Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Triệu An bừng tỉnh đại ngộ: “À, tôi hiểu rồi.”
Lâm Tĩnh nhịn không được hỏi: “Này, Lão Triệu, chúng ta là người một nhà, anh cũng vòng vo với tôi làm gì, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Triệu An cười nói: “Cậu đó nha, lẽ nào khi bọn họ phái cậu ta tới, không nói gì cho cậu biết hết sao?”
“Có chứ, nói là con của một vị bộ trưởng nào đó.” Thanh âm Lâm Tĩnh lạnh lùng, tràn ngập châm chọc. “Lại đây lập công, sau đó quay về Bắc Kinh mây xanh thẳng thượng.”
Triệu An nhìn nét mặt đầy khinh miệt của hắn, không khỏi bật cười: “Trong mắt cậu, chỉ sợ bầu trời khắp nơi đều tối đen, cứ là thái tử, đều là đồ ham tửu sắc, là thái tuế. Cậu không nghĩ rằng, với thân phận của cha cậu ấy, cậu ấy muốn mây xanh thẳng thượng cũng chuyện dễ dàng, đâu cần đánh vòng rườm rà đến thế.”
Lâm Tĩnh nghe y nói xong, cũng biết bản thân mình khá là cực đoan, trên mặt luôn lãnh ngạo xuất hiện chút nghi hoặc: “Với thân thế hiển hách của cậu ta, tới đây làm gì chứ? Cha cậu ta sắp cậu ta đến một nơi nguy hiểm như ở đây làm gì?”
“Không rõ ràng lắm.” Triệu An lắc đầu. “Bất quá, tôi cũng có nghe vài điều về cậu ta. Hình như về mặt tâm lý cậu ta có chút vấn đề, bị chứng tự kỷ hay trầm cảm gì đó thì phải, không thích ra ngoài gặp người, cũng không thích nói chuyện. Sau khi tốt nghiệp cấp cậu ta không đi học đại học, nên sếp của chúng tôi sắp xếp cho cậu ta một công việc văn phòng tại tổng bộ, là nhân viên phân tích dữ liệu cơ sở, nhưng cậu ta lại ít khi nào đi làm đàng hoàng, cứ ngày hết ngày tàn tàn, chỉ cần một chút sơ suất là cậu ta liền biến mất dạng. Có không ít người ở Bắc Kinh đều biết, Lăng bộ trưởng là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, oai phong một cõi, khi còn trẻ là “Quốc an đệ nhất dũng sĩ”, giờ là “Boss Quốc Gia An Toàn”, thế nhưng lại cực kỳ đau đầu với đứa con này, không có cách nào cả. Ngài ấy là bạn thân nhiều năm với Lôi bộ trưởng, nên giao đứa con này cho Lôi bộ trưởng cũng chuyện bình thường. Chuyển một vòng trong tổng bộ, sau đó lại đến Bộ Quốc Phòng công tác, hẳn là đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Về việc điều cậu ta đến đây, tôi nghĩ chắc sếp sợ cậu ấy lại giống như trước, không chịu đi làm, hở một chút là chạy mất. Quân đội mà, ít nhất cũng nghiêm ngặt hơn, có quân kỷ quản giáo, cậu ấy chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Phối hợp với một dũng tướng như cậu, lập chút công, ít nhất cũng phù hợp với xuất thân của mình, vậy cũng dễ ăn nói hơn.”
Lúc này mới Lâm Tĩnh rốt cuộc hiểu được, không biết không biết nên khóc hay cười: “Xuất thân tốt như vậy, lại bị bệnh tự kỷ? Vậy mấy người chúng tôi luôn phải chịu đau đớn khó khăn, chắc toàn bộ thắt cổ hết quá.”
“Cái này gọi là ‘Sinh vào nhà tốt không bằng sinh vào mạng tốt’.” Triệu An cũng cười. “Kỳ thực vị con trai lớn của sếp tính cách cũng được, không thích chỉ huy, kiêu ngạo ương ngạnh, cũng không phải là người lười biếng yếu đuối. Haha, đây là cơ hội tốt cho cậu đó nha, nếu cậu hầu hạ tốt vị công tử này, có thể lấy lòng được cả hai nhân vật lớn của nước là Lôi bộ trưởng cùng Lăng chủ tịch, tiền đồ vô lượng đó nha.”
Lâm Tĩnh lạnh lùng cười: “Triệu cục, anh đang chọc tôi sao? Lâm Tĩnh tôi là loại người dựa vào quan hệ mà đi lên sao? Tôi chính là nhờ vào súng đạn chiến trường mà có được ngày hôm nay đấy.”
Triệu An lập tức nói: “Đó là tất nhiên, ai chẳng biết đến danh Lâm Tĩnh “Dã Lang” dũng mãnh thiện chiến chứ?”
Lâm Tĩnh chỉ vào y cười nói: “Lão Triệu, anh đang mắng tôi đấy à? Bên Cục Quốc An tại Tây Bắc các anh phá được nhiều đại án, còn bắt được con trai của Eclanamine từ Afghanistan về nước. So với anh, tôi thật mặc cảm.”
Triệu An khoát tay áo: “Chúng ta là anh em, không cần thổi phồng nhau như thế.”
Hai người đều nở nụ cười.
Mỗi lần ở cùng với Triệu An, Lâm Tĩnh luôn cao ngạo như băng tuyết cũng có thể tan rã, trên mặt hiện lên nụ cười rực rỡ như dương quang.
Trò chuyện xong, Triệu An mới hỏi hắn: “Vậy tôi có thể gặp Lăng công tử không?”
“Đương nhiên có thể.” Lâm Tĩnh nói, sau đó cầm lấy điện thoại.
Một lát sau, Lăng Tử Hàn im lặng xuất hiện tại cửa, nói: “Lâm đại, ngài tìm tôi?”
Thái độ của Lâm Tĩnh đối với cậu đã hòa nhã hơn một chút, nghe vậy gật đầu, đưa tay chỉ vào Triệu An: “Đây là Triệu cục trưởng Cục Quốc An Tân Cương, y tới tìm cậu.”
Lăng Tử Hàn lễ phép mỉm cười với Triệu An: “Triệu cục, ngài tìm tôi có việc?”
Mấy năm trước Triệu An báo cáo công tác tại tổng bộ ở Bắc Kinh, đã từng đến nhà Lăng Nghị ăn cơm, lúc đó vừa lúc Lăng Tử Hàn chuẩn bị đi ra ngoài, nên có gặp qua, nhưng không nói chuyện, lúc này thấy cậu, không khỏi giật mình. So với mấy năm trước, dù hình dáng bên ngoài hay khí chất của Lăng Tử Hàn đều như biến thành người hoàn toàn khác hẳn, khiến y nhất thời không nhận ra.
“Lăng phó, mạo muội hỏi một câu, ngài …” Triệu An do dự mà, nhưng cũng quyết định hỏi thẳng. “Ngài con trai lớn của sếp chúng tôi sao?”
Lăng Tử Hàn thành thật thừa nhận: “Đúng vậy.”
Triệu An lập tức tiến lên, nhiệt tình bắt tay cùng cậu: “Vậy … Lăng công tử, ngài còn nhớ tôi không?”
Lăng Tử Hàn đã từng trải qua huấn luyện quá nghiêm khắc, có một môn là khả năng ghi nhớ, đương nhiên cậu nhớ kỹ y. Bất quá, bây giờ cậu thể hiện khuôn mặt mờ mịt, mỉm cười lắc đầu: “Triệu cục, xin lỗi, chúng ta trước đây … có gặp nhau sao?”
Triệu An cười nói: “Vài năm trước tôi có đến nhà ngài ăn cơm, có từng gặp mặt qua, bất quá chưa nói nói chuyện.”
“À, xin lỗi, xin lỗi.” Lăng Tử Hàn vội vàng áy náy. “Triệu cục, tôi … trí nhớ không được tốt lắm, thật sự là xin lỗi.”
“Không sao, không sao.” Triệu An thoải mái. “Ở chỗ cha ngài tất nhiên phải gặp qua rất nhiều người, sao có thể nhớ hết được chứ? Bất quá, ngài tới Tân Cương là tốt rồi, chúng ta có thể kề vai chiến đấu.”
Lăng Tử Hàn khách khí: “Không dám nhận, là tôi phải học tập ở anh rồi.”
“Lăng công tử, ngài khiêm tốn quá rồi, nếu nói học tập, thì cha ngài chính là người thầy tốt nhất đó.” Triệu An cười nói. “Ngài có thể đến chỗ chúng tôi, quả thực rất giỏi đó.”
Thái độ Lăng Tử Hàn ôn hòa, nghe vậy liền nói: “Đâu có, Triệu cục quá khách khí, người giỏi phải là các anh mới đúng.”
Hai người khách sáo vài câu. Triệu An nói nhất định phải đãi tiệc mừng Lăng Tử Hàn, Lăng Tử Hàn chối từ, còn nói cha cậu biết sẽ mắng cậu mất, lúc đó Triệu An mới chịu thôi.
Chờ Triệu An đi rồi, Lăng Tử Hàn mới nhìn đến Lâm Tĩnh đang đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn mình.
Từ ngày đó trở đi, liên tiếp vài ngày, toàn bộ đại đội Dã Lang đều mang bầu không khí kỳ dị, ánh mắt của mỗi người khi thấy Lăng Tử Hàn cũng có chút khác lạ. Lăng Tử Hàn càng thêm trầm mặc, ánh mắt cậu càng thêm mơ hồ, tựa như bụi mù cuồn cuộn nổi lên trong sa mạc đầy gió, khiến người ta cảm thấy cậu rất thần bí khó lường, nên trở nên âm thầm sợ hãi.
Tuy rằng cho tới nay sự nhẫn nhục chịu đựng của Lăng Tử Hàn khiến Lâm Tĩnh không thể thẳng tay loại trừ, nhưng dáng vẻ thư sinh của cậu thật sự không hợp với đại đội Dã Lang, huống hồ, biết được cậu chính là con của “Boss Quốc Gia An Toàn”, tuy rằng nghiêm nghị khởi kính, nhưng càng thêm xa cách với cậu. Người bình thường khi nói tới đặc công, gián điệp, sẽ nghĩ rằng những người đó đều là người gian trá, quỷ bí, hắc ám, có cảm giác khủng bố, nên tất nhiên không hợp với những người thuộc đại đội Dã Lang luôn quang minh chính đại.
“Hắc Lang” Lạc Thiên Thu cùng “Hồng Lang” Lô Thiếu Hoa vốn không ưa gì cậu, lúc này liền khuyến khích Lâm Tĩnh thẳng thắn đưa ra một cuộc huấn luyện cực hạn để cậu chịu không nổi phải rút lui.
Lâm Tĩnh do dự thì ở Bắc Kinh truyền đến tin tức, dường như trung ương tại Tây Bắc chuẩn bị tổ chức một đợt hành động lớn, trong đó đại đội Dã Lang có hơn phân nửa cơ hội để tham gia. Đây là một trận đánh lớn, cũng là cơ hội lớn, đa phần bạn bè ở Bắc Kinh của hắn không muốn hắn bỏ qua cơ hội này.
Cho nên, Lâm Tĩnh không chần chừ nữa, lập tức định ra kế hoạch huấn luyện bắt đầu thực thi.
Ngay lúc này, Lăng Tử Hàn cảm thấy rất mệt mỏi.
Đây là sự mệt mỏi rã rời chân chính, từ đáy lòng phát sinh ra, khiến cậu không thể chống đỡ.
Cậu không còn khí lực để kiên trì nữa.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng Lăng Tử Hàn tiếp thu huấn luyện rất khốc liệt, nhưng tất nhiên hoàn toàn khác hẳn với hệ thống huấn luyện của bộ đội đặc chủng, nhất là từ hơn năm trước cậu phải chịu vết thương khiến cậu vạn kiếp bất phục kia, cậu cũng không trải qua huấn luyện nữa, tự căn cứ vào tình hình bản thân mà tự mình an bài khóa huấn luyện cho mình, chính mình giữ vững cường độ huấn luyện.
Từ sau khi tới đại đội Dã Lang, cậu liền điều chỉnh trạng thái của chính mình để phù hợp, nhưng lực bất tòng tâm. Không còn thuốc làm vật giảm đau, đa phần đều dùng ý chí bản thân để ngoan cường chống đỡ.
Thế nhưng, hiện tại, cậu nghĩ rằng cậu không làm được nữa rồi.
HẾT CHAP
Mục lục