Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans +Beta: Sunni
Lấy máu bố trận, chiến đấu với Mộ Huyền Linh một hồi, vốn vết thương của Tạ Tuyết Thần chưa bình phục thậm chí ở trong tình trạng tồi tệ hơn. Mộ Huyền Linh cũng bị tổn thương không nhỏ, Tạ Tuyết Thần nhận thấy sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, ngay cả khi nàng cười rạng rỡ cũng không che giấu được sự suy yếu của mình.
Hai người tìm một quán trọ ở thị trấn gần đó nghỉ ngơi, tận dụng buổi tối Mộ Huyền Linh đi ra ngoài mua một chút y phục để thay. Nàng không đặt cấm chế đề phòng Tạ Tuyết Thần đào tẩu, Tạ Tuyết Thần không còn nghĩ thoát khỏi Mộ Huyền Linh nữa. Bởi vì người đó không e dè mà nói, nàng đã đánh dấu lên cơ thể hắn rồi, có thể cảm nhận được phương hướng và vị trí của hắn.
Mộ Huyền Linh tìm được trong túi gấm Cao Thu Mân rất nhiều tiền bạc cùng linh đan, giúp Tạ Tuyết Thần mua một số y phục vừa người, cũng âm thầm hỏi thăm một chút tin tức của Tiên Minh.
Quả nhiên, tin tức Tạ Tuyết Thần mất tích chưa được lan truyền.
Khi Mộ Huyền Linh trở lại quán trọ, Tạ Tuyết Thần vừa mới phun ngụm máu sau khi dùng linh dược của Kính Hoa Cốc, khuôn mặt hắn hồi phục một chút khí sắc. Mộ Huyền Linh đưa một bộ y phục vừa mua cho hắn, cười nói: "Có cần ta bảo tiểu nhị an bài chỗ tắm cho Tạ tông chủ?"
Tạ Tuyết Thần nhận lấy y phục, nhàn nhạt liếc cô một cái: "Pháp Tướng tu sĩ, cơ thể không dính bụi trần."
Hàm ý chính là hắn không cần tắm.
Nhưng y phục bị rách rồi cần phải thay.
Tu luyện cực tốt a, không những không ăn ngũ cốc, cơ thể không nhiễm bụi trần, ngay cả yêu ghét hận thù cũng loại bỏ hoàn toàn.
Mộ Huyền Linh chống cằm, nhìn thân hình thon gầy phản chiếu lên tấm bình phong, chỉ thấy nhìn như không nhìn lay động một chút, đối phương liền thay xong rồi.
Bỏ đi, dù sao cũng không phải chưa từng thấy qua - Mộ Huyền Linh có chút tiếc nuối mà nghĩ.
Tạ Tuyết Thần đi đến bên bàn ngồi xuống, Mộ Huyền Linh liền nói: "Tạ tông chủ, xem hướng đi của huynh có vẻ là muốn đi thành Ung Tuyết."
Tạ Tuyết Thần gật đầu.
Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng thở dài: "Nếu ta là huynh, liền ở đây đợi hồi phục linh lực rồi mới quay về Tiên Minh."
"Trước khi vào trận ta đã an bài trước, vào trận bảy ngày chưa thấy về, ngũ trưởng lão Tiên Minh chắc chắn sẽ vào trận điều tra. Nhất định phát hiện dấu vết ta và Ma tộc chiến đấu khốc liệt." Tạ Tuyết Thần nói, "Có lẽ bây giờ, Tiên Minh đã phái người âm thầm điều tra tung tích của ta."
"Tạ tông chủ, huynh liền không nghĩ tới sao, tại sao Ma tộc lại biết huynh ngày nào vào trận, có thể đã mai phục trước?" Mộ Huyền Linh hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc biểu đạt.
Tạ Tuyết Thần lông mày rủ xuống, ánh nến trước mặt hắn nhàn nhạt ánh mờ.
