Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Nửa đêm, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên mở mắt.
Lập tức, đau đớn kịch liệt như thủy triều đánh ụp vào người cậu.
Cậu cắn chặt môi, nhíu mày, chịu đựng đau nhức, cố gáng nhớ lại. Cậu cảm thấy dường như mình vừa mới trải qua giấc mộng, hình như Lôi Hồng Phi có nói với cậu, muốn cậu mau chóng tỉnh lại, nếu không thì Lâm Tĩnh xong đời, Lôi Hồng Phi cũng xong đời.
Bọn họ bị gì vậy?
Cậu hoang mang nhớ lại, nhưng vẫn không rõ ràng. Sự nghi hoặc càng khiến cho thân thể vốn yếu ớt của cậu có thêm chút khí lực, cậu giãy dụa, chậm rãi giơ tay lên, muốn rung chuông gọi người.
Y tá chịu trách nhiệm chăm sóc cậu đã nhìn thấy cậu tỉnh lại từ màn hình quan sát, lập tức đẩy cửa bước vào.
“Trung tá, anh đừng cử động.” Cô nhẹ nhàng đè tay cậu lại. “Anh muốn gì cứ nói cho tôi biết.”
Môi Lăng Tử Hàn vẫn còn run, nhất thời không nói nên lời. Y tá kiên trì cầm lấy ly nước, vừa dùng bông gòn chấm nước, nhẹ nhàng xoa lên đôi môi khô nứt của cậu.
Lăng Tử Hàn liếm liếm nước ngay vành môi, hơn nửa ngày mới phát ra thanh âm: “Xin tìm … Lôi Hồng Phi đến … hoặc … Lâm Tĩnh …”
Trên mặt y tá vẫn mang mỉm cười dịu dàng, nghe vậy lập tức nói: “Anh cứ yên tâm, thủ trưởng đã sớm ra chỉ thị, anh chỉ cần vừa tỉnh thì chúng tôi lập tức thông báo cho ngài ấy.”
“Được …” Lúc này mới Lăng Tử Hàn yên tâm.
Cậu cảm thấy mệt vô cùng, cũng không dám ngủ, sợ chính mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cậu cố gắng chống đỡ, miễn cưỡng mở to mắt, chờ bọn họ tới.
Rất nhanh, Lăng Nghị đẩy cửa bước vào.
Lăng Tử Hàn thấy người vào lại là cha mình, không khỏi ngạc nhiên. Thanh âm cậu yếu ớt: “Cha? Là cha à?”
Lăng Nghị nhanh chóng tiến tới, trấn định mà nói: “Là cha.”
Lăng Tử Hàn nghi hoặc: “Cha, Lâm Tĩnh … bị sao vậy? Còn … Hồng Phi …”
“Bọn họ rất tốt, chỉ là lo lắng cho con thôi.” Lăng Nghị lãnh tĩnh nói. “Bọn họ chuẩn bị ra quân. Nếu như con vẫn chưa tỉnh, chỉ sợ bọn họ sẽ lo lắng, không thể tập trung chú ý, vậy rất nguy hiểm.”
“À, vậy cha … cứ nói với họ … con rất tốt …” Lúc này mới Lăng Tử Hàn yên tâm, nhất thời cảm thấy mệt mỏi vô cùng, vô lực nhắm hai mắt lại.
Lăng Nghị cầm tay cậu, ôn nhu nói: “Tử Hàn, chuyện của mẹ con, sở dĩ cha không nói chân tướng cho con nghe, vì không muốn tâm trí con bị ảnh hưởng. Cha hy vọng con có thể lớn lên khỏe mạnh bình thường.”
Lăng Tử Hàn mở mắt nhìn ông, chậm rãi gật đầu.
Lăng Nghị ôn hòa nói: “Tuy rằng cha chưa nói gì với con, nhưng con đã thay cha báo thù cho mẹ con rồi. Chắc đây là ý trời, để con đến Tân Cương tự mình báo thù.”
Lăng Tử Hàn lại gật đầu, ánh mắt dần ngưng tụ.
