Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

quyển 4 chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Maikari

Beta: Kaorikawa

Vệ Thiên Vũ mở cửa ra thì thấy Lôi Hồng Phi đang ôm chặt Lăng Tử Hàn, liền cảm thấy bực mình. Đồng Duyệt đã từng dặn bọn họ, ngàn vạn lần không được đụng vào người cậu, tuy rằng bọn họ trước đây luôn có mong muốn đó nhưng không ai trong hai người dám lỗ mãng. Hiện tại Lôi Hồng Phi lại dám hành động lỗ mãng như vậy, có thể nào làm ảnh hưởng xấu đến quá trình trị liệu của Lăng Tử Hàn hay không?

Anh không dám lên tiếng, sợ ầm ĩ đến Lăng Tử Hàn, chỉ có thể bước nhanh đến chỗ họ, muốn đẩy Lôi Hồng Phi ra. Nhưng vừa đi đến bên giường, thì liền thấy Lăng Tử Hàn đang mở to con mắt, nhưng trong nét mặt không hề có chút bài xích đặc biệt nào cả. Anh không khỏi ngẩn người, liền đi lên, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu.

Lăng Tử Hàn chớp mắt một cái, nhưng không hề chống cự.

Vệ Thiên Vũ cúi người xuống, nhẹ giọng gọi: “Tử Hàn.”

Lúc này Lôi Hồng Phi mới nhận ra có người vào, chỉ có thể lưu luyến buông ra, đứng thẳng người dậy.

Lăng Tử Hàn cảm thấy cái cảm giác đầu mình luôn đau như búa bổ giờ đã giảm bớt đi nhiều, cả người tuy vẫn đau nhức, nhưng cũng đã dần quen, không giống như trước không thể nào chịu nổi. Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, trong mắt loáng thoáng có nghi vấn cùng chần chờ, dường như có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi từ đâu.

Vệ Thiên Vũ ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng cầm tay cậu, nói: “Hành động rất thành công, Lôi đội trưởng bắt được Heinz, bọn Du Dặc bắt được Antinogen. Tử Hàn … Xin lỗi, tuy rằng đã hủy diệt xong ‘Ma trảo’, nhưng anh không thể giết được Antinogen …”

Trong lòng Lăng Tử Hàn trầm xuống, trên mặt hiển hiện uể oải cực độ, chậm rãi chuyển ánh mắt.

Lôi Hồng Phi vừa nghe liền hiểu rõ mọi việc, lập tức nói: “Tử Hàn, chuyện này không thể trách anh ấy được. Lúc đó vì bảo vệ cho em, mà anh ấy phải bị thương nặng, hoàn toàn không có năng lực hành động. Anh lại không biết việc này, nếu không sẽ nhất định nghĩ mọi biện pháp giết tên khốn đó.”

Lăng Tử Hàn chậm rãi nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, trong mắt có chút nghi vấn.

Vệ Thiên Vũ lập tức cười nói: “Vết thương của anh đều đã lành rồi, không sao, chỉ có chân là còn gặp chút vấn đề, bất quá cũng không có gì, em yên tâm đi.”

Dường như Lăng Tử Hàn yên tâm, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, liền nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên Vệ Thiên Vũ tiến đến bên tai cậu, thanh âm rất nhẹ: “Tử Hàn, anh hứa với em, nếu tính chất điên cuồng của ‘Ma trảo’ và phương hướng nghiên cứu của Antinogen không thay đổi, anh sẽ truy sát tên điên ấy đến cùng.”

Lăng Tử Hàn không có nhiều khí lực để hỏi lại anh, chỉ có thể nhẹ nhàng cầm tay Vệ Thiên Vũ, thể hiện rằng cậu đã biết.

Vệ Thiên Vũ rất vui. Mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hàn chủ động phản ứng lại với tác nhân bên ngoài. Dựa theo những gì mà Đồng Duyệt nói, có thể coi đây là tiến triển vượt bậc rồi chăng?

Lôi Hồng Phi cũng không để mình bị tụt lại phía sau, nhanh chóng cầm lấy tay kia của cậu, sang sảng cười nói: “Lần này Đồng viện trưởng tự mình đi máy bay vượt bão đến tận tiền tuyến, bất chấp mưa bom bão đạn để cứu bằng được em, thật sự là khiến người khác bội phục. Tử Hàn, em không nên phụ công sức của mọi người, nhất định phải mau chóng khỏe lại.”

Tay Lăng Tử Hàn hơi hơi run, dường như đại não luôn bị tê liệt của mình bị chấn động bởi những lời mà y nói, tri giác dần có chút biến đổi.

Đang nói chuyện thì Đồng Duyệt vội vã chạy vào.

Từ máy quan sát hắn thấy cả Lôi Hồng Phi cùng Vệ Thiên Vũ đều tiếp cận với thân thể Lăng Tử Hàn, nhất thời lo lắng, liền bỏ hết công việc chạy tới đây.

