Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Ngay thời điểm ánh bình minh ló dạng dần xua tan màn đêm, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên mở mắt.
Ác mộng đáng sợ lại tập kích cậu, khiến cậu giật mình tỉnh giấc trong mồ hôi lạnh.
Cậu không hề nhúc nhích, lắng nghe tiếng hít thở bình ổn của người bên cạnh, cảm nhận được sự ấm áp kề sát người mình, cảm thấy so với một mình mình trong bóng đêm chịu đựng ác mộng đáng sợ này thì giờ tốt hơn nhiều.
Cậu cứ nằm yên không hề nhúc nhích, nhìn ánh rạng đông từng chút tiến vào sau rèm cửa sổ, dần rọi sáng căn phòng.
Một lát sau, Vệ Thiên Vũ tỉnh lại. Tinh thần anh rất tốt, tâm tình khoái trá. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần Lăng Tử Hàn ở bên cạnh anh thì anh liền cảm thấy thỏa mãn.
Lăng Tử Hàn bình tĩnh rời giường, tự đi rửa mặt, sau đó cùng Vệ Thiên Vũ ăn bữa sáng, cuối cùng bị anh lôi ra khỏi nhà. Ngồi ở trong xe, nét mặt cậu vẫn lạnh nhạt như vậy, hoàn toàn không có hứng thú với mấy kì kiểm tra thân thể.
Từ hơn năm trước lúc nhận nhiệm vụ “Tử vong” kia rồi may mắn còn sống trở về đến nay, cậu vẫn mang một thân đầy bệnh, toàn bộ đều là dựa vào ý chí ngoan cường mà nhẫn nại, cũng từng bị chuyên gia tâm lý chẩn đoán bệnh “tình trạng bệnh vĩnh viễn không thể hồi phục” mà đưa ra kết luận bệnh cậu ngày càng trầm trọng. Những năm gần đây, cậu luôn nỗ lực che giấu phần tâm lý bị tổn hại của mình, tận lực biểu hiện ra sự bình thường, mỗi khi bệnh tình phát tác, cậu luôn cắn răng chịu đau, không cho ai biết. Tất cả điều đó đều hao tổn tâm huyết cùng tinh lực của cậu, khiến cơ thể cậu ngày càng sa sút, sự khôi phục vẫn chậm rãi.
Đồng Duyệt tổ chức nhiều cuộc hội chuẩn, mời các chuyên gia nổi tiếng ở các khoa về tham gia, cùng đưa ra một kết luận. Bọn họ kiên quyết phản đối Lăng Tử Hàn tiếp tục làm việc, muốn cậu về hưu triệt để, nghỉ ngơi toàn diện. Nhưng đồng thời những chuyên gia này cũng rất có hứng thú với bệnh tình của cậu, đưa ra đủ loại phương pháp điều trị, nhưng không có phương pháp nào chắc chắn thành công cả.
Lăng Tử Hàn cũng chưa từng hỏi qua bệnh tình của mình, hoàn toàn hờ hững. Cho dù bị Đồng Duyệt, Vệ Thiên Vũ ép phải đi kiểm tra, nhưng sau khi hoàn tất, cậu cũng không hỏi đến kết quả. Chỉ là, cậu không có phản đối phương án trị liệu của bác sĩ, vẫn rất nghe lời uống đúng thuốc, khiến cơ thể phần nào cũng chống đỡ được, nhưng cũng không mấy khởi sắc.
Sau khi cậu chuyển sang làm văn chức, La Hãn xét thấy tình hình cơ thể của cậu, có một khoảng thời gian không cho cậu làm gì cả, không muốn cậu mất quá nhiều sức, chỉ hy vọng cậu có thời gian thoải mái. Cậu không có gì để làm, cũng không muốn gặp người, lập tức chạy tới trại huấn luyện Tây Sơn một mình huấn luyện. Ở đó, cả ngày cậu chẳng nói một câu, cứ ở riết trong núi cảm nhận sự cô đơn.
Vệ Thiên Vũ nghe thấy cậu chạy tới đó huấn luyện, lập tức hoảng sợ, chạy tới đó bắt cậu về, nhìn thấy sắc mặt ngày càng tái nhợt không bình thường cùng cơ thể gầy gò khiến người ta vừa nhìn liền đau lòng không thôi, nói không nên lời. La Hãn cùng Du Dặc cũng giật mình, nhanh chóng sắp xếp một đống công việc cho cậu, lúc này mới khiến cậu ngồi yên trong văn phòng.
Lăng Tử Hàn chưa bao giờ cùng ai thảo luận qua bệnh tình của mình, thậm chí đối với sự hỏi han của Đồng Duyệt cùng các bác sĩ khác cũng chỉ qua loa cho xong, nhưng bản thân cậu lại hiểu rất rõ tình hình của mình, cũng biết rõ chỉ sợ suốt đời này bệnh cũng không thể nào khỏi được. Đã như vậy, kiểm tra, trị liệu gì gì đó cũng chỉ giúp tinh thần thêm thoải mái mà thôi, với cậu mà nói, không có ý nghĩa gì cả.
Vào Đặc Biệt Y Liệu của bệnh viện , đã có y tá đẩy xe lăn chờ sẵn ở đó. Mỗi lần đến đều y như vậy, Lăng Tử Hàn cũng quen rồi. Cậu không nói tiếng nào cứ vậy đi tới ngồi xuống, để mặc y tá đẩy mình đi kiểm tra.
Đồng Duyệt ngồi trong văn phòng, nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính. Số liệu kiểm tra của Lăng Tử Hàn lập tức truyền tới máy vi tính của hắn, hắn vừa nhìn vừa nhíu mày. Cho tới khi màn hình hiện lên ảnh chụp X quang não bộ của cậu, hắn liền kế sát mắt mình vào cẩn thận xem xét.
Lúc này, có người gõ cửa.
Hắn ngẩng đầu nhìn, Vệ Thiên Vũ đang đứng tại, nhẹ nhàng gõ cánh cửa đang mở.
Đồng Duyệt nở nụ cười: “Là Thiên Vũ à, vào đi, vào đi.”
Vệ Thiên Vũ đi vào, mỉm cười ngồi đối diện hắn: “Chú Đồng, kết quả kiểm tra của Tử Hàn đã có chưa?”
“Chưa kiểm tra xong nên kết quả vẫn chưa ra hết, vẫn chưa xem xong.” Đồng Duyệt ôn hòa cười.
Trên thực tế, hắn chỉ lớn hơn Vệ Thiên Vũ tuổi, vẫn cùng thế hệ, nhưng do hắn là bạn đời của Lăng Nghị, nên nghiễm nhiên trở thành trưởng bối của Vệ Thiên Vũ. Trong lòng hắn, hắn rất thích Vệ Thiên Vũ, nhất là trong suốt thời gian qua khi Lăng Tử Hàn trọng bệnh triền miên, luôn lạnh lùng với mọi người, nhưng Vệ Thiên Vũ vẫn không hề rời bỏ, cẩn thận chăm sóc cho cậu, không một câu oán than, khiến Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt đều yêu thích.
Vệ Thiên Vũ thấy nụ cười của hắn, cũng có chút thoải mái. Anh chờ đợi hỏi: “Thế nào rồi? Bệnh tình của Tử Hàn có đỡ hơn được chút nào không?”
Nhưng nụ cười của Đồng Duyệt dần có chút phai, lắc đầu: “Nói thật, không có. Với tình hình của nó, hiện tại bọn chú cũng không nuôi nhiều hy vọng, chỉ cần không chuyển biến xấu, thì đã tốt lắm rồi.”
Vệ Thiên Vũ nhịn không được nắm chặt lòng bàn tay, cảm thấy các ngón tay đều run không ngừng. Anh nhíu mày: “Chú Đồng, lẽ nào suốt đời Tử Hàn đều như vậy mà sống hay sao? Chẳng lẽ các chú không có cách nào khác hay sao?”
“Thiên Vũ, Tử Hàn có thể sống đó đã là một kỳ tích.” Đồng Duyệt hiểu tâm trạng của anh, nhẹ giọng giải thích. “Bệnh của nó là xưa nay chưa từng có, cũng là độc nhất vô nhị. Hiện tại toàn bộ phương pháp trị liệu cho nó đều đang tiến hành, nhưng không có cách nào chắc chắn cả. Chỉ là, khoa học kỹ thuật ngày nay phát triển, y học cũng lớn mạnh hơn trước, trong quá trình trị liệu cho Tử Hàn, bọn chú phát hiện rất nhiều thứ mà trước nay chưa từng phát hiện, do đó phát minh rất nhiều công cụ để chữa bệnh, điều chế ra rất nhiều thuốc mới trị bệnh rất hiệu quả, nên khiến chú rất tự tin.”
Vệ Thiên Vũ tất nhiên hiểu rõ đạo lý mà hắn đang nói, nhưng nhìn thấy Lăng Tử Hàn cả người đều bị đau đớn như thế anh vẫn không thể nào bình tĩnh chấp nhận được. Thanh âm của anh trầm thấp, trên mặt không có chút vui vẻ gì, chậm rãi nói: “Chú Đồng, các loại máy móc cùng thuốc đó đều hiệu quả với người khác, cũng vì vậy mà danh tiếng của ngày càng lan rộng, trở thành bệnh viện nổi nhất hiện nay, toàn bộ điều đó con đều biết. Con không thể ích kỷ nói con không quan tâm đến những người bệnh khác, con cũng hy vọng bệnh tình của bọn họ có thể giảm bớt nhờ những phương pháp trị liệu hiệu quả. Thế nhưng, bệnh của Tử Hàn lại không đỡ chút nào, con thật sự rất nóng lòng. Các chú phát minh ra các loại máy mới, chế ra các thuốc mới, nhưng không có cái nào mang lại hiệu quả rõ rệt cho Tử Hàn cả.”
“Chú biết, chú biết.” Đồng Duyệt thở dài. “Thiên Vũ, hiện tại bọn chú đều đang cố hết sức, chưa từng lười biếng phút giây nào. Tuy rằng hiệu quả không rõ, nhưng vẫn có mà. Con phải kiên trì, chúng ta ai cũng phải kiên trì.”
Vệ Thiên Vũ chán nản chống tay lên trán, khổ sở mà nói: “Con hiểu. Thế nhưng … Tử Hàn như vậy … thật sự con rất đau lòng … con … con sợ rằng ngày nào đó em ấy không chống đỡ nổi nữa, hoặc là không muốn chống đỡ nữa.”
“Thiên Vũ, chú cũng sợ điều đó.” Đồng Duyệt nghiêm túc nói. “Hơn nữa, cha nó cũng rất sợ ngày đó.”
“Gì cơ? Boss cũng …” Vệ Thiên Vũ quả thực không thể tin được, một người giống như vị thần tối cao Lăng Nghị cũng sẽ có lúc sợ hãi sao.
“Haizzz, Thiên Vũ, ông ấy cũng là một người có máu có thịt mà, Tử Hàn là con trai duy nhất của ổng đấy.” Đồng Duyệt thở dài. “Tuy bình thường ổng không chịu nói, nhưng cũng không có nghĩa ổng là động vật máu lạnh.”
Vệ Thiên Vũ nhanh chóng nói: “Không không, con không có ý đó, đương nhiên con biết Boss cũng rất quan tâm tới Tử Hàn, bất quá, con không nghĩ rằng Boss cũng sợ một ngày nào đó Tử Hàn chống đỡ không được …” Nói đến đây, anh cảm thấy mắt có chút nóng, liền cúi đầu.
Đồng Duyệt phát hiện chỉ cần cùng Vệ Thiên Vũ hoặc là Lăng Nghị nói tới bệnh của Tử Hàn, bản thân sẽ không nhịn được mà thở dài. Hắn nhìn Vệ Thiên Vũ, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Con đừng hở chút là Boss này Boss nọ thế, con cùng Tử Hàn bên nhau nhiều năm như vậy, cũng nên gọi ổng một tiếng chú Lăng đi.”
HẾT CHAP
Mục lục