Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Lăng Tử Hàn áp tải Trần Dự tới Viện thẩm phán nội bộ để tiếp nhận hình phạt. Ông phạm vào tử tội, hơn nữa có chứng cứ vô cùng xác thực, trừ phi lập đại công ra, như bắt được một tội phạm lớn hơn, hoặc vạch trần được những án lớn mà bọn họ chưa phá được, bằng không thì không cách nào cứu vãn. Hiện tại Lăng Tử Hàn về văn phòng muốn viết một bản tường trình đơn giản để nộp lên cho Viện thẩm phán, Bộ Quốc An cùng chủ tịch uỷ ban Quốc Gia An Toàn.
Cậu vừa vào văn phòng, Lữ Hâm gọi điện tới, muốn cậu qua chỗ ông một chút. Cậu lập tức vào thang máy tới văn phòng của Lữ Hâm.
Lữ Hâm hiển nhiên cũng biết kết quả kiểm tra tại bệnh viện của cậu, nên không hỏi tình hình cơ thể cậu nữa, vào thẳng vấn đề: “Thu năm ngoái, liệp thủ nhóm thứ ba đã cùng Đội đột kích Thiểm Điện tiến hành rồi diễn tập đối kháng, chắc cậu biết phải không?”
Lăng Tử Hàn gật đầu.
Đây là lần đầu tiên các nhân viên hành động bí mật do hệ thống quốc an huấn luyện ra đối kháng chính diện với bộ đội đặc chủng do quân đội huấn luyện, bản thân cậu là tổ phó tổ huấn luyện liệp thủ lại rất hờ hững với quá trình này, bất quá cũng có đến hệ thống giám sát toàn bộ để xem, nhưng không ra tận nơi thực nghiệm mà thôi.
Liệp thủ nhóm thứ ba tổng cộng có người, chia làm tổ, sắm vai phân tử khủng bố. Đội đột kích Thiểm Điện như đang truy nã người, cho ra người, chia thành tổ. Song phương triển khai truy đuổi tại sa mạc, rừng rậm cùng thành phố. Trải qua ngày đêm kịch liệt, bên liệp thủ có người bị “Bắn chết”, người “Trọng thương” rồi bị bắt, người thuận lợi chạy trốn, nhưng đội đột kích lại tổn thất nghiêm trọng, người “Tử trận”, người “Trọng thương”, còn lại đa phần đều đầu hàng.
Kết quả này khiến cả hai bên đều giật mình.
Lăng Tử Hàn nói toàn bộ liệp nhân toàn bộ thất bại, trở lại huấn luyện. Còn Lôi Hồng Phi tổ chức cuộc họp cùng các chuyên gia trong quân đội lập lại kế hoạch tác chiến đặc chủng chỉnh sửa đại cương huấn luyện bộ đội đặc chủng lần thứ hai, bắt đội đột kích Thiểm Điện làm thí điểm.
Lữ Hâm cười nói: “Bộ Quốc Phòng đầu tuần có nói, yêu cầu tiến hành đối kháng lần thứ hai. Chúng tôi rất hiếu kỳ, rất muốn biết bọn họ tìm ra được cách gì để kìm chế phương pháp của liệp thủ bên chúng ta.” Dù rất bình tĩnh nhưng vẫn có thể nhìn ra được chút kiêu ngạo ẩn chứa trong nụ cười của ông.
Lăng Tử Hàn hơi hơi gật đầu.
Lữ Hâm mỉm cười nhìn về phía cậu: “Lần này, Lôi Hồng Phi yêu cầu con dẫn đội tham gia. Y cũng sẽ tự mình dẫn quân, chống đỡ toàn lực với chúng ta. Phương chủ tịch đồng ý thỉnh cầu của y, muốn con tự mình dẫn mình vào tham gia. Ý kiến của con thế nào? Có được không?”
Lăng Tử Hàn cảm thấy bất ngờ, thoáng suy tư một chút, bình tĩnh nói: “Con không chắc, chủ yếu là về mặt thân thể, không biết có thể trụ vững từ đầu đến cuối hay không, bất quá, có thể thử xem.”
“Chú hiểu.” Lữ Hâm gật đầu. “Chú đã nói với chủ tịch, công tác của con rất bận, cho dù con đồng ý dẫn đội, cũng không thể tới sa mạc hay rừng rậm, không có nhiều thời gian. Bọn họ đều đồng ý. Cho nên, lần này chúng ta chỉ chiến đấu trên đường phố thành thị.”
“Yes, sir.” Nét mặt Lăng Tử Hàn vẫn rất lạnh nhạt, tựa như hai người họ đang nói chuyện không liên quan tới mình. “Bọn họ bao nhiêu người? Chúng ta bao nhiêu người?”
“Lần này Lôi Hồng Phi kiên trì không chịu nhường con, muốn hai bên có người. Chú có khuyên y không nên cố chấp, vì hai bên cách huấn luyện đều khác nhau.” Lữ Hâm từ tốn nói. “Cuối cùng Lôi bộ trưởng ra tay, kêu y mang người xuất chiến.” Nói đến đây, ông cười. “Chỉ có người, chú nghĩ họ muốn thắng chúng ta cũng khó. Coi như con chơi với họ đi, thả lỏng chút.”
“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn khẽ gật đầu. “Bất quá, không được lộ thân phận của con.”
“Đây là đương nhiên.” Lữ Hâm lập tức nói. “Chú đã ra yêu cầu với tướng quân Lôi Chấn cùng Lôi Hồng Phi, bọn họ đều đáp ứng. Trên thực tế, liệp thủ bên chúng ta không ai bại lộ thân phận, bằng không uổng công huấn luyện họ rồi.”
Lăng Tử Hàn không hề nói thêm cái gì. Lữ Hâm liền chuyển các tư liệu liên quan đến trận đối kháng này đến máy của cậu, sau đó cậu về phòng nghiên cứu.
Thời gian công tác của cậu cũng không nhiều, nên không có tìm trợ thủ cho mình. Trên thực tế, người chịu sự chỉ đạo trực tiếp của cậu cũng rất ít, rất nhiều lúc người ta quên mất cả sự tồn tại của cậu, nhưng lại khiến cậu rất thích. Cậu không thích người khác chú ý.
Lúc tan tầm, Vệ Thiên Vũ đang đậu xe ngay tầng hầm chờ cậu.
Tinh thần Lăng Tử Hàn dường như có chút khá hơn, lúc lên xe cậu nở nụ cười, Vệ Thiên Vũ rất hài lòng. Mỗi khi Lăng Tử Hàn có dấu hiệu chuyển tốt, anh đều cảm thấy mừng rỡ.
Cảm giác vui sướng này kéo dài cho đến khi lên giường. Trong bóng đêm an tĩnh, khi anh nằm xuống kế bên cậu, Lăng Tử Hàn chủ động đưa tay ra cầm tay anh.
Phản ứng Vệ Thiên Vũ rất cường liệt, lập tức xoay người ôm lấy cậu, nhưng do dự mà ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “Em được không đó? Đừng miễn cưỡng bản thân.”
Lăng Tử Hàn không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng nhích người về phía anh.
Vệ Thiên Vũ không hề chống cự, thuận thế bao trùm tới, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cậu.
Tuy rằng đã vào hè, nhiệt độ không khí rất cao, nhưng cả người Lăng Tử Hàn lại rất lạnh, ôm vào người chẳng khác gì đang ôm lấy chạm ngọc, nhẵn nhụi trơn truột, nhưng không có nhiệt độ. Vệ Thiên Vũ đã quen rồi, kiềm chế xung động, tinh tế hôn lên thân thể cậu, khiến cảm giác ấm áp có thể lưu lại trong người cậu.
Lăng Tử Hàn dưới sự hầu hạ đầy yêu thương của anh không có phản ứng gì, ngay cả hô hấp cũng rất bình thường. Vệ Thiên Vũ cũng không bắt buộc, ôn nhu xoay người cậu lại, bôi KY cho cậu rồi mang BCS vào, từ từ tiến vào.
Lăng Tử Hàn nằm trên chiếc giường mềm mại, theo sự dịch chuyển của anh hơi hơi lay động. Một lát sau, hô hấp của cậu có chút ngắt quãng, nhưng nghe qua không có chút yếu ớt như trước.
Vệ Thiên Vũ yên tâm, chậm rãi cúi người xuống, đưa cánh tay ôm lấy thắt lưng gầy của cậu, dần dần tăng tốc độ, nhưng vẫn không gắng sức quá, không quá mãnh liệt, để khiến cậu thấy không tốt.
Thân thể cứng đờ của Lăng Tử Hàn dần trầm tĩnh lại, chậm rãi dễ chịu.
Vệ Thiên Vũ cảm giác được cơn kích tình đang đánh mạnh về phía mình, nhịn không được cẩn thận hôn lên gương mặt cùng vai của người dưới thân. Hai tay của anh càng lúc ôm càng chặt, nhưng khửu tay chống nệm, để thân thể mình không đè lên người Lăng Tử Hàn. Anh chuyển động thắt lưng, tăng tốc hơn. Dũng đạo chặt ấm áp kia cũng có chút rung động kỳ lạ, đánh mạnh vào dục vọng như lửa nóng của anh, khiến anh không thể kiềm chế, cúi đầu kêu lên. Cao trào lập tức dâng lên, khiến anh đẩy mạnh toàn bộ vào sâu bên trong nơi kín đầy lực hấp dẫn kia, phun ra toàn bộ nóng hổi.
Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy tế bào toàn thân dường như tê dại, từng chút đau đớn đang bị đông lạnh dần bị tình cảm ấm áp tập kích vào, có chút khó chịu nhưng lại rất thoải mái. Thân thể nóng rực của Vệ Thiên Vũ kề sát lưng cậu, như một tầng giữ ấm có chất lượng tốt khiến thân thể cậu cũng có chút nóng. Làn hơi ấm lan toàn thân theo tốc độ lưu động của máu trong người cậu, đại não nhất thời có chút choáng váng, nhưng không còn cảm thấy sợ hãi yêu quái đáng sợ trong bóng tối nữa, khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Thiên Vũ nằm trên người Lăng Tử Hàn, vừa thở dốc vừa thỏa mãn hôn vai cậu. Qua một hồi lâu, anh mới nhẹ giọng hỏi: “Tử Hàn, em sao rồi? Có khỏe không?”
“Ừ.” Trong đêm vắng, tiếng của Lăng Tử Hàn rõ ràng, lại có chút lười biếng, nhưng lại có nhiều sức sống.
Vệ Thiên Vũ vui mừng, kế sát tai cậu hỏi: “Có cảm giác gì?”
Lăng Tử Hàn trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: “Ấm áp.”
Vệ Thiên Vũ hài lòng ôm chặt cậu, kích động mà nói: “Tử Hàn, anh yêu em.”
Lăng Tử Hàn không nói gì, quay người lại ôm lấy anh, sau đó buồn ngủ nhắm hai mắt lại.
HẾT CHAP
Mục lục