Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Lâm Tĩnh đi tới trước mặt cậu, cười nói: “Rất tốt, biết rút súng, rất giỏi. Được rồi, trước đây có từng bắn ai chưa?”
Lăng Tử Hàn bị hắn trêu chọc dường như có chút xấu hổ, do dự một hồi mới mỉm cười nói: “Bắn súng giỏi không có nghĩa là có gan giết người, chuyện này tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng.”
Liễu Mộ thấy cậu xấu hổ, vội vã che chở: “Cậu làm rất tốt, gặp nguy không loạn, có thể một mình kêu y đưa về, hơn nữa cũng khiến kẻ địch không nắm rõ tình hình, chuyện này xử lý rất xuất sắc. Với lại, có thể giết người cũng chẳng phải việc tốt, không chiến mà có thể khiến người phục mới là kế tốt nhất.” Nói xong, cô lườm mắt nhìn Lâm Tĩnh một cái.
Lâm Tĩnh vội vã cười gật đầu, thoải mái nói: “Đúng vậy, Lăng phó, đại tỷ nói đúng, cậu là phó đại đội trưởng đại đội Dã Lang của chúng ta, đương nhiên cực kỳ ưu tú, không cần tự coi nhẹ mình.”
Lăng Tử Hàn ôn hòa mà cười, không hề tỏ ý kiêu ngạo vì việc mình làm được hôm nay.
Ngay sau đó Liễu Mộ ra lệnh, toàn bộ người đang ở ngoài tìm kiếm Lăng Tử Hàn toàn bộ trở về, những người chuẩn bị ra ngoài cũng lập tức thu binh. Lâm Tĩnh đã dùng đường dây nội tuyến mã hóa của đại đội Dã Lang gọi cho quân sĩ của mình, báo bọn họ biết Lăng phó đã trở về, kêu bọn họ toàn bộ trở lại đợi mệnh.
Thì ra, hôm nay khi bọn Lăng Tử Hàn từ nhà thờ Hồi giáo Hëytgah Meschitiđi ra thì gặp ngay lúc một công ty về rượu nổi tiếng đang có một cuộc đại hạ giá nhằm xử lý hàng tồn kho, mua tặng , không chỉ tặng mà còn có phần thưởng, rút thăm trúng thưởng, từ xe hơi đến TV tinh thể lỏng, máy vi tính, điều hòa, rất nhiều thứ khác nữa, cho nên mới khiến mọi người đổ xô ra đường, trong khoảnh khắc khiến sân rộng đầy kín người. Liễu Mộ đã phái người âm thầm điều tra công ty đó, hiện tại qua tin tức sơ bộ, sếp của công ty này là thương nhân nước ngoài được gọi là Shaiyiti Aji đến từ Almaty.
Sau khi Lăng Tử Hàn trở về, Quốc an, Cảnh sát, võ cảnh cùng đại đội Dã Lang không hề gióng trống khua chiêng triển khai hành động tiếp theo. Liễu Mộ cùng Lâm Tĩnh đều nói với thuộc hạ của mình đó hiểu lầm, Lăng Tử Hàn ra khỏi nhà thờ Hồi giáo thì gặp bạn cũ, liền lên xe người đó, dự định đến thăm cha của người đó, nhưng sau đó lại thấy đường xa, nên được nửa đường thì quay lại. Cậu không hề báo gì, cũng không hề biết nên báo cho mọi người biết việc này trước khi đi, cứ thế trực tiếp đi luôn, nên mới khiến bọn họ khẩn trương như thế. Các nhân viên thực hiện hành động tìm kiếm này tuy thở phào nhưng cũng âm thầm nói vài câu, cậu ấm này chắc ở Bắc Kinh tự do thành thói rồi, không biết đã khiến mọi người lo lắng biết bao.
Liễu Mộ sau đó phái người đi đón cha của Phó Quân, Phó Hùng, đây là một thương binh chỉ mới hơn , nhưng tóc đã trắng xóa, nhìn già yếu vô cùng, hơn nữa sức khỏe rất kém, toàn thân gần như bị liệt. Sau khi nhìn thấy Lăng Tử Hàn, ông kích động, nhưng không hề kêu khổ, chỉ cảm thấy hài lòng.
Sau khi ăn tối ở nhà Liễu Mộ xong, Lăng Tử Hàn liền thông qua tín hiệu mã hóa gọi điện thoại về nhà tìm Đồng Duyệt, nói thẳng vấn đề: “Ba, nếu người bị thương khiến thần kinh cột sống tổn hại thì có thể chữa trị được không?”
