Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

quyển 1 chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Maikari

Beta: Kaorikawa

Đại sảnh lúc nãy còn chói sáng giờ đã trở nên mờ ảo, đèn trần, đèn tường đa phần đều bị vỡ, những mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.

Ngay sau tiếng súng đầu tiên vang lên, Lăng Tử Hàn đã bị Tiểu Lý ngay bên cạnh nhanh tay kéo nằm xuống, dùng chính thân thể của y che chắn cho cậu. Cậu ngồi yên trong lòng người thanh niên cao lớn đang bao bọc cậu phía trước, có bàn đánh bạc ngay phía trước cả hai che chắn, tiếng súng vang lên ngay bên tai đều là từ cây súng Glock trên tay của Tiểu Lý. Tay trái Tiểu lý mạnh mẽ giữ chặt vai cậu, đề phòng cậu hốt hoảng lúng túng gây lộn xộn, trong đó cũng chứa đựng thận trọng vững vàng, dường như qua đó nói cho cậu biết là không phải sợ, cậu cũng thành thật nghe lời mà ngồi yên, trong lúc đó cũng âm thầm suy đoán cục diện tình hình.

Đoàn người phục kích hỏa lực cực mạnh, mỗi người đều cầm súng trường đột kích AK- (), hơn nữa tất cả đều bắn liên tục, đạn như mưa trút nước, căn bản không có bắn tỉa. Lăng Tử Hàn không cần nhìn, chỉ dùng cái lỗ tai cũng có thể suy ra được, những người này không phải sát thủ chuyên nghiệp hay chiến sĩ đặc chủng, hơn phân nửa là băng đảng xã hội đen, những phần tử được cảnh sát gọi là “Tội phạm”.

Nhưng cậu lại không thể xem thường. Thời gian cậu dưỡng thương ở lại nhà Lạc Mẫn đúng dịp như thế, dù cho giả vờ giống như thế nào, cũng có thể khiến người khác hoài nghi, Lạc Mẫn có giỏi thế nào cũng không thể tiêu diệt sạch mọi đầu mối, thân phận của cậu cuối cùng cũng không qua mặt được một vài người. Vào nửa đêm người đột nhập vào phòng cậu xem xét có thể là người của Chu Tự, cũng có thể là người của cục tình báo Mỹ (CIA), hoặc cũng có thể là quân đội của B quốc. Bọn họ đến nay không hề đụng tới cậu, rất có thể do cậu quá trẻ, những người này sợ bắt nhầm người, tra sai đầu mối, có thể bứt dây động rừng, hoặc cũng có thể đang kiêng dè nhau, muốn toàn cục cân đối hòa bình nên vẫn chưa động thủ, “lấy tịnh chế động”, nghiêm mật cẩn thận giám sát cậu, hoặc yên lặng tìm cơ hội thử cậu. Dù là tình huống thế nào, cậu đều tuyệt không thể để mình bị vạch trần. Chính vì vậy, lần này bất ngờ xảy ra xung đột, dù là đạn có bay tới trước mặt cậu, cậu cũng không thể biểu lộ ra thân phận của mình để né tránh.

Chu Tự mới vừa xuống cầu thang, liền có vài phát súng hướng y bắn tới. Y lập tức nép người vào góc tường, tùy tình huống mà suy tính kế hoạch.

Tôn Cạnh cùng y tạo thành một góc, vừa bắn trả, vừa qua thiết bị liên lạc trên tai gọi anh em trên lầu dưới lầu đến chi viện.

Chu Tự vô cùng bình tĩnh, lắng tai nghe tiếng súng, thỉnh thoảng đưa súng lên bắn trả. Trên tay y là một cây “Desert Eagle” màu bạc đã qua cải tiến. Loại này là loại súng lục uy lực cực mạnh có danh xưng “Tụ Trân Pháo” (Pháo bỏ túi), qua cải tiến thậm chí còn nâng cao uy lực hơn nữa, có thể dùng một phát hạ gục một con nai một tấn. Chu Tự tướng mạo xinh đẹp, nhưng tính cách hào phóng, rất thích loại súng này, âm thanh khi súng nổ khiến y vô cùng hưng phấn không thể hiểu được.

Lúc này, y chỉ dùng súng lục giằng co với súng tự động của đối phương, thế nhưng một chút sợ hãi cũng không có, trái lại nhiệt huyết sôi trào, khoái cảm giết chóc truyền khắp toàn thân y.

Khóe miệng y nở một nụ cười khoái trá, dù trong tình huống nguy hiểm vẫn bình thản ngắm nhìn từng loạt đạn bay tới hướng mình, rồi thăm dò bắn trả. Trong cơn mưa đạn, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu rên của người trúng đạn. Kẻ tập kích cùng anh em Nhật Nguyệt Hội liên tiếp trúng đạn rồi ngã xuống.

Đối phương lần này dường như đã có kế hoạch sẵn, người rất đông, hơn nữa không giống như tập kích bừa bãi, mà mục tiêu chỉ hướng về một mình Chu Tự. Nghe được tiếng súng đặc biệt của y, hầu như toàn bộ người dưới lầu đều chạy lên lầu hai hướng về phía y.

Tôn Cạnh đứng nghiêng nghiêng đối diện Chu Tự, so với y thì đứng trước hai bước. Bên cạnh y đã có không ít người ngã xuống, mà kẻ thù thì từng bước từng bước áp sát tới, tuy rằng trên cầu thang có không ít tên bịt mặt trúng đạn ngả xuống đất, nhưng những tên khác vẫn ngông cuồng mà tiến lên. Y cảm nhận tình huống dần xấu đi, nhanh chóng nói: “Tự ca, anh lui trước đi, tụi em sẽ ở đây ngăn chúng.”

Chu Tự mỉm cười: “A Cạnh, cậu có khi nào thấy tôi bỏ anh em trong nguy hiểm một mình chạy trốn chưa?”

Tôn Cạnh bắn xong một lượt, đạn cũng đã hết. Y vội vã từ trong túi lấy ra băng đạn, vừa nạp đạn vừa nói: “Hiện tại tình thế khẩn cấp, anh là đại ca, không thể bị tổn hại, các anh em ở đây, đều nguyện ý bỏ mạng giúp anh an toàn rút lui.”

Y cùng mọi người bên cạnh Chu Tự cương trực nói: “Phải, Tự ca, anh rút trước đi.”

Đạn của Chu Tự cũng đã hết. Y đưa tay cắm súng vào bên hông, sau đó từ tay của một người anh em bên cạnh nhận lấy một cây súng lục Glock, vừa bắn trả vừa cười nói: “Được rồi, đừng dài dòng nữa, tình hình vẫn chưa xấu đến mức đó.”

Tôn Cạnh nhìn người bên cạnh dùng ánh mắt chỉ thị: “Các cậu đưa Tự ca đi trước đi.”

Hai tên to lớn đó lập tức bắt lấy tay của Chu Tự.

Hai hàng lông mày Chu Tự nhếch lên, đang muốn quát lớn, ngay cửa liền vang lên tiếng súng, rồi ngay cầu thang ầm lên một tiếng nổ mạnh.

Đây là súng trường đột kích AH- (), so với AK tính năng còn ưu việt hơn, còn có thể mang kèm thêm lựu đạn. Nhật Nguyệt Hội là đội buôn lậu súng ống đạn dược lớn nhất B quốc, khác với các bang xã hội đen khác phải dùng súng nhập lậu là loại AK, mà loại súng trường AH rất khó mua này thì chỉ có Nhật Nguyệt Hội là có vài cây.

Chu Tự vừa nghe tiếng súng cùng tiếng nổ mạnh, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ vui sướng. Tôn Cạnh cùng anh em khác trên nét mặt lộ rõ vui mừng, đồng thanh nói: “Mẫn ca tới.”

Lạc Mẫn cầm súng, nhanh chóng cùng kẻ thù ở bên ngoài một trận càn quét sạch sẽ, lập tức khom người chạy vào khách sạn. Những người theo hắn cũng vô cùng nhanh nhẹn vừa vào liền lập tức chia thành hai đội, một đội hướng tới đại sảnh lầu một, một đội hướng chỗ cầu thang mà tấn công.

Lạc Mẫn thấy thế tiến công của kẻ thù tập trung tại một chỗ, đó là lầu hai, liền dẫn đầu đội hướng phía đó mà chống trả. Đám người bịt mặt kia không ngờ tới việc hắn không có mặt tại đây từ trước, giờ dĩ nhiên lại từ ngoài đánh thẳng vào trong, nhất thời có chút hoảng loạn, liền hướng bọn hắn mà bắn trả, áp lực trên lầu hai phút chóc giảm mạnh.

Lạc Mẫn xụ mặt, cắn răng, chạy đến quầy tiếp tân, lật đổ một chiếc sofa lớn, dùng làm tấm chắn, rồi hướng bọn họ bắn trả.

Từ xa, Lăng Tử Hàn cũng thấy được hắn. Tuy rằng mang dày đặc sát khí, khuôn mặt Lạc Mẫn vẫn anh tuấn, trong người càng tỏa ra khí thế tao nhã khác hẳn bình thường. Lăng Tử Hàn nhìn hắn linh hoạt di chuyển không ngừng, song song duy trì liên tục hỏa lực áp chế đối phương, không khỏi thầm khen trong lòng.

Tiểu Lý bên cạnh cậu vừa nổ súng vừa hưng phấn nói: “Ngạn ca, Mẫn ca tới, vậy là không sao rồi.”

Lăng Tử Hàn nghe thế, giật mình. Xem chừng, vị trí cùng uy tín của Lạc Mẫn trong Nhật Nguyệt Hội quả thật không nhỏ.

Những tên bịt mặt không ngừng ngả xuống đất, hỏa lực càng ngày càng yếu. Ngay trong lúc Nhật Nguyệt Hội gần toàn thắng, bỗng nhiên có tiếng thủy tinh bị vỡ nát, một quả đạn hỏa tiễn từ bên ngoài bắn vào.

Tiểu Lý theo bản năng nằm sấp trên người Lăng Tử Hàn.

Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh vang lớn lên, toàn bộ khách sạn đều lung lay. Sau đó, theo tiếng bạo tạc, toàn bộ đèn trong đại sảnh lầu một đều đồng loạt tắt ngúm.

Lăng Tử Hàn được thân thể cường tráng của Tiểu Lý đè chặt, không thể nhúc nhích. Trước mắt một mảnh tối đen, chỉ có tiếng súng vang lên đâu đó. Cậu từ từ khống chế toàn thân, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống bất ngờ.

Ngọn đèn vừa tắt, Lạc Mẫn cùng người của hắn không có chút nào chần chờ, lập tức lấy ra kính hồng ngoại mang vào, tiếp tục tiêu diệt kẻ thù xung quanh, đối phương nhất thời không kịp thích ứng với bóng đêm, chưa xác định được mục tiêu, đều bị trúng đạn.

Lầu hai vẫn còn đèn, Chu Tự cùng Tôn Cạnh mang theo những anh em còn lại, cùng nhau yểm hộ, hướng dưới lầu đi tới.

Lạc Mẫn vừa thấy y, lập tức lạnh lùng nói: “A Cạnh, đưa Tự ca lên lầu, mau.”

Tôn Cạnh không chút nghĩ ngợi, xoay người lại giữ chặt Chu Tự, hai người anh em ở bên cạnh cũng trợ giúp, lập tức lôi y lên lại lầu hai.

Chu Tự vừa tức giận vừa buồn cười, lớn tiếng nói: “Cậu con mẹ nó, A Mẫn, cậu xem tôi là cái gì hả?”

Trong lúc hỗn loạn, dưới lầu còn sót lại vài người nhanh chóng xoay người lại, hướng phía trên lầu bắn. Tôn Cạnh cũng đã kịp thời mang Chu Tự núp vào góc tường ngay mép cầu thang, đúng lúc tránh khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn kinh hãi thấm ra mồ hôi lạnh. Y dùng thân thể che chắn cho Chu Tự, vừa bắn trả vừa nói: “Tự ca, Mẫn ca nói đúng, hiện tại đâu cần anh dẫn đầu nữa. Đây không phải là lúc anh ra uy.”

Chu Tự trên tay vẫn cầm súng, nhưng lại không có cơ hội nổ súng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Cái tên A Mẫn này, thật là!”

Rất nhanh, tàn quân dưới lầu liền bị quét sạch.

Lạc Mẫn lớn tiếng ra lệnh: “Đi, tìm chung quanh xem có ai còn sống không, nếu có, dù thế nào cũng không để y chết. Cậu, mau chóng cầm đèn bàn đến. Cậu, lập tức kiểm tra hệ thống cung cấp điện. Mấy người còn lại, lập tức đi cứu hộ các anh em bị thương.”

Âm thanh đồng loạt vang lên “Dạ”, Lạc Mẫn kêu lên: “Tự ca, anh thế nào rồi?”

Tôn Cạnh lúc này mới buông y ra, nhường đường cho y xuống lầu.

Chu Tự vững vàng đi xuống cầu thang rải rác thi thể cùng máu tanh, cười nói: “Tôi còn sống, cũng không bị thương.”

Lạc Mẫn vui mừng mà thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lúc này mới hiện nụ cười tươi: “Vậy là tốt rồi.”

Chu Tự thấy hắn, lúc nãy bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, gương mặt liền biến sắc: “A Mẫn, A Ngạn còn đang ở lầu một.”

“Cái gì?” Lạc Mẫn kinh ngạc. “A Ngạn? Nó … nó sao lại tới đây?”

“Là tôi dẫn cậu ta tới đây chơi.” Chu Tự có chút ân hận nói. “Tôi sợ cậu ta một mình ở nhà sẽ chán, nên muốn dẫn cậu ta ra ngoài chơi. Tôi có cho Tiểu Lý theo cạnh cậu ta, chắc là cũng không có vấn đề gì đâu.”

Tôn Cạnh cũng nhanh chóng nói giúp: “Đúng vậy, Tiểu Lý rất thông minh, hẳn là có thể bảo vệ được A Ngạn.”

Lạc Mẫn liếc mắt nhìn hai người bọn họ, trong lòng vẫn là sốt ruột, chạy ào vào đại sảnh, kêu lớn: “A Ngạn, A Ngạn, em ở đâu?”

Qua một hồi lâu, mới nghe được tiếng trả lời yếu ớt: “Mẫn ca, em ở chỗ này.”

Lạc Mẫn vừa nghe, càng gấp hơn, bước ngắn bước dài mà hướng nơi phát ra âm thanh đi tới. Có anh em cầm đèn pin chạy theo hắn, rất nhanh liền thấy một bàn đánh bạc bị nổ nát, có một thân thể đầy máu quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm Lăng Tử Hàn cũng từ phía dưới thân thể này truyền ra.

Lạc Mẫn cẩn thận dò xét cổ động mạch Tiểu Lý, lập tức phân phó người bên cạnh: “Y còn sống, các cậu phải cẩn thận, chậm rãi đưa y lên, mang đến trên lầu, lập tức cấp cứu.”

“Dạ.” Có mấy người đàn ông to lớn đi tới, cẩn thận mà mang người nằm trên mặt đất lên.

Lăng Tử Hàn bị sóng xung kích bạo tạc chấn động mạnh, đầu óc có chút choáng váng, yếu ớt nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, Chu Tự cũng đi tới bên cạnh, thấy thế lấy làm kinh hãi, vội vàng ngồi xổm xuống thân thiết hỏi: “A Ngạn, cậu thế nào rồi?”

Lạc Mẫn không động cậu, cẩn thận hỏi: “A Ngạn, có bị thương chỗ nào không?”

“Hình như … không có.” Lăng Tử Hàn cúi đầu mà nói. “Chỉ là hơi choáng.”

Lạc Mẫn thở phào nhẹ nhõm, đi qua bên cạnh cậu, lập tức bế lên: “Anh mang em ra ngoài, để bác sĩ kiểm tra một chút.”

Lúc này sòng bạc Empress đã thành một mảng hỗn độn, mọi người rối ren, có còi cảnh sát the thé vang lên, từ xa đến gần, chạy lại đây.

HẾT CHAP

Mục lục

AK-:

AH-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio