Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Do Eclanamine cùng rất nhiều tổ chức khủng bố nồng cốt đồng loạt sa lưới, thế lực khủng bố của Trung Á cùng Tân Cương bất ngờ không phòng bị lập tức rơi vào cục diện bị động.
Lâm Tĩnh dẫn đại đội Dã Lang, Ninh Giác Phi dẫn đội đột kích Thiểm Điện, chia thành đường đồng thời xuất kích, mang theo khí thế lôi đình vạn quân lao thẳng tới sào huyệt của địch, khai hỏa phản kích toàn diện hướng thẳng tới chủ nghĩa khủng bố.
Theo sự xuất kích của họ, hành động của toàn bộ các quốc gia khác chung quanh cũng đồng thời phát động. Chiến sự tiến hành thuận lợi, một ít phân tử khủng bố nghe tiếng quốc tế lần lượt bị đánh gục hoặc bắt được, thế lực khủng bố sụp đổ.
Rất nhanh bộ đội phản ứng, cục an, cục cảnh sát Tân Cương cũng phối hợp hành động lần này. Do quân đội vây công doanh địa cùng cứ điểm phân tử khủng bố, còn cục quốc cùng cục cảnh sát lần lượt bắt trọn những phân tử khủng bố ẩn núp kín đáo.
Toàn bộ hành động giằng co hơn tháng, chờ đến khi tết âm lịch truyền thống Trung Quốc qua đi mới kết thúc được. Sau đó việc thanh trừ tàn quân cùng trùng kiến trật tự đều do quân cùng các bộ môn liên quan của chính phủ ở địa phương tiếp nhận, bộ đội đặc chủng các quốc gia lần lượt rút về.
Sau đó, chính phủ các quốc gia báo cho dân chúng, thế lực khủng bố khu Trung Á đã bị đả kích trầm trọng khiến hủy diệt, khu này thời gian tới tương đối hòa bình.
Khi Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều tự suất quay về quân khu thì Ürümqi đã mưa liên tục ngày.
Do khí trời quá lạnh, nên rất ít người ra ngoài, trong thành thị một mảnh sự yên lặng.
Trong quân khu cũng là nước đóng thành băng, vô cùng hàn lãnh, ngay cả không khí cũng rất an tĩnh. Toàn bộ quân sĩ của đại đội Dã Lang cũng rất nghĩ ngơi và hồi phục, nói chung, cũng rất ít khi ra ngoài.
Không lâu sau, bọn họ nhận được ngợi khen của quân ủy trung ương đưa đến. Đại đội chống khủng bố Tân Cương được chính thức mệnh danh là đại đội Dã Lang, Lâm Tĩnh được trao tặng huân chương anh dũng nước cộng hoà, quân hàm thăng đại tá.
Lạc Thiên Thu, Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa quân hàm thăng cấp, được trao tặng huân chương hồng tinh cấp , Chu Khải Minh được thăng phó tham mưu trưởng, Lô Thiểu Hoa thăng phó đại đội trưởng.
Đồng dạng, Ninh Giác Phi cũng nhận được huân chương anh dũng nước cộng hoà, quân hàm thăng đại tá. Phó đội trưởng cùng các tiểu đội trưởng của đội đột kích Thiểm Điện cũng đều nhận được phần thưởng.
Ngoại trừ quan quân, thì các quân sĩ của đại đội Dã Lang cùng Đội đột kích Thiểm Điện đã lập công cũng được thưởng.
Chỉ có phó đại đội trưởng đại đội Lăng Tử Hàn không giống người thường, tuy rằng cậu cũng được trao tặng huân chương hồng tinh cấp , dùng quân hàm thượng tá, chấm dứt thời hạn nghĩa vụ quân sự.
Lệnh ngợi khen được đưa ra, mọi người đầu tiên là cao hứng, kinh ngạc, lập tức nổ tung.
Sau khi Lâm Tĩnh trở về, bận rộn rối tinh rối mù, quả thực làm liên tục, hoàn toàn không có thời gian đi thăm Lăng Tử Hàn. Chỉ là nghe được tin cậu đã quay về bệnh viện , hiện tại vẫn chưa xuất viện. Hắn vốn dự định chờ xong hết việc sẽ bay Bắc Kinh thăm cậu, nhưng không hề ngờ cậu lại xuất ngũ.
Ngạc nhiên xong, hắn lập tức gọi điện thoại tìm Lôi Hồng Phi, dự định để hỏi đến tột cùng.
Lâm Tĩnh vừa nhìn hình ảnh trên màn hình xuất hiện liền cười lạnh: “Sếp Lôi à, sếp Lôi, tiểu tử anh có phải cướp mất Lăng phó của chúng tôi rồi?”
“Gì cơ?” Lôi Hồng Phi nhất thời hồ đồ. “Tôi muốn cướp đó nhưng mà chưa ra tay đâu, thằng quỷ cậu đang nói gì vậy?”
“Chưa ra tay?” Lâm Tĩnh liên thanh cười nhạt, còn lấy giấy ngợi khen đặt lên bàn. “Anh còn dám nói chưa ra tay hả, vậy sao Lăng phó lại xuất ngũ nhanh như vậy hả?”
Lôi Hồng Phi tất nhiên biết rõ giấy ngợi khen này, vừa thấy liền tấm tắc khen: “Thằng quỷ cậu đó, đại đội Dã Lang của cậu lúc này quả thật là đánh một trận thành danh thiên hạ luôn rồi nha.”
“Gì mà đánh một trận?” Lâm Tĩnh liếc mắt trừng y. “Đại đội Dã Lang là dựa vào bách chiến mà thành danh đó.”
Lôi Hồng Phi cợt nhả mà nói “Nhưng trước đây không gọi đại đội Dã Lang nha, tôi nói cái tên chính thức kìa.”
Lâm Tĩnh không để ý tới câu này của y, chỉ là lạnh lùng thốt: “Anh nói thật đi, có phải anh ngứa tay ngứa chân, cướp mắt Lăng phó rồi?”
Lôi Hồng Phi lập tức nghiêm túc mà nói: “Tôi đem danh dự bảo đảm, tuyệt đối không có. Tôi cũng vừa mới trở về từ ban chỉ huy, rảnh lúc nào chứ? Mấy ngày nay cũng chỉ mới nghĩ thôi, chưa kịp ra tay.”
Lâm Tĩnh nhìn y một lát, bỗng nhiên lo lắng: “Lẽ nào Lăng phó thật sự xuất ngũ?”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức vỗ bàn: “Không được, tôi phải tìm ông cha của tôi hỏi mới được, không thể để Tử Hàn chạy được.”
Lâm Tĩnh lúc này mới tin y, nhìn y gọi điện tới văn phòng bộ trưởng.
Sau khi điện thoại chuyển, khuôn mặt bình tĩnh của Lôi Chấn, đang muốn răn dạy con trai, nhưng thấy trên màn hình đối diện đang hiện ra một cửa sổ thoại hiện khuôn mặt Lâm Tĩnh, vì vậy nhịn xuống không có mở miệng.
Khiến hai người họ bất ngờ, chính là Lăng Nghị đang ngồi trong trong văn phòng Lôi Chấn. Ông chuyên chú nhìn màn hình máy vi tính trước mặt ông, không để ý bọn họ.
Lâm Tĩnh không giống Lôi Hồng Phi, rốt cuộc không phải người một nhà, lập tức quy củ cúi chào.
Lôi Chấn vô cùng thân thiết với cậu: “Lâm Tĩnh, có việc gì không?”
Lâm Tĩnh do dự chốc lát, thẳng thắn nói: “Thủ trưởng, xin hỏi vì sao Lăng phó lại xuất ngũ? Rõ ràng cậu ấy có lập công, nếu làm vậy, các quân sĩ sẽ không phục, mà tôi cũng không thể hiểu được.”
Lôi Chấn quay đầu nhìn Lăng Nghị, nở nụ cười: “Anh xem đi, tôi đã nói Tử Hàn không thể xuất ngũ mà.”
Lăng Nghị nhìn về phía Lâm Tĩnh, chậm rãi lắc đầu: “Các cậu mới là chuyên gia chiến tranh. Còn nó chỉ mới ở trong quân đội mấy tháng, chỉ có thể giúp nó thông tỏ được vài thứ, nhưng vẫn không thích hợp ở trong quân mãi được.”
Lâm Tĩnh ngẩn ra, lập tức nói rằng: “Thủ trưởng, Lăng phó tự mình dẫn đội, thâm nhập hang hổ, dụ bắt Eclanamine. Tự mình cậu ấy bắt được Bazha, lại khiến Eclanamine trọng thương, lúc này mới có thể để chúng tôi có cơ hội bắt được gã. Cậu ấy chiến đấu quên mình, độc thân đánh địch, giết chết rất nhiều phân tử khủng bố. Cuối cùng, cậu ấy còn liều mình đã cứu tôi. Những điều này chứng minh, cậu ấy là một quân nhân cực kỳ xuất sắc, hơn nữa còn là quan quân ưu tú mà bộ đội đặc chủng chúng tôi đang cần.”
“Dụ bắt Eclanamine chủ yếu là nhờ Liễu Dũng chỉ huy. Trong quá trình hành động, lập đại công chính là toàn bộ quân sĩ của tiểu đội đặc biệt trong trung đội Ngân Lang, không phải nó.” Lăng Nghị mỉm cười. “Bắt được Eclanamine, giải cứu con tin, là do đại đội Dã Lang chính cậu chỉ huy, cũng không phải nó.”
Lâm Tĩnh luôn luôn nghĩ chính mình có thể ngôn thiện biện lập tức cảm thấy rơi xuống hạ phong. Hắn sửng sốt một lát mới nói: “Lúc trước khi thủ trưởng cử Lăng phó tới đã nói, công lao của đại đội chúng tôi phải tính cho cậu ấy một phần.”
“Thực sự là xằng bậy.” Lăng Nghị bật cười. “Anh Lôi, sao anh lại nói bậy như thế chứ? Tôi không tin.”
Lôi Chấn khoát tay áo, cười nói: “Tôi không có nói vậy, là do bọn nhóc này hồ đồ đoán mò, nhắc đến hai từ “Thái tử” thì sẽ lập tức nghĩ tới quan hệ cạp váy rồi.”
Lăng Nghị mỉm cười nhìn Lâm Tĩnh: “Có phải vậy không?”
“Phải, là do chúng tôi tự đoán.” Lâm Tĩnh bị một câu của Lôi Chấn khiến phải lão lão thật thật thừa nhận. “Được rồi, tôi thu lại câu nói đó. Thủ trưởng, những lời ngài nói cũng không được xem là lý do, vì sao không để Lăng phó quay về đại đội chúng tôi?”
Lăng Nghị cười nói:”Nó không cần phải ở đó nữa, cho nên rời đi thôi.”
“Cậu ấy sẽ đi đâu?” Lâm Tĩnh khống chế không được đích tình chính mình, truy vấn.
Lăng Nghị hiểu được tâm tình của hắn, ôn hòa mà nói: “Hiện tại nó không thể làm gì được cả, phải rời khỏi quân đội, tĩnh dưỡng tốt.”
“Không được.” Lôi Hồng Phi lập tức phản đối. “Lăng thúc thúc, Tử Hàn thật vất vả mới vào được quân đội, hơn nữa ở lại đại đội Dã Lang lâu đến vậy, cũng đã từng cùng họ tham gia vài trận, với năng lực cùng lý lịch của em ấy, đủ để đảm nhiệm quân chức ở bộ chúng cháu, nói chung, Tử Hàn không thể rời khỏi quân đội. Hiện tại em ấy chỉ là cần phải tịnh dưỡng, chuyện này cháu đồng ý, nhưng không cần rời xuất ngũ. Hơn nữa, em ấy là người thuộc bộ hành động đặc biệt chúng cháu, cháu còn chưa đồng ý, sao em ấy lại xuất ngũ được chứ? Đây không phù hợp với trình tự công tác. Hai người đã vượt cấp.”
“Có nghe thấy không?” Lôi Chấn cười nhìn về phía Lăng Nghị. “Đây là kiến nghị của quần chúng, kêu tôi không được để Tử Hàn đi kìa.”
Lăng Nghị lắc đầu: “Thân thể Tử Hàn đã không thể đảm nhiệm được các công tác hằng ngày tối thiểu, sao có thể ở lại quân đội được chứ? Anh xem đi, lần này chỉ bị một phát súng là bị thương đến vậy, đến bây giờ còn chưa khôi phục, vậy sao có thể làm quân nhân.”
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh hầu như song song hỏi: “Hiện tại cậu ấy/ em ấy thế nào?”
Lăng Nghị nhìn bọn họ, ôn hòa mà nói: “Đã xuất viện. Bất quá, sức khỏe nó tương đối suy yếu, cần phải tịnh dưỡng tại nhà.”
Lôi Hồng Phi sợ run một hồi, quay đầu nói: “Con đi thăm em ấy.”
Lâm Tĩnh cũng không nói gì nữa, liền cúp máy. Một tuần sau, hắn dùng ngày nghỉ phép mà suốt ba năm qua chưa từng dùng tới, lập tức bắt đầu xếp lịch để xin nghỉ. Sau khi sắp xếp công việc xong, hắn liền leo lên máy bay, hướng tới Bắc Kinh.
Lúc này, khí tức mùa xuân đã tràn ngập toàn bộ đại địa Trung Quốc.
HẾT CHAP