Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Âu Dương Hào Sinh khoảng chừng tuổi, có khuôn mặt không giận mà uy. Ông đã từng tiếp kiến biết bao thủ lĩnh quốc gia, cũng chính nhờ vào khí độ dù hấp hối cũng không hãi sợ này mà đã khiến bao người khuynh đảo.
Thấy hai người trợ thủ của mình mang dáng dấp như vậy, ông không khỏi giận dữ, nhanh chóng nhìn chung quang một chút, rồi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Heinz. Ông dùng tiếng Đức lưu loát của mình lên tiếng trách móc: “Người Đức luôn nói đến lòng tín nghĩa là danh dự, nếu tôi đã đồng ý nộp tiền chuộc, các người cũng đồng ý không động đến người của tôi, vì sao hiện tại lại muốn lật lọng? Nếu như vậy, một cắc xu tôi cũng không giao cho các người. Các người cứ giết chúng tôi đi, dù sao tập đoàn Âu Dương đã có người thừa kế, tôi cũng đã sớm thành lập cơ chế vận hành rồi, dù tôi có chết, cũng không bị loạn.”
Heinz rất lễ phép mà cười nói với ông: “Xin lỗi, tiên sinh Âu Dương, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Người bên ông không chịu hợp tác, tôi không thể không làm vậy.”
Âu Dương Hào Sinh lập tức nhìn thấy Lăng Tử Hàn đang bị Jack chế trụ, lập tức tức giận nói: “Cậu ta chỉ là một thằng nhóc, anh muốn hợp tác với cậu ta làm gì chứ? Không phải các người chỉ muốn tiền thôi sao? Bắt cóc cậu ta muốn vơ vét tài sản bao nhiêu hả? Tôi trả thay cho cậu ta, thả cậu ta ra đi.”
Heinz tán thưởng: “Tiên sinh Âu Dương, tôi không thể không bội phục lòng dạ hòa khí của ông đó nha. Đáng tiếc, cái chúng tôi muốn không phải là tiền của cậu ta, mà là cơ thể của cậu ta.”
Âu Dương Hào Sinh hiển nhiên càng thêm hiểu lầm, tức giận vô cùng: “Heinz tiên sinh, Trung Quốc tôi có một câu ‘sĩ khả sát, bất khả nhục’. “Founder” các người coi như là tổ chức khủng bố số một thế giới, nhưng muốn giết sạch tỷ người Trung Quốc, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Xin khuyên các người một câu, đừng vũ nhục người Trung Quốc tùy tiện như vậy.”
“Tiên sinh Âu Dương, ông đã hiểu lầm rồi. Tôi luôn tôn trọng người Trung Quốc, tựa như hơn năm trước đây, khi quý quốc kháng chiến chống Nhật, bên Đức chúng tôi huấn luyện không biết bao nhiêu là quan quân cho bên ông, hơn nữa còn trang bị cho bên ông bao nhiêu là vũ trang bộ đội cơ giới, giúp các ông đánh thắng trận chiến huy hoàng, kết thúc chiến tranh. Trong cuốn 《 Nhật ký của Rabe》(), vạch trần trận đại sát ở Nam Kinh, cũng là đại sứ Trung Quốc đang trú ngụ ở bên Đức chúng tôi. Còn người thanh niên đang ở trong tay của chúng tôi, cậu ta có thể là đặc công Trung Quốc nguy hiểm nhất, cũng có thể là cảnh sát quốc tế, tôi nghĩ cậu ta đến đây là để nằm vùng, hoặc do vì ông mà tới. Bất quá, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không hề có chút ý tứ nào muốn vũ nhục cậu ta. Tôi chỉ muốn hợp tác với cậu ta mà thôi.” Heinz khoái trá cười, cúi đầu, cúi sát vào khuôn mặt Lăng Tử Hàn, ôn nhu mà nói: “Jones, cậu nói thử coi đúng không? Chúng tôi đã từng vũ nhục cậu chưa?”
