Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Lúc Lăng Tử Hàn chạy tới bệnh viện thì cũng đã hừng đông.
Đồng Duyệt vẫn hôn mê bất tỉnh, các chuyên gia trong bệnh viện đều chạy tới, tiến hành kiểm tra Đồng Duyệt. Trong cơ thể Đồng Duyệt có thành phần thuốc mê không phải dạng đặc biệt, chỉ là thuốc mê thường dùng trong y khoa, bọn họ sử dụng loại tương ứng, để tiến hành làm hoãn đi thuốc mê trong cơ thể Đồng Duyệt, theo lý thuyết, Đồng Duyệt hẳn phải nhanh chóng tỉnh lại đầy mạnh khỏe, thế nhưng hắn lại không có chút động tĩnh nào. Các chuyên gia không hiểu được tình trạng này của hắn, đã nhiều lần thảo luận kết quả kiểm tra, nhưng lại không đạt được ý kiến thống nhất.
Lăng Tử Hàn nhảy xuống phi cơ trực thăng, liền cùng Lôi Hồng Phi chạy ôtô tới thẳng bệnh viện . Mai Lâm dựa theo mệnh lệnh của cậu, chạy tới hội họp với bọn Du Dặc, nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục công tác của họ.
Lôi Hồng Phi lái xe đến bãi đỗ của bệnh viện , vừa dừng lại Lăng Tử Hàn lập tức nhảy xuống xe, chạy ào vào cửa chính Đặc Biệt Y Liệu.
Ở đây đứng đầy cảnh vệ, Lăng Tử Hàn lấy ra công tác chứng minh, liền thuận lợi đi vào.
Cậu chạy thẳng tới lầu , dễ dàng tới phòng giám hộ nhân chứng quan trọng mà trước đây cậu đã tới nhiều lần, chỉ là, trước đây cậu là bệnh nhân, Đồng Duyệt là bác sĩ, còn giờ Đồng Duyệt lại đang nằm bên trong, đây chính là cảnh tượng trước đây cậu chưa từng thấy qua, khiến người khác mà khó tiếp nhận.
Cậu mới tới hành lang trước cửa thì đã thấy cha mình đứng đó, Lăng Nghị cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía con mình.
Đã từng rất nhiều lần, ông chờ ở đây, đợi Đồng Duyệt đi ra nói cho ông biết, thương thế cùng bệnh tình của con mình thế nào rồi. Còn đêm nay, nằm bên trong đó lại là người mà ông yêu, bọn họ ở bên nhau hơn năm, Đồng Duyệt chưa từng gặp phải nguy hiểm nào như vậy, trong lòng Lăng Nghị có một sự sợ hãi mơ hồ, nhưng ông ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lăng Tử Hàn nhìn cha mình, không khỏi nhớ tới thời niên thiếu của mình. Cậu theo Lữ Hâm đến bệnh viện, nhìn cha mình nằm trên giường, tính mạng nguy hiểm, sự sợ hãi trong nội tâm khó mà diễn tả thành lời được. Cảm giác này, cậu vĩnh viễn đều không quên.
Cậu không khống chế được tâm tình, tới trước mặt cha mình, nhẹ giọng hỏi: “Ba thế nào rồi?”
Lăng Nghị cúi đầu nói: “Vẫn đang hôn mê, các chuyên gia còn đang kiểm tra.”
Lăng Tử Hàn đi tới phía trước cửa sổ quan sát, xuyên thấu qua thủy tinh, nhìn cảnh trong phòng. Đồng Duyệt an tĩnh nằm ở trên giường, tựa như đang ngủ say, nét mặt rất an tường, không có chút thống khổ, không có truyền dịch, cũng không có mang bình ôxy, hiển nhiên tình hình không nghiêm trọng. Có vài người mặc áo blouse đang đứng trước giường hắn nói chuyện với nhau. Lăng Tử Hàn đều biết bọn họ, những người này đều là chủ nhiệm khoa hoặc bác sĩ cấp giáo sư trong bệnh viện , tất cả đều là danh y.
Lăng Tử Hàn hơi thả lỏng, xoay người hỏi cha mình: “Các chuyên gia hiện đang làm gì?”
