Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Liễu Dũng quay đầu nhìn về phía Lăng Tử Hàn, trong lòng có chủ ý: “Lăng phó, hay anh đi cùng tôi đi. Chúng ta có bốn người, xem như là tiểu tổ chiến đấu.”
“OK.” Lăng Tử Hàn lập tức gật đầu.
Nếu như bọn họ muốn chặt đứt đường lui Eclanamine, thì phải để cuộc chiến trong thôn vẫn còn đang diễn ra, như vậy sẽ khiến Eclanamine tưởng lầm cuộc chiến đó đã vây chặt toàn bộ bọn họ, nhất thời cũng không vội chạy qua biên giới. Bởi vậy, hiện tại chỉ có người bọn họ là có thể rời khỏi đây.
Hai quân sĩ đi cùng với Lăng Tử Hàn là do Liễu Dũng đặc biệt chọn ra, là tinh anh hàng nhất hàng nhì ở trong trung đội “Ngân Lang”, người họ giờ chấp hành nhiệm vụ đánh lén này, tính ra về lực lượng cũng không yếu. Cho dù bị lộ thì cũng dễ trốn thoát hơn. Tình thế hiểm ác đáng sợ, Liễu Dũng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy để bản thân mình đích thân bảo vệ Lăng Tử Hàn vẫn là tốt nhất.
Bốn người bọn họ lúc này lặng lẽ chuồn ra khỏi căn nhà, mem theo vách núi lẻn vào cửa động, muốn tới cánh đồng tuyết bên ngoài thôn Kha Khắc.
Lúc này, tuyết đã ngừng, gió cũng dịu lại, chỉ có nhiệt độ không khí càng lúc càng giảm, xuống gần tới âm độ, nhưng cũng không gây trợ ngại gì tới việc di chuyển của bọn họ.
Giờ này khắc này, một ngọn núi tuyết hiểm trở phức tạp rộng lớn khắp nơi đều tràn đầy nguy hiểm, Hoàn toàn cắt đứt với chốn thế giới phồn hoa bên ngoài. Nó rời xa hồng trần, một mình độc lập, trong bóng đêm trở thành chiến trường, lạnh lùng nhìn vào tử thần đang chuẩn bị mai táng mạng người.
Hiện tại, bọn Liễu Dũng đang ở ngay trung tâm của phân tử khủng bố, có thể xem là đang bị vây quanh, còn ở vòng ngoài phân tử khủng bố lại là đại đội Dã Lang. Hiện tại, tất cả chỉ có thể trông chờ vào tiểu tổ của bọn Liễu Dũng hành động, nếu như bọn họ không thể chống đỡ được, thì Eclanamine rất có khả năng sẽ chạy trốn an toàn, còn nếu bọn họ có thể cắt được đường lui của Eclanamine thì cho dù cuối cùng toàn quân của họ có bị diệt thì Eclanamine cũng trốn không thoát.
Bọn họ đi rất nhanh, chỉ cần dùng nửa tiếng đồng hồ, thì đã có thể tiếp cận vào chỗ ẩn thân của Eclanamine.
Vừa nhìn thấy ngọn núi tiêu sái, Lăng Tử Hàn rồi đột nhiên nhớ lại, gần núi này quả thật có một đường ngầm, có thể nối thẳng qua biên giới, , năm trước cậu đã từng đi qua lần. Nếu như mấy năm qua ở đây không có xảy ra địa chấn mạnh thì có lẽ đường ngầm đó vẫn còn.
Cậu ra dấu, Liễu Dũng lập tức ngừng lại, thắc mắc nhìn về phía cậu.
Cậu nhỏ giọng nói: “Tôi biết đường ngầm đó ở đâu, cần phải đi lên đỉnh núi của chỗ này, sau đó đặt thuốc nổ dưới mỏm đá, thì có thể hoàn toàn phá nát đường ngầm đó. Các anh nên đưa toàn bộ thuốc nổ cho tôi đi, tôi sẽ đi. Các anh cứ ở đây điều tra phương vị chính xác của Eclanamine.”
Liễu Dũng do dự chốc lát, lập tức kiên định mà nói: “No, sir, cùng đi.”
