Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Trong khe ngọn lửa bốc cao lên, rung động đại địa dần dần tắt đi.
Lăng Tử Hàn ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào vách đá, không hề cử động.
Triệu Thiên rốt cục phát hiện có chuyện khác thường, nhào tới trước mặt cậu, lo lắng hỏi: “Lão đại, cậu sao rồi? Bị thương sao? Hay là bệnh tái phát?”
Lăng Tử Hàn run nhè nhẹ, đưa tay cầm chặt tay y, ý bảo y đừng làm lộ ra, lập tức mở kênh đơn vị, nỗ lực bảo trì thanh âm bình ổn: “Lâm Tĩnh, tiếp theo do anh chỉ huy, cần phải chú ý, để các chuyên gia kiểm tra khe, bảo đảm virút không tràn ra ngoài, nhất là các đội viên đã bị hỏng trang bị phòng hộ, xác nhận bọn họ có bị nhiễm hay không. Rương đựng virút cùng vắc-xin phòng bệnh, do người chúng ta mang theo, cùng các tổ chuyên gia cùng về Bắc Kinh.”
“Được.” Lâm Tĩnh đồng ý, lập tức bắt đầu tuyên bố mệnh lệnh.
Lăng Tử Hàn thông qua từng kênh đơn vị nói với Triệu Thiên: “Anh phụ trách mang rương này về lại Bắc Kinh, trên đường nhất định không thể có sơ suất nào. Tôi đang phát bệnh, nhưng không cần lo lắng, tôi còn chịu được.”
Triệu Thiên liên tục gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi đảm bảo cái rương hoàn hảo không tổn hao gì mang về tới nơi. Nhưng cậu cũng phải về Bắc Kinh, lập tức tiếp thu trị liệu.”
“Không, tôi còn nhiệm vụ khác, anh không cần lo cho tôi, đây là mệnh lệnh.” Lăng Tử Hàn thở hổn hển, thanh âm yếu ớt, ngữ khí cũng rất kiên định. “Đưa tôi về Kashgar, đến sân bay.”
Triệu Thiên vẫn thở dốc, không phải vì hành động, mà do sự lo lắng cho lão đại cùng mâu thuẫn trùng trùng khiến y có chút khó thở. Qua một hồi lâu, y mới mới miễn cưỡng đồng ý: “Yes, sir.”
Lăng Tử Hàn ngồi ở chỗ kia, chỉ cảm thấy hàn khí cao nguyên từng chút từng chút một xuyên thấu qua quần áo, tập kích, cùng hợp lại với hàn lãnh trong thân thể cậu. Đau đớn quen thuộc rải khắp toàn thân cậu, khiến cậu hơi run rẩy. Cậu không tự chủ được mà đứng dậy, kiệt lực hô hấp, chống lại dằn vặt ốm đau.
Toàn bộ lực chú ý của cậu đều chuyển tới từng bộ phận trong cơ thể, không còn cảm giác nào với chuyện phát sinh bên ngoài.
Triệu Thiên vẫn ngồi chồm hổm ở trước mặt cậu, một tay cầm rương, một tay nắm chặt tay cậu.
Trang bị phòng hộ che kín toàn thân bọn họ, hai người nhìn không thấy biểu tình đối phương, nhưng có thể cảm nhận được tâm tình đối phương cách rõ ràng. Triệu Thiên hy vọng có thể giúp lão đại của mình giảm bớt đau khổ, lại biết đó là phí công. Lăng Tử Hàn hy vọng y không nên lo lắng nhiều, nhưng cũng biết rõ không có cách nào. Hai người không ai nói gì, dưới ánh bình minh nửa tối nửa sáng nắm chặt lấy tay y, để cảm nhận được tình cảm ấm áp thâm hậu này.
Động tác Lâm Tĩnh rất nhanh, Lạc Thiên Thu dẫn bộ đội đặc chủng đã được huấn luyện, rất nhanh hoàn thành việc kiểm tra. Lâm Tĩnh thông qua hệ thống mũ giáp thấy được phương vị Lăng Tử Hàn, liền chạy tới, nói với cậu: “Đã kiểm tra qua, mọi người đều sạch sẽ, các đội viên đều rất an toàn, virút trong khe không lọt ra ngoài, người chúng ta dẫn vào không ai bị nhiễm.”
“Rất tốt.” Lăng Tử Hàn yên lòng, càng không cố nổi nữa, mềm người ngã xuống.
Lâm Tĩnh hoảng hốt, đỡ mạnh lấy cậu, liên thanh hỏi: “Cậu sao vậy? Chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì … tôi không bị thương …” Thanh âm Lăng Tử Hàn yếu đuối. “Chỉ là bệnh tình tái phát, anh đừng lo.”
Lâm Tĩnh ôm cậu vào lòng, hổn hển nói. “Thuốc đâu? Thuốc của cậu đâu?”
Lăng Tử Hàn cầm lấy cánh tay hắn, thoải mái nói: “Không có việc gì, không có việc gì, anh không cần gấp. Nếu tất cả mọi việc ở đây đều hoàn thành rồi, chúng ta lập tức trở lại. Mau, đi thôi.”
Lâm Tĩnh tuyên bố mệnh lệnh, theo con đường dự định sẵn chạy về chỗ đỗ xe, lập tức cõng Lăng Tử Hàn cấp tốc trở về.
Lăng Tử Hàn vô lực nằm trên lưng hắn, hai tay nhẹ nhàng vây quanh cổ hắn. Những chuyện tiếp theo không cần cậu quan tâm nữa, Lâm Tĩnh cùng Lạc Thiên Thu đều có kinh nghiệm phong phú, cũng có quan hệ tốt với các thủ lĩnh bộ lạc ở đây, nên sẽ không có vấn đề gì cả. Cậu yên tâm mà nhắm mắt lại, tựa đầu gác qua trên vai Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh lòng nóng như lửa đốt, sải bước chạy vội trên khe núi, thẳng xuống phía khe chỗ đậu xe.
Hắn đặt Lăng Tử Hàn vào ghế xe sau, lập tức ngồi vào bên cạnh, ôm lấy cậu. Trợ lý hành động của Lăng Tử Hàn, Phùng Nghiêu ngồi ở ghế lái, bắt đầu khởi động. Lâm Tĩnh hỏi những người khác có lên xe hết chưa, sau đó mệnh lệnh toàn thể xuất phát.
Bọn họ vẫn chia làm tổ như cũ, Lâm Tĩnh hộ tống tổ chuyên gia, tổ của Lạc Thiên Thu áp giải tù binh, còn Triệu Thiên mang theo người mình bảo hộ cái rương, theo con đường định sẵn mà về nước.
Một đường vãng đông, bầu trời dần dần mở rộng ra, nhưng mây đen vẫn rậm rạp, cuồng phong không hề ngừng lại, cánh đồng hoang vu cát bay đá chạy, đập thẳng vào xe, phát sinh tiếng đinh đinh đang đang nhỏ vụn.
Lăng Tử Hàn bị Lâm Tĩnh ôm chặt vào lòng, đau đớn kịch liệt dường như đang bị kiềm hãm lại, cảm giác cũng khá hơn.
Lâm Tĩnh gỡ mũ đầu của hắn và cậu xuống, nhìn sắc mặt trắng bệch cùng mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp tóc, không khỏi nhớ tới cảnh trước trong động tuyết vài năm về trước, trong lòng đau vô cùng. Hắn nỗ lực khống chế tâm tình của mình, nhẹ giọng hỏi: “Thuốc của cậu đâu?”
Lăng Tử Hàn mở mắt, cười cười với hắn, cúi đầu nói: “Thuốc không có ở đây. Anh cứ đưa tôi đến Kashgar. Anh đừng lo lắng, tôi biết mình thế nào mà.”
“Sao lại không lo lắng được chứ?” Lâm Tĩnh thấp giọng trách cứ. “Đây không phải là phát tác bình thường, mà là do trường kỳ không uống thuốc mà tạo thành, tựa như năm trước, tôi thu hết thuốc của cậu, cậu cũng không hé răng, mới có thể khiến bệnh tình chuyển biến xấu xuống phía dưới. Lần đó là do tôi sai, khiến cậu có chuyện. Còn lần này? Cậu thế này là vì sao?”
“Vì công tác.” đầu Lăng Tử Hàn dựa vào ngực hắn, khóe miệng vẫn luôn hiện nụ cười. “Không có việc gì. Chỉ cần anh đưa tôi về lại Kashgar, tối hôm nay tôi có thể uống thuốc rồi.”
“À, tốt lắm.” Lâm Tĩnh ngẩng đầu hướng ngoài của sổ xe, thông qua kênh chung mà căn dặn. “Mọi người cẩn thận, gió rất lớn, chú ý an toàn.”
Người trên từng xe đều đáp: “Yes, sir.” Bọn họ chạy xe rất ổn định, đặc biệt ngay tại sơn cốc có gió rất lớn, càng phải chạy thêm cẩn thận, sợ gió lớn cuốn đi.
Khí trời ác liệt này cũng có lợi, các bộ lạc cũng không có tấn công, khiến bọn họ một đường thông suốt, không có phát sinh cản trở nào.
Chạng vạng, bọn họ lướt qua biên giới Trung Á, vào cảnh nội Trung Quốc, chạy qua Taxkorgan (), rốt cục đến Kashgar. Bọn họ không vào thành nội, mà là thẳng đến sân bay quân dụng gần đó.
Suốt thời gian dài đó, Lăng Tử Hàn rất ít ăn, thỉnh thoảng chỉ uống vài ngụm nước nóng, đều do Lâm Tĩnh chuẩn bị cho tốt cho cậu, từng chút một đút cho cậu. Lăng Tử Hàn rất phối hợp, nỗ lực nuốt xuống, sau đó cười một cái với hắn, nhu thuận như đứa bé. Lâm Tĩnh thở dài, nhưng cái gì cũng chưa nói, chỉ càng ôm chặt cậu hơn.
Đi vào cảnh nội Trung Quốc, Lâm Tĩnh gọi cho tổ khác, biết bọn họ cũng đều thuận lợi nhập cảnh, đang chạy tới sân bay quân dụng Kashgar, nói với Lăng Tử Hàn để cậu yên tâm.
Đi vào sân bay, những người khác lần lượt lên máy bay vận tải quân dụng cùng máy bay hành khách. Lâm Tĩnh ôm Lăng Tử Hàn lên máy bay thương vụ viễn trình hạng nhẹ không có đánh dấu.
Lôi Hồng Phi mặc đồ thường, trang phục như du khách ngồi ở ghế VIP. Thấy Lăng Tử Hàn được Lâm Tĩnh ôm vào cabin, y lấy làm kinh hãi, vội vã đón nhận, trong tay tiếp nhận người từ hắn, sốt ruột hỏi: “Sao vậy? Tử Hàn bị thương à?”
“Không phải, là bệnh của cậu ấy phát tác.” Lâm Tĩnh thở dài một hơi, trầm giọng nói. “Dọc đường anh chăm sóc cậu ấy chút.”
“Được, tôi biết rồi.” Lôi Hồng Phi ôm Lăng Tử Hàn vào khoang bên cạnh, đặt lên giường.
Lâm Tĩnh lo lắng, ở bên cạnh thấp giọng nói: “Bằng không, tôi đi cùng anh vậy. Chuyện bên này đã kết thúc thuận lợi, kỳ thực tôi không cần ở lại Bắc Kinh.”
“Không được.” Thanh âm Lôi Hồng Phi cũng rất nhẹ. “Vạn nhất có tình huống đột phát thì sao? Cậu phải ở lại đó. Chúng ta không phải đã bàn rồi sao? ‘Kẻ hủy diệt’ là của cậu, ‘Founder’ là của tôi. Lúc trước là do đích thân tôi bắt được Heinz, lần này để y chạy thoát, tôi phải bắt lại y mới được.”
Lâm Tĩnh là một người lấy đại cục làm trọng, cũng biết y nói có lý, liền gật đầu, căn dặn: “Vậy anh nhất định phải chú ý bảo hộ Tử Hàn, đừng để cậu ấy bị thương nữa. Thân thủ của cậu ấy không thể chê, tôi thấy không ai bì được, nhưng bệnh của cậu ấy lại rất quỷ dị, nếu phát tác ngay trên chiến trường, sẽ rất nguy hiểm.”
“Tôi biết mà, cậu yên tâm đi.” Lôi Hồng Phi đưa hắn ra ngoài, nhìn hắn xuống máy bay, liền ra lệnh đóng cửa cabin, lập tức cất cánh.
Máy bay trong bóng đêm hướng nam bay đi, Lôi Hồng Phi từ tủ quần áo lấy ra túi du lịch, tự nhiên mà nói với người trên giường “Tử Hàn, anh thay đồ cho em.”
Lăng Tử Hàn mới từ gió núi mạnh kia xuống vào nơi ấm áp, cảm giác uể oải bất kham. Cậu mở mắt, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Được.”
Bọn họ hai người thì rộng rãi, thì hào sảng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã từng là người yêu, hiện tại là anh em, trong thời khắc nguy cấp, cũng không vì việc nhỏ này mà ngượng ngùng, càng không hề đa tâm.
Tất cả đều là tự nhiên mà vậy, Lôi Hồng Phi tay nâng Lăng Tử Hàn, tay cởi trang bị phòng hộ phong kín người cậu, sau đó cởi toàn bộ nội y ướt đẫm mồ hôi lạnh của cậu, dùng máy siêu sóng làm sạch thân thể cậu.
Trong thời gian đó, trong lòng Lôi Hồng Phi không có chút dục niệm nào, Nhìn người so với trước đây càng thêm thon gầy tái nhợt, ngoại trừ đau lòng y chỉ có thương tiếc.
Nhiệt độ cabin ổn định, không cần lo cậu sẽ bị cảm. Lôi Hồng Phi cẩn thận tỉ mỉ đắp chăn mềm cho cậu, ôn nhu nói: “Em ngủ trước đi, chờ đến nơi thì hãy mặc đồ.”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn cảm thấy thoải mái hơn, liền an tĩnh nhắm mắt lại. Trầm mặc một lát, cậu đột nhiên nở nụ cười. “Không nghĩ anh so với trước đây càng cẩn thận hơn, ai dạy vậy?”
Lôi Hồng Phi nao nao, lập tức khôi phục thái độ tùy tiện như trước, cười nói: “Em chiếm hơn nửa công lao đó. Trước đây anh rất qua loa, tuyệt không biết chăm sóc ai. Vài năm qua, ông bà già nhà anh cứ luôn miệng lẩm bẩm, anh cứ phải chạy miết đó, đương nhiên phải học tính cẩn thận hơn rồi, sao có thể thành ông lão qua loa được chứ.”
“Thế à?” Lăng Tử Hàn không ngừng cười, nhẹ giọng nói. “Anh cũng nên xin đứa con đi.”
“Ừ, anh đang suy xét, chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành đã.” Lôi Hồng Phi đắp chăn giúp cậu, thân thiết nói. “Em đừng có chú tâm vào việc này của anh quá, cố gắng giữ sức khỏe mình trước đã. Hai năm qua, thân thể của em rõ ràng dần dần chuyển biến tốt đẹp, thế nào lại thành như vậy? Lại tái phát nghiêm trọng như vậy? Là em cố ý sao?”
Lăng Tử Hàn không có phủ nhận, nhàn nhạt mà nói: “Chỉ cần có thể dụ Antinogen ra để giết chết, em sẽ không tiếc thứ gì.”
“Hồ đồ.” Lôi Hồng Phi nhất thời tức giận trách nói. “Một tên Antinogen có gì hơn người chứ, giết hắn là chuyện sớm mượn, sao lại vì vậy mà lãng phí thân thể của chính mình?”
“Em không muốn bỏ qua cơ hội.” Lăng Tử Hàn tâm bình khí hòa giải thích. “Heinz cùng Antinogen bị nhốt mười năm, nhưng không hề có ý hối cải, hiện tại thoát thân, so với trước đây càng thêm tàn nhẫn, càng khủng bố, càng hung hãn, càng không kiêng nể gì cả. Bọn chúng so với Fernando còn nguy hại nhân loại hơn, ảnh hưởng còn sâu xa hơn, càng thêm bí ẩn hơn. Em không thể để chúng trường kỳ tiêu dao tại ngoại được. Lúc trước, bọn chúng rơi vào tay chúng ta, ở trên không cho giết, em cũng không có khả năng động tới chúng, nhưng giờ, chúng đã thoát ra ngoài, em nhất định phải giết bọn chúng.”
Lôi Hồng Phi đưa tay vuốt nhẹ mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Được, anh ủng hộ em. Lần này, anh sẽ hạ lệnh giết tất bất luận tội.”
Lăng Tử Hàn mở mắt, cười cười với y, một lần nữa nhắm lại nhắm lại, an tĩnh mà ngủ.
Lôi Hồng Phi trở lại khoang trước, cùng liên hệ với La Hãn ở Bắc Kinh cùng Vệ Thiên Vũ ở Hải Tinh Đảo. Bọn họ đều biết Lăng Tử Hàn bệnh tình tái phát, không thể sử dụng đường nhỏ bí mật lúc trước nữa, phải tận lực giảm thiểu chuyển ngoặt cùng xóc nảy trên đường. Ba người nhiều lần thương lượng, quyết định dùng phương thức trực tiếp nhất.
Máy bay bọn họ đáp xuống Colombo, Lôi Hồng Phi mang theo Lăng Tử Hàn lên thủy phi cơ có huy hiệu của gia tộc Herman. Bọn họ không hề ngừng lại, lập tức xin cất cánh.
Máy bay như con hạc trắng, mềm mại bay lên trên cao, qua Ấn Độ Dương, hướng Hải Tinh Đảo.
HẾT CHAP
() Huyện tự trị Tajik Taxkorgan là một huyện tự trị thuộc địa khu Kashgar, Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Nguồn: