Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Lăng Tử Hàn ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, Vệ Thiên Vũ an tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, không hề gọi cậu.
Lăng Tử Hàn mở mắt ra, hàng lông mi dài đảo qua lòng bàn tay Vệ Thiên Vũ, lập tức khiến anh tỉnh lại. Anh dịu dàng hỏi: “Tỉnh?”
“Ừ, mấy giờ rồi?” Bằng cảm giác, Lăng Tử Hàn biết đã qua hơn tiếng.
Vệ Thiên Vũ nhìn đồng hồ trên tường, cười nói: “h rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi.” Anh nói lẽ thẳng khí hùng, không thể hiện chính mình cố ý quên dặn dò của Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn quá hiểu tính cách của anh, cũng không trách anh, chỉ là bất đắc dĩ thở dài: “Anh đó, thật không có biện pháp với anh.”
“Sức khỏe của em em phải hiểu rõ hơn ai hết, tối hôm trước em mới phát bệnh, giờ không thể mệt như vậy được.” Vệ Thiên Vũ nhẹ giọng nói, chậm rãi thả bàn tay đang che mắt cậu.
Lăng Tử Hàn nhắm mắt lại, sau một lát chậm rãi mở ra.
Cả phòng đầy ánh sáng, sáng sủa.
Cậu ngồi dạy, vừa mang giày vừa nói: “Có tình huống gì không?”
“Tạm thời không có chuyện gì đáng chú ý.” Vệ Thiên Vũ nhìn màn hình trên tường.
Các tình báo luôn được các bộ môn liên quan không ngừng truyền lại số liệu kiểm tra do bộ trưởng cùng những cục trưởng khác cung cấp, cứ phút sẽ có tin. Vệ Thiên Vũ thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn qua, nhưng không thấy có tin gì đáng giá.
Lăng Tử Hàn gật đầu, tiến lên cầm lấy điện thoại: “Tiểu Phùng, bên Interpol có tin gì không?”
Phùng Vũ Giang lập tức trả lời: “Tôi đã liên hệ với họ, bọn họ mới gửi qua cho tôi tư liệu của Feldman Blatherwick cùng bốn người đi theo y, tôi đang chỉnh sửa, chiều sẽ nộp lên cho ngài.”
“Được.” Lăng Tử Hàn cúp máy, quay đầu nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, thoải mái mà nói. “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Vệ Thiên Vũ cười gật đầu, đứng dậy
Hai người vừa đi tới cửa, điện thoại di động Lăng Tử Hàn vang lên.
Cậu vừa cầm lên, thấy đó là số của nhân viên phụ trách chăm sóc con mình, trong lòng rùng mình, liền bắt máy: “Alô?”
Người thanh niên kia gấp gáp nói: “Lăng bộ trưởng, bên chúng tôi xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Gì cơ? Chuyện gì xảy ra? Có ai bị thương không?” Lăng Tử Hàn vừa hỏi vừa ra dấu với Vệ Thiên Vũ.
Vệ Thiên Vũ lập tức gật đầu, biểu thị minh bạch. Hai người thẳng đến thang máy, Vệ Thiên Vũ liền nhấn phím thang máy cao tốc.
Trong điện thoại, nhân viên công tác kia tiếp tục nói qua sự việc: “Tôi đi ra Bắc Tứ Hoàn ra, tại ngã tư đường gặp phải đèn đỏ, tôi vừa dừng lại thì xe phía sau liền đụng tới. Chúng tôi đều buộc dây an toàn, không bị thương, nhưng xe bị hư khá nặng, không thể di chuyển được.”
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vào thang máy, xuống thẳng gara.
Lăng Tử Hàn nghe thấy tụi nhỏ không bị thương, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn khẩn trương: “Ai là người gây tai nạn? Đi chưa? Bọn họ có mấy người? Cậu có báo cảnh sát chưa?”
“Người gây tai nạn chưa đi, chỉ có người. Việc này toàn bộ cho người đó phụ trách, người đó cũng nhận lỗi rồi. Tôi đã gọi điện, cảnh sát giao thông đang tới đây.” Nhân viên công tác kia tuy rằng trẻ, nhưng cũng biết trách nhiệm mình mang nặng nề, vừa vào cương vị đã được tiếp thu huấn luyện, cũng từng trải qua huấn luyện cho đủ mọi tình huống có thể phát sinh trong quá trình thực thi nhiệm vụ, nên cậu cũng không hoảng loạn lắm. “Lăng bộ trưởng, bọn nhỏ đều đang bên cạnh tôi, không có việc gì.”
“Được, chúng tôi lập tức tới đó.” Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ xuống thang máy, nhanh chóng lên xe.
Vệ Thiên Vũ lập tức lái xe đi, Lăng Tử Hàn mở máy truy tung trên xe, tập trung vào vị trí mà xe gặp tai nạn. Vệ Thiên Vũ để tránh việc mất thời gian do tắc xe cùng đèn đỏ, nên đi hẻm nhỏ, nhanh chóng chạy ra Tứ Hoàn, hướng thẳng về phía kia.
Lăng Tử Hàn cố gắng khống chế chính mình, biểu hiện ra trấn định, nhưng trong lòng cậu lại loạn vô cùng, bàn tay toát ra mồ hôi lạnh. Từ lúc chào đời tới nay, cậu chưa từng sợ như thế.
Vệ Thiên Vũ rất nhanh chạy tới chỗ ra đường lớn mà nhân viên công tác kia nói, lập tức chạy thẳng ra ngoài, thẳng đến góc đèn xanh đèn đỏ phía trước.
Từ xa đã thấy hiện trường tai nạn xe cộ. Một chiếc xe thể thao đụng vào phần đuôi của Passat, nhìn qua khiến người khác hơi kinh hãi. Nhân viên công tác kia cùng một người mặc âu phục đang cùng cảnh sát giao thông nói gì đó, chung quanh xe cũng có vài người đang vây xem, nhưng lại chẳng thấy đứa nhỏ đâu.
Vệ Thiên Vũ chạy thẳng tới đó, phanh gấp lại.
Lăng Tử Hàn nhảy xuống xe, chạy tới đó.
Lúc này cậu mới nhìn thấy, tụi nhỏ kia đang ngồi xổm xem chỗ mà hai chiếc xe đụng nhau, hăng hái bừng bừng vừa nhìn vừa nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ hứng thú.
Trái tim cậu lúc này mới trầm tĩnh lại.
Vệ Thiên Vũ chạy tới bên cạnh cậu, thấy cảnh đó cũng nở nụ cười.
Tụi nhỏ dường như cảm giác được gì đó, đều ngẩng đầu lên, nhất thời trước mắt sáng ngời, đứng dậy chạy ào tới, kêu “Baba” “Cha” “Anh”, chạy ào vào lòng người.
Nhân viên công tác kia nghe thấy, quay đầu nhìn qua, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Tử Hàn phất phất tay với cậu, ý bảo cậu cứ tiếp tục, không cần tới đây.
Thanh niên kia gật đầu, quay đầu tiếp tục phối hợp với cảnh sát giao thông, xử lý hoàn tất sự cố giao thông này.
Vệ Thiên Vũ cúi người ôm lấy anh em Tiêu Diêu, cười nói: “Đang làm gì vậy?”
Hai nhóc liền nói: “Chúng con đang đang thương lượng chuyện sửa xe.”
“Cha, tụi con có thể tự mình sửa không?”
“Đương nhiên có thể.” Vệ Thiên Vũ đáp ứng. “Cha cùng tụi con sửa.”
“Dạ.” Hai nhóc liền hoan hô.
Lăng Tử Hàn ôm Đồng Húc, thân thiết hỏi: “Có chỗ nào đau không?”
Đồng Húc lắc đầu, sinh động như thật mà nói: “Lúc mà xe phía sau đụng trúng tụi em, cũng giống như chạy xe điện mà chạm vào nhau vậy, tụi em chỉ lắc lư chút, nhưng có dây an toàn, nên không có gì.”
Nhìn ra được, tụi nhỏ đều rất hưng phấn. Tụi nhỏ từ nhỏ đã được nghiêm mật bảo hộ, cho tới bây giờ không gặp phải loại chuyện này, trong lòng căn bản là không có từ “Sợ”.
Lăng Tử Hàn yên tâm mà gật đầu.
Nhân viên công tác kia bỗng nhiên nhớ tới, liền quay đầu lại kêu lên: “Lăng … tiên sinh, ngài đưa tụi nhỏ về trước đi, tôi xử lý xong việc này sẽ kêu xe tải đến mang nó đến chỗ sửa xe.” Thiếu chút nữa cậu đã ở trước mặt người ngoài gọi bộ trưởng, may là dừng cương trước bờ vực, đúng lúc sửa lại.
“Được.” Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói. “Cậu nhớ đi ăn.”
“Dạ.” Nhân viên công tác đáp ứng, quay đầu lại tiếp tục xử lý.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ liền cùng tụi nhỏ lên xe, cẩn thận quay về Mai Uyển.
Kỳ thực, trường mà bọn nhỏ học cũng chính là trường tiểu học Tuyết Anh mà lúc trước Lăng Tử Hàn đã từng học qua, bọn họ dự định cho tụi nhỏ ở trường ăn trưa, ngủ trưa, nhưng Lăng Tiêu, Lăng Diêu nháo lên, rồi Đồng Húc cũng bắt chước ồn ào, Lăng Nghị cùng Vệ Thiên Vũ dung túng tụi nhỏ, đồng ý cho tụi nhỏ buổi trưa về nhà ăn, nghỉ ngơi, buổi chiều đến trường, Đồng Duyệt cùng Lăng Tử Hàn cũng không có biện pháp, đành tiếp thu.
Hai anh em song bào thai kia có chỉ số thông minh cực cao, căn bản không nhịn được việc học cái gì là , aoeiuü, abcde ở trường, nhưng Lăng Tử Hàn kiên trì muốn tụi nhỏ đến trường tiếp nhận sự giáo dục bình thường, giống những đứa nhỏ khác. Lăng Nghị cùng Vệ Thiên Vũ đều không phản đối, bất quá, Lăng Tử Hàn công tác bề bộn nhiều việc, bình thường không ở nhà, Lăng Nghị, Đồng Duyệt cùng Vệ Thiên Vũ đều có thể bớt thời giờ dạy tụi nhỏ khá nhiều. Hai bé cũng biết là ba người kia giấu ba mình, nên càng học càng hứng thú. Kỳ thực Lăng Tử Hàn cũng biết việc này, thấy bọn họ đều cao hứng như vậy, vốn cũng không có việc gì xấu, nên giả như không biết, cứ tùy ý bọn họ.
Lăng Nghị biết Lăng Tử Hàn kiên trì như vậy, hơn phân nửa là vì bù đắp tiếc nuối cho chính mình lúc trước không có cuộc sống trường học cùng bạn bè thân thiết như những người bình thường. Ông cũng không hề có ý định giải thích về quyết định lúc trước của mình, với sự lựa chọn của con mình càng ủng hộ toàn diện. Có thể thời gian sẽ chứng minh tất cả, có thể không có thứ gì có thể bồi thường lại những mất mát mà con mình phải chịu, hiện tại ông chỉ có thể cố gắng làm người cha tốt, hy vọng con mình sống vui vẻ chút.
Đến tận giờ này, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên hiểu rõ được tâm tình lúc đó của cha mình.
Cậu ngồi ở ghế sau, hai đứa con trái phải ôm tay cậu, vẻ mặt cười, líu ríu nói về sự cố giao thông hồi nãy, cao hứng mi phi sắc vũ. Đồng Húc ngồi ở ghế trước, tuy rằng mang dây an toàn, nhưng vẫn thỉnh thoảng xoay người lại, bổ sung miêu tả của hai đứa kia.
Lăng Tử Hàn ngoài miệng lấy lệ tụi nhỏ, nhưng trong đầu hiện ra tình cảnh hơn năm trước.
Khi đó, cha cậu chỉ có thân mình, vợ thì vừa tao ngộ bất trắc, con thì lại bị tổ chức gián điệp âm mưu bắt cóc, nội tâm của cha lúc đó chắc rất kinh sợ? Nhưng tâm tình này lại không thể kể ra với ai. Điều duy nhất mà cha có thể làm chính là mang con mình về nhà, tự mình dạy dỗ, tự mình huấn luyện, cố gắng giảm thiểu đi những thương tổn có thể xảy ra với con mình.
Hôm nay, Lăng Tử Hàn có cha, có ba, có người yêu, có em trai, có con trai, không giống như cha cậu lúc trước tứ cố vô thân, nhưng bản thân cậu cũng không cách nào chấp nhận áp lực của việc con mình có thể gặp phải tao ngộ nguy hiểm. Từ lúc bắt đầu nhận được điện thoại của nhân viên công tác, cho tới bây giờ, trong lòng cậu đều là bất an nặng trịch. Sự cố lần này chỉ là tại nạn giao thông bình thường bất ngờ, con mình không có việc gì, nhưng sau này thì sao? Hiện tại cậu đã bước chân ra chỗ sáng, vị trí càng cao, gây thù hằn càng nhiều, chuyện có người lập mưu làm hại là nhất định có, người đứng mũi chịu sào chính là con mình.
Dọc theo đường đi, Lăng Tử Hàn đều tự hỏi lòng. Hai tay cậu nắm chặt đôi tay nhỏ bé mềm mại của con mình, trong lòng xuất hiện một tia sợ hãi.
Về đến nhà, cậu cùng Vệ Thiên Vũ và tụi nhỏ ăn cơm, lại cho tụi nhỏ ngủ trưa. Đến tận khi tụi nhỏ ngủ say, hai người mới nhẹ nhàng bước ra, tới phòng ngủ của mình.
Lăng Tử Hàn có chút mệt mỏi rã rời ngồi vào ghế, trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên cười khổ với Vệ Thiên Vũ: “Em không dám để tụi nhỏ đi học nữa.”
Vệ Thiên Vũ hiểu tâm tình của cậu, ôn nhu mà nói: “Em không cần quá lo lắng. Dù sao ở đây cũng là chỗ của chúng ta, là thủ đô, yêu quái muốn làm càn ở đây, cũng phải coi lại phân lượng của mình mà. Đương nhiên, cũng không thể không phòng, anh nghĩ, chúng ta có thể liên lạc với Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh. Nếu có bộ đội đặc chủng đáng tin xuất ngũ, chúng ta có thể cam kết mời họ đến làm bảo tiêu, hộ tống tụi nhỏ.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi, thở dài: “Việc này để em cân nhắc lại đã.”
Vệ Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng ôm vai cậu, thoải mái nói: “Em cũng đừng quá lo lắng. Nếu thực sự không ổn thì anh sẽ tự mình đưa tụi nhỏ đi.”
“Công tác của anh cũng bận rộn, vậy không được. Hơn nữa, lúc tụi nhỏ học trong trường, lâu như vậy, anh cũng thế, bảo tiêu cũng thế, không thể quản được hết.” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói, bỗng nhiên nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi lâu, mới nói. “Thiên Vũ, em bây giờ không muốn huấn luyện tụi nhỏ, không muốn quyết định sẵn con đường cho tụi nhỏ, em muốn để tụi nhỏ lớn lên rồi tự mình quyết định.”
“Đương nhiên có thể.” Vệ Thiên Vũ thương tiếc nhìn cậu. “Tử Hàn, em không cần quá lo, Chuyện tụi nhỏ cứ giao cho anh. Tối chúng ta cùng chú Lăng, chú Đồng thương lượng một chút rồi quyết định.”
“Con cũng có phần em, sao lại giao hết cho anh được.” Tâm tình Lăng Tử Hàn dần dần hòa hoãn xuống tới, mở mắt, nhìn anh mỉm cười. “Không có gì, em ổn mà.”
Vệ Thiên Vũ mới yên lòng, cười gật đầu.
Lăng Tử Hàn ôn nhu mà nói: “Thiên Vũ, anh cũng mau có đứa đi, cũng cho anh nếm thử cảm giác chờ đợi lo lắng là thế nào. Nếu anh không chịu làm, thì em sẽ bắt chước anh, tiên trảm hậu tấu.”
Năm ngoái, chính phủ chính thức ra chính sách hạng nhất, xét thấy đoàn người độc thân ngày càng nhiều, có rất nhiều người đều là người có bằng cấp cao, tố chất tốt, vì vậy, cho phép người độc thân đủ điều kiện có thể có con của chính mình. Chính sách này gây không ít tranh luận, nhưng lại được những người người theo chủ nghĩa độc thân muốn có con nhưng lại không muốn kết hôn nhiệt liệt hoan nghênh.
Từ khi đó, Lăng Tử Hàn luôn đề nghị Vệ Thiên Vũ đi xin con, nhưng đã qua hơn nửa năm, Vệ Thiên Vũ chậm chạp, khiến Lăng Tử Hàn rất là bất mãn.
Vệ Thiên Vũ vừa nghe câu uy hiếp của cậu, liền cười, uyển chuyển mà nói: “Anh sợ nhiều con, mất nhiều sức chăm sóc.”
“Đây là cái cớ tệ nhất.” Lăng Tử Hàn mỉm cười nói. “Hiện tại tụi nhỏ cũng không phải tụi mình đích thân lo, có thêm đứa cũng không thành vấn đề. Anh mau có đứa đi, tốt nhất là con gái. Tam đại đồng đường nhà em chưa có con gái, tất cả mọi người đều hy vọng sẽ có tiểu công chúa.”
“Được rồi, cuối tuần anh sẽ đi xin, thế nhưng, không đảm bảo đó là nữ.” Vệ Thiên Vũ biết cậu đang lo lắng trùng trùng, liền cùng cậu nói chuyện phiếm, để giảm bớt tâm tình khẩn trương của cậu.
“Là con trai cũng tốt.” Lăng Tử Hàn khoái trá mà nói. “Náo nhiệt, có thể tạo đội bóng rổ.”
Lúc này, điện thoại cậu vang lên, là Lăng Nghị gọi tới. Ông nhẹ nhàng mà hỏi thăm: “Tụi nhỏ thế nào?”
Lăng Tử Hàn liền minh bạch ông đã biết chuyện vừa rồi, lập tức nói: “Không có việc gì, chỉ là tai nạn xe bình thường, xe đụng bị hư, người không bị thương. Nhưng tụi nhỏ không sợ, rất hưng phấn.”
Lăng Nghị nao nao, lập tức nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi.”
Lăng Tử Hàn do dự, muốn nói lại thôi. Lăng Nghị kiên trì chờ, cũng không giục. Vệ Thiên Vũ hiểu rõ ý người, đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng rất an tĩnh, Lăng Tử Hàn chỉnh lý tâm tình rối loạn của mình, chậm rãi nói: “Cha, năm trước, lúc cha phá được kế hoạch bắt cóc con của tổ chức gián điệp, sau đó không để con đến trường nữa, bây giờ con mới hiểu được tâm tình lúc đó của cha.”
Trong mắt Lăng Nghị xuất hiện một tia cảm khái, cũng nhớ đến tình cảnh năm đó.
Lăng Tử Hàn có chút kích động: “Cha, cám ơn cha.”
“Thằng nhỏ ngốc.” Lăng Nghị hài lòng nở nụ cười. “Cha là cha con, chăm lo cho con là đương nhiên, cảm ơn cái gì?”
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng thở dài: “Trước đây, con cố ý không muốn có con, cũng chỉ sợ vạn nhất con mình mất đi, hoặc vì con mà khiến con mình bị thương tổn, trách nhiệm đó con không gánh nổi.”
Lăng Nghị hiểu nên gật đầu, thương yêu mà nói: “Con đang là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, không nên đâu. Dù chúng ta chỉ là gia đình bình thường, làm nghề bình thường, thì con nhỏ cũng có thể gặp phải những ngăn trở, trải qua đủ nguy hiểm, lẽ nào chỉ vì vậy mà con không muốn có con? Vậy loài người sẽ bị tuyệt diệt mất. Cân nhắc mọi việc chu đáo chặt chẽ là đúng, nhưng vấn đề cuộc sống lại không cần phải cẩn thận chặt chẽ như vậy. Xem sự tình có bao nhiêu khía cạnh, ví dụ như chuyện này, con nhỏ hoặc là vì con mà sẽ gặp phải những nguy hiểm mà những đứa nhỏ bình thường không gặp, nhưng cùng nhờ năng lực của con, tụi nhỏ càng có được nhiều bảo hộ, tính phiêu lưu cũng không lớn hơn những đứa nhỏ bình thường. Con nói đúng không?”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Đúng vậy, cha nói rất đúng.”
“Con trai à, cả đời này, thành tựu lớn nhất cũng không phải địa vị của cha, thành tích công tác của cha, mà là con. Con đã cho cha rất nhiều niềm vui không gì sánh được.” Lăng Nghị sống động. “Tụi nhỏ cũng vậy, Tiêu nhi, Diêu nhi cũng đã cho con niềm vui, so với phiêu lưu con phải mang còn lớn hơn, đó cũng là đáng giá.”
“Con hiểu.” Lăng Tử Hàn thả lỏng, bật cười phát ra từ nội tâm. “Cha, chờ tối về, chúng ta sẽ thương lượng lại chút, xem coi có cách giáo dục nào thỏa đáng cho tụi nhỏ hay không?”
“Được.” Lăng Nghị nhìn con, trong mắt toát ra sung sướng.
HẾT CHAP