"Trong Tiên Minh, có gian tế của Ma tộc." giọng nói lạnh lùng chậm rãi nói.
Hàng ngàn năm trước, Tiên Minh ở nhân tộc dồn hết toàn lực, đem lối đi ở giữa Nhân tộc và Ma tộc, chia thành Lưỡng Giới sơn, thiết lập phong ấn Vạn Tiên ngăn chặn Ma tộc xâm chiếm nhân giới. Nhưng phong ấn này lại bị ma khí ăn mòn, 60 năm phải tu sửa một lần. Người phụ trách bảo hộ phong ấn này luôn là Tông chủ của Tiên Minh. Mấy năm trước Tạ Tuyết Thần kế nhiệm Tông chủ của Tiên Minh, vừa hay năm nay đến kì hạn, hắn một mình đi vào trong trận tu sửa những chỗ bị ăn mòn, nhưng lại bị đại quân Ma tộc phục kích.
Trận pháp Vạn Tiên Trận rất phức tạp, đan xen lẫn nhau, người tu sửa trận pháp phải gọi ra Pháp Tướng ở trong mắt trận, lấy nguyên thần khai thông đại trận khi đó mới biết được chỗ nào cần tu sửa. Bởi vậy người tu sửa trận pháp phải là người có tu vi mạnh mẽ nhất thiên hạ. Lúc tu sửa trận, phòng thủ của người tu sửa hoàn toàn trống không, sợ nhất là có kẻ lợi dụng xâm nhập vào. Nhưng Vạn Tiên Trận là trận pháp do các tu sĩ Nhân tộc kết hợp sức mạnh tạo nên đại trận. Nếu Ma tộc ở trong đó như chịu khổ hình, tránh còn không kịp. Bởi vậy Ma tộc biết năm nào là thời hạn tu sửa, nhưng lại không chắc chắn người tu sửa vào trận ngày nào, bao giờ vào trận, nên cũng không thể bố trí mai phục chính xác được.
Nhưng lần này, bọn chúng bố trí mai phục đúng thời cơ, lại vừa vặn như vậy...
Khi Tạ Tuyết Thần nhìn thấy Ma Tôn trong trận, liền hiểu ra mọi chuyện.
"Bây giờ huynh đã minh bạch." Mộ Huyền Linh thở phào nhẹ nhõm. "Được rồi, là huynh tự nói đấy, chứ không phải ta mật báo đâu."
Tạ Tuyết Thần nhướng mày, đôi mắt phượng đen trắng trong trẻo tập trung nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh. "Cho nên, cô cố tình đưa ta ra khỏi các đường đi đến Tiên Minh ngũ phái, cô biết ma binh sẽ truy đuổi nửa đường bị chặn lại."
Mộ Huyền Linh cắn cắn môi bất đắc dĩ gật đầu.
"Sư phụ ta là Đại Tế Tư Tang Kỳ của Ma tộc, nghĩ chắc huynh hiểu biết về người, sư phụ giỏi bói quẻ, chỉ cần có đồ vật của người khác bên người liền có thể bói ra người đó đang ở đâu, chỉ cần không vượt qua mười dặm. Bởi vậy mà bọn ma binh rất nhanh sẽ tìm đến núi Thanh Sơn, và khởi đầu là Thanh Sơn tìm kiếm theo các đường hướng về năm môn phái lớn. Chỉ là bây giờ vết thương chưa lành, Thần Khiếu bị phong, nếu bị Ma tộc phát hiện ra hậu quả không thể lường được."
"Tránh đám đông, Ma tộc liền không dễ phát hiện."
"Nhưng nếu huynh về quay về thành Ung Tuyết, cũng không phải an toàn tuyệt đối!" Mộ Huyền Linh vội vàng nói. "Có thể biết huynh vào trận tu sửa, hắn chắc chắn có địa vị cao trong Tiên Minh, nhưng giờ mất hết pháp lực, nếu gặp phải người đó e rằng không có cơ hội chiến thắng. Hắn chắc chắn sẽ dồn huynh vào chỗ chết!"
