Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Hừng đông mùng một tháng giêng, toàn bộ Trung Quốc đều đang say ngủ, giáp Đông Hải lại có một chiếc tàu ngầm mini đang hoạt động lặng lẽ.
Loại tàu ngầm này do chính Trung Quốc tự mình nghiên cứu chế tạo, có thể chứa được người, chủ yếu là cung cấp cho những nhân viên có nhiệm vụ đặc thù sử dụng. Trong một đêm, nó di chuyển từ Nam Hải ra phía Bắc, sau khi vào vùng Đông Hải thì chuyển hướng, chạy đến bờ biển đại lục Trung Quốc.
Sau khi tiến gần bờ, cửa khoang thuyền mở ra, một bóng người từ đó nhảy xuống biển, thẳng hướng lên bờ.
Nước biển tháng , nước lạnh thấu xương, nhưng người nọ thân hình vẫn mạnh mẽ như vậy, như mũi tên cứ bơi thẳng về phía trước, rất nhanh đã tiến gần đến bãi cát. Cậu dần từ ngoài khơi xa đặt bước chân lên bờ.
Lúc này bầu trời vẫn còn một mảng tối tăm, là khoảng thời gian chuẩn bị đón ánh bình minh buổi sớm, trên bờ chỉ có duy nhất một người đang chờ. Vừa thấy thân ảnh người kia tiến lên bờ, y nhanh chóng chạy lại gần.
Lăng Tử Hàn nhìn Mai Lâm vô cùng hấp tấp chạy lại trước mặt mình, mỉm cười đứng lại.
Mai Lâm nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, vành mắt đỏ lên, nói không nên lời.
Lăng Tử Hàn cười nói: “Được rồi, tôi vẫn chưa chết mà, không cần dùng điếu văn sớm vậy đâu.”
Mai Lâm cũng chỉ có thể nuốt lại lời xin lỗi xuống bụng, vội nói: “Đi thay quần áo nhanh đi.”
Lăng Tử Hàn cười nhẹ, ôn hòa nói: “Không sao đâu.”
Vào thời điểm này nước biển lạnh cóng, cậu lại mặc quần áo ướt đẫm đứng trong gió biển, thế nào lại không sao được? Mai Lâm nhanh chóng kéo tay cậu hướng lên bờ.
Trên con đường cái cách bờ biển không xa có một chiếc máy bay loại nhỏ đang đậu.
Mai Lâm đẩy cậu vào trong đó: “Mau, thay đồ liền đi!” Sau đó nhảy lên ghế phi công, khởi động máy bay trượt trên đường, cất cánh bay lên.
Lăng Tử Hàn lập tức cởi quần áo ướt, dùng khăn mặt mà Mai Lâm chuẩn bị sẵn lau khô thân thể, sau đó mới mặc nội y, áo lông, áo khoác, giầy vớ … để sẵn trong đó.
Lúc này, máy bay đã bay lên trời, hướng thẳng về phía Tây.
Lăng Tử Hàn ngồi dựa mình vào ghế, chậm rãi thở phào một cái.
Khi máy bay tiến vào địa phận Bắc Kinh, ánh nắng ban mai cũng dần hiện ra. Tại sắc trời vàng nhạt hòa cùng màu trắng mờ của làn mây, Lăng Tử Hàn nhìn thấy một ngọn đèn hải đăng đang chiếu những tia sáng cuối cùng của mình dưới mặt đất, trong lòng bỗng nhiên có chút kích động.
Mai Lâm tập trung lái máy bay đến phía Tây Bắc Kinh, đáp xuống trước một khách sạn nhỏ hẻo lánh. Lúc này, trong khách sạn ánh đèn vẫn sáng rực, dường như bên trong có gì đó đang diễn ra.
Lăng Tử Hàn từ máy bay nhảy xuống, đẩy cửa chính, bình tĩnh bước vào.
Toàn bộ ở đó đều là người trong tiểu tổ liệp nhân, ngoài ra còn có sếp của cậu, Lữ Hâm, cùng cấp trên của sếp cậu, vừa là cha cậu, Lăng Nghị.
Cậu mỉm cười nhẹ, hầu như hiểu được cảm giác của bọn họ hiện giờ.
Lăng Nghị vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, chỉ đơn giản nhìn cậu. Lữ Hâm đứng lên, trên mặt vẫn giữ sự bình tĩnh cùng lạnh lùng. Thế nhưng liệp thủ khác nhịn không được, cứ từng người từng người mà tiến về phía cậu.
La Hãn cầm tay Lăng Tử Hàn, thân thiết mà hỏi thăm: “Thế nào rồi?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Không có việc gì.”
Tác Lãng Trác Mã nhẹ giọng trách cứ: “Cậu thật là, chỉ có một tin nhắn, làm cho chúng tôi gấp đến mức không biết phải làm sao luôn. Bọn họ cứ cãi nhau ẫm tỏi cả lên, mấy lần đòi đi tìm cậu đó.”
Lăng Tử Hàn nhìn Lăng Nghị, có chút do dự, nói: “Có chút việc xảy ra khiến cho nhiệm vụ chậm trễ.”
Lăng Nghị bất động thanh sắc nói: “Việc này sẽ nói sau, giờ cậu cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Các thành viên trong tiểu tổ liệp nhân ngoại trừ hỏi thăm tình hình của cậu lúc ở Nam Cảng, những việc khác họ đều không đề cập tới.
Lăng Tử Hàn không muốn nhiều lời, chỉ là cười nói: “Không phải tôi còn sống trở về rồi sao? Cái khác không còn quan trọng nữa. Sếp không phải đã nói vậy sao? Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng.”
Lữ Hâm rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu nói: “Đúng, chính là như vậy.”
Lúc này, mấy liệp thủ trẻ tuổi cũng đều nhìn ra Lăng Tử Hàn có chút ủ rũ, liền nói: “Lão đại, cậu nhanh đi nghỉ ngơi trước đi.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu với bọn họ.
Thế nhưng Lăng Nghị lại nói: “Đã có bác sĩ chờ cậu sẵn tại đây, cậu lên lầu đi.”
Những chuyên gia thuộc Đặc Biệt Y Liệu dùng đến gần giờ đồng hồ, với nhiệm vụ “Hoàn thiện lại khuôn mặt thật”, cẩn thận tỉ mỉ mà đem phần tử sinh vật cao phân tử, thứ đã dùng trên người cậu để biến đổi khuôn mặt cậu mà hòa tan ra, khôi phục lại tướng mạo sẵn có của cậu.
Sau khi giải phẫu xong, cũng đã nửa đêm, Lăng Nghị tự mình lái xe tới đón cậu về nhà.
Xe hơi cứ bình ổn chạy vào Áo Vận Thôn. Trong suốt một giờ đường xe chạy, hai người bọn họ cũng không nói với nhau câu nào.
Cho đến khi vào cửa nhà, Lăng Nghị mới không khống chế được tâm tình mà nhẹ nhàng xoa tóc đứa con trai ông.
HẾT CHAP
Mục lục