Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Sau đó, có không ít nghị viên khác đi lên đưa ra nhiều loại vấn đề, Lăng Tử Hàn binh tới thì cản, nước đến thì chặn, trả lời vô cùng khéo. Sau hơn tiếng, cuộc trình bày ý kiến như chạy Ma-ra-tông này mới kết thúc.
Lăng Tử Hàn đi ra cao ốc hội nghị thì cảm thấy có chút uể oải, nhưng thắt lưng cậu vẫn thẳng tắp, bước chân vững vàng thong dong.
Có nhiều phóng viên canh giữ bên ngoài hội trường vừa thấy cậu đi ra thì lập tức ào tới, hỏi liên thanh, nào là máy ảnh, microphone đều nhắm vào cậu.
Lăng Tử Hàn chỉ có thể dừng bước, mỉm cười đối mặt với “Trường thương đoản pháo”, nghe những câu hỏi của các phóng viên.
“Lăng tiên sinh, xin hỏi đây là lần đầu ngài tới B quốc?”
“Lăng tiên sinh, vì sao cha ngài lại đồng ý để ngài tới đây nhậm chức? Không sợ nguy hiểm sao?”
“Lăng tiên sinh, nghe nói ngài còn người em trai phải không? Là con của cha ngài hay là của bạn đời ông ấy?”
“Lăng tiên sinh, có người nói năm nay ngài đã tuổi rồi, xin hỏi vì sao ngài vẫn chưa kết hôn? Có người yêu nào không?”
“Lăng tiên sinh, ngài thích nữ hay thích nam?”
“Lăng tiên sinh, là người theo chủ nghĩa không kết hôn à?”
“Lăng tiên sinh, ngài là người theo chủ nghĩa độc thân à?”
“Lăng tiên sinh, ngài với bộ máy sinh sản nhân tạo cảm thấy thế nào? Có ủng hộ phương thức sinh dục khác thường này không?”
“Lăng tiên sinh …”
“Lăng tiên sinh …”
Lăng Tử Hàn nghe những câu hỏi mang tính chất riêng tư thế này, thực sự không biết nên khóc hay cười.
Mọi người hỏi nửa ngày, thấy cậu chỉ mỉm cười, nhưng một chữ cũng không nói, lúc này mới ngừng lại chút, nghe cậu nói.
Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh rõ ràng nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tôi. Tôi không phải lần đầu tới quý quốc, nhiều năm trước đây đã từng tới nơi này du lịch trong kỳ nghỉ, đồng thời rất thích phong cảnh cùng phong tình dân tộc quý quốc. Lần này nhận được lời mời của tổng thống quý quốc, có thể tới đây công tác, tôi cảm thấy rất vinh hạnh, cha tôi cũng rất mừng. Còn về chuyện cá nhân của tôi, tôi nghĩ cũng không quan trọng lắm, hoàn toàn không có quan hệ tới công tác của tôi, xin thứ lỗi cho tôi không thể trả lời. Xin lỗi.”
Lúc này, nhân viên bảo an của cao ốc hội nghị chạy tới bảo vệ cho cậu, đẩy lùi đoàn người ra, cố gắng tạo ra con đường che cho cậu tới bãi đổ xe.
Các phóng viên không nghe theo, không buông tha, vẫn vây quanh ở bên người Lăng Tử Hàn, càng không ngừng hỏi nhiều câu hỏi khác nhau. Lăng Tử Hàn vẫn mỉm cười, thỉnh thoảng trả lời hai câu, thanh âm ôn hòa. Đối với những vấn đề liên quan tới công tác, cậu đều dùng ngôn ngữ ngoại giao uyển chuyển ứng đối, nhưng các phóng viên lại có hứng thú với vấn đề cá nhân của cậu hơn, nhưng càng hỏi thì cậu càng không đáp.
Dưới sự bảo vệ của nhiều bảo an, cậu vất vả lắm mới có thể lái xe ra rời khỏi cao ốc hội nghị, trở lại phủ tổng thống.
Trưa nay Lý Nguyên muốn cùng bộ trưởng giao thông cùng ăn trưa, thương thảo việc muốn mua một nhóm xe khách không trung. Tuy rằng ông nhớ Lăng Tử Hàn nhưng cũng không rảnh để đi thăm cậu, chỉ có thể bớt chút thời gian dặn Trịnh Đan Thanh, chuẩn bị cho Lăng Tử Hàn một số thức ăn dinh dưỡng.
Lăng Tử Hàn cảm thấy hơi mệt, liền không khách khí nữa, một mình ngồi ổ phòng ăn lầu một ăn, đồng thời xem tin tức TV.
Lúc cậu đi ra khỏi cao ốc hội nghị bị đông đảo phóng viên vây quanh phỏng vấn đã bắt đầu đưa tin lên TV rồi. Trên TV, dáng vẻ của cậu phong độ không chê vào đâu được, thanh âm ôn hòa êm tai, trên mặt luôn nở nụ cười. Từ lúc cậu mở cửa xe, leo lên xe rời đi, MC cũng đồng thời đọc các tư liệu cá nhân của cậu như học thuộc lòng vậy, sau đó cũng bắt đầu đề cập tới cha cậu, Lăng Nghị. Kỳ thực những tư liệu cá nhân của cậu cực kỳ ít, ngoại trừ tuổi cùng gia thế bối cảnh ra thì các tin tức truyền thông đều chỉ có thể nói cậu đã từng làm phóng viên năm, có không ít bài viết về du lịch, sau đó mới vào Bộ An Toàn Quốc Gia Trung Quốc công tác. Những tư liệu hình ảnh liên quan tới quá khứ của cậu hầu như không có.
Sau khi xem xong, cậu thấy rất thoả mãn.
Mặc dù có nhiều truyền thông dụng tâm kín đáo ám chỉ, vị trợ lý sự vụ an toàn tổng thống từ Trung Quốc tới lúc trước cũng chưa từng làm qua công tác có liên quan tới phương diện Quốc Gia An Toàn, có thể trở thành quan viên cao cấp ở Bộ Quốc An hoàn toàn nhờ vào mối quan hệ của cha mình, giờ đến B quốc nhận chức cao cũng có thể là Lăng Nghị có giao dịch âm thầm gì với Lý Nguyên, nhưng những điều này lại chưa đưa ra được lời giải thích hợp lý. Cho tới giờ này thì những tin tức về cậu cùng những việc đã trải qua thực tế quả nhiên vẫn cách xa nhau, thậm chí có khi còn tương phản, có thể nói rõ, việc cậu ngụy trang hồi lúc trước là hoàn toàn thành công, tới giờ vẫn mang lại hiệu quả.
Cơm nước xong, cậu liền đi tới văn phòng của mình ở Thiên Xu Lâu, mở máy vi tính bắt đầu công tác.
Căn cứ vào thông báo của Bộ Quốc Phòng Trung Quốc, hạm đội viếng thăm do thiếu tướng Hải quân Trương Hải Dương dẫn đầu đã qua biển Nam Trung Quốc, gần đến eo biển Đông Đoan, dự tính trưa ngày mốt sẽ đến quân cảng Khê La, tiến hành viếng thăm chính thức với B quốc.
Lần đầu viếng thăm của hạm đội hàng mẫu hải quân Trung Quốc, chính phủ và các bộ trong quân đội cùng với các giới xã hội đều sắp xếp một loạt hoạt động tương quan. Lăng Tử Hàn nhìn thông báo, liền điều động văn phòng phủ tổng thống chuyển tới lịch trình viếng thăm, sau đó bắt đầu đắn đo.
Công tác khẩn trương khiến người ta quên mất thời gian, đến tận khi Lý Nguyên gọi điện lại, bảo cậu tới văn phòng tổng thống thì cậu mới chú ý là đã chạng vạng, vì vậy đóng máy vi tính, trực tiếp lên lầu .
Đi vào cửa chính mở rộng, cậu vừa nhìn liền thấy một vị thượng tướng bốn sao B quốc đang ngồi trước mặt Lý Nguyên. Người này vóc người không cao, rất khỏe mạnh, huân hàm đeo đầy trên quân phục, có chút chói mắt. Vành nón quân nhân lộ ra thái dương hoa râm, hai mắt cũng lấp lánh hữu thần, không hề có chút già nua nào. Người này chính là người đứng đầu quân B quân, tay cầm trọng binh, Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang toàn quốc, tướng quân Ban Địch An.
Lý Nguyên vừa thấy cậu vào, liền cười nói: “Ban tướng quân, đây chính là Lăng Tử Hàn.”
Ban Địch An lập tức mỉm cười đứng dậy, chào đón và nhiệt liệt bắt tay với cậu: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Không dám nhận.” Lăng Tử Hàn rất có lễ phép cười nói. “Là tôi từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh tướng quân.”
Ban Địch An nắm chặt tay cậu, rất nhiệt tình mà đưa qua đưa lại, cảm thán nói: “Đâu nào? Lăng tiên sinh gia đình có tiếng từ lâu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn mạnh hơn tôi gấp trăm lần.”
“Tướng quân quá khen, tôi không dám nhận.” Tay Lăng Tử Hàn vẫn bị gã cầm chặt, phong độ mỉm cười.
Lý Nguyên thấy gã vẫn nắm tay Lăng Tử Hàn không tha, trong lòng có chút không hài lòng, nhưng vẫn mỉm cười, đứng dậy tiến lên đây, khoái trá mà nói: “Hiện tại hai người đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.”
Lúc này mới Ban Địch An thả tay Lăng Tử Hàn ra, quay đầu cười nói: “Đúng vậy, có Lăng tiên sinh chỉ đạo công tác cho chúng ta, là một sự hỗ trợ rất mạnh, tôi rất mừng.”
“Cảm tạ tướng quân.” Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói. “Chỉ đạo không dám nhận, tôi còn phải học tập tướng quân nhiều hơn, sau này còn phải nhờ tướng quân chỉ dạy nhiều.”
“Đâu có, đâu có.” Ban Địch An hào sảng vỗ vỗ vai cậu. “Lăng tiên sinh, nếu cậu đã là trợ lý tổng thống phụ trách sự vụ Quốc Gia An Toàn, thì mai nhất định phải ghé qua chỗ tôi. Cậu tới Khê La cũng đã mấy ngày rồi, nhưng luôn ở tại Cục Quốc an, lần này dù nói gì nhất định cũng phải đến Bộ tư lệnh của tôi thăm qua đó. Lăng tiên sinh, cậu không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”
“Phải, đó là lỗi của tôi.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Ngày mai tôi nhất định tới thăm chỗ của tướng quân.”
“Vậy thật tốt quá.” Ban Địch An lại bắt chặt tay cậu, sau đó mới quay đầu nói. “Tổng thống tiên sinh, tôi phải cáo từ rồi. Việc xử lý chuyện mà chúng ta vừa thương lượng tôi sẽ sắp xếp lại.”
“Được.” Lý Nguyên đứng ở nơi đó, cười gật đầu.
Ban Địch An tức cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Lý Nguyên chờ gã đi rồi, lúc này mới tiến lên đây, vỗ nhẹ nhẹ vai Lăng Tử Hàn, nhẹ giọng nói: “Con cũng thấy được sự bệ vệ của gã rồi phải không?”
Lăng Tử Hàn gật đầu.
“Tử Hàn, sau này con còn phải tiếp xúc nhiều với ông ta.” Lý Nguyên mỉm cười. “Con nhất định phải cẩn thận.”
Lăng Tử Hàn cười nhìn về phía ông: “Chú yên tâm, con biết mà.”
“Đương nhiên, chú hoàn toàn không lo gì với năng lực của con.” Lý Nguyên tán thưởng gật đầu. “Hôm nay ở buổi trình ý kiến trong hội nghị ngăn chặn được Hách Ly quả thật quá đẹp, rất nhiều người đều giật mình. Con còn trẻ, lại trầm ổn lão luyện đến thế, khiến rất nhiều chính khách lão đời vô cùng khen ngợi. Tử Hàn, nói thật, cả đời này chú chưa bao giờ hâm mộ ai, thế nhưng hiện tại chú lại rất hâm mộ cha con.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười lắc đầu: “Chú Nguyên, chú đừng khích lệ con nhiều đến thế. Con chỉ cố gắng làm hết sức, cố gắng làm xứng chức mình thôi, kỳ thực không coi là xuất sắc.”
Lý Nguyên đã quen thuộc tính cách nội liễm của cậu, cũng không khen cậu tiếp nữa, chỉ là thương yêu nhìn người thanh niên trước mắt luôn khiến ông cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cười đến hài lòng.
Vào lúc ban đêm, Lăng Tử Hàn mở máy vi tính, theo quy định công việc dùng mật mã online tiến hành báo cáo tình huống công tác mấy ngày nay, sau đó thông qua tổng đài điện thoại trực tiếp được thiết trí trong tổng thống gọi tới điện thoại Mai Uyển Bắc Kinh.
Sau khi cậu tới Khê La còn chưa gọi về nhà, theo bình thường thì chuyện này không ổn, vì vậy cậu cần phải gọi cú điện thoại cá nhân.
Khê La chậm hơn tiếng so với giờ Bắc kinh, lúc này đã là nửa đêm, nhưng Lăng Nghị còn đang ở trong thư phòng công tác, chưa ngủ.
“Cha.” Lăng Tử Hàn ôn hòa kêu, trong thanh âm có chút thân thiết. “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
“Ừ, sắp ngủ rồi.” Lăng Nghị khoái trá nở nụ cười. “Còn con? Thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Thanh âm Lăng Tử Hàn nhu hòa. “Điều kiện ở đây rất tốt. Thậm chí con còn cảm thấy nó quá xa hoa.”
“À, xem ra tổng thống tiên sinh vô cùng khách khí rồi.” Lăng Nghị mỉm cười. “Sức khỏe con sao rồi? Có khỏe không? Có uống thuốc đúng giờ không?”
“Rất tốt, con luôn uống thuốc đúng giờ, thường thường chú Nguyên cũng hay nhắc con.” Lăng Tử Hàn có chút bất đắc dĩ. “Đồng ba ba đã sớm chuẩn bị hết rồi, quả thật con không có cách nào cả.”
Lăng Nghị cười đến hài lòng: “Đúng vậy, phương diện này Tiểu Duyệt rất lợi hại, thiết diện vô tư đó. Trước đây cha nằm viện cũng bị hắn quản đầu quản chân, không có cách nào với hắn cả.”
Lăng Tử Hàn nhớ tới Đồng Duyệt có thể trói chân trói tay Lăng Nghị, nở nụ cười. Cậu nghĩ tới hạnh phúc hiện giờ của cha mình, bản thân cũng cảm thấy yên tâm.
“Đồng ba ba khỏe không? Em trai con thì sao?” Cậu quan tâm hỏi.
“Bọn họ đều rất tốt.” Lăng Nghị nhìn con trai mình, nét mặt ôn tồn ôn nhu. “Tiểu Húc thường thường gọi ca ca, có đôi khi sẽ khóc, đến khi nhìn thấy hình của con mới chịu ngừng. Nó rất nhớ con.”
“Con cũng nhớ em ấy.” Trong mắt Lăng Tử Hàn cũng hiện ra ôn nhu động nhân.
Lăng Nghị gật đầu: “Được rồi, công việc của con bận rộn, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Dạ, cha cũng vậy, chú ý sức khỏe, đừng quá mệt mỏi.” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói xong, nhìn cha mình cúp máy, lúc này mới cúp.
Từ khi cậu tiến hành nhiệm vụ điều tra một mình đầy gian nan ở Tân Cương và hoàn thành được nhiệm vụ, thái độ của Lăng Nghị với cậu càng lúc càng ôn hòa, cũng thể hiện tình cảm rõ hơn. Lăng Tử Hàn biết, cha cậu đã yên tâm về người con trai này của mình rồi, vì vậy không còn mang mặt nạ kiềm chế tình cảm cha con nữa.
Hiện tại hai người bọn họ đều có thể biểu đạt tình cảm của chính mình, dần dần càng ngày càng giống như hai cha con bình thường.
Chuyện này với bọn họ mà nói không phải chuyện dễ dàng gì, nên cũng khiến bọn họ vui mừng không kém.
Lăng Tử Hàn khoái trá nằm trên giường, thả lỏng người, an tĩnh ngủ.
Ngoài cửa sổ, có tiếng chim thanh thúy vang lên, càng làm tôn thêm màn đêm yên tĩnh.
HẾT CHAP
Mục lục