Đợi thấy trong ánh mắt Lăng Tử Hàn đã không còn cảm giác khiến người khác phải sợ hãi, hắn liền mừng rỡ, quan tâm hỏi: “Tử Hàn, con thấy sao rồi?”

Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể mình dường như đang bị rút hết sức lực, rất nhiều cảm giác đã dần bị chậm lại. Cậu chậm rãi suy nghĩ, từng ngọn lửa bập bùng mất trật tự cứ bay qua bay lại, bay loạn không hề có quy luật, khiến cậu không thể nào nắm bắt được.

Một lúc lâu, cậu mở miệng, không đầu không đuôi hỏi: “Hai người … đã kết hôn chưa?” Thanh âm rất yếu, do dự bất định.

Đồng Duyệt nhẹ nhàng xoa tóc cậu, ôn hòa cười nói: “Nếu con không khỏe lại, chú tuyệt đối không kết hôn với cha con đâu, nhất định phải khiến ông ấy hối hận cả đời. Lúc trước chính con cũng từng nói, muốn tham gia hôn lễ của chú, cho nên, cả chú và cha con đều chờ cho đến khi con khỏe lại, tự mình đến tham gia hôn lễ được mới kết hôn.”

Lăng Tử Hàn không thể hiện gì cả, qua thật lâu, mới hờ hững nói: “Con … chỉ sợ … không tốt lên được.”

“Nói bậy.” Đồng Duyệt thương yêu cười với cậu. “Có chú ở đây, con nhất định không sao. Bất quá, con phải phối hợp với chú, biết không?”

Lăng Tử Hàn ngơ ngác nhìn ngọn đèn trên đầu mình, một lúc lâu mới nói: “Có thể … giúp con … không … mơ … thấy ác mộng … được không?”

“Gì cơ?” Ba người vẫn chưa hiểu được ý của cậu.

Lăng Tử Hàn nhớ tới những cảnh tượng mà mỗi lần nằm mơ đều nhìn thấy, đều có hàng ngàn hàng vạn con rắn cứ lần lượt tiến vào não của cậu, cứ tham lam mà gặm cắn não của cậu, còn nếu không thì lại là những con quỷ nhe răng cười tiến vào đầu khớp xương toàn thân cậu, hút hết cốt tủy của cậu, khiến những đau đớn kịch liệt quỷ dị đó làm cậu không thể chống cự, càng không thể nào chịu đựng được. Bao nhiêu dằn vặt đáng kể đó đã làm tiêu hao biết bao là ý chí cùng khí lực của cậu, cậu sợ bóng tối, nhưng cũng không dám nhìn ánh sáng. Cậu không muốn có ý thức, không muốn có cảm giác, chỉ hy vọng bản thân có thể an nghỉ chân chính, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

Đồng Duyệt đã dự liệu, ‘Ma trảo’ không chỉ hủy hoại thân thể cậu, mà càng phá hủy tâm lý cậu, nhưng sự tổn thương tinh thần này ảnh hưởng lớn thế nào, hiện nay vẫn không thể tính được, chỉ có thể chờ thần trí Lăng Tử Hàn hoàn toàn thanh tỉnh, đồng ý nói chuyện với chuyên gia tâm lý thì mới có thể phán đoán được mức độ tổn thương. Còn lúc này, chỉ nhìn ánh mắt của Lăng Tử Hàn, bản thân hắn chỉ cảm thấy đau lòng.

Đứa trẻ luôn đối mặt nguy hiểm cùng tử vong nhưng chưa từng lần sợ hãi, giờ lại nhu nhược khủng hoảng đến thế này. Dù sau này cậu không tham gia hành động, về hưu hẳn, thì cũng có thể làm gì được nữa đây?

Chỉ mới nói mấy câu mà Lăng Tử Hàn đã mệt mỏi rã rời, vì vậy liền nhắm mắt lại. Trái tim cậu bỗng run lên, chính cậu không khống chế được bản thân chìm vào ác mộng.

Đồng Duyệt kiểm tra mấy thiết bị bên giường, thấy tất cả trên cơ bản đều bình thường, lúc này mới ra dấu với hai người còn lại, kêu bọn họ đi ra ngoài cùng mình.

Lôi Hồng Phi cùng Vệ Thiên Vũ đều rất nghe lời, ngoan ngoãn đi đến văn phòng hắn, ngồi xuống ghế.

Đồng Duyệt rót nước cho hai người họ, sau đó ngồi vào bàn công tác, nghiêm túc nhìn bọn họ: “Chú coi như là trưởng bối của hai đứa, cũng là bác sĩ chịu trách nhiệm chính của Tử Hàn, mà hai đứa đứa nào cũng đã hay đang là người yêu của nó, cho nên chú cũng muốn nói rõ với hai đứa. Vì tính công bằng, chú kêu cả hai đứa ngồi ở đây, nói rõ cho cả hai đứa cùng nghe, để hai đứa có thể tự mình đưa ra quyết định.”

Hai người đều gật đầu.

Đồng Duyệt suy nghĩ chút, lúc này mới bình tĩnh lên tiếng: “Vết thương lần này của Tử Hàn mang tính chất huỷ diệt, thân thể nó đã bị tan vỡ toàn diện, có thể kiên trì tiếp là một kỳ tích. Mấy tháng qua, bên bọn chú đang xây dựng lại hệ thống miễn dịch của nó, còn hệ thống khác của nó đang từng bước chữa trị. Thế nhưng, có một số thương tổn không thể nào chữa trị, ví dụ như những hệ thống liên quan đến sinh dục. Chú hy vọng hai đứa có thể hiểu ý của chú.”

Lôi Hồng Phi cùng Vệ Thiên Vũ nghe xong đều giật mình.

Đồng Duyệt nói tiếp: “Ngoài ra, ‘Ma trảo’ trực tiếp công kích đại não con người, sẽ ảnh hưởng lớn tới tâm lý của nó. Chờ thân thể của nó khôi phục đến trình độ nhất định, bọn chú sẽ tiến hành phân tích tâm lý cùng tiến hành tâm lý trị liệu đối với nó. Thế nhưng, bởi vì ‘Ma trảo’ vẫn là một thứ mới, ảnh hưởng thế nào tới con người, hiện giờ đối với chuyên gia tâm lý của bọn chú thì vẫn còn là ẩn số. Hiện nay, bọn họ đã đưa ra nhiều phương án, mà toàn bộ chúng đều cần nghị lực cùng tính nhẫn nại rất lớn, trong đó quan trọng nhất chính là người bạn đời của nó. Chú nói cho hai đứa biết chuyện này … chính là muốn hai đứa cân nhắc kĩ một chút, không nên hành sự xung động. Chăm sóc một người không phải ngày ngày , tháng tháng, mà phải kiên trì năm năm, thậm chí năm năm, đây không phải là chuyện đơn giản. Nếu như hai đứa bỏ dỡ nửa chừng, đây là sẽ là sự đả kích lớn đối với bệnh nhân, nói thẳng ra có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên, hai đứa phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu như hiện tại đứa nào muốn buông tay, chú có thể hiểu, vì đó là chuyện thường tình, còn nếu không buông thì chú hy vọng hai đứa có thể kiên trì cho đến cùng.”

Vệ Thiên Vũ liền nói: “Con sẽ không buông.”

Lôi Hồng Phi cũng lập tức nói: “Con cũng vậy, tuyệt không buông.”

“Hai đứa không cần trả lời liền cho chú ngay hôm nay, suy nghĩ cho kỹ, vài ngày sau trả lời chú cũng được.” Đồng Duyệt rất lý trí. “Hai đứa phải hiểu cho rõ, bây giờ không phải chỉ là chuyện tranh chấp tình cảm bình thường, mà có liên quan đến sức khỏe của Tử Hàn. Hai đứa cũng không muốn sau này nó trở thành phế nhân mà phải không? Cho nên, nếu hai đứa không ai chịu buông tay, vậy hãy cùng nhau hợp tác, chú trọng đến Tử Hàn, không được có bất kì chuyện gì đã kích đến nó, càng không được vì chuyện cỏn con mà nảy sinh tranh chấp, hiểu chưa?”

Hai người trăm miệng một lời: “Dạ rõ!”

Lôi Hồng Phi xoay người, vươn tay ra với Vệ Thiên Vũ: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không phải kẻ địch mà là chiến hữu.”

Vệ Thiên Vũ sảng khoái đưa tay ra, bắt tay với y: “Phải, chúng ta là chiến hữu.”

Đồng Duyệt nhìn hai người thanh niên trước mặt mình, vui mừng nở nụ cười.

Bắt đầu từ đó, hai người họ bắt đầu cùng nhau hợp tác.

Mỗi ngày bọn họ hầu như đều chạm mặt nhau tại phòng Lăng Tử Hàn, cùng nhau chăm sóc cho cậu, giúp cậu lau người, đút cậu uống nước, nói với cậu mấy chuyện cỏn con. Lôi Hồng Phi thường nói cho Vệ Thiên Vũ nghe những chuyện hồi nhỏ của hai người họ, rất thích thú. Có nhiều lúc, Lôi Hồng Phi gây sự đánh nhau, Lăng Tử Hàn chưa bao giờ tham gia, nhưng luôn đứng phía sau gợi ý cho y, nếu như mọi việc bại lộ, thì cũng do chính y tự mình chịu, tuyệt không làm ảnh hưởng tới anh em. Y nói xong, có đôi khi sẽ cười lên, mà Vệ Thiên Vũ nghe xong cũng sẽ thấy mắc cười. Đồng Duyệt nói như vậy sẽ giúp cho Lăng Tử Hàn khôi phục tâm tính rất mau, mà cũng sẽ giúp cậu mau chóng khôi phục thân thể. Cho nên mỗi ngày đều nói chuyện như thế.

HẾT CHAP

Mục lục

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio