Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Sau khi Lăng Tử Hàn xác nhận mục tiêu tại Innsbruck, liền tiến hành bố trí chu đáo chặt chẽ.
Một tuần sau, cậu cùng vài người có sở thích leo núi, mang theo túi leo núi chuyên nghiệp, lái xe đến tại Innsbruck, vào một khách sạn Glockenstuhl của con đường bên cạnh sông Ninn.
Ở hai ngày, các liệp thủ lần lượt giả dạng thành các du khách Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore, xách ba lô, tốp năm tốp ba đến ở đây, tách ra vào ở các khách sạn nhỏ.
Innsbruck có . nhân khẩu, trong đó Hoa kiều là hơn . người, du khách đến từ Á Châu nối liền không dứt, khách ba lô, người sở thích leo núi, người sở thích trượt tuyết, thật sự là nhiều lắm, nên mấy người phương đông như bọn họ phân tán tới đây, không gây sự chú ý nào cả.
Bảo tiêu Miêu Đan cứ cách ngày là được nghỉ ngày, tính ra mỗi ngày thì có người nghỉ, người đó sẽ thường ra ngoài du lịch tham quan. Trước đây bọn họ cũng không có ra nước ngoài, thỉnh thoảng xuất cảnh cũng là do chấp hành nhiệm vụ, tập thể đi ra ngoài, tập thể trở về, không có đi ra ngoài riêng, lúc này tuy cũng đang đi công tác, nhưng vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi, buổi sáng thì nghỉ ngơi chút, sau đó ra ngoài, đến siêu thị mua đồ, hoặc đến ngân hàng gửi tiền về cho nhà, có người còn hẹn hò với các cô gái trong các quán bar gần đó.
Lăng Tử Hàn ở chỗ này ngây người nửa tháng, không hề động tay. Nếu như khí trời không tốt, bọn họ sẽ ở trong khách sạn, nếu như khí trời tốt thì bọn họ lại chuẩn bị ra ngoài, dường như chuẩn bị leo núi, nhìn qua rất bình thường. Tại một thành nhỏ như thế này, người như bọn họ rất nhiều, cũng có hoạt động như bọn họ vậy.
Nửa tháng sau, người của bọn họ đã thăm dò ra được quy luật hoạt động của các bảo tiêu, Vệ Thiên Vũ ở quốc nội cũng lần lượt điều tra rõ tư liệu cá nhân của từng người, gửi tới cho cậu. Lăng Tử Hàn nghiên cứu xong liền nhanh chóng đưa ra phương án hành động mới.
Lúc này đã vào mùa rét đậm, bầu trời thường xuyên đổ tuyết, dãy núi chạy dài bốn phía dường như tỏa ra ánh sáng trắng, được phủ đầy tuyết, đặc biệt xinh đẹp. Miêu Đan bị cô gái kia một hai nháo nhào làm nũng, rốt cục đồng ý dẫn cô ta ra ngoài thưởng ngoạn cảnh tuyết. bảo tiêu kia tất nhiên đi theo bên cạnh.
Bọn họ lái hai chiếc xe việt dã, chậm rãi chạy tới trên núi.
Từ trên núi quan sát thành nhỏ, đặc biệt mỹ lệ, mỗi một cảnh sắc chuyển biến vào trong mắt đều khác hẳn nhau, tựa như các bức hình trên bưu thiếp, như thi như họa.
Dọc theo đường đi, cô gái duy nhất kia không ngừng kêu to “Thật là đẹp mắt”, “Đẹp quá”, “A a a a …” … Miêu Đan thấy cô hưng phấn, hai gò má đỏ hồng, đẹp đến khiến người khác hít thở không thông, nhất thời mềm lòng, chân ga rõ ràng là giảm bớt lực.
Xe đi tới lưng chừng một ngọn núi cao chừng nóc nhà, trên cao nhìn xuống, toàn bộ thành thị thu hết đáy mắt.
Cô gái đó hưng phấn mở cửa sổ xe: “Dừng lại, dừng lại, em muốn xem, em muốn chụp hình.”
Miêu Đan liền dặn xe dừng lại, rồi âu yếm dẫn người yêu xuống xe ngắm cảnh.
Cửa xe mở, cô ta lập tức nhảy xuống, chạy tới bên cạnh rìa, giang hai tay cánh tay, kêu to lên.
Miêu Đan đi phía sau cô, mỉm cười.
bảo tiêu quay chung quanh bọn họ, cảnh giác nhìn động tĩnh chung quanh.
Bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết, thế giới mỹ lệ lại có chút thê lương, giống như tiên cảnh.
Bỗng nhiên, mơ hồ có tiếng xe hơi chạy tới. Với tốc độ truyền âm trong không khí, nhất thời không rõ là xe đang lên núi hay xuống núi.
Sắc mặt Miêu Đan khẽ biến, quay đầu nhìn thoáng qua bảo tiêu của mình.
Trong đó có một người nhìn đồng hồ có máy giám sát vệ tinh trong tay mình, bình tĩnh nói: “Không thành vấn đề, xe người đó không có vũ khí.”
Miêu Đan khẽ gật đầu, nhưng vẫn dặn họ đề phòng.
Các bảo tiêu này để tay vào ngực, cầm súng.
Một chiếc xe việt dã rất nhanh chạy xuống từ trên núi, nhanh chóng chạy qua chỗ bọn họ, lập tức biến mất trên khúc quẹo ngay núi.
Miêu Đan thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chụp hình cho cô ta đang bày đủ mọi tư thế.
Một lát sau, lại có một chiếc xe jeep từ dưới chân núi chạy lên, trực tiếp chạy qua con đường ngay bên cạnh chỗ bọn họ.
Lần này tuy rằng Miêu Đan cũng dặn bảo tiêu bên người kiểm tra cùng đề phòng, nhưng không hề khẩn trương.
Cô ta chơi một hồi, liền nắm lấy một nắm tuyết quăng vào người Miêu Đan, lập tức vui sướng cười to. Tiếng cười thanh thúy quanh quẩn trong gió, khiến người ta say sưa.
Trái tim luôn không ngừng lo lắng suốt hơn nửa năm qua của Miêu Đan buông lỏng, cũng cầm lấy nắm tuyết quăng vào người cô.
Cô gái né tránh, sau đó bắt đầu ném tuyết với gã, tiếng cười không dứt.
Một lát sau, lại có chiếc xe từ dưới chân núi chạy lên.
Miêu Đan không có lưu ý, tiếp tục chơi đùa với cô ta.
Thế nhưng, khi hai chiếc xe việt dã kia chạy ngang qua chỗ bọn họ thì chợt ngừng lại.
Miêu Đan ngẩn ra, hoắc mắt xoay người nhìn.
Lăng Tử Hàn vững vàng xuống xe. Cậu mặc áo áo ba-đờ-xuy ngắn màu đen, thân hình thon dài cao ngất, lẳng lặng đứng trên mặt đất tuyết, không nói gì chỉ nhìn bọn họ.
Ngay trong nháy mắt này, trong các vách núi dưới các mái nhà đột nhiên xuất hiện người. Hai cô gái trẻ ra tay nhanh như chớp, một người thì bắt lấy cô gái đang đứng sững sờ, thuận lợi bưng kín miệng cô ta lại. Còn thanh niên khác thì song song xông về phía trước, tấn công Miêu Đan.
Nhưng bảo tiêu vẫn đứng ở đó, không hề nhúc nhích.
Miêu Đan bất ngờ không phòng bị, đã bị bốn người thanh niên thân pháp nhẹ nhàng giữ chặt, quyền cước đánh ra mạnh nhanh, khiến gã khó mà chống đỡ, thậm chí không có cơ hội rút súng bên hông ra. Gã bại lui về phía sau, nhanh chóng bị ép đến vách đá, lùi khỏi con đường núi.
Gã vừa đau khổ chống đối vừa kêu to: “Các anh đang bị gì vậy hả? Là tôi dùng tiền … mướn các anh bảo vệ tôi mà … Sao các anh lại không chịu ra tay?”
người kia chỉ lạnh lùng nhìn gã.
Trong đó có người nói: “Mày vì một cô gái, có thể bán đứng tư lệnh của chính mình. Loại người như mày, đáng để bọn tao bảo vệ sao?”
Một người kích động: “Ninh tướng quân là người mà tao sùng bái, lại bị người như mày hại chết, tao hận không thể ra tay làm thịt mày.”
Miêu Đan liền biết đại thế đã mất, hôm nay không có khả năng chạy trốn nữa rồi. Gã không muốn bị áp tải đi thụ thẩm, dù sao cũng sẽ chết, không bằng chính mình động thủ. Gã cắn răng, hung hăng đá chân mạnh ra, thừa dịp bốn người thối lui, lập tức phi thân về phía sau nhảy ra ngoài, song song rút súng trong tay, phi khoái chỉ huyệt Thái Dương chính mình.
Lăng Tử Hàn phút chốc vọt người về phía trước, đưa chân đá ra, thế đi sắc bén, chuẩn xác đá bay súng trong tay gã.
liệp thủ vây công gã lập tức chạy tới, vững vàng bắt giữ gã, không để y động đậy nữa.
Lăng Tử Hàn mặt trầm như nước, chậm rãi đi tới trước mặt gã, nhẹ nhàng mà nói: “Miêu Đan, tôi là Lăng Tử Hàn.”
Miêu Đan vừa nghe, mặt xám như tro tàn. Trên đường trốn vong, gã đã biết phó bộ trưởng tân nhậm Bộ Quốc An Lăng Tử Hàn đã hạ lệnh truy đuổi mình trên toàn cầu. Nếu là truy đuổi, mà không phải truy sát, tất nhiên là muốn bắt giữ. Gia thế bối cảnh Lăng Tử Hàn hiển hách như vậy, Miêu Đan vừa tra liền biết, trong lòng thủy chung kinh hồn táng đảm, không nghĩ rằng một người có địa vị cao như cậu, lại tự mình đi qua một nước khác để tự mình bắt gã.
Lúc này, người khác xuống từ chiếc xe khác, khách khí thỉnh bảo tiêu giao vũ khí trên người ra. Bọn họ sảng khoái, lập tức đem toàn bộ vũ khí trên người giao hết cho người đó.
Hai nữ liệp thủ kia đã bắt giữ cô gái, bịt miệng cô ta lại, nhanh chóng đem đi, lên xe.
Lăng Tử Hàn không để ý đến động tĩnh bên người, chỉ là nhìn Miêu Đan, lạnh lùng mà nói: “Tôi muốn hỏi anh vấn đề. Câu cuối cùng mà anh nói với Ninh Giác Phi tướng quân là gì?”
Thanh âm cậu thủy chung trầm thấp, nét mặt cũng không thể hiện sự tức giận gì, nhưng Miêu Đan cảm thấy cực sợ. Nhớ lại cảnh tượng oanh liệt lúc đó, vị tiền thiếu tá bộ đội đặc chủng sắc mặt càng thêm xấu xí.
Lăng Tử Hàn thẳng tắp đứng ở trong cơn mưa tuyết, lẳng lặng nhìn gã.
Miêu Đan chỉ cảm thấy như núi đè xuống đầu gã, khiến gã khó mà chịu nổi, cũng không thể nào kiên trì.
Gã hạ mi mắt, cúi đầu mà nói: “Tôi nói với hắn ‘Tư lệnh, anh nên đầu hàng đi."”
Thanh âm gã rất nhẹ, ngoại trừ Lăng Tử Hàn thì chỉ có liệp thủ đang bắt giữ gã mới có thể nghe thấy, nhất thời giận dữ, tay càng ra sức. Miêu Đan hừ nhẹ một tiếng, hai chân như nhũn ra, quỳ xuống.
Lăng Tử Hàn cúi đầu nhìn gã, hờ hững nói: “Vậy Ninh tướng quân thì sao? Hắn nói gì?”
Thanh âm Miêu Đan càng: “Tư lệnh nói ‘Cậu đã theo tôi năm rồi nhỉ? Trong từ điển của Ninh Giác Phi tôi có hai chữ đầu hàng hay sao?’ Sau đó, hắn liền … kích thuốc nổ.” Nói đến đây, gã bỗng nhiên khóc không thành tiếng.
Lăng Tử Hàn vung tay lên, xoay người sang chỗ khác.
người kia lập tức áp giải Miêu Đan lên xe.
Lăng Tử Hàn đứng ở vách núi, lưng hướng thẳng vách đá đâm thẳng bầu trời, trước mắt là non sông vạn lý.
Khắp bầu trời hoa tuyết bay lượn, biến toàn bộ thiên địa biến thành một mảnh ngân bạch.
Mọi âm thanh biến mất, thân ảnh Ninh Giác Phi anh khí bừng bừng phảng phất hiện lên trong không trung, hắn đang sang sảng vui cười, hoạt bát kêu: “Lăng đại ca.”
Lăng Tử Hàn nhìn bầu trời đang hiện chút ánh sáng, trong lòng tự thầm:
“Giác Phi, lên đường an bình.”
HẾT CHAP