Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Thạch Lỗi đứng dậy quay người kiếm một cái ly giấy, rót đầy nước ấm tại máy lọc nước, sau đó trở lại nâng người Lăng Tử Hàn dậy, chậm rãi đút cậu uống. Lúc này Thạch Lỗi mới nhớ ra, người này nguyên cả đêm qua chạy dọc xuôi trên biển, cứu nhiều mạng người, như muốn mất cả mạng, nhưng đến tận giờ vẫn chưa uống được một ngụm nước nào cả.
Đợi uống hết cả ly nước ấm, Lăng Tử Hàn hơi hơi giật mình, chậm rãi mở mắt.
Sắc mặt của Lăng Tử Hàn cũng không còn tái xanh nữa, mà dần trở nên trắng bệch, cánh tay bị trói chặt cũng không còn tím tái mà dần ửng đỏ màu máu, nhưng ngay hai cổ tay lại hằn lên vết bầm. Cả người cậu đều lạnh như băng, nhưng bản than cậu không hề nói chữ nào. Thạch Lỗi nhìn cậu, lại đứng dậy rót thêm ly nước ấm, từ từ đút cho cậu uống.
Lăng Tử Hàn uống hết ly nước, chỉ đơn giản nhắm hai mắt lại. Bị đám cảnh sát này hành hạ nửa ngày trời, giờ chút khí lực cũng không có.
Thạch Lỗi suy nghĩ một chút, nhớ ra là Lăng Tử Hàn vẫn chưa ăn gì, liền quay đầu lại cảnh sát: “Chỗ này có gì ăn không?”
Giờ đã quá trưa, mà đám cảnh sát cũng nhớ ra rằng tên tội phạm này cũng sắp đưa đi để trao đổi con tin, vì vậy liền căn dặn đầu bếp căn tin nấu hai phần ăn đưa tới.
Thạch Lỗi nâng Lăng Tử Hàn dường như đang ngủ dậy, nói: “Ăn chút gì đi.”
Lăng Tử Hàn cố gắng mở mắt, miễn cưỡng đứng lên ngồi vào bàn. Cậu ăn rất chậm, lúc nuốt cũng có chút khó khăn, trên trán dần dần xuất hiện từng tầng mồ hôi lạnh.
Thạch Lỗi ngồi ở bên cạnh cậu, nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt đen như mực, trong lòng xuất hiện chút áy náy. Thạch Lỗi nhẹ giọng nói: “Chuyện vừa rồi, tôi thành thật xin lỗi.”
Lăng Tử Hàn không nhìn cậu, chỉ hờ hững nói: “Rơi vào tay cảnh sát, thì làm gì có ngày nào được thoải mái? Tôi vẫn chưa chết, anh không cần xin lỗi. Mà cho dù có chết thì cũng chẳng có gì lớn lao.”
Thạch Lỗi bị câu này của Lăng Tử Hàn làm nghẹn họng, giương mắt nhìn mấy người cảnh sát đang ngồi ở bàn công tác một chút, thấy bọn họ ai cũng bày ra bộ dáng chẳng thèm để tâm, liền biết mấy chuyện thế này ở chỗ bọn họ là việc quen mắt, nhưng cậu cũng không thể nói gì. Cậu suy nghĩ một chút, nhỏ nhẹ hỏi thăm: “Phần tử khủng bố ở nhà hàng Shangri-La nêu đích danh anh, anh có biết vì sao không?”
Lăng Tử Hàn nuốt ngụm cơm trong miệng, chẳng thèm quan tâm: “Bọn họ muốn mạng của tôi.”
Thạch Lỗi cảm thấy bất ngờ: “Sao lại thế?”
“Tôi phá hỏng chuyện lớn của bọn họ, bọn chúng tìm tôi từ lâu lắm rồi, hành động hy sinh lớn vậy lại thất bại trong gang tấc, tất nhiên là căm hận tôi rồi. Hiện tại bọn họ cũng chẳng còn gì để trông cậy vào, tất nhiên muốn giết tôi cho hả giận, sau đó thì bỏ trốn.” Vẻ mặt Lăng Tử Hàn hờ hững. “Cho nên mới không muốn động tay vào, làm lỡ chết sớm thì sao. Lần này nếu không phải liên quan tới Mẫn ca, tôi sẽ không đâm đầu vào chuyện người khác như vậy đâu.”
Thạch Lỗi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu, quả thực không thể hiểu được tính cách của cậu: “Trong mắt anh, có phải sinh mạng của tất cả mọi người đều chẳng đáng quan tâm, kể cả của anh, phải không?”
“Đương nhiên không phải.” Lăng Tử Hàn vì quá đói nên không dám ăn nhiều, ăn được nửa chén thì đẩy qua một bên, tựa lưng ngã người vào ghế, quay đầu nhìn Thạch Lỗi, khuôn mặt vẫn thể hiện sự dửng dưng. “Mạng của Mẫn ca cùng Musa ca vô cùng quan trọng. Đương nhiên, tôi là người thuộc chủ nghĩa bảo vệ môi trường, cho dù chỉ là một gốc cây ngọn cỏ, tôi cũng sẽ né tránh, không muốn phá hủy chúng, nếu không phải chuyện đáng làm thì tôi sẽ không phí sức lực của mình để làm, cho nên, đáng hay không đáng, đối với tôi không có ý nghĩa.”
“Đúng là vậy.” Thạch Lỗi chậm rãi gật đầu. “Bởi vậy mới gọi anh là sát thủ đáng giá nhất của Á Châu, chứ không phải hung thủ giết người.”
“Đây là muốn tôi tự nhận tội hay muốn xác định tội trạng?” Lăng Tử Hàn lạnh lùng nói. “Hình như anh không phải quan tòa?”
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. Một cảnh sát nhấn nút trò chuyện, màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt của cục trưởng cảnh sát Nam Cảng. Ông tức giận nói: “Chuyện gì vậy hả? Sao còn chưa đưa phạm nhân tới đây hả? Nhanh chút đi, bọn phần tử khủng bố đã nói qua một tiếng đồng hồ mà không nhìn thấy Quỷ Thu sẽ bắt đầu giết người đó.”
Lúc này bọn cảnh sát mới luống cuống, nhanh chóng nói: “Yes sir, lập tức đưa tới!”
Thạch Lỗi đi tới bên cạnh, nghiêm túc hỏi: “Xe chở tội phạm có chưa vậy? Tôi yêu cầu sự bảo hộ nghiêm mật, sợ trên đường có khả năng xuất hiện việc cướp phạm nhân.”
Cục trưởng tương đối khách khí với cậu, lập tức nói: “Thạch cảnh quan xin yên tâm, chúng tôi có cử ba xe cảnh sát hộ tống, lực lượng bảo hộ vậy là nghiêm rồi. Anh cũng biết mà, thế cục bên này tương đối nghiêm trọng, không thể điều nhiều người đi được.”
Thạch Lỗi không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Các giác quan của Lăng Tử Hàn bắt đầu hồi phục, mồ hôi lạnh trên người thấm làm quần áo ướt nhẹp. Cậu khó chịu vô cùng, toàn thân rét run, vết thương đau nhức, nhưng vẫn cố nén nhịn, khuôn mặt vẫn bình thường hờ hững, tựa như không quan tâm đến mọi việc chung quanh.
Thạch Lỗi kết thúc trò chuyện, quay lại xem Lăng Tử Hàn, thấy sắc mặt của cậu rất xấu, đôi mắt vô thần, nhịn không được đưa tay sờ trán, phát hiện cậu đang sốt. Thạch Lỗi muốn đưa cậu đến bác sĩ trại tạm giam kiểm tra một chút, nhưng nhớ lại thời gian không cho phép, đành âm thầm thở dài. Cậu lấy còng tay ra, nói với người thanh niên nhìn rất yếu đuối kia: “Chúng ta đi thôi.”
Lăng Tử Hàn cố gắng đứng dậy, để cho Thạch Lỗi kéo hai tay cậu ra sau lưng. Lúc đi ngang qua bọn cảnh sát, cậu liếc mắt nhìn một cái, sau đó mới bước ra khỏi cửa.
Đám cảnh sát đó bị ánh mắt của Lăng Tử Hàn lướt qua, toàn bộ đều lạnh sống lưng, không khỏi rùng mình một cái, trong lòng xuất hiện sự sợ hãi.
Đến tận lúc này bọn họ mới nhớ tới, cái người mà bọn họ mới dằn vặt chết đi sống lại vừa nãy chính là một trong những sát thủ đáng sợ nhất trên thế giới. Nếu lần này cậu không chết, có thể sẽ quay lại báo thù.
Lăng Tử Hàn dùng sát khí băng giá của mình hung hăng uy hiếp mấy tên cảnh sát hỗn đản, sau đó liền bị Thạch Lỗi đưa ra khỏi văn phòng. Trong sân của trại tạm giam đã đậu sẵn ba chiếc xe cảnh sát, ở giữa có một chiếc xe chở phạm nhân chuyển tù, rất kiên cố, trước sau là hai chiếc xe cảnh sát đầy vũ trang hạng nặng, nhìn qua rất có uy thế.
Lăng Tử Hàn leo lên xe chở phạm nhân, ngồi vào chiếc thùng xe vô cùng nghiêm mật cách ly phía sau. Thạch Lỗi cũng leo vào theo, ngồi đối diện cậu. Sau đó có bốn người cảnh sát cầm súng tự động, mặc áo chống đạn cũng leo lên theo.
Rất nhanh, chiếc xe liền rời khỏi cửa chính trại tạm giam.
Lăng Tử Hàn tựa ở trên vách thùng xe cứng rắn, vô lực lay động theo sự xóc nảy của xe.
Thạch Lỗi nhìn cậu, bỗng nhiên nói rằng: “Thân thủ của anh tốt vậy, sao không làm nghề khác?”
Lăng Tử Hàn nhìn Thạch Lỗi, thần tình rất lãnh đạm: “Tôi không có hứng thú làm cảnh sát.”
Thạch Lỗi bị câu nói của cậu chặn cứng họng, chỉ có thể trầm mặc.
Trại tạm giam nằm ở vùng ngoại ô, muốn đến nhà hàng Shangri-La ngay khu phố trung tâm, phải đi qua con đường cái khá dài, hai bên đường không nhiều nhà lắm, phần lớn đều là vườn hoa hoặc là vườm ươm, nhìn qua nếu không phải là cỏ xanh um tươi tốt thì cũng là trăm hoa ngàn sắc, rất đẹp, cũng rất an tĩnh.
Bọn họ đi được khoảng chừng ′, trước mặt liền xuất hiện hai chiếc xe vận tải. Tốc độ của xe rất bình thường, nhìn không có chỗ nào đáng nghi. Nhưng xe cảnh sát phía trước cũng dàn sẵn trận địa đón địch, rất cảnh giác.
Đợi hai đoàn xe giao nhau xong, hai chiếc xe kia cũng không có động tĩnh gì.
Cả ba chiếc xe cảnh sát đều thở phào nhẹ nhõm.
HẾT CHAP
Mục lục