Lăng Nghị lãnh tĩnh trả lời: “Bọn họ đang nghiên cứu kết quả kiểm tra.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, hỏi: “Có kết luận sơ bộ hay chưa?”
“Không có.” Lăng Nghị hiền lành nhìn con mình, ôn hòa mà nói. “Con đi ngủ trước đi, còn rất nhiều việc chờ con làm đó.”
Lăng Tử Hàn không có hé răng, cũng không nhúc nhích.
Lúc này, Lôi Hồng Phi xuất hiện trước mặt bọn họ, có chút lo lắng hỏi: “Chú Lăng, chú Đồng sao rồi?”
“Các bác sĩ còn đang kiểm tra, tạm thời không có vấn đề gì.” Nét mặt Lăng Nghị trở nên rất nhu hòa. “Hồng Phi, con có thể giúp chú chút việc được không?”
Lôi Hồng Phi lập tức nói: “Chú Lăng, chú cứ nói, dù vào chảo lửa con cũng không từ chối.”
Khóe miệng Lăng Nghị hơi nhếch lên, mang nét cười, liền dặn: “Con giúp chú đưa Tử Hàn đi ngủ giấc, dẫn nó về nhà cũng được, còn nếu lo cho công việc, thì có thể đưa nó lên lầu , ở đó có phòng nghỉ, bên trong có giường.”
Lôi Hồng Phi lập tức phản ứng: “Đúng, Tử Hàn, hiện tại em phải nghỉ ngơi cho khỏe, nếu không em chịu không nổi đâu.” Nói xong, y nắm chặt cánh tay Lăng Tử Hàn, kéo đến phía cầu thang.
Lăng Tử Hàn xác thực cảm giác rất mệt mỏi, tiếp theo còn có công việc quan trọng phải làm, tình hình của Đồng Duyệt cũng không đến nỗi nguy hiểm, có Lăng Nghị ở đây là đủ rồi. Suy nghĩ, cậu nói với cha mình: “Cha, con lên lầu nghì, có vấn đề gì cứ lập tức kêu con.”
Lăng Nghị nhẹ nhàng gật đầu.
Lăng Tử Hàn liền đi theo Lôi Hồng Phi.
Lại qua hồi lâu sau, các bác sĩ mới đi ra, trong đó có một một vị chuyên gia di truyền học nói với Lăng Nghị: “Chúng tôi phát hiện trong cơ thể Đồng viện trưởng có một loại dược vật, thể là một loại dược vật nhắm vào gen, cụ thể là gì thì còn cần phải nghiên cứu kiểm tra thêm. Ý kiến của chúng tôi là nên đưa Đồng viện trưởng chuyển tới phòng bệnh khuẩn, toàn diện cách ly, như vậy tương đối bảo đảm.”
Lăng Nghị khẽ nhíu mày: “Anh cho rằng đây là bệnh truyền nhiễm sao?”
Một vị chủ nhiệm khoa truyền nhiễm lên tiếng: “Hiện nay vẫn chưa biết được thứ trong trong thân thể hắn có phải bệnh truyền nhiễm hay không, nếu như là dược vật về gen, có khả năng chỉ nhằm vào một mình hắn, sẽ không truyền nhiễm. Chúng tôi chuyển Đồng viện trưởng chuyển tới phòng bệnh khuẩn, phần lớn là vì an toàn cá nhân của chính hắn. Còn về thứ trong trong thân thể hắn đến tột cùng có phải là virut, cần phải quan sát thêm.”
Lăng Nghị suy nghĩ một chút, liền nói: “Được rồi, tôi đồng ý.”
Các bác sĩ liền rời đi, chuẩn bị công tác di dời Đồng Duyệt.
Lăng Nghị đi vào phòng bệnh, ngồi vào ghế trên bên giường, đưa tay nhẹ nhàng cầm tay Đồng Duyệt, dịu dàng nhìn hắn.
Trong mắt Lăng Nghị, từ lúc biết Đồng Duyệt cho tới hôm nay, cũng sắp năm, nhưng Đồng Duyệt vẫn không hề thay đổi. Hắn vẫn tuổi trẻ như vậy, anh tuấn như vậy, thiện lương như vậy, nhiệt tình như vậy, với thế giới cùng tương lai đều tràn ngập chủ nghĩa lý tưởng cùng chủ nghĩa lãng mạn.
