Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Hai người ngồi ở bàn ăn lầu một, chậm rãi đang ăn cơm. Lý Nguyên rất chăm sóc cậu, vì cậu mà gắp thức ăn, quả thực hận không thể đút đến tận miệng cậu. Đối với Lăng Tử Hàn mà nói thì vết thương bị súng bắn ngay cánh tay căn bản bé nhỏ không đáng kể, cậu vẫn hoạt động như thường, từ ngoài nhìn vào hoàn toàn chẳng có điểm nào là cậu mới bị súng bắn trọng thương cả. Lý Nguyên nhìn cậu thong thả ăn uống, nhưng càng thêm đau lòng.
Lăng Tử Hàn uống xong cái chén canh táo đỏ nhân sâm, cưỡi khẽ: “Chú Nguyên, con no rồi.”
“Tốt.” Lý Nguyên gật đầu. “Con có mệt không?”
“Không có.” Trên mặt Lăng Tử Hàn có một ít huyết sắc, nụ cười cũng tươi hơn hồi nãy nhiều.
Lý Nguyên ngưng mắt nhìn cậu, mỉm cười nói: “Chúng ta qua đây xem TV, trò chuyện chút, con thấy sao?”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Dạ.”
Hai người ngồi vào phòng khách, vừa nhìn TV vừa nhẹ giọng trò chuyện, bầu không khí hòa hợp hài hòa.
Trịnh Đan Thanh đứng ở bên ngoài, nhìn Thiên Ki Lâu đèn đuốc sáng trưng, nhìn Lý Nguyên cầm ly trà uống, nhìn ánh mắt tràn ngập thương tiếc của ông, nhìn nụ cười ấm áp trên mặt ông, lòng đau như cắt. Đó là sự ôn nhu mà bao năm qua hắn chưa từng thấy qua, nhưng giờ đây lại dành cho người khác, điều này khiến hắn vô cùng đau đớn chua xót khổ sở, còn có nỗi hận mơ hồ.
Thời gian với người trong tòa nhà và người ngoài tòa nhà hoàn toàn khác nhau, Trịnh Đan Thanh cảm thấy sống một ngày bằng một năm, còn Lý Nguyên lại cảm thấy thời gian quá mau. Hầu như chỉ mới nháy mắt, thì trời đã tối, ông đã phải rời đi, trở lại Ngọc Hành Lâu, sau đó đứng trước cửa sổ phòng mình nhìn phòng Lăng Tử Hàn tắt đèn, lúc này mới đi ngủ.
Đợi sáng thứ hai, ông định đến hỏi thăm bữa sáng của Lăng Tử Hàn một chút, lại nghe nói nửa đêm cậu đã rời khỏi phủ tổng thống. Ông vội vã gọi điện cho Lăng Tử Hàn, mới biết cậu đã đến Cục Quốc an.
Ngày hôm qua, Lâm Tĩnh mang theo hai huấn luyện viên đặc biệt từ nước họ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mang khí thế ngút ngàn đáp xuống nơi gần chỗ hai tên tay súng bắn tỉa, nhanh chóng bắt được hai tên sát thủ đó, lập tức áp tải về Khê La, giao cho Lạc Mẫn.
Cùng lúc đó, bên kia trận đối kháng cũng kết thúc, báo cáo lại bên tập kích cũng có chết vài tên, những tên khác đều chạy thoát, không bắt được người sống. Đây là chuyện của quân đội, Lạc Mẫn không thể nhúng tay, cũng không tiện qua hỏi.
Lăng Tử Hàn ngủ yên đến nửa đêm, cảm thấy tinh thần khôi phục, vết thương cũng không còn đau, liền tự mình lái xe ra khỏi phủ tổng thống, đến cục Quốc Gia An Toàn cách đó không xa.
Từ chiều thì Lạc Mẫn cùng Lâm Tĩnh đã ở đây rồi, đang chờ kết quả thẩm vấn vừa phân tích lai lịch tay súng bắn tỉa.
Hai người kia bị bắt đã từng chống đối kịch liệt, trên người nhiều chỗ bị thương, sau khi bị chuyên gia thẩm vấn dùng các loại thuốc giày vò một đêm, đã hoàn toàn thay đổi, nhưng không có nói ra được gì cho giá trị.
Căn cứ vào tư liệu phân biệt sinh vật của hai tên đó, bọn họ đã tra ra được tư liệu liên quan. Hai tên đó đều là người da đen nhỏ gầy xốc vác, đến từ Libya, là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, sau lại gia nhập lính đánh thuê SE. Hiển nhiên, bọn chúng cũng giống như lính đánh thuê VIC Á Châu. Tuy rằng phương thức mưu sát Lăng Tử Hàn hai lần đều khác nhau, nhưng mục đích thì lại giống.
Bất quá, hai tên tay súng bắn tỉa chỉ là phụng mệnh đến ám sát mục tiêu, không hề biết chân tướng thế nào, cũng không biết ai là người đứng sau.
Lúc Lăng Tử Hàn đi vào văn phòng Lạc Mẫn thì thấy người thanh niên anh tuấn trứ danh này vẻ mặt uể oải, âu phục mở rộng, cravat đã tháo bỏ, nút buộc áo sơmi cũng cởi bỏ nút, nhìn qua hơi bừa bộn. Lâm Tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn, đang uống trà, nhìn thấy hắn cũng tương đối mệt mỏi rã rời, bất quá lại không tổn hại gì tới diện mạo thanh tú cùng khí thế uy vũ của hắn.
Vừa thấy Lăng Tử Hàn, hai người đều nhảy dựng lên, nhanh chóng tiến ra đón.
Lạc Mẫn thân thiết hỏi: “Nghe nói cậu bị thương, sao rồi?”
Lâm Tĩnh đưa tay muốn cởi bỏ quần áo của cậu: “Để tôi nhìn vết thương của cậu nào, thế nào rồi?”
“Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.” Lăng Tử Hàn mỉm cười ôn hòa mà nói. “Tôi không sao.”
Lạc Mẫn vừa nhìn thần tình Lâm Tĩnh liền biết, thì ra “Dã Lang” nổi danh này cũng không lạnh lùng như bên ngoài đồn đại, chí ít với Lăng Tử Hàn đều khác hẳn, trong ánh mắt trong trẻo kia rõ ràng ẩn chứa ý nghĩ yêu thương. Nhìn tình cảnh đó, Lạc Mẫn vốn định chạy tới Lăng Tử Hàn liền chậm bước lại, để nhường cơ hội lại cho Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh không khỏi phân trần, đưa tay muốn cởi bỏ nút áo của Lăng Tử Hàn, nhưng Lăng Tử Hàn cầm chặt tay hắn cản lại, cười nói: “Thật sự không có việc gì, chỉ là cánh tay bị trúng phát súng, cũng không động tới gân cốt, anh không cần khẩn trương vậy.”
Lâm Tĩnh sửng sốt một chút, liền không kiên trì nữa. Nhìn nụ cười hiền hòa của cậu, cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình có chút mát lạnh, Lâm Tĩnh nhịn không được xung động trong lòng, kéo cậu qua, ôm chặt trong lòng.
Lạc Mẫn thấy hành động khác thường này của Lâm Tĩnh liền thêm khẳng định trong lòng. Hắn cảm thấy hai người trước mắt mình quả thật cực kỳ xứng, liền đứng bên cười, không hề nói gì, cũng không quấy rối bọn họ.
Trong sự cảm nhận của mọi người ở hệ thống quốc an, địa vị Lăng Nghị vô cùng cao, nên tình cảm của bọn họ với Lăng Tử Hàn tất nhiên cũng khác hẳn, nhất là Lạc Mẫn là một nhân viên công tác bí mật thường trú bên ngoài, thấy Lăng Tử Hàn dường như người thân của chính mình vậy. Giờ này khắc này, trong lòng Lạc Mẫn, Lăng Tử Hàn cũng tựa như em trai ruột, thậm chí so với em trai còn thân thiết hơn.
Thế nhân đều cho rằng gia thế Lăng gia như vậy, ai lại để cho con trai của mình đi làm chuyện nguy hiểm chứ? Đáng lẽ phải ăn sung mặc sướng, nuông chiều từ bé. Lớn lên không chơi bời lêu lỏng cũng là chuyện đáng mừng rồi. Bởi vậy Lạc Mẫn từ đã sớm có nhận định, nên trong chuyện này lại không mẫn cảm bằng Lý Nguyên, hắn hoàn toàn không cho rằng Lăng Tử Hàn, A Ngạn, Quỷ Thu có liên hệ gì với nhau. Lý Nguyên nói Lăng Tử Hàn có nét giống A Ngạn, còn hắn thì không cho là vậy.
Lăng Tử Hàn cũng không định cho hắn biết, nếu để Lạc Mẫn biết năm xưa hắn không thể bảo vệ được con trai của sếp mình, chỉ sợ hắn sẽ làm ra chuyện quá khích. Cho dù chưa từng có ai đề cập chuyện xưa với hắn thì trong lòng hắn cũng sẽ tự trách mình, cho rằng bản thân có lỗi với sếp, có lỗi với Lăng Tử Hàn, thậm chí có lỗi với hơn . đồng nghiệp trong hệ thống quốc an, không còn mặt mũi nào nữa. Chuyện này với an toàn sinh mạng cùng công tác của hắn rất nguy hiểm.
Dưới nụ cười của Lạc Mẫn, Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng ôm lại Lâm Tĩnh một cái, vỗ nhẹ lưng hắn, biểu ý đừng lo.
Lâm Tĩnh lúc này mới thanh tỉnh, chậm rãi buông cậu ra. Cái ôm này đã khiến hắn an lòng rồi.
Lăng Tử Hàn cười nhìn về phía hắn, ôn hòa hỏi: “Thẩm tra người bị bắt tới đâu rồi?”
“Bọn chúng chỉ nhận được mệnh lệnh, còn cái khác thì không biết.” Lâm Tĩnh lắc đầu. “Kỳ thực đây cũng nằm trong dự liệu rồi, nếu như bọn chúng đã phái tay súng bắn tỉa, cũng sẽ không nói nhiều cho bọn chúng biết, bọn chúng cũng không cần biết nhiều, chỉ là hoàn thành nhiệm vụ là được.”
“Đúng vậy.” Lạc Mẫn cũng thu lại nụ cười. “Ngoài trừ tư liệu cá nhân bọn chúng cùng huống lính đánh thuê SE, thì bọn chúng không có khẩu cung nào là có giá trị cả.”
Lăng Tử Hàn đi tới trước máy vi tính của Lạc Mẫn, tỉ mỉ xem qua toàn bộ tư liệu của hai người kia, lại nhìn một đoạn ngắn buổi thẩm vấn. Quá trình thẩm vấn đã được ghi hình toàn bộ, tư liệu được ghi chép đến mấy tiếng đồng hồ, Lạc Mẫn đứng bên cạnh cậu, mở đoạn hai tên đó nói những chuyện chính cho cậu coi, tránh để cậu mất thời gian.
Sau khi xem xong, Lăng Tử Hàn gật đầu: “Bọn chúng xác thực biết quá ít. Thế nhưng, chí ít chúng ta cũng biết chúng là từ lính đánh thuê SE.”
SE có nghĩa là SeaEagle, Hải Ưng, là một ác điểu, bay lượn phi thường ưu mỹ, lúc giết con mồi thì vô cùng hung mãnh.
Lính đánh thuê nổi danh này thiết lập căn cứ tại Bắc Phi, người sáng lập đến từ Bắc Mỹ, không nghĩ tới bây giờ đã tới đây.
Lăng Tử Hàn nhìn tư liệu văn màn hình, hỏi: “Căn cứ của chúng ở đây? Tổng cộng có bao nhiêu người? Những tư liệu này chúng ta có thể tra được không?”
“Mấy chuyện này cũng đã được báo cáo rõ ràng rồi.” Lạc Mẫn mà nói rõ ràng. “Lính đánh thuê SE hai tháng trước đến chỗ chúng ta, căn cứ ở gần Khê La, gần căn cứ bộ đội đặc chủng mà hôm qua cậu đã tới tham quan, tính luôn cả tên quan chỉ huy thì tổng cộng có tên. Tối hôm qua tôi đã phái đặc công tới đó, giám thị căn cứ bọn chúng rồi. Vừa có tình báo, thì trong căn cứ có động tĩnh khá lớn, dường như bọn chúng chuẩn bị rời đi.”
Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn về phía Lâm Tĩnh, nét mặt không còn tiếu ý, rất nghiêm túc hỏi: “Nếu như cho anh dẫn đại đội đặc công mà hiện tại các anh đang huấn luyện, tiêu diệt lính đánh thuê đó, anh có nắm chắc không?”
“Có.” Lâm Tĩnh vừa nghe sắp được đánh, nhất thời tinh thần tỉnh táo. “Bỏ đi hai tên vừa bị bắt thì bọn chúng chỉ còn lại tên, tôi cùng người, mỗi người dẫn đội, hoàn toàn có thể triệt hạ bọn chúng.”
“Được.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Quan chỉ huy cùng quan quân cao cấp của chúng tốt nhất nên bắt sống.”
“Được.” Lâm Tĩnh lập tức đáp.
Lăng Tử Hàn quay đầu lại nhìn Lạc Mẫn, mỉm cười nói: “Lạc cục, anh hạ lệnh đi.”
Lạc Mẫn gật đầu, nói với Lâm Tĩnh: “Đại tá, tôi trao cho cậu toàn quyền chỉ huy hành động lần này, mệnh lệnh chính thức cùng các tình báo liên quan sẽ được truyền tới đại đội đặc công, cậu lập tức trở lại chuẩn bị, một giờ sau xuất phát, cực khổ rồi.”
Lâm Tĩnh nghiêm, hướng chào hắn theo chào theo nghi thức quân đội: “Yes, sir.”
Đi ra văn phòng cục trưởng, thì hắn liền chạy vội, vào thang máy, vọt tới bãi đỗ xe, lái xe bay nhanh đi.
HẾT CHAP
Mục lục