Đồng Duyệt mỉm cười nói: “Chuyện này, hiện nay có vài loại phương pháp tiến hành trị liệu, có thể dùng cách nuôi tế bào phôi để chữa trị, cũng có thể cấy vào trong điện não tâm một tế bào khác thay thế, nhưng cụ thể thế nào thì cũng phải xem bệnh tình bệnh nhân mới có thể quyết định.”
“Được rồi ạ.” Lăng Tử Hàn rất trực tiếp. “Hiện tại con đang ở Kashgar, ở đây có bệnh nhân, ngày mai con đưa ông ấy lên máy bay, ba cho người đón ông ấy tại sân bay, được không?”
Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hàn làm chuyện như vậy, Đồng Duyệt ngẩn ra, nhưng vẫn thể hiện sự trầm ổn nho nhã, mỉm cười nói: “Tốt, con chỉ cần báo cho ba biết số chuyến bay, ba cho người đi đón.”
Lúc này, nghe thấy một thanh âm ôn hòa bên cạnh hắn: “Là Lão Phó à?” Thanh âm này rất giống thanh âm Lăng Tử Hàn, chỉ là trọng ổn hơn giọng cậu mà thôi.
Phó Hùng vừa nghe liền kích động: “Phải, là tôi, tổng chỉ huy, ngài khỏe không?”
Lăng Nghị xuất hiện trên màn hình, mỉm cười nhìn về phía ông: “Lão Phó, tôi khỏe, nhưng nhìn anh thì không được tốt lắm nha. Bệnh thành như vậy sao lại không gọi điện cho tôi biết? Hơn năm trước tôi đã từng nói, anh là cấp bậc ưu tiên, bất kì lúc nào cũng có thể tìm tôi, hiện tại cấp bậc này vẫn chưa bị hủy.”
Phó Hùng lệ nóng doanh tròng, vô lực ngồi tê liệt trên xe lăn, nhưng nghiêm túc mà nói: “Anh bận rộn đến vậy, việc của tôi nhỏ nhặt, sao có thể làm phiền anh chứ?”
“Anh nói vậy là sao?” Lăng Nghị trách cứ. “Được rồi, hiện tại tôi cũng không tiện nói nhiều qua điện thoại với anh, để Tử Hàn sắp xếp cho anh tới Bắc Kinh, đến lúc đó tôi đến thăm anh, chúng ta trò chuyện sau. Các chi phí anh không cần lo, cứ yên tâm dưỡng bệnh là được.”
“Được, được.” Phó Hùng đáp ứng liên tục. “Tổng chỉ huy, tôi sẽ nghe theo anh.”
Lúc này Lăng Nghị mới nhìn về phía Lâm Tĩnh, trong ánh mắt có tán thưởng, nhưng lời nói ra vẫn rất ôn hòa: “Lâm đại đội trưởng, tôi là cha của Lăng Tử Hàn, hiện tại nó đang công tác ở chỗ cậu, nếu có chỗ nào không phải, xin cậu tha thứ cho.”
Lâm Tĩnh là một người cao ngạo, ngay cả Lôi Chấn cũng không khiến hắn cúi xuống được, nhưng lúc này Lăng Nghị dùng vẻ mặt ôn hoà nói với hắn, lại vô cùng khách khí, hắn lại cảm thấy một khí thế uy nghiêm đập vào mặt, lập tức thẳng người, cung kính nói: “Chủ tịch, Lăng phó làm việc rất tốt, là do tính tình con không tốt, phải xin cậu ấy tha thứ mới đúng.”
“Lời này nói sai rồi.” Lăng Nghị cười khẽ lắc đầu. “Không ai rành con hơn cha, bản lĩnh cùng tính cách của nó tôi hiểu hơn ai hết, chỉ sợ sẽ khiến cậu phải đau đầu rồi.”
“Không đâu, tụi con hợp tác rất vui vẻ.” Lâm Tĩnh nhanh chóng nói. “Chủ tịch yên tâm đi.”
Lăng Nghị cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Liễu Mộ, nhẹ giọng: “Tiểu Liễu, khổ cực rồi.”
Liễu Mộ vốn nổi tiếng là một cô gái mạnh mẽ ở Kashgar, nhưng lúc này chỉ bằng câu nói nhẹ nhàng như vậy lại khiến cô vành mắt đều đỏ, cố gắng kiềm nén chút mới nói: “Sếp à, con không khổ cực gì cả, làm việc rất vui.”
“Vậy là tốt rồi.” Lăng Nghị mỉm cười. “Nhiều năm rồi chú cũng chưa gặp lại con. Trước đây con chỉ là một bé gái, nhưng giờ đã thành một cô gái rồi.”
“Đúng vậy.” Trong mắt Liễu Mộ đầy lệ, cười nói. “Sếp ơi, con rất nhớ ngài, chúng con đều rất nhớ ngài.”
“Chú cũng rất nhớ con, đặc biệt là nhớ bọn nhỏ ở Tân Cương bọn con.” Lăng Nghị cảm thán. “Thêm thời gian nữa chờ khi nào chú rảnh rồi, tranh thủ đến Tân Cương gặp bọn con.”
“Thật tốt quá.” Liễu Mộ cười tươi. “Chúng con nhất định mừng phát điên luôn.”
Lăng Nghị cười gật đầu với cô, cuối cùng mới nhìn Lăng Tử Hàn nhìn một chút, nhẹ giọng nói: “Chú ý an toàn một chút, giữ sức khỏe.”
“Dạ, con biết.” Lăng Tử Hàn cũng nhẹ giọng.
“Ừ, vậy cứ thế thôi.”Lăng Nghị định cúp máy.
Đồng Duyệt nhanh chóng cản ông, thân thiết hỏi thăm. “Tử Hàn, con có uống thuốc đúng giờ không đó? Sức khỏe sao rồi?”
Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Ăn đúng buổi, uống thuốc đúng giờ, sức khỏe rất tốt, ba yên tâm đi.”
Đồng Duyệt lúc này mới thoả mãn cúp máy.
Đêm đó, Phó Hùng cùng Liễu Mộ đều hưng phấn, cùng Lăng Tử Hàn nói chuyện phiếm tới khuya. Phó Hùng nhớ lại trận chiến đấu thảm liệt lúc xưa, nói đến chuyện khi đánh đến cuối cùng đại đội đặc vụ bọn họ chỉ còn lại đúng người, sau đó nhịn không được rơi lệ.
“Lăng công tử, chú không hề oán giận gì cả, cũng chưa bao giờ thấy không hài lòng.” Phó Hùng than thở. “Mấy năm qua, con chú luôn kêu rằng vậy là không công bằng, nhưng chú chưa từng suy nghĩ như vậy lần nào cả. Nghĩ đến những chiến hữu đã hy sinh của chú, còn chú thì vẫn đang sống, cho dù thân thể đau nhức nhiều năm, ăn nhiều khổ, nhưng cũng không đáng gì.”
Lăng Tử Hàn trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Màn đêm buông xuống, luồng khí lạnh tràn từ Siberia đến Kashgar, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm, mưa to bắt đầu rơi từ nửa đêm, đến tận bình minh cũng không ngừng. Vừa ra khỏi phòng thì khí lạnh đập thẳng vào mặt, người qua đường vội vã đi nhanh, tất cả đều mặc áo lông, nhưng vẫn thấy lạnh không chịu được.
Đến trưa thì Lâm Tĩnh lái xe cùng Lăng Tử Hàn tiễn Phó Hùng đến sân bay. Liễu Mộ mang theo hai nhân viên công tác, cùng Phó Quân trên xe Cục Quốc an, theo sau xe bọn họ.
Nhân viên công tác đi cùng Liễu Mộ tại sân bay lấy vé máy bay, nhanh chóng làm thủ tục, Lăng Tử Hàn ôm Phó Hùng, mỉm cười nói: “Chú Phó, tới Bắc Kinh rồi nhớ dưỡng bệnh cho tốt, khi nào đó con sẽ tới thăm chú.”
“Được, được.” Phó Hùng kích động, trong mắt ẩn ngấn lệ.
Phó Quân vô cùng cảm động, nhưng không nói cái gì, chỉ là tiến lên đẩy xe lăn của Phó Hùng, dùng người của Cục Quốc an vào cửa kiểm an.
Nhìn bọn họ vào trong phòng rồi, Lâm Tĩnh lúc này mới ôn hòa nói: “Chúng ta trở về đi.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu: “Được.”
Chờ bọn họ ra khỏi sân bay thì khí lạnh hỗn lẫn trong mưa, làm trời càng thêm lạnh.
HẾT CHAP
Mục lục