Nhiều năm qua, hắn đã cứu qua rất nhiều mạng người, có danh tiếng quốc tế, nhưng hắn luôn khiêm tốn, hòa ái dễ gần, cho tới bây giờ luôn nghĩ đó là việc mình phải làm.
Đối với Lăng Tử Hàn, hắn so với người làm cha như Lăng Nghị còn quan tâm bảo vệ hơn, hơn năm qua, luôn tận hết sức lực cứu sống cậu, nghĩ hết mọi cách chữa trị cho cậu, rốt cục cứu cậu sống lại trong kỳ tích, đồng thời còn đang từ từ khôi phục.
Hầu như trong ánh mắt mọi người, hắn rất hoàn mỹ.
Lăng Nghị rất yêu hắn, cũng luôn lo lắng hắn sẽ vì mình mà bị liên lụy, không nghĩ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Lăng Nghị một tay nắm tay Đồng Duyệt, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn, dịu dàng nói: “Tiểu Duyệt, em phải nhanh tỉnh lại, đừng để anh chờ lâu quá. Còn Tử Hàn, Tiểu Húc, Tiêu nhi, Diêu nhi, tụi nó đều đang chờ em, chờ em về nhà.” Nói xong, thanh âm của ông càng ngày càng nhẹ. “Tiểu Duyệt, đừng khiến anh phải đau đớn thêm lần nào nữa …”
Đến tận khi ánh bình minh tới, Lăng Nghị vẫn không hề rời đi, một mực trong phòng bệnh cùng Đồng Duyệt.
XXXXXXXXXXx
Tại phòng nghỉ trên lầu, Lăng Tử Hàn ngủ rất say, Lôi Hồng Phi vẫn không đi, kiên trì ở bên cạnh cậu.
Đây là phòng nghỉ chuẩn bị cho cán bộ cao cấp, có lúc, các lãnh đạo cao tầng Bộ Quốc An sẽ đến kiểm tra công tác hoặc nghiệm thu thành quả, thời gian có thể rất lâu, nên sẽ được sắp xếp tới nơi này nghỉ ngơi. Lăng Tử Hàn là cấp Phó bộ trưởng, Lôi Hồng Phi trong quân đội cũng là cấp Tướng, đều là cán bộ cao cấp, nên đủ cấp bậc sử dụng phòng nghỉ này.
Lăng Tử Hàn mấy ngày này đều sử dụng hết toàn bộ trí óc cùng thể lực của mình, không hề ngừng nghỉ, chạy tới chạy lui, rốt cục có thể trầm tĩnh lại, nhất thời cảm thấy kiệt sức. Nhưng cậu lo cho Đồng Duyệt, cũng không muốn về nhà, nên quyết định tới phòng nghỉ ngủ.
Lôi Hồng Phi lo lắng cho sức khỏe của cậu, càng mặc kệ cấp bậc gì, cứ trực tiếp đi tìm y tá, mở cửa phòng nghỉ cho họ.
Y tá có biết Lăng Tử Hàn, biết thân phận của cậu, nên vội vã chạy đi tìm quản lý, mở cửa phòng nghỉ lầu ba.
Lôi Hồng Phi đuổi người đi, lập tức đóng cửa, đốc xúc Lăng Tử Hàn cởi áo khoác, nhanh chóng ngủ.
Bố trí bên trong rất thư thích, giường rất rộng, lại mềm mại, còn có vài bộ đệm chăn.
Lăng Tử Hàn đắp chăn, nhanh chóng ngủ. Lôi Hồng Phi cởi quân trang, tới ngăn tủ lấy ra một cái chăn dự bị, sau đó nằm xuống bên cạnh Lăng Tử Hàn. Nghe tiếng hít thở đều đều của cậu, Lôi Hồng Phi cảm thấy rất hài lòng. Từ lâu y đã quyết định bỏ đi ý định kia, quyết định suốt đời làm bạn tốt của Lăng Tử Hàn, là người anh em thân thiết nhất, hiện tại có thể cùng cậu sóng vai chiến đấu, càng cậu ngủ chung giường, giống như khi còn bé, chuyện gì đều cộng tiến thối, trong lòng y thấy rất vui vẻ. Y cũng ít khi nào mất ngủ, hiện tại càng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng mặt trời vừa bay lên khỏi đường chân trời, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên ngồi dậy. Cậu nhíu mày, dường như kiệt lực suy tư. Một lát sau, cậu xốc chăn lên, xoay người xuống giường, đi ra ngoài cửa.