"Cho nên?" Tạ Tuyết Thần hơi nhíu mày, "Tham sống sợ chết, dừng lại không bước tiếp, không phải con đường kiếm đạo."
Tạ Tuyết Thần nghiêm túc nói: "Con đường luyện kiếm, dù có đối mặt hàng vạn người cũng phải dũng cảm tiến về trước."
Mộ Huyền Linh khó hiểu nhìn Tạ Tuyết Thần, trong mắt hắn không một tia sợ hãi, đôi mắt phượng kia giống như thanh kiếm của hắn, sắc bén vô cùng, sáng rực như đuốc.
Mộ Huyền Linh nhớ đến trong điện Thần Cung, hắn triển khai thiên địa Pháp Tướng, phút chốc nuốt chửng núi sông, càn khôn rung chuyển, kiếm Quân Thiên hiện ra, nhật nguyệt vô quang.
Nếu không có đạo tâm như vậy, kiếm tâm như kia, sao có thể được thiên hạ mệnh danh là đệ nhất kiếm tu Tạ Tuyết Thần?
Mộ Huyền Linh chống cằm, đôi mắt không chớp thông minh mà linh động nhìn Tạ Tuyết Thần, nụ cười dần hiện lên trên khuôn mặt phù dung.
Tạ Tuyết Thần cảm nhận được cảm xúc thay đổi đột ngột của nàng, đôi mắt ngấn nước mà bày tỏ sự nhiệt tình ngưỡng mộ và yêu mến của mình.
"Cô... làm sao vậy?" Tạ Tuyết Thần có chút bối rối, có chút không được tự nhiên.
Mộ Huyền Linh cười nói: "Ta cảm thấy ánh mắt mình thật tốt, không thích sai người."
Tạ Tuyết Thần lần này thì hiểu rồi, Mộ Huyền Linh lại phát bệnh rồi.
Nàng tựa cằm vào tay, mi mắt cong cong nhìn Tạ Tuyết Thần "Ta hy vọng huynh có thể tạm lánh mũi nhọn, bảo toàn chính mình, cũng như huynh nói ta cảm thấy đây mới chính là Tạ Tuyết Thần."
"Huynh đến thành Ung Tuyết, ta đi cùng huynh!" Mộ Huyền Linh khí phách nói.
Tạ Tuyết Thần cả kinh, ấn đường nhíu lại, nói: "Cô là bán yêu, tu luyện công pháp ma tộc, mặc dù có thể lấy pháp khí che giấu hơi thở, nhưng thành Ung Tuyết không phải bản địa, có rất nhiều cường giả tu đạo, chỉ sợ sẽ có người nhìn thấu lớp ngụy trang của cô."
Mộ Huyền Linh cười tủm tỉm nói "Huynh quả nhiên quan tâm ta!"
Tạ Tuyết Thần một câu nói chặn họng, dừng một lúc ngữ khí tăng thêm vài phần: "Bán yêu ma thể, người Tiên Minh giết không tha!"
"Nhưng huynh không giết ta!" dáng vẻ Mộ Huyền Linh vẫn vô tư nói.
Tạ Tuyết Thần có chút bất lực, đỡ trán hít một hơi thật sâu, mới nói: "Cô hà tất phải như thế."
"Ta thích, ta nguyện ý!" Mộ Huyền Linh ánh mắt sôi nổi và kiên định nói: "Tuy rằng huynh không nguyện ý nhưng ta vẫn muốn ép buộc huynh. Không có cách nào, tu luyện ma pháp, chính là làm thứ mình muốn, chính như huynh muốn giữ vững đạo tâm, ta cũng muốn nghe theo trái tim mình."