“Liễu trung đội, anh không phải là giáo viên của nhà trẻ, tôi cũng không phải trẻ con, không cần anh cái gì cũng phải bảo vệ.” Thái độ Lăng Tử Hàn trở nên rất nghiêm khắc. “Hiện tại là thời khắc quan trọng, tôi ở bên kia cho nổ, nói không chừng Eclanamine sẽ chạy trốn. Anh cần phải giữ chân gã lại, hiểu chưa? Nếu như anh không thể xem xét thời thế, quyết định thật nhanh, thì tôi sẽ tước lấy quyền chỉ huy của anh, trở thành người chỉ huy.”
Liễu Dũng chần chờ vài giây, lập tức vung tay lên với hai quân sĩ phía sau: “Đem toàn bộ thuốc nổ đưa cho Lăng phó.”
Hai người kia lập tức lấy ra toàn bộ thuốc nổ loại mạnh mang theo bên người, sau đó Lăng Tử Hàn tiếp nhận, lấy cái bao đặt bên hông lấy ra đạn của mình có, giao lại cho Liễu Dũng cùng hai quân sĩ, sau đó bỏ thuốc nổ vào trong lại.
“Liễu trung đội, anh cần phải tránh chính diện giao đấu với Eclanamine.” Lăng Tử Hàn có chút lo lắng, liền căn dặn. “Tốt nhất là nên cầm chân gã, chờ đại đội của chúng ta đến, lúc đó hãy ra tay.”
“Yes, sir.” Liễu Dũng gật đầu. “Tôi biết mà, Lăng phó, anh yên tâm đi. Anh cũng chỉ đi có một mình, nên cẩn thận một chút.”
“Tôi biết.” Tuy rằng cách qua chiếc kính gió cùng hệ thống mũ, lại trong bóng đêm, nhưng Lăng Tử Hàn vẫn mỉm cười với hắn. “Con đường ngầm này rất dài, Eclanamine không có khả năng phái người canh giữ con đường đó, cho nên bọn họ sẽ không phát hiện đâu. Các anh ở đây mới nguy hiểm, nên bảo trọng.”
Liễu Dũng nghe cậu nói vậy, lúc này mới yên tâm. Hắn gật đầu, khẽ cười nói: “Vấn đề của bên chúng tôi không lớn, loại chuyện này cũng không phải mới một hai lần.”
Lăng Tử Hàn đã sẵn sàng, liền cười với hắn: “Tôi đi đây.” Liền tà tà chạy vội đi ra ngoài.
Liễu Dũng thông qua kính nhìn đêm nhìn cậu nhanh chóng lướt qua triền núi biến mất trong một khúc, lúc này mới xoay người, lặng lẽ di chuyển người đến chỗ của Eclanamine.
Rất nhanh, bọn họ liền thấy được một căn nhà đá ngay giữa núi.
Đó là một căn nhà dùng đá tảng lớn xây dựng lên, có rất nhiều năm lịch sử, lúc trước là nơi dùng để đoàn ngựa thồ nghỉ ngơi, rất rắn chắc. Lúc này nhìn trong nhà tối đen, tựa như không có ai cả.
Tuy rằng hiện tại là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển cao, nhưng dưới điều kiện khắc nghiệt, thí dụ như ngay giữa sa mạc, hay cao nguyên tuyết, có rất nhiều khí hậu cùng điều kiện địa hình phức tạp làm giảm đi tính năng của máy móc thiệt bị, khiến cho nó đưa ra thông số sai, hoặc là hoàn toàn không tiếp nhận được tín hiệu, trở thành một chiếc máy mù điếc, đến cuối cùng, đáng tin cậy nhất chính là năng lực nhận biết cùng năng lực quan sát phán đoán của chính con người, loại năng lực này có thể là trời sinh, nhưng phải trải qua nhiều năm huấn luyện nghiêm ngặt, cũng có khi phải trải qua nhiều kinh nghiệm mới có được.
Liễu Dũng là một cao thủ trong tuyết, bởi vậy mới được gọi là “Ngân Lang”, hắn có năng lực này, không cần dùng thiết bị công nghệ cao đã có thể phán đoán chuẩn xác các tình huống, đây cũng chính là lý do mà hắn có thể tín nhiệm cảm giác của Lăng Tử Hàn.