Lăng Nghị thương yêu nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: “Con trai, mau tỉnh lại, mẹ con khi còn sống yêu con như trân bảo, mẹ con trên trời có linh thiên, cũng không muốn thấy con như vậy.”
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng hỏi: “Cha, nếu như con chết, có thể gặp mẹ không?”
Trong lòng Lăng Nghị run lên, nhưng vẻ mặt vẫn giữ sự điềm tĩnh. Ông trấn định vuốt ve khuôn mặt con, nhẹ giọng nói: “Chắc chắn. Nhưng mẹ con hy vọng con có thể tiếp tục sống.”
Lăng Tử Hàn tựa như nhìn thấy được đôi mắt xinh đẹp tràn đầy yêu thương của mẹ mình nhưng cũng chứa muôn vàn lo lắng, sự trầm uất ẩn hiện trên mặt cậu dần dần mất đi.
Lăng Nghị đắp chăn lại cho cậu, ôn nhu nói: “Con cứu Lâm Tĩnh, giờ hắn bình yên vô sự. Hành động lần này của hắn cũng có công rất lớn, con có thể yên tâm.”
Trên mặt Lăng Tử Hàn dần hiện sự an tâm.
Lăng Nghị nhẹ giọng nói: “Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều từng đến thăm con.”
Lăng Tử Hàn biết được ký ức hồi nãy cũng không phải ảo giác, quả thật Lôi Hồng Phi có tới, có nói với cậu rất nhiều. Cậu khẽ cười.
“Vẫn có rất nhiều người muốn đến thăm con, nhưng đều bị Tiểu Duyệt từ chối. Tiểu Duyệt mà nghiêm mặt lại cũng rất lợi hại đấy.” Lăng Nghị mỉm cười. “Cha biết thời gian con ở đây cũng không tiện phô bày bản thân, chỉ là, đào lý bất ngôn, hạ tự thành hề.” (Người ngay thằng không cần nói nhiều, tính chính trực đã nói giùm họ)
“Con biết.” Lăng Tử Hàn cũng cười. Nét mặt cậu bình thản, tinh thần cũng ổn hơn, thanh âm cũng trở nên rõ ràng. “Kỳ thực là con nhờ vào uy danh của cha. Bất quá, một tình báo lại nổi tiếng như vậy, cũng coi như là thất bại rồi nhỉ?”
Lăng Nghị khó có dịp thấy con trai mình trêu chọc mình, lập tức cười gật đầu: “Đúng vậy, con nói đúng. Cho nên, bản thân cha quả thật không có gì đáng để hãnh diện cả.”
Lăng Tử Hàn ôn nhu cười, nhìn cha mình. Bọn họ rất lâu rồi không có thân thiết như vậy.
Lăng Nghị bỗng nhiên nâng người lên, hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó kề sát lỗ tai cậu nói nhỏ: “Con trai, con còn ưu tú hơn cha, chính con khiến cha cảm thấy hãnh diện.”
Tay của Lăng Tử Hàn bị cha mình nắm chặt, lúc này khẽ run lên, lập tức cố sức nắm chặt tay cha mình.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Lăng Nghị thể hiện tình cảm giống như vậy.
Cho tới nay, ông luôn nghiêm khắc với con trai mình, với những công huân cùng thương tổn của cậu luôn hoàn toàn lãnh đạm. Nhưng thực tế, ông chỉ không muốn con mình bị tình cảm trói buộc, trở nên yếu đuối, như vậy vô cùng nguy hiểm với cậu. Bất quá, dù thế nào trong công việc con trai ông luôn thể hiện xuất sắc, nhất là lúc này, khi cậu đột nhiên biết được chuyện mẹ mình bị hại vẫn có thể khống chế được tâm tình bản thân, xử lý công việc đúng mức, chứng tỏ cậu đã hoàn toàn trưởng thành. Từ giây phút này, Lăng Nghị có thể yên tâm mà trở về vai trò của một người cha rồi.