Tạ Tuyết Thần cả kinh trước những lời biện minh tự cho là đúng của Mộ Huyền Linh, nhất thời không thể phản bác được, chỉ phất tay áo nói: "Vớ vẩn, há có thể vơ đũa cả nắm."
Mộ Huyền Linh quá quen với những lời nói lạnh lùng sắc bén của hắn, thậm chí không quan tâm những lời mắng mỏ này trong lòng, cười nói: "Ta không tu luyện ma pháp nữa, không phải liền có thể ở cạnh huynh sao?"
Tạ Tuyết Thần sửng sốt một chút.
Mộ Huyền Linh lại nói: "Ma tộc tu luyện ma công, cũng giống nhân tộc các huynh tu luyện. Chỉ là nhân tộc hấp thụ linh khí của trời đất, còn ma tộc hấp thụ ma khí. Nhân giới không có ma khí, ma tộc sẽ hút máu thịt của người phàm, cắn nuốt tâm ma, lấy nó để tu luyện, bởi vậy nên mới bị các tu sĩ nhân tộc giết."
Tạ Tuyết Thần thần sắc nghiêm túc gật đầu, tán đồng những gì Mộ Huyền Linh nói.
"Ta là bán yêu, không có yêu đan, không có Thần Khiếu, không thể hấp thụ linh khí, nhưng lại có thể hấp thụ ma khí và tu luyện. Nhưng mà ta có thể tán công." Mộ Huyền Linh mắt sáng quắc nhìn Tạ Tuyết Thần, "Ta tiêu tán đi ma pháp, chỉ làm một bán yêu bình thường."
Mặc dù nàng ta tu luyện ma pháp, lại là Thánh Nữ có địa vị tôn quý của Ma tộc, nếu mất đi ma pháp, liền trở thành một bán yêu hèn mọn thấp kém trong nhân giới, thậm chí còn bị nhân tộc đuổi giết. Bán yêu bị nhân tộc đối xử kì thị, nếu không thể trốn thoát sống sót trong rừng núi hoang vắng thì chỉ còn cách là trở thành Yêu nô, vĩnh viễn không thể chuyển mình. Huống chi tiêu tán ma pháp, đau khổ tột cùng, như cắn xé máu thịt, vạn kiến phệ tâm.
"Vì sao...." Tạ Tuyết Thần thật sự không hiểu được suy nghĩ của Mộ Huyền Linh.
"Nếu ta chỉ là một bán yêu, không còn khả năng bảo hộ mình, huynh sẽ bảo vệ ta chứ?" đôi mắt lấp lánh chớp chớp, long lanh ngập nước dường như có thể nói là đáng thương nhìn Tạ Tuyết Thần.
Đúng như lời nàng nói, nàng chưa giết ai bao giờ, lại còn đối với hắn là ơn cứu mạng, nên hắn.....hắn nên bảo vệ nàng.
Ý nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong đầu Tạ Tuyết Thần, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Mộ Huyền Linh như không đợi được câu trả lời, có chút háo hức muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên mặt nàng tái nhợt, đồng tử giãn ra, cơ thể ngã từ ghế xuống. Tạ Tuyết Thần không kịp nghĩ nhiều liền nhanh chóng đến bên nàng, đỡ được cơ thể Mộ Huyền Linh đang ngã xuống.
Nhưng lúc này, bốn phía đột nhiên tối sầm lại.
Tạ Tuyết Thần một tay ôm Mộ Huyền Linh, đề phòng nhìn xung quanh.
Bóng tối dày đặc đen như mực bao phủ mọi thứ, hít thở không thông, ngay cả là Pháp Tướng cũng bị che mắt, không thể nhìn thấu qua bóng tối này. Tạ Tuyết Thần không nhìn thấy Mộ Huyền Linh trong lồ ng ngực hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt và nhịp tim trong lồ ng ngực.
Tạ Tuyết Thần ngay lập tức nhận ra, đây là thủ đoạn của Ma tộc, chính mình bị kéo đến một không gian khác.
