Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Bóng đêm như mặc, cuồng phong gào thét.
Bộ đội đặc chủng, tiểu tổ liệp thủ cùng chuyên gia y học hợp thành các tiểu đội, lần lượt dựa theo lộ tuyến của mình hướng thẳng tới mục tiêu, trên đường đi đặt hệ thống liên hệ chế độ im lặng.
Lăng Tử Hàn cùng Lâm Tĩnh cũng giống như những người khác, toàn thân từ đầu đến chân đều che kín. Hiện tại bộ trang bị bảo vệ cũng không còn cồng kềnh giống như lúc trước nữa, vừa vặn người, lại nhẹ nhàng, tuyệt không gây trở ngại lúc hành động. Hai người gương mẫu đi đầu, mang theo người bất ngờ đi từ sau núi lên, nằm trên đỉnh núi, cẩn thận quan sát động tĩnh phía dưới.
Kế hoạch hành động của họ đầu tiên cho liệp thủ phát động đánh lén, ngay sau đó bộ đội đặc chủng toàn diện xuất kích.
Vệ Thiên Vũ cùng La Hãn liên thủ, có tiểu tổ tinh anh của cơ quan tình báo tin tức trợ giúp, đã tiến hành điều chỉnh hệ thống quản chế trong khe để tiến vào mà không lưu lại dấu tích nào, tạo ra một khẽ hở, đủ để đội quân mũi nhọn lặng yên lẻn vào.
Kỹ thuật xâm nhập của Triệu Thiên chính là nhất đẳng, y mang theo người lặng lẽ tiến vào khe núi, thẳng tới phòng quản chế.
Trong phòng chỉ có người đang làm việc, nét mặt đều bình thản, đang ngồi ở đó chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng mới ngắm màn hình quan sát chung quanh. Ở đây chưa từng phát sinh qua sự cố nào, nên bọn chúng đều thả lỏng tinh thần.
Bọn Triệu Thiên quan sát phương vị của tên đó, đột nhiên xuất hiện tại cửa, giơ lên súng lục, một người bắn phát, liền đồng thời hạ gục tên trong đó. Bọn họ liền xông lên, tiếp thân thể đang ngã xuống của tên đó, chậm rãi đặt trên mặt đất.
Triệu Thiên lập tức kiểm tra bàn điều khiển, lập tức phá hư hoàn toàn hệ thống cảnh báo.
Hành động bọn họ rất nhanh, so với thời gian dự định còn sớm hơn ′ đã hoàn thành nhiệm vụ.
′ đó, bọn họ khẩn trương, trong lúc đó có tên phân tử khủng bố tiến đến, có lẽ là đến thay ca, nét mặt đều thoải mái, không hề đề phòng, vừa vào cửa đã bị bọn họ vô thanh vô tức hạ gục.
Qua vài phút sau, trong khe núi vẫn như cũ, hiển nhiên không ai để ý tới phòng điều khiển đã mất đi khống chế.
Lâm Tĩnh nhìn đồng hồ chút, ra dấu với người bên cạnh.
Có đội viên mang móc tay thô to ghim lên mặt đất, nhấn nút cài đặt tự động, móc tay ngón đó liền chui vào trong nham thạch ngầm, phát ra tiếng xì xì rất nhỏ, cả bàn tay của móc tay cũng dần kéo tụt xuống lòng đất, mang theo cả sợi dây được nối với móc sắc bằng bàn tay sắc đó.
Bọn họ chia làm tổ, nắm sợi dây, như sao chổi tụt xuống, nhảy xuống ngầm.
Các tổ khác cũng y như vậy, từ đủ hướng trên vách núi leo xuống, tiến vào khe.
Gió rất lớn, trong khe cũng là cát bay đá chạy, tầm nhìn khá hẹp, nếu không có hệ thống quản chế tiên tiến, chỉ dựa vào mắt người cùng lỗ tai thì không thể phát hiện được hành động của bọn họ.
Lăng Tử Hàn cùng Lâm Tĩnh dẫn tổ đông người nhất, hơn nữa đều là tinh binh. Nhiệm vụ của bọn họ chính là tiến lại gần kiến trúc chủ ngay phía sau, không cần lo phân tử khủng bố bên ngoài. Dựa theo kế hoạch, Lăng Tử Hàn cùng Lâm Tĩnh sẽ tới thẳng đó luôn.
Thân pháp Lăng Tử Hàn mềm mại, đi lại mau lẹ, như tiễn rời dây cung, lao thẳng tới tới bên cạnh kiến trúc hình chữ nhật thật lớn.
Lâm Tĩnh vốn muốn bảo vệ cậu, cùng cậu bước chung, sóng vai chạy vội về phía trước, nhưng rất mau tụt lại phía sau. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được thân thủ của Lăng Tử Hàn trong lúc bí mật hành động, không khỏi giật mình.
Lăng Tử Hàn như tờ giấy mỏng, theo cơn gió mà bay về phía trước, nhìn qua nhẹ nhàng phiêu hốt, lúc ẩn lúc hiện, như quỷ mỵ.
Tiểu tổ của bọn họ đều là bộ đội đặc chủng do đích thân họ tuyển chọn ra, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, nhưng lúc này lại dùng hết toàn lực mới có thể đuổi kịp cậu, nhất thời đều bội phục vị thủ trưởng nhìn qua hào hoa phong nhã này.
Trong cát bụi tung bay, Lăng Tử Hàn dựa vào cảm giác vô cùng cao minh, chuẩn xác tìm được cửa ra vào khẩn cấp.
Lúc này, các tổ bộ đội đặc chủng khác đã giết được tiểu đội tuần tra, bắt đầu thanh trừ địch nhân bên ngoài tòa kiến trúc.
Cả cửa ra vào của kiến trúc chủ đều có phòng quản chế điều khiển, Triệu Thiên nghiên cứu một hồi, liền hiểu được tác dụng của các nút trên bàn điều khiển. Y nhìn đồng hồ, đến thời gian dự kiến, liền nhấp liên tiếp phím đỏ.
Lăng Tử Hàn chạy tới cửa ra vào khẩn cấp, cánh cửa kim loại liền lặng yên hoạt động. Cậu không hề ngừng lại, liền nhào vào trong, nhấc chân lên đá, đao trên tay cũng đồng thời rút ra.
tên phân tử khủng bố canh giữ ở cửa ra vào bất ngờ không phòng bị, hoàn toàn không kịp phản ứng, liền té trên mặt đất, hôn mê.
Lăng Tử Hàn không hề ngừng, cúi người đâm mỗi người nhát, cắt được động mạch cổ của chúng, lập tức chạy ào con đường bên phải.
Lâm Tĩnh chạy sát theo phía sau cậu, thấy rõ động tác của cậu, nhưng hoàn toàn không kịp ra tay hỗ trợ, trong nháy mắt đã thấy được kết quả. Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, Lăng Tử Hàn như là biết rõ số lượng phân tử khủng bố đứng ở phía sau cửa, cùng chỗ của chúng vậy, không cần quan sát gì, vừa ra tay đã chuẩn xác, không hề lầm, một chiêu giết địch, đây là chuyện mà chính hắn cũng khó mà làm được.
Hện tại, chỗ nào cũng tràn ngập nguy hiểm, hắn không rảnh phân tâm, càng chuyên chú theo sát Lăng Tử Hàn, im ắng chạy vội về phía trước.
Con đường bên trong kiến trúc như mê cung, mặc dù có hình vẽ theo nguyên lý thấu thị được chụp bằng vệ tinh được gửi tới cho bọn họ trước đó, bọn họ cũng nắm được kết cấu bên trong rất rõ ràng, nhưng chỗ chứa virút cùng vắc-xin phòng bệnh ở chỗ nào, bọn họ không hề biết, thế nhưng, Lăng Tử Hàn tựa như biết được vị trí mục tiêu, trên đường không có chút do dự, rẽ trái rồi rẽ phải, hữu hiệu tránh được thủ vệ bên trong, dọc theo con đường không hề có bất kì bóng ai chạy thẳng tới trung tâm của tòa kiến trúc.
Cả tòa kiến trúc này rất an tĩnh, khắp nơi không hề thấy người, chỉ có ngọn đèn nhu hòa chiếu sáng từng góc. Không khí khá sạch sẽ, hầu như là vô khuẩn, ôn độ cùng độ ẩm cũng đều thích hợp, đường ống truyền tự động phong kín rậm rạp cố định trên tường, các ngọn đèn nhỏ đủ màu không ngừng phát sáng, hiển nhiên đang công tác.
Lăng Tử Hàn đứng lại, nhìn đường ống, ngưng thần suy tư.
Lâm Tĩnh đứng ở bên cạnh cậu, cảnh giác chung quanh. Các đội viên theo bọn họ cũng đều nghiêm mật đề phòng, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống đột phát.
Lăng Tử Hàn suy nghĩ khoảng chừng vài phút, liền ra dấu với Lâm Tĩnh cùng những người phía sau.
Người mà bọn họ mang theo chia làm tổ, tổ trưởng cùng Lâm Tĩnh cùng nhau vây quanh cậu.
Lăng Tử Hàn biết rõ dấu hiệu tay của họ, lúc này cũng không sử dụng hệ thống trò chuyện, liền rõ ràng mà làm dấu tay ra hiệu. Cậu muốn tổ đi về phía bên trái, qua hết con đường đầu tiên rẽ phải, vào cửa thứ hai, lập tức ra dấu giết tất bất luận tội, sau đó muốn tổ rẽ phải, hết con đường thứ hai quẹo trái, vào cửa thứ , cố gắng tận lực bắt giữ người trong phòng, không được làm hư hỏng những vật chung quanh. Hai tổ còn lại theo cậu cùng Lâm Tĩnh, đến chỗ quan trọng nhất, cũng chính là phòng thí nghiệm nằm ngay tâm tòa kiến trúc này.
tổ trưởng kia không hề hoài nghi mệnh lệnh của cậu, tất cả đều gật đầu biểu thị minh bạch, lập tức lui về, mang theo tổ viên chính mình, một tổ đi phía trái, một tổ đi phía phải, tổ còn lại thành đội hình chiến đấu, đi theo Lăng Tử Hàn cùng Lâm Tĩnh.
Lăng Tử Hàn nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng s, liền bắt đầu hành động.
Cậu lao nhanh về phía trước, thân nhẹ như yến, mau lẹ như gió. Lâm Tĩnh nỗ lực điều hoà hô hấp, theo sát phía sau cậu, không rời bước.
HẾT CHAP