Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Nhanh chóng cũng tới cuối mùa thu, bên ngoài rất lạnh, Lăng Tử Hàn vào căn phòng được mở hệ thống sưởi hơi, nhưng vẫn cảm thấy được khí lạnh xâm nhập vào cốt tủy vẫn chưa tan đi, khiến cậu khó chịu vô cùng, không thể ngủ ngon giấc được.
Cậu nhắm mắt lại hơn mấy tiếng vẫn không ngủ được, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, muốn nôn, càng nằm càng khó chịu, vì vậy không hề miễn cưỡng nữa, rời giường ngồi xuống ban công.
Ở đây so với Bắc Kinh lệch tiếng đồng hồ, mặt trời cũng dần lên rồi. Cậu có thể nghe thấy trong bóng tối truyền đến tiếng bước chân cùng khẩu lệnh, biết mọi người trong đại đội đang bắt đầu ra ngoài tập luyện. Ngày nghỉ của cậu vẫn còn, nên hôm nay không cần ra ngoài tập luyện. Cậu nằm trên chiếc ghế dài, nhìn phía chân trời xuất thần.
Lần này cậu nhận được lệnh quay về Bắc Kinh, Lăng Nghị muốn cậu báo cáo lại toàn bộ những gì mà cậu điều tra được. Cậu viết lại bản báo cáo, cho rằng có dấu hiệu cho thấy Lâm Tĩnh không hạ lệnh giết hại bình dân. Thế nhưng, cậu cũng thành thật thừa nhận, hiện tại chứng cứ không đủ, kết luận vẫn còn sớm. Lăng Nghị cùng Lôi Chấn nghiên cứu những hình ảnh, tư liệu và các bản ghi âm mà cậu mang về, cũng cho rằng chứng cứ mà cậu thu thập được chưa đầy đủ, hơn nữa có vài chứng cứ hơi chút kỳ quặc, càng khiến người ta thêm hoài nghi.
Phương Quốc Cơ nhấn mạnh với Lăng Nghị cùng Lôi Chấn: “Nhất định phải tìm cho ra bằng chứng chắc như núi mới có thể khiến người khác tin một cách tuyệt đối. Các anh không thể thiên vị Lâm Tĩnh, cho rằng cậu ta là người một nhà thì dù phạm lỗi gì cũng phải che chở. Chuyện quá khứ mà Lâm Tĩnh gặp phải xác thực khiến người khác đồng tình, khiến người ta kính nể, nhưng đồng thời cũng khiến người khác hoài nghi, có phải cậu ta đã giết đỏ cả mắt giờ không thể thu tay hay không? Nếu là với người khác, việc này không có khả năng bàn tới, nhưng cân nhắc đến những gì mà cậu ta gặp phải hồi trước thì quả thực không thể không phủ nhận. Lăng Nghị, anh cần nói cho Tử Hàn biết, việc này không thể đùa, nhất định cậu phải cẩn thận tỉ mỉ, tìm ra bằng chứng chính xác, mới đưa ra kết luận cuối cùng.”
Sau đó Lăng Nghị nhắn lại mệnh lệnh của cấp trên với Lăng Tử Hàn, kêu cậu tiếp tục công tác, đồng thời nói: “Con không cần phải gấp để thành việc lớn, cứ cố gắng hoàn thành tốt công tác. Chúng ta còn đến mấy tháng, đủ cho con điều tra.”
“Dạ, con biết.” Lăng Tử Hàn do dự một chút, chậm rãi nói. “Nếu như … việc này là thật, có thể nào … giữ an toàn cho Lâm Tĩnh được không? Quả thật hắn là dũng tướng rất giỏi, hơn nữa, sự việc này cũng có nguyên nhân, không thể hoàn toàn trách hắn …”
“Lăng Tử Hàn, con xử lý theo cảm tính rồi, đây là chuyện không thể được.” Lăng Nghị mặt trầm xuống, thái độ cũng trở nên nghiêm khắc. “Nếu như Lâm Tĩnh thật sự có hạ lệnh giết bình dân, thì nhất định phải bị quân pháp trừng phạt nghiêm khắc. Súng trong tay hắn là do quốc gia cấp, quyền được hạ lệnh nổ súng cũng là do quốc gia cấp, quốc gia cho hắn quyền lực như vậy, là muốn hắn gánh vác trách nhiệm bảo hộ nhân dân. Nếu như hắn lại dùng nòng súng trong tay bắn giết bình dân, thì đó chính là phá hỏng hòa bình, lạm dụng quyền lực quốc gia. Tử Hàn, con là con trai của cha, thế nhưng, nếu con làm ra loại chuyện này, thì đừng nói tới pháp luật, quân kỷ, cha là người đầu tiên giết con.”
Lăng Tử Hàn làm sao không biết đạo lý này? Cậu chỉ yên lặng gật đầu, không nói gì nữa. Hai ngày sau, cậu lại trình lên báo cáo cho Lăng Nghị.
Trên thực tế, chuyện hiềm nghi Lâm Tĩnh Tàn sát bình dân đều tập trung vào những trận đấu tiêu diệt có dính tới tổ chức khủng bố “Lê minh chi tử”, bởi vậy, Lăng Tử Hàn cho rằng việc chờ đợi rất dài, phương thức điều tra mà tùy theo tình thế này rất mất thời gian, tốt nhất nên chủ động một chút, nghĩ biện pháp mau chóng bức bách hoặc là dụ dỗ “Lê minh chi tử” xuất hiện tại Tân Cương, trong trong quá trình Lâm Tĩnh dẫn đội tiêu diệt tổ chức khủng bố này có thể điều tra, đồng thời nghĩ cách bắt tù bình, tra hỏi tình hình lúc trước của bọn chúng.
Lăng Nghị nhìn báo cáo, tỉ mỉ cân nhắc, liền đồng ý kế hoạch của cậu. Về phần chuẩn bị thì đương nhiên do Lăng Nghị đi bố trí. Nhắc tới “Lê minh chi tử”, nét mặt Lăng Nghị có chút buồn bã. Ông nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lăng Tử Hàn, do dự chốc lát, rốt cục không nói gì, chỉ hờ hững nói: “Vậy con về đi, cẩn thận giữ gìn sức khỏe.”
Lăng Tử Hàn rời khỏi Bắc Kinh, về tới Tân Cương.
Giờ này khắc này, trong đầu cậu hiện ra hình ảnh Lâm Tĩnh, khuôn mặt hoàn mỹ nhưng trên mặt luôn thể hiện khí thế lạnh lùng, thỉnh thoảng mỉm cười lại khiến người ta huyễn hoặc, thân người thon gầy từng tế bào từng phần cơ thể đều tràn ngập sức mạnh hoang dã, nhất là khi đánh nhau với kẻ thù, có khí thế có thể nghiền nát đối phương, từng cử động đều khiến người khác đau lòng, mà đêm hôm qua, một vị dũng tướng nổi tiếng gần xa trong cơn say lại thể hiện sự thống khổ tột cùng càng khiến cậu thêm chấn động.
Lăng Tử Hàn nhắm mắt lại, hít sâu hơi, sau đó chậm rãi thở ra, trong đầu khôi phục sự thanh tĩnh. Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, tuyệt đối không thể để tình cảm làm lay động. Quả thực cậu rất chú ý đến sự thiện chiến dũng mãnh của Lâm Tĩnh, càng yêu thích sự quang minh lỗi lạc, căm ghét tội ác của hắn, về trực giác, cậu hoàn toàn tin tưởng Lâm Tĩnh sẽ không ra lệnh tàn sát bình dân, nhưng tình cảm không thể qua được lý trí, cậu cần phải tìm ra chứng cứ xác thực, thì mới có thể ra quyết định cuối cùng được.
Lúc này, phía chân trời đằng đông dần xuất hiện ánh rạng đông mỹ lệ, ráng nắng hút lấy tâm hồn con người dần lan rộng ra bầu trời rộng lớn.
Lăng Tử Hàn ngưng thần nhìn tất cả, bỗng nhiên nhớ tới một buổi sáng nhiều năm trước đây. Ngày đó, Vệ Thiên Vũ trải qua đêm dài kinh tâm động phách, mang hai người bọn họ trở về ngay từ đường tuyến tử vong, bọn họ cùng sóng vai ngồi ngay sa mạc, nhìn thái dương chậm rãi mọc lên. Ngay lúc đó, gió nhẹ thổi qua mặt bọn họ, ánh sáng mờ ảo hiện lên trong mắt bọn họ, thiên địa mỹ lệ vô cùng. Suy nghĩ lại, có phải ngay tại thời khắc đó, cậu đã yêu Thiên Vũ rồi không? Nếu không tháng sau chắc cũng sẽ không đồng ý tiếp nhận tình cảm của anh.
Khi đó cho tới bây giờ, cũng đã năm rồi, nhưng trong lòng cậu thì đã dài một đời người. Năm năm qua, tình cảm của họ đã phải trải qua thử thách đến không tưởng được, cậu không biết Vệ Thiên Vũ làm sao mà duy trì được tình cảm ấy mãi như vậy, cũng không ngờ mình có thể chịu đựng được bệnh tật đến ngày hôm nay.
Trên thực tế, bọn họ đã từng trải qua năm hạnh phúc, sau đó thì cậu gặp phải nhiệm vụ tử vong, cũng là nhờ Đồng Duyệt và Vệ Thiên Vũ kéo cậu trở về, kiên trì tranh đoạt cậu từ tay tử thần.
Ngay từ giây phút cậu tỉnh lại trong bệnh viện, khôi phục tri giác thì trong mắt cậu, thế giới này, vẫn luôn trống rỗng, không có màu sắc, không có nhiệt độ, cậu luôn cố gắng từng giây từng phút, nhưng từng giây từng phút cũng muốn buông tay …
Hơn ba năm qua, hơn ngày, cậu luôn sống trong trong bóng tối đau đớn, ngoại trừ lẳng lặng nhẫn nại ra thì không còn nhìn lại quan tâm đến ai.
Nhưng người luôn bên cạnh cậu thì sao? Anh có đau lòng không?
Lăng Tử Hàn trầm mặc nhìn ánh mặt trời đỏ đang dần mọc lên, trái tim luôn tĩnh lặng dần có chút rối loạn.
Lần này quay về Bắc Kinh, tuy rằng Vệ Thiên Vũ vui mừng, nhưng cậu có thể cảm nhận được, trong lòng Vệ Thiên Vũ có giấu bí mật, cũng không phải việc nhỏ. Cậu không hỏi, Vệ Thiên Vũ cũng không nói. Đây là lần đầu tiên Vệ Thiên Vũ gạt cậu, khiến cậu có chút hoang mang, đồng thời cảm thấy mê loạn.
Lúc trước, khi còn hẹn hò với Lôi Hồng Phi, y cũng từng có việc giấu diếm Lăng Tử Hàn, đó chính lần giấu diếm đầu tiên của y, kết quả hai người họ vĩnh viễn kết thúc chuyện tình cảm đó. Lúc này, rốt cục Vệ Thiên Vũ giấu cậu chuyện gì? Lần của Lôi Hồng Phi, cậu dùng hệ thống tra tìm mà phát hiện chân tướng, nhưng lần này cậu không định làm vậy. Cậu tin tưởng Vệ Thiên Vũ không phải loại người như vậy, nếu như anh muốn chia tay, Lăng Tử Hàn nhất định đồng ý, tuyệt đối không níu kéo anh không tha. Cậu nguyện ý chờ Vệ Thiên Vũ nói cho cậu biết.
Tuy nói vậy, nhưng trái tim vẫn loạn. Lúc trước, cậu đã từng tin Lôi Hồng Phi tuyệt đối, từ khi cậu tiếp nhận tình cảm của Vệ Thiên Vũ, cũng đã quyết tâm, tuyệt đối tin tưởng Vệ Thiên Vũ, chỉ cần anh không nói thẳng ra trước, thì cậu sẽ không tra hỏi, cũng tuyệt đối không nói chia tay trước. Thế nhưng, xét đến cùng, trong nội tâm cậu, cũng không dám trông mong gì ở chuyện tình cảm, bởi vậy cũng không định miệt mài theo đuổi. Cậu sợ làm Vệ Thiên Vũ tổn thương, cũng sợ khiến bản thân tổn thương.
Như vậy, có phải cũng là sự tổn thương hay không? Cậu có nên hỏi không?
Suy nghĩ, cậu đứng dậy quay về phòng, cầm lấy điện thoại, nhấn số gọi Vệ Thiên Vũ.
Chuông vang lên tiếng, Vệ Thiên Vũ liền bắt, màn hình xuất hiện khuôn mặt anh. Anh vẫn anh tuấn như cũ, nhưng càng thêm ổn trọng trưởng thành, lúc này nét mặt đầy kinh hỉ, hài lòng hỏi: “Tử Hàn, em có khỏe không?”
Lăng Tử Hàn đã lâu rồi chưa từng chủ động gọi điện cho anh, tất nhiên có thể hiểu được sự vui mừng lúc này của anh. Cậu mĩm cười ôn hòa mà nói: “Em khỏe. Lần này quay về Bắc Kinh, em ở chưa được vài ngày đã đi, thực sự là xin lỗi.”
“Không có việc gì, em cần phải công tác mà.” Vệ Thiên Vũ cao hứng mi phi sắc vũ. “Tử Hàn, em gọi cho anh, anh thật sự rất vui, thế nhưng đừng khách khí với anh như thế, được không?”
Lăng Tử Hàn nhìn khuôn mặt anh, nhìn đôi mắt hơi phiếm lam của anh, nhìn nét mặt mừng rỡ của anh, lập tức quyết định không hỏi gì cả. Nếu như anh muốn nói, cậu nhất định lắng nghe, nếu như anh không chịu nói, thì cậu cũng sẽ tôn trọng anh. Anh quyết định sao cũng tốt cả, bản thân cậu sẽ không cưỡng cầu, càng không chỉ trích. Vệ Thiên Vũ ở bên cậu nhiều năm đến vậy, thực sự là anh cho cậu quá nhiều rồi, cậu cho anh quá ít, suy nghĩ lại, giờ cậu chỉ có thể cho anh sự khoan dung, tín nhiệm cùng sự tiếp nhận vô điều kiện thôi.
Nghĩ, cậu mỉm cười: “Anh yên tâm, em sẽ không khách khí với anh. Lần này em chỉ công tác bình thường mà thôi, không có gì quan trọng, có thể gọi điện. Anh cũng có thể liên lạc với em, nhưng tốt nhất là gọi buổi tối, ban ngày em phải công tác, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, không tiện nói chuyện điện thoại.”
Vệ Thiên Vũ càng thêm vui mừng, liên tục gật đầu: “Được, anh biết rồi.” Anh thấy tinh thần Lăng Tử Hàn dường như tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước nữa, thật sự cao hứng khó diễn tả bằng lời.
Sự vui sướng của anh quả thật xuất phát từ nội tâm, nhưng Lăng Tử Hàn quá hiểu anh, có thể cảm nhận được tận sâu trong lòng anh có chút khẩn trương. Cậu mỉm cười, lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn ôn nhu của anh trên màn hình, thầm hỏi: “Thiên Vũ, rốt cuộc anh đang khẩn trương chuyện gì? Đến tột cùng vì chuyện gì mà anh lo lắng như thế? Có chuyện gì mà anh không thể nói cho em biết?”
Vệ Thiên Vũ nhìn ánh mắt lặng im của cậu, bỗng nhiên có chút chột dạ. Giờ này khắc này, con của Lăng Tử Hàn đã bắt đầu dựng dục trong tử cung nhân tạo. Chuyện này khiến anh không thể thản nhiên đối mặt với đôi mắt quang minh kia của Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn không muốn làm khó anh, nhẹ nhàng cười cười, ôn hòa mà nói: “Thiên Vũ, anh tiếp tục làm việc đi, có việc gì thì gọi điện cho em.”
“Ừ, em cũng vậy nhé.” Vệ Thiên Vũ nhanh chóng gật đầu. “Tử Hàn, em giữ gìn sức khỏe, anh chờ em trở về.”
Lăng Tử Hàn cười cúp máy, trong lòng trở nên bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ về công tác tiếp theo.
HẾT CHAP
Mục lục