"Tạ tông chủ, trái tim ta đau quá." Trong lồ ng ngực truyền đến tiếng nói chuyện của Mộ Huyền Linh, đau đớn và yếu ớt.
Chỉ có một bàn tay mềm mại và mát lạnh nắm lấy cổ tay hắn: "Huynh giúp ta xem xem...."
Nàng nắm lấy tay hắn đưa nó về phía ngực mình.
Tạ Tuyết Thần không thể nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được cảm giác trơn tru trên cổ tay mình, hắn để đối phương nắm lấy tay kéo về phía chính mình, ngay khi tay định chạm vào phần ngực của nàng, bàn tay biến thành móng vuốt, tấn công vào đầu đối phương.
Một âm thanh phát ra từ người kia, cảm giác người trong lồ ng ngực lập tức biến mất, trống rỗng không còn lưu lại gì.
Cách đó không xa, một giọng nói ái nữ ái nam không thể phân biệt được cười nói: "Quả nhiên không thể gạt được Tạ tông chủ, thiên hạ đệ nhất kiếm tu."
Tạ Tuyết Thần nhìn về phía âm thanh phát ra, âm thanh lúc gần lúc xa, lúc bên trái lúc bên phải.
"Ta bắt chước Thánh Nữ không giống sao?"giọng nói kia lại biến thành giọng của Mộ Huyền Linh, có chút ủy khuất mà nói: "Hay là Tạ tông chủ căn bản không thích người ta?"
Tạ Tuyết Thần nhíu nhíu mày, nói: "Ma tộc vốn không có trái tim, tại sao ngươi lại có nhịp tim?"
Thế gian này mỗi người đều có nhịp tim không giống nhau, thính giác hắn vô cùng nhạy bén, lại cùng Mộ Huyền Linh ở chung nhiều ngày, tự nhiên đối với nhịp tim của nàng thập phần quen thuộc. Vừa rồi đỡ được Mộ Huyền Linh, hắn chắc chắn đó vẫn là nàng ta, chỉ là ma vật kia không biết dùng cách nào đem chính mình hoán đổi vị trí với Mộ Huyền Linh. Ngay khi hắn nghe thấy nhịp tim thay đổi, liền biết người đã bị hoán đổi.
Ma vật trong bóng tối trả lời bằng giọng nam: "Nếu Tạ tông chủ đã hỏi, ta liền tốt bụng trả lời ngươi." Sau khi nói xong lại đổi sang giọng nữ: "Tất nhiên là đến giết ai đó rồi mổ xẻ ra, hahaha, còn nóng hổi đó!"
Đôi mắt Tạ Tuyết Thần trở nên lạnh lùng hơn, kiếm ý tự nhiên bộc phát xuất ra.
"Quả là kiếm ý đáng kinh ngạc." Ma vật dường như bị Tạ Tuyết Thần là cả kinh, sau một lúc lâu mới nói: "Bất quá ngươi không thể dùng linh lực, dù ngươi có mạnh cỡ nào cũng không thể thoát ra khỏi ngục tù tham lam của ta, ha ha ha.... Tạ tông chủ, ngươi nên cảm nhận niềm vui của thế gian trước khi chết đi!"
Giọng nói của ma vật nhỏ dần, bóng tối dày đặc dường như bị nước pha loãng đi, chậm rãi rút lại, ánh sáng dần chiếu rọi vào.
Tạ Tuyết Thần nhìn chằm chằm nơi có ánh sáng phát ra, ngạc nhiên phát hiện, bản thân đang ở thành Ung Tuyết.
Mộ Huyền Linh nhắm mắt hồi lâu, cơn đau trong lồ ng ngực dần dịu bớt rồi từ từ mở mắt ra.
Đứng ở trước mặt mình, là một nam tử có vẻ ngoài vô cùng quyến rũ, hắn có một cái hình xăm hình hoa hải đường bên má trái, môi mỏng màu đỏ, hơi hơi vểnh lên, đáy mắt di chuyển, phong tình gợi dục. Nếu hắn là nam tử, thì lại quá nhu mị đa tình, còn nếu là nữ tử, tay chân mảnh khảnh, cao lớn cường tráng.
"Dục Ma?" Mộ Huyền Linh nhìn kỹ hơn, rồi nói: "Không, ngươi là ảo ảnh của Dục Ma."
Ma giới có Tam ma, lần lượt phân biệt là Dục Ma, Chiến Ma, Si Ma. Dục Ma là ma vật được sinh ra từ mọi h@m muốn trên thế gian, nhân tộc đối danh, đối lợi, đối sắc đều có h@m muốn. Phàm là có tham niệm, đều sinh ra tâm ma. Dục Ma không giỏi chiến đấu như Chiến Ma nhưng cũng cực kỳ khó giải quyết. Bởi vì Dục Ma không tự mình ra tay, hắn khiến cho đối phương chìm đắm trong chính d*c vọng của mình, linh hồn rơi xuống vực thẳm, chết trong niềm vui cực lạc.
Điều khiến con người khó đánh bại nhất, chính là d*c vọng của chính mình.
Dục Ma quyến rũ mê hoặc, cũng là nam cũng là nữ, hắn có thể mang bất cứ hình dạng nào, nhân bản không khác chính mình, chỉ khác một chút Ma tộc không có máu thịt trái tim. Vì vậy để bắt chước Mộ Huyền Linh, hắn đã trộm được một trái tim.
Hắn vứt trái tim đã ngừng đập trong tay đi, lắc hông đi đến chỗ Mộ Huyền Linh một cách quyến rũ, không có ý xấu nhìn đối phương: "Thánh Nữ điện hạ, vừa rồi ta nghe người và Tạ Tuyết Thần nói chuyện, cho nên ta đã nghe được a."
Mộ Huyền Linh lười biếng ngẩng đầu nhìn, nhàn nhạt một tiếng: "Cho nên?"
"Ừm....người nên lấy lòng ta, cùng ta song tu, nếu không ta sẽ bẩm báo lên Ma Tôn." Dục Ma tham lam ghé sát Mộ Huyền Linh: "Nếu không Ma Tôn mà biết người làm phản, người chỉ có thể tiến vào Dung Uyên."
Mùi thơm của son phấn trên người Dục Ma tỏa ra, tuy nhiên mùi thơm quá nồng cũng không thể che giấu được sự tanh hôi bên trong. Mộ Huyền Linh chán ghét mà lùi lại phía sau, nói: "Ngươi cứ bẩm báo với Ma Tôn đi, dù sao thì Ma Tôn cũng biết rồi."
Dục Ma kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Lời này của người là có ý gì?"
Mộ Huyền Linh khinh thường nhìn hắn: "Cho nên nói, ma tộc các ngươi thật không có đầu óc."
Ma tộc không có đầu óc, nói trắng ra là bọn chúng chỉ là một đám sinh ra từ ma khí. Bởi vậy Dục Ma không có sinh khí, hắn có chút nghi ngờ về câu nói kia của Mộ Huyền Linh.
"Người mau nói, sao Ma Tôn biết người làm phản?"
Mộ Huyền Linh uể oải nói: "Ngươi nghĩ tại sao Tạ Tuyết Thần lại thoát ra khỏi Dung Uyên, tất nhiên là có người giúp đỡ."
Dục Ma trợn tròn mắt hỏi: "Người giúp đỡ hắn?"
"Cũng không ngốc lắm." Mộ Huyền Linh nhìn hắn một cái.
Dục Ma không khỏi đắc ý, lại nghi ngờ hỏi: "Người làm sao phá giải được cấm chế của Ma Tôn?"
Khi Ma Tôn giam Tạ Tuyết Thần trong Dung Uyên, đã hạ mười tầng cấm chế, đừng nói là Mộ Huyền Linh ngay cả Đại Tế Tư cũng không có bản lĩnh phá giải nó.
"Ta không giải được, là Tạ Tuyết Thần tự mình phá giải, đương nhiên là ta đưa cho hắn đan dược có thể hồi phục công lực." Mộ Huyền Linh nói.
Lời này liền thông suốt.
Mộ Huyền Linh lại nói: "Ngươi nói xem đan dược quý giá như vậy, làm sao ta lại có được?"
Dục Ma ngập ngừng rồi nói: "Là.... Ma Tôn cho người."
Mộ Huyền Linh gật đầu.
"Là Ma Tôn đã chỉ thị cho ta thả Tạ Tuyết Thần ra, cứ như vậy, ta đối với Tạ Tuyết Thần liền có ơn cứu mạng. Hắn tự xưng mình là nhân sĩ chính đạo, còn không phải không nỡ giết ân nhân cứu mạng."
Lạ nhỉ, thiếu chút nữa cũng bị Tạ Tuyết Thần giết rồi - Mộ Huyền Linh chột dạ nghĩ.
Dục Ma chỉ cảm thấy Mộ Huyền Linh nói rất có đạo lý, theo bản năng mà gật đầu.
"Ngươi đoán xem, Ma Tôn vì sao lại muốn ta cứu hắn?" Mộ Huyền Linh nghiêng đầu nhìn Dục Ma.
Dục Ma cho rằng Mộ Huyền Linh đang thử trí thông minh của hắn, trầm tư suy nghĩ: "Ma Tôn muốn có được công pháp Ngọc Khuyết Thần Công, nên sợ Tạ Tuyết Thần bị chết trong Dung Uyên?"
Mộ Huyền Linh gật đầu nói: "Không sai, nếu có thể hỏi ra Ngọc Khuyết Thần Công, yêu ma chúng ta có thể hấp thụ linh khí, liền có thể tồn tại ở Nhân giới."
"Vậy sao nãy người lại nói muốn vì hắn tán công...." Dục Ma có chút nghi hoặc hỏi.
Mộ Huyền Linh hừ lạnh: "Ta bị mất pháp thuật, nhỏ bé yếu đuối, vậy chẳng phải ta có cớ bảo hắn dạy Ngọc Khuyết Thần Công cho ta sao?"
Dục Ma mở to mắt, nhìn Mộ Huyền Linh với ánh mắt thán phục, nói: "Yêu tộc quả nhiên giảo hoạt..."
Hóa ra đây chính là kế hoạch của Ma Tôn, Ma Tôn quả nhiên là Ma Tôn, thông minh hơn bọn yêu ma bình thường này.
Dục Ma ở một bên cảm khái một bên có chút bối rối nói: "Nhưng chính Ma Tôn bảo ta vây bắt Tạ Tuyết Thần."
"Diễn trò thì phải làm tròn, không thì sao chiếm được lòng tin của Tạ Tuyết Thần, hắn cũng không phải một yêu ma ngốc nghếch cấp thấp." Mộ Huyền Linh lãnh đạm nói, "Nếu ngươi đã đến rồi, liền vây khốn Tạ Tuyết Thần đi, thời khắc quan trọng ta sẽ ra tay cứu hắn. Bằng cách này hắn liền nợ ta thêm một mạng."
Dục Ma cung kính nói: "Ta đều nghe theo sự an bài của điện hạ. Điện hạ hiện giờ Tạ Tuyết Thần đang bị nhốt trong nhà giam tham dục, người có muốn xem d*c vọng của Tạ Tuyết Thần là gì không?"
Mộ Huyền Linh trong lòng động tâm.
Lòng tham của con người, đều không thoát khỏi vinh hoa phú quý, sắc đẹp, đồ ngon. Lòng tham của thiên hạ đệ nhất kiếm tu, lại là cái gì?