Hai hàng lông mày của Âu Dương Hào Sinh nhíu lại, trong lòng có một chút tin tưởng, không khỏi đưa mắt ấm áp nhìn người thanh niên trẻ tuổi lại rất yếu đuối kia.
Thật lâu sau, Lăng Tử Hàn mới mở mắt, vô lực mà nói: “Tiên sinh Âu Dương, tôi chỉ là một phóng viên bình thường mà thôi, viết cho hai tờ 《 Ngưng Vọng 》 cùng 《 Địa Lý Quốc Gia 》. Tôi tên Ngô Tiệp, nếu như ngài từng xem qua tạp chí du lịch, có thể thấy bài viết của tôi.”
Âu Dương Hào Sinh lập tức mỉm cười gật đầu: “Thì ra cậu chính là Ngô Tiệp nổi tiếng đó. Tôi đã từng xem qua 《 Ngưng Vọng 》 cùng 《 Địa Lý Quốc Gia Trung Quốc 》, trên đó đều là bài viết, hình ảnh cùng những đoạn phim mà cậu làm, rất thích.”
Bọn họ nói chuyện bằng tiếng Hán, Heinz mỉm cười ngăn lại: “Dùng ngôn ngữ mà người khác nghe không hiểu nói chuyện riêng với nhau, hình như có chút không lễ phép thì phải.”
Âu Dương Hào Sinh lập tức đổi thành tiếng Anh, chính trực mà nói: “Xin lỗi, ở chỗ này thấy đồng bào, hơn nữa còn là tác giả mà tôi yêu thích, nhất thời có chút hưng phấn, xin tha thứ.”
Thể lực Lăng Tử Hàn đã hao hết, ngay cả khí lực ngẩng đầu cũng không có. Cậu nhìn Âu Dương Hào Sinh, dần dần cúi đầu xuống.
Jack lấy tay nâng đầu cậu lên, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Cậu muốn tiên sinh Âu Dương chết hay sống?”
Lăng Tử Hàn do dự mà không có hé răng.
Heinz hơi hơi nâng tay lên.
Lập tức có mấy người đàn ông cao to tiến lại gần, kéo Âu Dương Hào Sinh tiến lại gần bàn, kéo tay trái của ông vuốt đều các ngón lên trên bàn, lập tức cầm lấy một mã tấu sắc bén đặt ngay đốt ngón tay của ông.
Âu Dương Hào Sinh không hề sợ hãi, kiên nghị quay đầu nhìn về phía Lăng Tử Hàn, bình tĩnh mà nói: “Cậu nhóc, cậu tuyệt đối đừng đồng ý với bọn họ bất kì điều gì.”
Lăng Tử Hàn ngơ ngác mà nhìn tình cảnh phía dưới, ánh mắt chậm rãi tan vỡ.
Jack cười nói: “Thế nào, Jones? Có muốn suy nghĩ không? Cho cậu … s, đủ không?”
Lăng Tử Hàn hít một hơi thật sâu, thanh âm rất nhẹ: “Được rồi, các người thắng. Tôi đồng ý hợp tác với các người. Nhưng các người phải đảm bảo, tuyệt không làm hại tiên sinh Âu Dương, cũng không làm hại đến người Trung Quốc khác.”
“Rất tốt, không thành vấn đề. Tôi cam đoan với cậu, tuyệt không thương tổn bọn họ.” Heinz cười thoả mãn, lúc này mới chuyển hướng Âu Dương Hào Sinh. “Tiên sinh Âu Dương, ông cùng người của ông quay về nghỉ ngơi đi. Giao dịch của chúng ta vẫn còn hiệu lực, chỉ cần công ty các ông đưa tiền chuộc ra, chúng tôi lập tức thả các ông đi. Ông nói rất đúng, chúng tôi chính xác là người trọng danh dự giữ tín nghĩa, cho nên, ông cứ yên tâm.”
Âu Dương Hào Sinh lo lắng nhìn Lăng Tử Hàn, lớn tiếng nói: “Cậu bé, cậu không cần vì chúng tôi mà bị bắt ép làm vậy đâu.”