Không cần Lăng Nghị nhiều lời, Lăng Tử Hàn cũng đã hiểu được những nỗi khổ trong lòng ông, trong lòng cảm thấy ấm áp, lan chảy khắp toàn thân. Cậu nắm chặt tay cha mình, trên mặt chậm rãi hiện nụ cười.
Lăng Nghị cứ như vậy bồi bên người cậu, nhẹ giọng nói việc nhà với cậu, cho đến khi cậu chìm sâu vào giấc ngủ, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Trong khoảng thời gian này, Đồng Duyệt vẫn ngồi trong văn phòng chờ Lăng Nghị. Thông qua máy giám sát, hắn nhìn Lăng Nghị và Lăng Tử Hàn, hai cha con đang ở chung rất hòa hợp, tuy rằng không nghe được họ đang nói gì, nhưng nhìn nét mặt của Lăng Tử Hàn, hắn đã biết bệnh tình của đứa nhỏ này đã dần chuyển biến tốt đẹp. Hắn thấy yên tâm, liền nhìn chăm chú vào Lăng Nghị, trong ánh mắt không hề che giấu tình cảm yêu thương.
Qua vài ngày sau, tình hình Lăng Tử Hàn khá hơn. Đồng Duyệt mới đồng ý cho vài người được đặc cách đến thăm hỏi.
Khi Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi sóng vai đi vào phòng bệnh Lăng Tử Hàn, thì ánh dương đằng đông đang tà tà chiếu rọi vào từ bên khung cửa sổ.
Lăng Tử Hàn đang nằm ở đó, yên tĩnh nhìn họ.
Hai người quan quân trước mắt cậu đều rất oai hùng cao to, cũng vô cùng tiêu sái, khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Cậu cười rộ lên.
Lâm Tĩnh nhìn Lăng Tử Hàn rất gầy, nét mặt vô cùng phức tạp.
Lôi Hồng Phi khẩn cấp chạy tới, cẩn thận đánh giá Lăng Tử Hàn, lòng tràn đầy vui mừng: “Người anh em, rốt cục em cũng tỉnh lại rồi, cảm ơn trời đất.”
Lăng Tử Hàn chỉ cười nhẹ. Tay phải cậu đang truyền dịch, không thể động, vì vậy cố sức đưa tay trái từ trong chăn ra, hướng về phía Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh lập tức đi tới, dùng hai bàn tay ấm áp cầm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu, sau đó ngồi xuống bên người cậu.
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Lâm đại, lần này thật phải nói hẹn gặp lại rồi.”
“Lăng phó, đừng nghĩ vậy.” Lâm Tĩnh có chút trách cứ nói. “Toàn bộ đại đội chúng tôi đều mong cậu có thể trở lại.”
Lăng Tử Hàn hơi hơi lắc đầu: “Tôi không được nữa rồi, không có khả năng ở trong quân đội nữa.”
“Sao lại không được? Còn rất sớm mà.” Lâm Tĩnh thân thiết nhìn cậu. “Lăng phó, cậu còn trẻ như thế, đừng nói mấy câu buồn thương như vậy. Lúc này, chúng ta đều đã được báo thù, tôi rất hài lòng, tôi hy vọng cậu có thể phấn chấn trở lại, cố gắng dưỡng thương, sớm trở về đơn vị.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Tôi sẽ dưỡng thương thật tốt. Kỳ thực, có thể cùng làm việc với anh mấy tháng qua, tôi đã cảm thấy vinh hạnh rồi.”
“Không cần khách khí.” Lâm Tĩnh cười nói. “Lăng phó, tuy rằng thân thể cậu có hơi yếu, nhưng tinh thần tuyệt không yếu. Hành động lần này, biểu hiện của cậu quả thật khiến toàn bộ đại đội chúng tôi tâm phục khẩu phục, bọn họ đều nói không hổ danh cậu là phó đại đội trưởng của chúng tôi.”
“Lâm đại, cám ơn anh.” Lăng Tử Hàn nở nụ cười. “Trong cuộc đời tôi, mấy ngày qua quả thật là một khoảng thời gian đặc biệt, tôi trải qua rất nhẹ nhàng, cũng tràn đầy vui sướng.”
HẾT CHAP
Mục lục