Toàn bộ hành động của cậu đều không gây tiếng động, nhưng Lôi Hồng Phi bỗng nhiên tỉnh lại, trong nháy mắt liền biết rõ ràng Lăng Tử Hàn dự định đi ra ngoài, y liền hỏi: “Tử Hàn, em định đi đâu vậy?”
Lăng Tử Hàn quay đầu nói với y: “Em thấy hơi lo, nên muốn xuống dưới xem.”
“Anh đi cùng em.” Y cũng xoay người xuống giường, mặc lại quân trang, vừa mặc vừa đi ra ngoài.
Lăng Tử Hàn không có phản đối, cùng y xuống thẳng lầu , nhưng bỗng nhiên phát hiện bên trong không có một bóng người. Lăng Nghị cũng không ở đó, sắc mặt Lăng Tử Hàn xám lại, Lôi Hồng Phi cũng lại càng hoảng sợ.
Hai người xoay người chạy tới chỗ y tá, nắm lấy người hỏi: “Đồng viện trưởng của các cô đâu rồi?”
Các y tá giật mình, vừa thấy bọn họ liền trầm lại, tinh tường nói: “Đồng viện trưởng được chuyển tới phòng vô khuẩn rồi.”
Lăng Tử Hàn đã từng ở trong phòng vô khuẩn rồi, nên vừa nghe liền xoay người chạy. Lôi Hồng Phi đi sát theo cậu, trong lòng rất lo lắng.
Nếu như Đồng Duyệt xảy ra chuyện gì bất ngờ, tất nhiên Lăng Nghị sẽ rất khổ sở, Lăng Tử Hàn cũng sẽ áy náy đến tột đỉnh. Đồng Húc còn nhỏ như vậy, nếu như mất đi ba, vậy chẳng khác nào mang cùng số phận như Lăng Tử Hàn lúc trước, đó là chuyện khó ai tiếp nhận được. Nói chung, nhà họ tuyệt đối không thể mất đi Đồng Duyệt.
Bọn họ chạy tới phòng vô khuẩn, liền thấy được Lăng Nghị. ông đang đứng bên ngoài, nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ, nét mặt rất bình tĩnh.
Lăng Tử Hàn chạy tới bên người cha mình, lo lắng hỏi: “Cha, ba thế nào rồi?”
Lăng Nghị quay đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Không có thay đổi gì, hắn vẫn ngủ say như vậy. Các chuyên gia nói, trong trong cơ thể hắn có một thứ vật chất khá kỳ lạ, có thể là dược vật về gen, đương nhiên cũng có thể là gien kỹ thuật tạo ra virut, dù là gì, thì hiện tại vẫn chưa phát tác. Bọn họ đưa ba con tới phòng vô khuẩn, chỉ là để ngừa vạn nhất. Bọn họ đang tăng cường thí nghiệm, phân tích, để tìm ra nguyên nhân hôn mê trường kỳ của hắn.”
Lăng Tử Hàn mới yên lòng, lập tức phản ứng, nếu như Đồng Duyệt bị tiêm vào dược vật hoặc là virut gì đó, dù có lây truyền hay không, thì sinh mạng cũng rất nguy hiểm.
Lôi Hồng Phi cũng hiểu rõ, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm trọng.
Nửa thế kỷ tới nay, có không ít quốc gia nghiên cứu vũ khí gien, từng tạo ra hơn đợt bệnh truyền nhiễm dạng virút biến chủng kiểu mới ở nhiều nơi trên khắp thế giới, khiến người chết vô số, nhiều người bị bệnh nhập viện, tổn thất kinh tế khó mà đếm hết, sau này có người suy đoán, đây là có người đang thí nghiệm vũ khí gien. Rất nhiều giới học thức sầu lo, gọi vũ khí gien là vũ khí cuối cùng của nhân loại, còn đáng sợ hơn cả vũ khí hạt nhân, nó có thể diệt sạch nhân loại, tiêu diệt văn minh, thậm chí diệt sạch toàn bộ sinh vật trên địa cầu này, biến thế giới này thành một mảng hoang vu.
Cho tới nay, có không ít tổ chức khủng bố quốc tế lớn đang tiến hành tập kích khủng bố bạo lực, đồng thời cũng sử dụng vũ khí sinh hóa, vũ khí gien, so với chiến tranh giữa các nước, chúng càng thêm phát rồ, không thèm cố kỵ, càng thêm khủng bố.
Nếu như trong cơ thể Đồng Duyệt xác thực bị chúng tiêm vào virút không rõ thuộc bệnh gì, trên thực tế, Đồng Duyệt cũng chẳng khác gì bị chúng bắt cóc.
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi, nói với cha mình: “Cha, cha nghỉ ngơi chút đi, con ở đây canh cho.”
Lăng Nghị hít sâu hơi, khẽ lắc đầu với cậu: “Tử Hàn, con còn công việc quan trọng phải làm, không có thời gian ở đây canh đâu. Giống như lúc trước, lúc con bị thương nặng, cha cũng không có cách nào mỗi ngày đều canh giữ cho con, vì lúc đó, cha cũng có rất nhiều việc quan trọng phải làm. Hiện tại cha già rồi, công tác đều giao hết cho con, cha có thể xin nghỉ, ở đây canh giữ, nhưng con thì không được. Con đi đi, làm chuyện của con, có thể chuyện đó cũng rất quan trọng với ba con.”
Lăng Tử Hàn trầm mặc một hồi, liền gật đầu: “Con hiểu rồi. Cha, cha yên tâm, con nhất định đem hết toàn lực, nhanh chóng điều tra rõ nguyên nhân. Cha nên chú ý thân thể, không nên quá lo lắng. Nếu như tình trạng của ba hiện tại là do bên kia ra tay, thì mục đích của chúng không hẳn là muốn mạng của ba, nên chúng nhất định liên lạc với chúng ta, đưa ra yêu cầu. Nếu vậy, sự việc cũng sẽ dễ xử lý hơn.”
“Đúng vậy, nếu thế thì cha cũng không cần phải quá lo lắng.” Lăng Nghị khẽ cười. “Tử Hàn, cha rất yên tâm, con cứ đi làm chuyện của con đi.”
Lôi Hồng Phi phía trước cửa sổ nhìn một chút vẻ mặt an tĩnh của Đồng Duyệt trong phòng bệnh, xoay người nói: “Chú Lăng, con sẽ cùng Tử Hàn bắt tên khốn đó, nhất định không để chú Đồng gặp nguy hiểm gì nữa.”
Lăng Nghị nhìn y, cười gật đầu: “Được. Hồng Phi, con là một đứa nhỏ ngoan, cám ơn con.”
Lôi Hồng Phi có chút xấu hổ xoa đầu, cười nói: “Chú Lăng, chú còn nói cám ơn con sao, đây không phải đang làm khó con à? Nếu cha con mà nghe thấy, nhất định mắng con trận, đây là chuyện mà con phải làm mà.”
“Tốt.” Tâm tình Lăng Nghị đỡ hơn chút, liền nhìn nhìn về phía Lăng Tử Hàn, từ ái mà nói. “Con yên tâm, cha không sao. Cha sẽ chú ý sức khỏe của mình. Một lát cha về nha, trước sắp xếp cho ba đứa nhỏ học chút, rồi ăn, ngủ, vậy chắc là ổn.”
Tâm tình Lăng Tử Hàn thoải mái hơn, mỉm cười gật đầu: “Con đi làm việc đây.”
Lăng Nghị dặn: “Đừng quên ăn.”
Lăng Tử Hàn đáp ứng một tiếng, liền cùng Lôi Hồng Phi đi.
Ngày hôm qua bọn họ dùng xe Lăng Tử Hàn chạy tới bệnh viện, Lôi Hồng Phi kiên trì muốn lái xe, đưa cậu đi ăn điểm tâm, mới chạy về Bộ Tư Lệnh.
Lăng Tử Hàn phất phất tay với y, cười nói “Gặp lại sau”, thấy y đi vào cửa chính, mới chạy đi ô-tô thẳng đến cục hành động phía Tây.
HẾT CHAP