Lăng Tử Hàn rất cảm động, cười với ông: “Tiên sinh Âu Dương, cám ơn ngài, tôi không sao. Những gì mà bọn họ muốn làm với tôi không như ngài nghĩ đâu, xin đừng vì tôi mà lo lắng.”
Lúc này, người bên kia đã thả hai người Trung Quốc ra, để hai người họ miễn cưỡng mặc vào quần áo bị xé rách lúc nãy, ép buộc mà “Mời” bọn họ cùng Âu Dương Hào Sinh ra ngoài.
Lăng Tử Hàn nhìn bóng lưng bọn họ, thân thể run rẩy dần bình tĩnh trở lại, tựa hồ là đã ra quyết định, cũng không còn mâu thuẫn hoặc là sợ hãi nào nữa.
Lúc này mới Jack lúc này mới buông lỏng cậu ra.
Lăng Tử Hàn đã tiêu hao hết khí lực trong người, hoàn toàn không đứng thẳng nỗi nữa, mềm người ngã xuống mặt đất.
Jack cúi người ôm lấy cậu, có chút tiếc nuối nói: “Tiểu gia hỏa này cái gì cũng tốt, chỉ là quá gầy, phải dưỡng cho thật tốt, bằng không làm sao chống đỡ đến cuối cùng được chứ?”
Heinz cười nhún vai: “Đúng vậy, hai ngày này vừa dưỡng thân thể cho cậu ta vừa đả thông tư tưởng cho cậu ta, cũng tiện.”
Nói xong, bọn họ đỡ cậu vào lại phòng, cẩn thận đặt cậu lên giường, nhìn cậu nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích, lúc này mới lui đi ra ngoài, đóng cửa phòng.
Lăng Tử Hàn ngủ một giấc, khôi phục chút khí lực, liền cử động người, vào buồng vệ sinh.
Bước chân của cậu có chút lảo đảo, một tay ôm chặt dạ dày, tựa hồ là dạ dày rất đau. Nhưng cậu lén lút cong ngón tay cái của mình lại, nhắm ngay vị trí, cố sức đứng vững, trong lòng yên lặng đếm tới , sau đó buông ra.
Từ thực quản tiến vào dạ dày của cậu, có một trang bị nho nhỏ phóng xuất ra chất hóa học đặc thù. Trang bị này dùng chất giáp xác chế tạo thành. Chất giáp xác là một loại vật chất nhiều đường trong thiên nhiên, chiết xuất từ bên trong lớp vỏ của tôm cua. Vì có kết cấu trong suốt cùng hydrogen bond, có tính tan kém, nên không bị biến đổi khi tiếp xúc lâu với máu hoặc dịch vị. Bản thân chất đó cũng có tính thích ứng với sinh vật, bởi vậy không làm ảnh hưởng tới sinh vật chứa đựng nó. Cho dù trải qua kiểm tra bằng y học, dấu vết phản ứng cũng chỉ thể hiện là một tiểu u nang hoặc là kết sỏi không quan trọng gì, không khiến bất kì ai hoài nghi.
Trang bị kia vừa ra khỏi người, dạ dày Lăng Tử Hàn cuồn cuộn, lập tức nhổ ra một ngụm máu lớn chứa trang bị đó.
Cậu đứng ngay bồn, nhổ hết vào trong bồn rửa mặt. Cậu mở vòi nước, vừa súc miệng vừa dọn dẹp bồn sạch sẽ.
Thông thường, cống thoát nước thường trực tiếp chảy thẳng đến sông suối ao hồ. Trang bị mà cậu nhổ ra dù bị pha loãng hay không, vẫn sẽ được thiết bị dò xét mẫn cảm bằng vệ tinh gián điệp phát hiện ra, nhưng hệ thống quản chế bình thường sẽ không phát hiện được.
Đương nhiên, cũng có khả năng không giống như mấy chuyên gia dự tính, trong cống thoát nước ở ngay sào huyệt phân tử khủng bố có thể trực tiếp chảy vào mạch nước ngầm. Bởi vậy, trang bị này ngay lúc đi vào hệ thống tuần hoàn máu của Lăng Tử Hàn, lập tức phát ra từ lỗ chân lông toàn thân, tản ra trong không khí. Những liệp nhân đảm nhiệm hậu viên đang giám sát chặt ở đây, sẽ tùy thời chú ý tới loại vật chất đặc biệt này.
Dù là vệ tinh hay là máy thăm dò cường độ cao, chỉ cần một ngày nào đó phát hiện có loại vật chất này, bọn họ sẽ lập tức biết, Âu Dương Hào Sinh đang ở đây.
Hiện tại, nhiệm vụ đầu tiên của cậu đã hoàn thành. Quan trọng, là nhiệm vụ tiếp theo.
Người đã từng cùng cậu trò chuyện trong nhà ăn hồi nãy thông qua micro lúc cậu nói chuyện với Heinz có thể là Antinogen, nhưng người này có ở đây hay không, không thể nào biết được.
Trải qua một trận dày vò, Lăng Tử Hàn mệt chết đi được. Cậu cầm lấy ly nước, một hơi uống sạch, sau đó nằm lên giường, ngủ mê mệt.
Chỉ chốc lát sau, có mấy người bác sĩ tiến vào, lo lắng đánh thức cậu hỏi: “Có phải hồi nãy anh thổ huyết hay không?”
“Tôi không sao.” Lăng Tử Hàn tức giận mà nói. “Chỉ là bị bọn họ chọc giận, nhất thời bực mình, ói ra một búng máu, không có gì lớn lao. Các người để yên cho tôi ngủ một giấc đi được không? Có chuyện gì cũng để tôi tỉnh ngủ đã. Dù sao tôi cũng đã đồng ý hợp tác với các người rồi, không cần gấp gáp như thế chứ?”
Mấy ‘bác sĩ’ này không thèm để ý tới cậu, tiến hành kiểm tra giản đơn với cậu, xác nhận thân thể cậu không có dấu hiện bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói rằng: “Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Lăng Tử Hàn hừ một tiếng, kéo chăn lại, xoay người vào tường, nhắm chặt hai mắt.
Trong một căn phòng khác, Heinz nhìn thấy tất cả qua màn hình giám thị, không khỏi cười nói: “Tiểu quỷ này, thật là thú vị!”
Jack đi tới phía sau y, đưa tay ôm lấy y: “Được rồi, nếu cậu ta đã ngủ, không phải chúng ta hiện tại có việc nên làm hay không?”
Heinz cười khẽ: “Đúng vậy, không có chuyện gì đứng đắn cần phải làm hiện giờ, có gì cứ để mai rồi tính.”
“Chúng ta sẽ làm chuyện không đứng đắn sao?” Jack cười, nhẹ nhàng cắn vành tai y.
Heinz cười, trở tay ôm lấy thắt lưng hắn, lập tức mò xuống phía dưới. “Anh vừa mới phát hiện, lúc em ở bên cạnh cậu ta, hình như rất có hưng phấn đó nha.”
Jack trượt môi dần xuống, từ cổ tiến đến đầu vai của y, vừa cởi bỏ nút áo của y vừa nói: “Không có biện pháp, duy trì tư thế đó với cậu ta, nếu em không có phản ứng, thì em không phải đàn ông rồi.”
Heinz cười rộ lên, xoay người, ôm chặt lấy hắn, nhào tới chiếc giường phía sau. Y hài hước nói: “Vậy để cho anh xem, khi đàn ông hưng phấn thì như thế nào?”
Jack ha ha, phối hợp với y cởi bỏ quần áo của mình ra.
Heinz nhìn thân thể trắng nõn cân xứng của hắn, nhẹ nhàng than thở một tiếng: “Jack …” Sau đó hôn hắn.
Trong phòng rất nhanh liền truyền đến tiếng rên rỉ sung sướng, thỉnh thoảng trong lúc hỗn loạn còn hòa thêm tiếng gầm nhẹ.
Hai người tha thiết dây dưa cùng một chỗ, đến tận màn đêm buông xuống.
() Nhật ký của Rabe: còn có một tên khác là The Good German of Nanking
Nguồn: