Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Cơm nước xong, Lăng Tử Hàn liền ngồi vào trước bàn điều khiển, vừa nhìn màn hình, vừa nghe Lôi Hồng Phi kể lại kế hoạch hành động.
Kế hoạch thảo luận vừa rồi mà bọn Vệ Thiên Vũ bàn luận đều được camera ghi lại, đặt ở ngay đầu bàn công tác, cậu lập tức mở, từ đầu tới cuối xem qua lần. Lôi Hồng Phi ở bên cạnh kịp thời giải thích, để cậu nắm rõ toàn bộ.
Phong cách Vệ Thiên Vũ hành sự luôn luôn nghiêm mật, kế hoạch hành động lần này cẩn thận, ở trong lòng Lăng Tử Hàn suy nghĩ vài lần, cũng không tìm được lỗ thủng.
Cậu để du thuyền của bọn Vệ Thiên Vũ tiếp tục hiện trên màn hình, sau đó chuyển tới Lăng Nghị ở Bắc Kinh, quan tâm hỏi: “Thứ đến Bắc Kinh, tình huống thế nào?”
Lăng Nghị ngồi ở trung tâm chỉ huy uỷ ban Quốc Gia An Toàn, nét mặt vẫn bình tĩnh, thanh âm trầm thấp, ẩn chứa uy nghiêm khiến người khác kính sợ: “Các chuyên gia y học đã phân tích loại thuốc mà khi trao đổi người với bên Fernando cùng loại thuốc mà bên con lấy từ căn cứ nghiên cứu của chúng mang về, xác nhận đó là vắc-xin phòng bệnh, mà loại thuốc đổi được lại có tác dụng phụ lớn hơn. Hiện nay, chúng ta đang lựa chọn tập đoàn chế dược có thực lực trên toàn quốc, sản xuất vắc-xin phòng bệnh, sau khi nhóm thuốc đầu tiên được chế ra, phần lớn sẽ được đưa đến Lào, còn lại thì gửi đến các quốc gia có xuất hiện tình hình bệnh dịch. Các chuyên gia phỏng đoán, có thể trong ngày là dẹp được tình hình bệnh dịch.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, thân thiết hỏi: “Tình hình của ba thế nào rồi? Còn ngủ không? Bệnh tình có gì biến hóa không?”
“Ừ, ổn định rồi, hiện nay chưa có biến hóa lớn, bác sĩ Chu khống chế tình hình rất tốt.” Lăng Nghị khẽ gật đầu. “Cậu ta nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh mà các con lấy được, nói ngày mai có thể tiêm vào vắc-xin phòng bệnh cho Tiểu Duyệt, sinh mạng hắn vẫn chưa nguy hiểm.”
“Vậy thật tốt quá.” Lăng Tử Hàn cảm thấy rất thoải mái. Tối hôm trước đường dài bôn tập, vận dụng người nhiều như vậy, rất nguy hiểm, tiêu hao cực đại nhân lực vật lực, có thể đạt được thành tựu như vậy, là rất đáng giá, cũng là tương đương thành công.
Cậu không hỏi số người nhiễm bệnh, số liệu người chờ chết, những số liệu này tra là biết, không cần hỏi han vô ích. Cậu lập tức trở lại vấn đề chính, lời ít mà ý nhiều báo hành động triển khai gần nhất cùng quyết định của chính mình cho Lăng Nghị.
Lăng Nghị ngưng thần nghe xong, liền gật đầu: “Được, con cứ thoải mái mà làm, khi nào có kết quả thì báo cho cha biết.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn kết thúc cuộc trò chuyện với cha, lập tức chuyển tới La Hãn. “Hành động bên Sahara thế nào?”
“Đã kết thúc, nhưng trong đám người tử vong cùng tù binh đều không tìm thấy được Fernando.” La Hãn trầm giọng nói rằng. “Tiểu tổ bọn Du Dặc vẫn đang ở tại đó, tiếp tục điều tra tung tích gã, những người khác đang trên đường trở về.”
Lăng Tử Hàn xem những tư liệu trên màn hình mà La Hãn truyền tới, không nói gì.
La Hãn nói tiếp: “Nửa giờ trước, đoàn tàu của Châu Âu lần lượt tiến đậu vào thành phố lớn thì phát sinh bạo tạc, hiện nay phía chính phủ công bố người tử vong là , bị thương là người. Sau khi sự kiện phát sinh, đã có tổ chức khủng bố tuyên bố phụ trách việc này.”
Lăng Tử Hàn nhíu chặt vùng lông mày, thoáng suy nghĩ một chút, liền nói: “Hiện nay chúng ta phải nhanh chóng bắt được Fernando, ở bên đó phái thêm vài tiểu tổ ra. Với lại, anh xin mệnh lệnh cấp trên, có thể để Marcus Valkyrie lộ diện hay không, để truyền tin rằng tình hình bệnh dịch lần này là do bên ‘Kẻ hủy diệt’ phóng ra virút tạo thành?”
La Hãn nét mặt ngưng trọng: “Nếu như làm như vậy, muốn bắt Fernando càng khó hơn chẳng phải sao?”
“Chân tướng vừa công bố, Fernando sẽ trở thành địch chung của toàn bộ, chỉ khiến gã phải giấu kín càng sâu, không có khả năng càn rỡ giống như vậy.” Ý nghĩ của Lăng Tử Hàn càng thêm rõ ràng. “Hiện tại là quan trọng, dẹp tan đi sự thù hận chủng tộc mà sự kiện này tạo ra, để tránh phát sinh thương tổn hơn nữa.”
La Hãn lập tức bị cậu thuyết phục: “Yes sir, tôi lập tức xin chỉ thị cấp trên.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người nhìn về phía màn hình lớn trên tường.
Lúc này, Vệ Thiên Vũ đến địa điểm dự định, đã chạm mặt với tướng quân Abu.
Tinos trầm ổn đi ra phía trước, ôm chặt lấy anh, một hồi lâu mới buông ra. Hai người lâu ngày gặp lại, đều có vẻ kích động.
Vệ Thiên Vũ đứng ở phía sau Tinos, cười mỉm nhìn bọn họ. Dáng người anh tiêu sái, nét mặt thoải mái, mang biểu tượng thành công tại vọng.
Sau khi Abu và Tinos tách ra, mới mỉm cười nhiệt tình bắt tay với Vệ Thiên Vũ, lập tức quay đầu nói với Tinos: “Em họ của em rất lợi hại đó nha, có phong thái giống em hồi còn trẻ.”
Tinos khoái trá gật đầu: “Đúng vậy, từ hồi nhỏ nó đã không có nhiều sự cản trở, nên có chút nhiệt huyết. So với nó thì em già rồi, không còn nhuệ khí gì hết.”
Abu cười ha ha: “Em mà già? Đừng có giỡn nha. Anh so ra lớn hơn em, chưa nghĩ mình già, thì em còn trẻ chán.”
Vệ Thiên Vũ cười vung tay lên, ý bảo tàu chiến phía trước du thuyền tiếp tục tiến lên.
Tinos và Abu sóng vai đứng ở đầu thuyền, nhìn hải ngạn Somalia dần dần tiếp cận, không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn: “Abu, hơn năm không tới nơi này, cảnh sắc nhìn qua dường như không có gì thay đổi, thế nhưng, những người đã từng sống ở nơi này lại gặp phải rất nhiều chuyện, không còn là những thanh thiếu niên vô ưu vô lự nữa.”
“Đúng vậy.” Abu nhịn không được cảm thán. “Thời gian qua thật mau.”
Hai người bọn họ đang trong sự cảm khái vô hạn, thong thả nói chuyện hồi trước, thì Vệ Thiên Vũ không đi quấy rối, đứng ở một bên, trong túi lấy ra điếu thuốc, ngậm ở ngoài miệng. Đứng ở phía sau bên cạnh là Chu Khải Minh lập tức lấy ra một cái bật lửa, ân cần châm thuốc cho anh. Vệ Thiên Vũ hút hơi thật dài, nhẹ nhàng cười, nhìn bến tàu dần dần tới gần.
Nơi này vẫn là bề bộn nhiều việc, nhìn qua không có gì dị thường. không có ít binh sĩ dùng súng canh giữ ở trên bờ, đây cũng là cảnh tượng bình thường, khiến các công nhân ở đây đã dần thành thói quen, chỉ lo làm chuyện của mình, không ai đặc biệt chú ý tới họ.
Du thuyền cặp bờ, Abu cùng Tinos đi lên trước, sau đó là Vệ Thiên Vũ, sau đó là các bộ đội đặc chủng ngụy trang thành lính đánh thuê. Nhưng Chu Khải Minh trở lại trong khoang thuyền, bế Mai Lâm đang giả thành Ngô Tiệp đi ra. Mai Lâm đang trong trạng thái mê man, mềm người dựa vào lòng y, sắc mặt trắng bệch, hình dạng gầy gò, vừa nhìn đúng là một bệnh nhân bệnh nặng.
Abu lên xe trước quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Thế nào? Người đó còn bệnh sao? Không phải có chuyển biến tốt đẹp hay không?
“Đúng vậy, tình huống đỡ hơn nhiều rồi.” Tinos cũng quay đầu nhìn một chút, chẳng hề để ý nhún vai. “Chỉ là mấy ngày qua cậu ta bị bệnh nặng quá, có lẽ thân thể mệt mỏi quá độ, cho nên ngủ rất say. Em nghĩ, ngủ được chính là tốt nhất, em cũng không muốn lúc cậu ta di chuyển lại khiến cậu ta tổn thương.”
“À.” Abu thoải mái gật đầu một cái, liền ngồi vào trong xe.
Tinos rất tự nhiên ngồi theo sau, bên cạnh y. Vệ Thiên Vũ liền việc nhân đức không nhường ai trực tiếp mở cửa xe phía trước, ngồi xuống ghế phó.
Sĩ quan phụ tá của Abu đứng ở trước xe, muốn nói lại thôi, có chút khó xử nhìn qua thượng cấp ở ghế sau. Abu phất phất tay với gã, lúc này gã mới nghiêm, xoay người, leo lên chiếc xe phía trước.
Đoàn xe khởi động, nhanh chóng chạy ra bến tàu, chạy tới phủ tướng quân.
Tinos nhìn ra con đường bên ngoài cửa sổ, Abu lần lượt chỉ dẫn, nói về những nơi mà lúc trước họ đã từng đến. Rất nhiều nơi đã thay đổi, cửa tiệm trước đây bọn họ thường tới mua đồ giờ đây đã biến thành siêu thị, xóm nghèo xuất hiện làng chơi, phòng trọ cũ mà lúc trước mà họ đã từng ở đã bị hủy bởi chiến tranh, hiện tại đã thành đường cái.
Tinos có hứng thú nghe y kể, thỉnh thoảng hỏi qua vài chuyện của những người mà họ quen biết lúc trước.
Abu thở dài, chậm rãi nói ra.
Hàng xóm lúc trước của họ, đại thúc đại thẩm đã từng đem những miếng vụn bánh ngọt khi làm bánh cho họ, những đồng nghiệp lúc trước đã từng làm việc cùng nhau, thậm chí cả những tên côn đồ lúc trước đã từng gây sự với họ, hiện tại có rất nhiều người đã không còn ở nhân thế. Chiến loạn, tật bệnh, nạn đói, đã khiến nhiều người mất đi sinh mạng, người sống thường lựa chọn rời khỏi nơi đây, đến những quốc gia tương đối hòa bình giàu có.
Cho đến ngày nay, Abu đã mất liên hệ với tất cả bọn họ.
Tinos chuyên tâm nghe, cũng ta thán không ngớt.
Chút bất tri bất giác, đoàn xe bọn họ liền chạy vào phủ tướng quân to lớn, Abu nhiệt tình mời hai người xuống xe, cùng nhau đi vào cửa chính.
Chỉ có Heinz một người chờ ở chỗ này, vừa thấy Tinos xuất hiện, y lập tức giơ rộng vòng tay, mỉm cười đi lên đón, liên thanh nói: “Woa, Tinos, Tinos, bạn hiền cũ của anh ơi, rốt cục anh cũng gặp lại được em rồi.”
Tinos mắt lạnh nhìn y, nhưng không từ chối cái ôm của y. Chờ y ôm được chút, Tinos liền vỗ vỗ lưng y, hờ hững nói: “Đã lâu không gặp, thấy anh không hề thay đổi, tôi rất vui.”
“Thay đổi rồi, đã già rồi.” Heinz bắt tay với Vệ Thiên Vũ, mỉm cười khoác lên vai Tinos, thân thiết đi tới phòng khách, cùng hắn sóng vai ngồi vào ghế sofa dài rộng thùng thình.
Vệ Thiên Vũ ở đối diện, mỉm cười nhìn bọn họ.
Tinos nhìn thoáng qua Heinz, bình thản hỏi: “Antinogen đâu?”
“Sẽ lập tức ra thôi.” Heinz hời hợt cười nói. “Người kia đâu?”
“Mang theo, đang ở ngoài.” Tinos nhìn ra phía ngoài ở ngoài cửa sổ.
Heinz cũng quay đầu nhìn.
Dưới ánh nắng nhiệt đới, mặt cỏ xanh tốt đầy chim chóc rất đẹp. Ở giữa mặt cỏ, có một con đường nhỏ được lát bằng đủ loại đá màu sắc màu sắc rực rỡ, hiện tại đang đứng không ít người, đều là quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng. Lúc trước đó là bãi đỗ xe, có thể thấy được người ôm người khác xuống xe, có không ít người ghìm súng bảo vệ chung quanh người đó. Ở đó cách tường vây phủ tướng quân rất gần, càng thêm gần bãi cát, bọn họ đứng yên ở đó bất động, hiển nhiên đang đợi mệnh lệnh ở đây.
Heinz nhìn một hồi, bỗng nhiên nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, tự tiếu phi tiếu hỏi: “Thằng nhóc đó thế nào? Mùi vị tốt chứ?”
“Ừ, cậu ta trầm mặc, có chút u buồn, tương đối đặc biệt.” Vệ Thiên Vũ không quan trọng dựa vào chỗ tựa lưng sofa, một tay tạo hình cung trong không trung, ngữ điệu mang chút ý thơ. “Ầy, sự phiền não của tuổi niên thiếu.”
Heinz nhịn không được cười ha hả, nói với Tinos: “Em họ của em rất thú vị, anh rất thích cậu ấy.”
“Đúng vậy, nó luôn dễ khiến người thích mà.” Tinos mỉm cười nói. “Trong lòng nó không có bóng ma, cho nên mới dương quang như thế, rất dễ thương.”
“Vài năm qua cậu ta luôn ở bên em sao?” Heinz nói chuyện phiếm với hắn.
“Đúng vậy.” Tinos cũng không nhanh không chậm nói. “Nếu như không có nó, sợ là tôi không chịu được tới ngày hôm nay. Mấy năm qua, cuộc sống của chúng tôi rất gian nan, nhưng vì có nó, tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ.” Nói xong, bỗng nhiên hắn nhớ tới khuôn mặt của Đàm Như Thủy, cùng sự quan tâm lo lắng khi anh chữa trị cho mình, cùng một số ký ức vài năm qua, trên mặt không khỏi lộ ra tiếu ý ôn nhu.
Heinz tự nhiên cho rằng biểu hiện đó của anh là vì người đối diện, với quan hệ giữa hai người họ cũng có chút nắm bắt. Nét mặt y có chút kỳ lạ, liếc mắt nhìn Vệ Thiên Vũ, hờ hững hỏi: “Có con chưa?”
“Vẫn chưa có.” Tinos thẳng thắn nói, vẻ mặt thành thực. “Sau khi làm xong cuộc làm ăn này rồi sinh.”
“À.” Heinz thoải mái gật đầu. “Vậy thật tốt quá, anh cũng dự định muốn có con, kế hoạch là đứa.”
“Rất tốt nha.” Tinos đương nhiên hỏi. “Là cùng Antinogen sao?”
“Không.” Heinz mỉm cười. “ năm qua, anh luôn chú ý cẩn thận mối quan hệ giữa anh và Antinogen, phát hiện giữa hai người bọn anh chỉ là anh em, anh đã yêu người khác rồi. Người đó đã dùng năm, kiên nhẫn, chấp nhận thiên nan vạn hiểm, tự mình cứu anh ra, phần tình cảm đó rất khó có được, nên anh rất quý trọng.”
“Đó là đương nhiên.” Tinos lập tức đồng ý. “Người cùng chung hoạn nạn, cũng là người quan trọng nhất.”
Hai người đang nói chuyện phiếm, dường như Heinz đang chờ đợi chuyện gì đó, nhưng Tinos tất cả đều minh bạch, mọi người đều biết điều không hề nói, cũng chẳng hề có ý định bỏ qua.
Vệ Thiên Vũ vẫn thong thả, tiếp nhận xì gà mà Abu đưa qua, chậm rãi hút, tán gẫu khí trời, sản vật, phong tục, sau đó là thiên nam hải bắc với người vị tướng quân da đen kia, chậm rãi mà nói, vì để biểu thị “vụ làm ăn ” của mình, đã đi toàn bộ thế giới.
Qua gần h, điện thoại di động Heinz vang lên, y cầm nhìn chút, cười nói với Tinos: “Antinogen tới rồi, chúng ta bắt đầu giao dịch đi.”
HẾT CHAP