Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Phủ tổng thống B quốc rất giống một công viên rộng, sau khi đi vào cửa sắt đề phòng sâm nghiêm thì là một hoa viên rất lớn, sau đó mới đến các dãy nhà. Lúc trước kiến trúc sư thiết kế dãy nhà này là Hoa kiều, vì vậy trong đó có sử dụng nguyên tố cổ văn Trung Quốc. Kiến trúc chủ ở giữa là dãy nhà màu trắng tinh khiết, mỗi dãy nhà tầng, sắp thành hình dạng bắc đẩu thất tinh, ngay cả tên từng dãy nhà cũng dựa vào đó mà đặt, lần lượt là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang.
Thiên Quyền Lâu ở giữa, là nơi mà bình thường tổng thống hay làm việc. Ngọc Hành Lâu bên cạnh chính là nơi mà tổng thống cùng người nhà sinh sống. Tiếp theo chính là Khai Dương Lâu là nơi dùng làm cử hành yến hội, tiệc rượu, thưởng thức diễn xuất. Diêu Quang Lâu nằm ngoài cùng chính là nơi tổng thống dùng để cất giữ tác phẩm nghệ thuật cùng sách báo, chẳng khác nào thư viện. Thiên Ki Lâu bên kia là nơi dùng để tiếp đãi các khách quý. Thiên Tuyền Lâu là ký túc xá của một số nhân viên công tác cao cấp trong phủ tổng thống, phía trước nó chính là Thiên Xu Lâu còn lại, chính là văn phòng tổng thống, phòng nhân sự, phòng tân văn, phòng tình báo, bên trong chính là bộ hành chính trong phủ tổng thống.
Chung quanh dãy nhà, cách các sân cỏ, hoa viên, giả sơn, suối phun, có một số căn nhà nhỏ rải rác, dường như là các vì sao nhỏ nằm chung quanh bắc đẩu thất tinh, chủ yếu là nhà bếp, phòng giặt quần áo, nhà kính, ký túc xá do phủ tổng thống cung cấp cho các công nhân, cùng các phòng trực ban dành cho bảo vệ.
Toàn bộ phủ tổng thống phi thường mỹ lệ, một năm tứ quý hoa nở bất tận, tràn ngập sức sống, nhìn qua có lẽ đoán được người sống bên trong hẳn là mỗi ngày tâm tình thư sướng.
Từ lúc nhìn thấy Lý Nguyên, trên mặt Lăng Tử Hàn vẫn luôn hiện nụ cười ôn hòa, từng cử động cũng rất nho nhã lễ độ.
Lý Nguyên không có tiếp cậu tại Thiên Quyền Lâu, mà đứng ngay trước Ngọc Hành Lâu, điều này làm cho cậu có chút bất ngờ, nhưng cậu cũng không thể hiện sự thắc mắc, chỉ mặc cho Lý Nguyên ôm một hồi, sau đó bị ông kéo vào bên trong.
Lý Nguyên như trưởng bối đối với vãn bối, thân thiết lấy tay ôm cả vai cậu, dẫn cậu vào phòng khách rộng thùng thình, cười nói: “Bay lâu như vậy có mệt lắm không? Ngồi xuống nào, uống trà đi.”
“Không có việc gì, cũng không đến nỗi mệt.” Lăng Tử Hàn ngồi vào sofa, cười nói. “Máy bay lớn vậy mà chỉ có vài người bọn con, rất thoải mái.”
Lý Nguyên cười ngồi xuống bên cạnh, khoái trá hỏi: “Nghe nói trên đường có chút biến cố nhỏ.”
Lúc này, có nhân viên công tác đi lên, trước mặt họ đặt xuống hai tách trà.
Lăng Tử Hàn chờ cô lui ra, lúc này mới mỉm cười gật đầu: “Không có việc gì, mấy người kia muốn cướp máy bay. Bọn họ có đánh trận, rất nhanh đã giải quyết xong bọn chúng rồi. Con hoàn toàn không cần ra tay, ở ngồi yên chỗ xem báo thôi. Tờ 《 Khê La thời báo 》 bên chú viết rất hay, bản hôm qua mấy tin trên đó viết rất hay.”
Lý Nguyên nghe xong, cười ha ha: “Haha, thật tốt quá, không hổ là Tử Hàn, rất tốt.”
Trong tiếng cười, Trịnh Đan Thanh đi đến. Đi sau hắn là một bảo tiêu mặc âu phục, mang tai nghe, trong tay cầm theo hành lý của Lăng Tử Hàn.
Thấy Lý Nguyên đang vui vẻ, Trịnh Đan Thanh lập tức cũng nở nụ cười: “Chú Nguyên, thấy Lăng tiên sinh rất vui phải không?” Thanh âm cùng nét mặt của hắn thể hiện sự thân thiết mà chỉ có tình nhân mới có.
“Đúng vậy.” Lý Nguyên cũng cười lại với hắn, nhưng lại không ẩn chứa sự thân thiết mà chỉ có sự hờ hững.
Mắt Trịnh Đan Thanh thoáng nét buồn, nhưng lập tức liền khôi phục sự bình thường, cười nói: “Hai người cứ trò chuyện, con sẽ dẫn bọn họ đưa hành lý của Lăng tiên sinh đến Thiên Ki Lâu.”
“Không cần.” Lý Nguyên hơi hơi chau mày, nhưng nét mặt vẫn mang theo nét cười, thanh âm trầm thấp, khó mà chen ngang vào. “Không phải tôi đã nói rồi sao? Sau khi Tử Hàn tới sẽ ở ngay đây. Ngày hôm qua không phải cậu đã cho người dọn dẹp sạch sẽ căn phòng rồi sao? Chuyện gì vậy?”
“Dạ, đã dọn xong rồi.” Trịnh Đan Thanh lập tức hạ thấp người, thấp giọng giải thích. “Chỉ là, theo quy định thì chỉ có tổng thống cùng người bạn đời chính thức cùng với con cái mới được ở lại đây. Nếu như chưa chính thức đăng kí kết hôn thì người khác không thể vào ở. Thiên Ki Lâu mới là nơi bình thường dùng để tiếp đãi khách quý. Con biết chú Nguyên tôn trọng Lăng tiên sinh, nhưng chỉ sợ nếu làm vậy, bị truyền ra ngoài, bên phe đối lập chúng ta sẽ nói những câu khó nghe, khiến dư luận xôn xao, nên mới thay đổi lại.”
“Vậy thì con nên ở Thiên Ki Lâu.” Lăng Tử Hàn lập tức ôn hòa mà nói. “Chú Nguyên, lòng của chú con đã hiểu rồi, nhưng không cần làm vậy, tránh để người khác nắm thóp, ảnh hưởng không tốt.”
Lý Nguyên mặt trầm xuống: “Con là người mà chú mời tới, chú muốn sắp thế nào là chuyện của chú. Ngọc Hành Lâu này là nơi riêng tư của chú, chú muốn mời ai vào ở đều là hợp pháp. Nếu có ai muốn chỉ trích hay nắm thóp thì cứ mặc chúng, chú không muốn quản.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nhìn về phía ông, trầm ổn nói: “Miệng nhiều người xói chảy vàng, tích tiêu tiêu cốt. Phiền phức vô vị, tránh được nên tránh. Huống hồ, Thiên Ki Lâu cùng Ngọc Hành Lâu bất quá cũng chỉ cách vài bước chân, cũng không phải thiên sơn vạn thủy.”
Lý Nguyên nghe xong, lập tức chuyển nộ thành hỉ, sảng khoái gật đầu: “Được rồi, nghe lời con vậy. A Thanh, cậu để bọn họ đưa hành lý của cậu ấy tới Thiên Ki Lâu đi, vào căn phòng đôi ở lầu .”
“Dạ.” Trịnh Đan Thanh cười xoay người, cùng người bảo tiêu kia cầm hành lý đi ra ngoài.
Lăng Tử Hàn nhìn Lý Nguyên, thanh âm rất ôn hòa: “Chú Nguyên, con đồng ý nhận lời mời của chú, tới đây công tác, chú làm vậy chẳng khác gì xem con là khách cả.”
“Ừ, con nói đúng.” Lý Nguyên hài lòng. “Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người một nhà. Chú sẽ không khách khí với con nữa, con cũng không cần khách khí với chú.”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Dạ.”
Lý Nguyên nhìn đồng hồ một chút, thẳng thắn mà nói: “Vậy đi, con về phòng của mình sắp xếp chút, nghỉ ngơi chút, tối nay chú sẽ đãi tiệc chào mừng con, mời mấy huấn luyện viên cùng tới đây luôn.”
Lăng Tử Hàn cười đứng dậy, liền đi theo ông ra ngoài.
Lý Nguyên cùng cậu đi theo con đường mòn trong hoa viên tới Thiên Ki Lâu, đưa cậu vào căn phòng trên lầu , lúc này mới mỉm cười rời đi.
Căn phòng đôi này nằm trọn nguyên tầng , ngoài trừ phòng ngủ cực kỳ rộng thùng thình ra, bên trong còn có thêm phòng khách, thư phòng, phòng thay quần áo, phòng giải trí, quán bar, ngay cả phòng tắm cũng nằm tách biệt chia làm , bên trong có một bồn tắm lớn massage hình hoa sen, còn có phòng sauna, bên ngoài là phòng nghỉ, có sofa, ghế nằm, TV, máy vi tính, thật sự là rất xa xỉ, may là trang trí còn có chút thanh nhã, có phong vị Trung Quốc cổ điển, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lăng Tử Hàn từ trong ra ngoài nhìn một lần, không khỏi lắc đầu. Đây được xem là nơi ở xa hoa xa xỉ nhất mà cậu từng thấy.
Phòng thay quần áo là dùng để dành cho các phu nhân của nguyên thủ quốc gia hoặc là nữ nguyên thủ quốc gia cất trang phục, thường mấy vị đệ nhất phu nhân hoặc là nữ nguyên thủ đều mang theo hơn hơn mười bộ quần áo cùng giầy, túi xách đi kèm, cần phải có một phòng chuyên môn để lưu giữ nếu không không thể đặt hết vào một tủ. Lăng Tử Hàn nhìn một chút, liền đóng cửa lại. Cậu hoàn toàn không cần sử dụng nó.
Cậu đem hành lý của mình xách từ phòng khách vào đến phòng ngủ, đem mấy bộ âu phục cùng mấy bộ hưu nhàn treo vào tủ quần áo âm tường, sau đó đem áo sơmi, cravat cùng nội y, áo ngủ đem ra, xếp gọn gàng bỏ vào trong tủ.
Sau đó, cậu đem đồ dùng rửa mặt vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa cái, sau đó sấy khô tóc, trở về phòng ngủ, nằm lên chiếc giường lớn.
Cửa sổ mở ra, một luồng gió nhẹ mang theo hương hoa tiến vào, mang theo cảm giác mát mẻ. Khí hậu biển nhiệt đới quả nhiên khiến thân thể cậu tốt hơn lúc ở Bắc Kinh nhiều, nhất là khi Bắc Kinh đang rét đậm.
Lý Nguyên biết cậu không khỏe, cũng biết bọn họ trên đường có đánh nhau trận, y phục màu thâm mà cậu mặc càng khiến cậu trông có vẻ tái nhợt, lúc này liền nghiêm lệnh không được ai tùy tiện quấy rối cậu, để cậu ngủ giấc thật ngon.
Từ lúc Lăng Tử Hàn đi vào căn phòng của cậu, thì toàn bộ hệ thống quản chế trong phòng đôi không còn hoạt động nưã, Thiên Ki Lâu chỉ có tầng và là còn hoạt động, còn lầu thì trống rỗng.
Lý Nguyên lúc nhận được báo cáo của phòng tình báo, không khỏi cười rộ lên, trên mặt thể hiện rõ sự sủng, ôn hòa mà nói: “Đừng theo dõi cậu ấy, để cậu ấy tùy ý đi.”
Nếu Lăng Tử Hàn tới đảm nhiệm trợ lý sự vụ Quốc Gia An Toàn cho ông, thì ngay cả phòng tình báo ở phủ tổng thống cũng thuộc cậu quản lý trực tiếp. Trên thực tế, Lý Nguyên đã đem toàn bộ sinh mạng của mình không hề che giấu gì giao hết lên người thanh niên này.
Chẳng biết thế nào, tuy rằng trước đây bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, nhưng từ khi Lý Nguyên nhìn thấy ảnh chụp của cậu ở bộ tình báo gửi lên cho cục Quốc Gia An Toàn, trong lòng liền nảy sinh một triều dâng khó có thể hình dung, trực giác ẩn hiện chút khát vọng cường liệt, muốn nhìn thấy cậu, muốn bắt lấy bằng được cậu, muốn ôm lấy cậu. Loại khát vọng này như con mãnh hổ, kêu gào ở trong lòng ông, kích động kêu gào, kịch liệt xông tới, muốn phá bỏ rào cản, cứ thế mà ào lên.
Lúc lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở Bắc Kinh thì Lý Nguyên sản sinh một cảm giác kỳ lạ với vị thanh niên nhìn có vẻ gầy yếu, luôn luôn ôn hòa cười này, dường như đó một người vô cùng quan trọng với sinh mạng của mình, rõ ràng chưa từng gặp qua, nhưng dường như đã quen thuộc từ lâu. Khi ông cầm lấy bàn tay thon dài băng lãnh của cậu, muốn không bao giờ buông tay ra nữa.
Ông làm sao không biết người thanh niên này có một thân phận tuyệt đối không bình thường?
Gia thế cậu hiển hách, cha cậu chính là Lăng Nghị, truyền kỳ trong giới tình báo quốc tế, hiện tại là nhân vật số Trung Quốc, lực lượng trong tay nắm giữ đủ để phá hủy toàn bộ thế giới. Mà người thanh niên mới tuổi này đã là cục trưởng cục đốc tra Bộ Quốc An, đã từng đảm nhiệm phó đại đội trưởng, trung tá của bộ đội đặc chủng nổi danh, có người nói cậu là một vị bất động thanh sắc cũng đủ khiến khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật. Toàn bộ tất cả đều nói rõ, đó tuyệt đối không phải là người có thể dùng bức bách ép vào khuôn khổ được, mà ông càng không có khả năng dùng tiền tài cùng quyền thế đả động tới cậu.
Nhưng mà, Lý Nguyên này chưa từng rút lui trong bất kì chuyện gì. Sau khi Trở lại B quốc, ông lập tức đưa ra lời mời tới chính phủ Trung Quốc. Ông nhất định phải thử, muốn dùng cách thức này để đưa người mà ông tâm niệm tới bên cạnh ông.
Hiện tại, cậu đã tới.
HẾT CHAP
Mục lục