yêu Vương cũng không dám đặt chân trong đó, sợ là có đi mà không có về. Trường Sinh Liên liền mọc ở nơi không có nước trong núi Lạc Ô, màu trắng như tuyết, trăm năm nở một hoa, một hoa nở trăm năm, truyền thuyết kể Trường Sinh Liên là một trong những thành phần chính của thuốc trường sinh bất lão, nhưng đến nay cũng chưa từng có người luyện chế thành công.
Mộ Huyền Linh châm chọc nói: "Tạ tông chủ tuổi còn trẻ, cũng muốn trường sinh bất lão?"
Tạ Tuyết Thần không có phủ nhận, hắn nhớ tới theo như lời Huyền Tín.
"Ngộ Tâm Thủy thành phần chính là Ngộ tâm thảo, Ngộ tâm thảo sinh trưởng ở Lạc Ô Sơn, cùng Trường Sinh Liên sinh ra cùng nhau. Ngộ tâm thảo có thể làm tê liệt nhân tâm về cảm giác thất tình lục dục, mà hạt sen của Trường Sinh Liên lại là thứ thanh khiết và đắng nhất thế gian, hai thứ tương sinh tương khắc. Hạt sen chi khổ, có thể phá giải dược tính Ngộ tâm thảo, làm suy yếu áp bách của Ngộ Tâm Thủy trong tim".
"Nhưng phương pháp này chỉ là phỏng đoán, chưa có ai xác thực liệu có khả thi hay không, bất quá Trường Sinh Liên hữu ích vô hại, dù cho không thể giải trừ dược tính, ít nhất cũng sẽ không tạo nên tổn thương".
"Việc này tạm thời đừng cho nàng biết được, nàng lúc này đối với ngươi chỉ có địch ý, nói nhiều sẽ khiến nàng dựng lên tâm phòng bị, tắc trị liệu càng khó".
Tạ Tuyết Thần đối với sự giúp đỡ của Huyền Tín tỏ vẻ cảm kích, Huyền Tín lại sâu kín thở dài: "Tạ tông chủ, Tang Kỳ cố ý đem nàng đưa đến bên cạnh ngươi, đó là vì chi khai ngươi, tiêu ma ngươi, gợi lên tâm ma ngươi, mà chính hắn nhân cơ hội tăng tu vi lên".
Tạ Tuyết Thần tâm như gương sáng, mắt phượng trong sáng, lại không thấy một tia không cam lòng cùng oán hận. Hắn siết chặt cánh tay ôm lấy Mộ Huyền Linh, vô thức mà nhẹ nhàng thanh âm nói: "Ít nhất, nàng đã trở lại...."
Tang Kỳ âm mưu cũng là dương mưu, hắn xem thấu dục cầu Tạ Tuyết Thần, làm hắn biết rõ là bẫy nhưng không thể không rơi vào.
Đêm hôm tập kích thành Ung Tuyết, Tang Kỳ biết trong lòng Tạ Tuyết Thần càng coi trọng thiên hạ thương sinh, liền dẫn Ma Giao dẫn dụ Tạ Tuyết Thần đi, nhân cơ hội bắt đi Mộ Huyền Linh.
Rồi sau đó nữa, Tang Kỳ lại lần nữa từ Lưỡng Giới cứu Mộ Huyền Linh đi, lại phát hiện sau khi Tạ Tuyết Thần biết được hết thảy, vẫn như cũ vì nàng điều trị nội tức, giúp nàng tu luyện.
Vì thế hắn biết, vũ khí đối phó Tạ Tuyết Thần tốt nhất là cái gì.....
Mà Tạ Tuyết Thần, căn bản vô pháp cự tuyệt.
Tham sân si, hối ưu sợ, đạo tâm hắn không nhiễm một hạt bụi, chung quy vẫn bị tâm ma xâm chiếm.
Mộ Huyền Linh thấy Tạ Tuyết Thần im lặng không nói, mắt phượng đen tối, dường như có một tia biến hóa vi diệu so với trước đây, lại không nói rõ là bất đồng nơi nào, làm trong lòng nàng tăng thêm vài phần bất an, sự thôi thúc muốn chạy trốn càng vội vàng.
Nhưng mà ở dưới mí mắt Tạ Tuyết Thần, nàng rất khó làm động tác nhỏ. Cảm giác Tạ Tuyết Thần nhạy bén hơn xa người khác, ra tay lại nhanh như chớp, chỉ sợ nàng vừa mới khơi dậy tâm tư, liền bị hắn phát hiện rồi.
Mộ Huyền Linh không tình nguyện mà đi theo Tạ Tuyết Thần, bị hắn ôm lấy eo ngự phong bay lên, hướng Quỳnh Cư Đảo mà bay đi.
Đúng lúc thời gian mặt trời lặn, mặt biển bị gió cuốn đi, nổi lên ánh sáng vàng lấp lánh, quan sát Đông Hải, hòn đảo to hoặc nhỏ tọa lạc xa xa gần gần, xanh um tươi tốt, giống như ngọc bích nằm trên cát vàng, một khung cảnh minh diễm tráng lệ, đẹp không sao tả xiết.
Mộ Huyền Linh từ nhỏ lớn lên ở Minh Nguyệt sơn trang, sau lại ở Ma giới bảy năm, cuộc đời lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng bị cảnh đẹp trước mắt làm ngây người, hơi hơi há miệng, không cầm lòng được mà cảm khái: "Thật đẹp a...."
Tạ Tuyết Thần cúi đầu xem nàng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhu mỹ được ánh chiều tà nhẹ nhàng phác họa, mắt đào hoa linh động xinh đẹp phản chiếu một màu thủy thiên, những mảnh vụn rải rác trong đen nhánh, ba quang lấp lánh. Đôi môi hơi hé mở có màu đỏ, nở nang mà mê người, chỉ là chỗ môi dưới còn một vết răng khó mà phát hiện.
Là dấu vết hắn lưu lại.
Tạ Tuyết Thần đôi mắt tối sầm lại, khóe môi hơi cong lên, thanh âm trầm thấp nói: "Là, rất đẹp".
Nàng say mê cảnh sắc trước mắt, vẫn chưa phát hiện nam nhân bên người trong miệng đẹp cùng suy nghĩ trong lòng nàng, là không giống nhau.
Tốc độ hắn cố ý chậm lại, có lẽ là vì để nàng xem cảnh đẹp lâu hơn, có lẽ là vì nàng tham luyến khoảnh khắc ôn tồn mà quên đi trốn thoát cùng phòng bị, hắn siết chặt cánh tay ở trên eo nàng, gỡ bỏ kết giới đi, tùy ý để gió biển mềm nhẹ ướt át thổi qua gương mặt, hơi cúi đầu xuống một chút, liền có thể ngửi thấy mùi thơm từ mái tóc của nàng.
Chỉ tiếc, mặt trời chung quy vẫn sẽ lặn xuống.