Lúc này, máy dò xét của bọn họ cũng không có dò ra được bên trong nhà có người hay không, nhưng Liễu Dũng đã có thể kết luận, bên trong khẳng định có không ít phần tử khủng bố. Bọn chúng đang chuẩn bị ra trận. Tựa như một đám dã thú khát máu, có chứa đựng sự hưng phấn tà ác, lại ẩn chứa máu tanh.
Bão tuyết đã hoàn toàn chấm dứt, núi vắng vẻ không tiếng động. Liễu Dũng cùng hai quân sĩ bí mật ẩn mình tại sau nham thạch cách căn nhà đá không xa, kiên trì chờ đợi.
Một mình Lăng Tử Hàn chạy qua cánh đồng hoang vu, cảm thấy có chút lạnh, có chút mệt, nhưng về mặt tinh thần lại cảm nhận được sự tự do cùng khoái trá không gì sánh được.
Đã có hơn năm cậu không tham gia được hành động nào giống như tối nay, ý chí chiến đấu đang ngủ say trong cơ thể cậu dường như đều đã tỉnh lại, toàn bộ kỹ xảo kỹ năng hòa quyện bên trong từng tế bào một của cậu, trở thành bản năng. Qua quá trình hành động, cậu cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nhẹ, động tác càng lúc càng linh hoạt, sự nhận biết càng lúc càng linh mẫn chuẩn xác.
Hơn hai mươi phút sau, cậu đã băng qua một đỉnh núi tuyết, tới một ngọn núi tuyết khác. Tại lưng núi cậu khảo sát thực địa vài phút, tìm được mỏm đá còn trong trí nhớ của mình, lập tức dùng mã tấu nậy lớp băng tuyết bên trên ra, sau đó đem cánh tay vùi sâu vào bên dưới mỏm đá, đặt thuốc nổ mạnh cho bám vào bên trong vách đá phía dưới đó. Cậu nhanh chóng tính toán vị trí, cứ cách một cự ly thích hợp thì đặt hai bao thuốc nổ, nếu đó là một chỗ khá kiên cố thì đặt bao thuốc nổ.
Làm xong toàn bộ, cậu trở về qua lại ngọn núi bên kia, nói với Liễu Dũng: “Liễu trung đội, tôi chuẩn bị cho nổ.”
Bên tai nghe truyền ra tiếng của Liễu Dũng: “Yes, sir.”
Lăng Tử Hàn ẩn thân sau một tảng đá lớn, nhấn nút điều khiển từ xa kíp nổ.
Chỉ nghe liên tiếp các tiếng nổ vang vọng, Lăng Tử Hàn cảm thấy đất dưới chân run dữ dội.
An tĩnh chốc lát, lưng núi kia chậm rãi sụp xuống phía dưới. Thanh âm “Ầm ầm” vang lên, lớp băng vỡ vụn, từng nham thạch bay lạc tứ tung.
Tính toán Lăng Tử Hàn rất chuẩn xác, thanh âm nổ cũng không quá vang, hoàn toàn ẩn trong núi. Biến hóa thương hải tang điền chỉ trong vài phút, sau đó nhanh chóng an tĩnh lại.
Con đường ngầm nối qua biên giới đã hoàn toàn bị phá hủy, hơn trăm tảng đá lớn đã ngăn chặn con đường ngầm, biến con đường này thành tử lộ. Hơn nữa, bạo tạc kịch liệt đã chấn động vào kết cấu địa chất trong núi, cho dù có một con đường ngầm nào khác mà Lăng Tử Hàn không biết, thì đoán Eclanamine cũng không dám đi. Một khi bị lún trong đó, chỉ có đường chết.
Lăng Tử Hàn quan sát huống bạo tạc một chút, nhẹ nhàng nói vào micro: “Xong rồi, tôi lập tức quay về.”
“Yes, sir.” Liễu Dũng nhẹ giọng nói. “Trong phòng có động tĩnh, có thể có người muốn đi ra. Anh coi chừng một chút.”
“OK.” Lăng Tử Hàn không nói gì nữa, dựa vào tảng đá lớn ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Rốt cuộc cũng không thể sánh được với lúc trước.
Nhìn đồng hồ một chút, đã sắp g sáng rồi, nhưng bốn phía vẫn còn tối đen, chỉ có phía chân trời đằng đông lộ ra một chút tia xám trắng.
Đêm nay quả thật quá dài.
HẾT CHAP
Mục lục