Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Du thuyền chạy vào trong động, dừng lại tại bến tàu, Vệ Thiên Vũ liền nói với Chu Khải Minh bên cạnh: “Các cậu hôm nay cực rồi, nghỉ ngơi trước đã. Hành động kế tiếp tôi sẽ họp nghiên cứu với các cậu sau.”
“Yes, sir.” Chu Khải Minh nghiêm chào anh cái, rồi mang người của mình rời đi.
Vệ Thiên Vũ đi qua thông đạo, đẩy cửa phòng chỉ huy ra, đi vào.
Lăng Tử Hàn đang ngồi mình bên cạnh bàn, nhìn màn hình lớn trên tường, sắc mặt nghiêm trọng.
Vệ Thiên Vũ đi tới bên cạnh cậu, đưa tay đặt lên vai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Tình hình không tốt?”
Lăng Tử Hàn cầm tay anh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn màn hình lớn, trầm giọng nói: “Tình hình bệnh dịch bạo phát.”
Vệ Thiên Vũ ngồi xuống, cũng ngẩng đầu nhìn địa đồ trên màn hình.
Đó là bức bản đồ thế giới, dùng màu da cam và hồng để hiển thị mức độ của tình hình bệnh dịch phát sinh. Tại khu Luang Phabang, nhiễm đầy màu hồng, khiến người ta nhìn mà giật mình, từ Luang Phabang đến Viêng Chăn, dọc theo đường đi đề có màu vàng nhạt, ở Viêng Chăn có vài khu là màu cam, còn lại đa số đều là màu vàng, còn Thái Lan, Việt Nam, Cam-pu-chia, Myanmar đều có vài khu màu vàng và cam nằm rải rác, có hướng di chuyển tới biên cảnh Trung Quốc. Ở Châu Âu cùng Châu Mỹ cũng có vài khu hiện lên màu vàng, khiến người ta nhìn đã khiếp sợ.
Dưới góc trái của màn hình, có một khung vuông, ở trên đang lần lượt thể hiện số lượng người chết, số lượng người phát bệnh, số lượng người bị nhiễm hoặc nghi ngờ bị nhiễm. Số người tử vong hiện nay chưa nhiều, chỉ mới có con số, nhưng số lượng người phát bệnh đã lên tới hơn ., số người bị nhiễm còn lên đến trên ., và đang nhanh chóng tăng lên.
Tâm tình Vệ Thiên Vũ trở nên trầm trọng: “Sao những khu khác cũng bị vậy?”
“Có thể những người bị nhiễm đã dùng nhiều phương thức để rời khỏi Lào, chúng ta không có cách chặn lại hết, khiến virút lan tràn. Ở những khu khác, người bị nhiễm đều là người Á Châu cùng Phi Châu, không có người da trắng.” Lăng Tử Hàn thở dài một hơi, ánh mắt ủ dột. “Trước đó cha em cũng đã thông báo cho toàn bộ các lãnh đạo quốc gia Đông Nam Á, bọn họ ai cũng thấy khiếp sợ, lập tức triển khai hành động. Hiện tại, tất cả mọi người ở Luang Phabang đều đang ngủ say dưới thuốc mê cường lực, toàn bộ các cửa khẩu sân bay cùng biên cảnh đều bị đóng, những ai muốn rời đi đều phải thông qua kiểm tra cách ly, xác nhận không bị nhiễm mới được phép rời đi. Còn hai thành viên bên ‘Kẻ hủy diệt’ trốn khỏi Luang Phabang cũng đã bị tổ hành động của chúng ta chặn đứng ở Viêng Chăn, đánh chúng trọng thương, nghiêm mật cách ly, đưa về Bắc Kinh. Thế nhưng, virút truyền nhiễm qua không khí, chỉ cần người lọt lưới, chúng ta không cách nào chặn được sự phát tán của nó cả. Hiện tại, toàn bộ người ở các quốc gia Đông Nam Á đều hoảng sợ, đặc biệt là Lào, người hoài nghi bản thân mình bị nhiễm bệnh đều đến bệnh viện chen chút chật ních, mà những ai phát bệnh lại kiên trì không rời khỏi nhà, bảo rằng mình chỉ bị cảm mạo bình thường, rất nhiều người đi đến biên cảnh, đòi phải rời khỏi Lào. Quân cảnh Lào cùng các quốc gia khác đều đang toàn lực chặn đường các con đường ở biên cảnh, rất nhiều nơi đang xảy ra xung đột bạo lực.”
Cậu vừa nói vừa chuyển qua kênh tin tức quốc tế trên TV. Lập tức, các phóng viên được trang bị nguyên bộ phòng hộ xuất hiện trên màn hình, thanh âm kích động, tốc độ rất nhanh, đưa tin tình hình tại Lào. Phía sau họ, là những tình cảnh hỗn loạn. Sau đó màn hình chuyển tới bệnh viện, bên trong chật như nêm cối, rất nhiều người đang kinh hoàng thất thố, người già, phụ nữ cùng trẻ em đều đang bất lực khóc rống. Sau đó là những tin khác của những quốc gia có người phát bệnh.
Khủng bố bao phủ toàn bộ thế giới.
Vệ Thiên Vũ nắm chặt tay, cắn răng nói: “Bọn người bên ‘Kẻ hủy diệt’ thế nào rồi? Chúng ta vẫn đang theo được chúng?”
“Vẫn đang theo. Triệu Thiên dẫn đội, không có để mất người.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh trở lại. “Thiên Vũ, em phải chạy tới bên đó, tự mình chỉ huy hành động, ở đây sẽ giao cho anh và Mai Lâm. Đợi đến khi các anh cùng Antinogen chính diện tiếp xúc, em sẽ cố gắng chạy về.”
“Được, em đi đi.” Vệ Thiên Vũ lập tức gật đầu. “Ở đây có anh, em yên tâm.”
“Chú ý bảo hộ Tinos, đừng để hắn gặp chuyện gì.” Lăng Tử Hàn căn dặn. “Bản thân anh cũng phải chú ý an toàn.”
“Anh hiểu mà.” Vệ Thiên Vũ đưa tay ôm vai cậu, thân thiết nói. “Em cũng phải cẩn thận chút.”
“Ừ, được.” Lăng Tử Hàn dựa vào lòng anh, khẽ cười.
Hai người yên lặng ngồi vài phút, liền đi ra ngoài tìm Tinos, Mai Lâm cùng Chu Khải Minh. Sau khi thương lượng hành động kế tiếp xong, bọn họ cùng nhau ăn bữa sáng, rồi Lăng Tử Hàn leo lên tàu ngầm mini, chạy tới hướng bắc.
Marcus Valkyrie cùng những thành viên bị bắt kia và bọn người đi đón họ chưa đi được bao xa, bọn chúng đang ẩn nấp ở Trung Á, dù sao mặc áo dài, khăn che hết mặt, cũng chẳng biết ai là ai, càng không nhận ra sự khác biệt chủng tộc. Thế cục ở đây vẫn tương đối loạn, là lựa chọn ưu tiên của các phân tử khủng bố ẩn dấu.
Lúc Marcus cùng các thành viên bên ‘Kẻ hủy diệt’ bị giam giữ, đã hít phải loại thuốc bào chế từ sinh vật cao phân tử hỗn tạp trong không khí, vô hại với cơ thể người, cũng không thể kiểm tra được, nhưng có thể khiến cơ thể họ phát sinh ra một mùi hương khá nồng. Mùi cơ thể mỗi người đều khác nhau, nếu là lúc trước thì chỉ cần dùng chó săn để lần theo dấu vết tội phạm thì hiện tại sử dụng lại là một loại máy dò xét còn linh mẫn gấp mấy lần mũi chó săn, càng thêm chuẩn xác.
Triệu Thiên bồi dưỡng ra vài cao thủ theo dõi, lúc này chia làm vài tổ nhỏ, phối hợp tác chiến với nhau, thay phiên theo dõi, luôn giữ được chúng trong tầm nhìn.
Những người này trên đường không hề tản ra, cũng không đổi xe, một đường phong trần mệt mỏi, bay nhanh qua ngọn núi Hindu Kush () vắt ngang Pakistan cùng Afghanistan.
Hindu Kush nằm vắt qua Afghanistan, Pakistan, Tajikistan cùng Trung Quốc được gọi là “lưng” của Afghanistan, độ cao so với mặt biển hơn m, là một trong những ngọn núi cao nhất thế giới. Từ biên giới đông bắc Pakistan-Afghanistan kéo dài km đến hướng tây nam, hầu như ngang qua toàn bộ Afghanistan, là “Biên cảnh thiên nhiên” của Pakistan cùng Afghanistan.
Ở Tây Bắc bộ Pakistan cùng khu giáp giới phía Đông Afghanistan, rải rác các khu vực bộ lạc trên vùng khu vực rộng lớn. Những khu này vẫn được chính phủ cùng dân bản xứ gọi là “Khu tự trị đặc biệt”, cũng chính là “Tự quản tự túc”. Khu bộ lạc này tuy rằng thuộc sở hữu của hệ thống chính phủ trung ương, nhưng được hưởng quyền lực tự trị cao nhất. Những quyền này không chỉ có quyền quản lý hành chính, quyền tự chủ kinh tế, mà về mặt quân sự cũng có bộ đội bảo an vũ trang của chính mình.
Tại Afghanistan, khu bộ lạc phân bố rộng khắp, thực lực cường đại, người đứng đầu cao nhất ở đây gọi là thủ lĩnh bộ tộc, là người có quyền lực cao nhất ở khu bộ lạc. Trong chiến loạn trường kỳ ở Afghanistan, các khu bộ lạc từng bước hình thành thế lực cắt cứ quân phiệt địa phương cường đại, đủ sức tạo uy hiếp cho chính phủ trung ương. Những khu bộ lạc này địa hình phức tạp, thủ lĩnh cùng dân chúng đều căm thù Âu Mỹ, không hề có nguyên tắc lý lẽ bao che bất kì ai, là địch của người phương Tây. Vì vậy đây là một trong những khu điều kiện tốt nhất có thể che giấu tổ chức khủng bố quốc tế.
Ở đây cằn cỗi, rất ít thấy người, trên con đường chật hẹp giữa hai vách đá núi có xe tải cũ nát chạy, theo dõi rất khó, cho nên bọn chúng không hề sợ hãi, cứ thế mà tiến.
Bọn Triệu Thiên lái xe, không chỉ phải né ở phía xa, mà dọc theo đường đi đều bị các trạm kiểm soát ngăn lại kiểm tra. Bọn họ giả thành du khách lữ hành, không thể mang súng trong người mình ra được, chỉ mang được dolla Mỹ, đồng Euro để hối lộ, lúc này mới không bị làm khó dễ, cho qua.
Như thế kéo dài xuống tới, xe phía trước đã sớm mất hút.
Bất quá, liệp thủ còn có tiểu tổ khác giả thành dân du mục ở các chỗ khác, cưỡi ngựa thay phiên nhau theo dõi trong núi. Bọn họ trên núi lúc ẩn lúc hiện, luôn nhìn thấy được xe hơi trên đường cái, cũng không khiến người trên xe hoài nghi. Người như bọn họ ở đây đầy ra, ai cũng mặc trường bào, che khăn kín mặt, trong núi hoang vắng đi qua đi lại, là những người cứng cỏi, nhưng cũng lạc hậu nguyên thủy, không có liên lạc với bên ngoài. Trong mắt phân tử khủng bố, bọn họ lại là những người đáng tin cậy nhất.
Đi tới nửa đêm, những người đó đi qua sơn khẩu có không ít người mang súng đứng gác, vào một khe bốn phía đều là vách núi.
Bọn Triệu Thiên thu được tin tức từ tiểu tổ trước, lập tức ngừng lại, tìm một cái ao nhỏ trong núi yên tĩnh, dừng xe bên trong, lập tức lặng lẽ lên núi, mẫn tiệp về phía bên kia.
Bọn họ mang theo máy dò xét, biết được khe kia được bố trí hệ thống bảo an tiên tiến chung quanh. Bọn họ không tới quá gần, cẩn thận đi đến cự ly an toàn, dùng kính viễn vọng tỉ mỉ quan sát, lập tức truyền toàn bộ tin tức về trung tâm chỉ huy.
La Hãn lập tức tiến hành phân tích tin tức, lập tức báo cáo Lăng Tử Hàn.
Lúc này, Lăng Tử Hàn mang theo vài người, mặc trang phục của du khách, từ Pakistan tiến nhập Afghanistan.
Xe càng đi về trước, cảnh sắc càng hoang vắng, núi cao sườn núi xoay mình, người rất thưa thớt. Trong bóng đêm, thỉnh thoảng dưới ngọn đèn xe có thể thấy được vài căn nhà gạch mộc thấp bé cũ nát, trong núi hoang cỏ dại lặng yên không một tiếng động, cũng không biết là có người ở hay không.
Lăng Tử Hàn ngồi ở sau xe, nhìn màn hình máy vi tính trên lưng ghế trước, dùng tai nghe để song song trò chuyện với Triệu Thiên, La Hãn, Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh, tìm hiểu tình hình, thương lượng phương án hành động.
Do sự tình nghiêm trọng, Lâm Tĩnh đã phái tham mưu trưởng của hắn ‘Hắc lang’ Lạc Thiên Thu dẫn trung đội dùng máy bay đi vào Afghanistan, nhảy dù tầng trời thấp, sau khi hội hợp với Lăng Tử Hàn, liền nghe lời cậu chỉ huy.
Lăng Tử Hàn không có ý kiến với sự sắp xếp của hắn, sau đó hỏi La Hãn: “Tình hình phân tích bên khe kia thế nào rồi?”
“Căn cứ hình dạng kiến trúc chủ của chúng cùng một số thiết bị bên ngoài, có thể suy đoán, ở đó có phương tiện tinh lọc không khí khá tiên tiến, với ôn độ, độ ẩm đều rất chú ý khống chế.” La Hãn trầm ổn nói. “Tôi nghĩ, ở đó không phải là nơi để ở, mà là để nghiên cứu.”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, lại hỏi. “Anh có thể tiến vào hệ thống ở đó không?”
“Tôi đang làm.” Con mắt La Hãn vẫn chính mình màn hình trước mắt. “Tôi nghĩ tôi không đủ khả năng. Hệ thống an toàn của chúng rất nghiêm mật, muốn bất động thanh sắc tiến vào không dễ dàng, phải tìm Thiên Vũ thôi.”
“Được, tôi gọi anh ấy liên thủ với anh.” Lăng Tử Hàn tắt kênh trò chuyện với bọn họ, chuyển tới Vệ Thiên Vũ.
Anh mới ngủ được chút, vừa nghe Lăng Tử Hàn gọi, anh lập tức đứng dậy, chạy tới phòng chỉ huy.
Lăng Tử Hàn nói tóm tắt cho anh nghe huống bên này, muốn anh lập tức cùng La Hãn liên hệ, hai người cùng nhau hành động.
Vệ Thiên Vũ đáp ứng một tiếng, lập tức chuyển tới La Hãn.
Kế tiếp, tình huống không có biến hóa gì lớn, kiến trúc hình chữ nhật khổng lồ của khe núi đèn đuốc sáng trưng, phần lớn các tòa nhà nhỏ chung quanh đều đã tắt đèn. Trong khe có tiểu đội tuần tra giao nhau, cũng rất ít phát ra âm thanh.
Đêm đã khuya, cũng rất an tĩnh.
HẾT CHAP
() Hindu Kush là một dãy núi nằm giữa Afghanistan và Pakistan. Tên gọi Hindu Kush có nguồn gốc từ tiếng Ả Rập và có nghĩa là “Các ngọn núi của Ấn Độ”. Nó là phần kéo dài nhất về phía tây của dãy núi Pamir, rặng Karakoram và là phần kéo dài của dãy núi Himalaya. Nó cũng được tính toán như là trung tâm dân cư địa lý của thế giới.
Nguồn: