Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Hai tay Vệ Thiên Vũ đều cầm súng, trên miệng vẫn thong thả cắn xì gà, trên mặt tự tiếu phi tiếu, nhìn qua thong dong vô cùng.
Anh nhìn thoáng qua Heinz, lại nhìn Abu, sau đó lại nhìn Fernando, châm chọc mà nói: “Arnold, đây chính là những người mà anh có thể tin đấy à?”
“Đúng vậy.” Tinos tự giễu cười. “Quá khứ đã từng tin lầm lần, hiện tại lại tin lầm thêm lần. Mười năm rồi, mà anh vẫn không hề tiến bộ, vẫn cứ ngây thơ ấu trĩ như thế, so ra kém xa em rồi.”
Vệ Thiên Vũ nhả xì gà trong miệng xuống tấm thảm trắng ngà dưới chân, xem thường nói: “Xì gà Havana tốt như vậy, lại bỏ thêm thuốc mê, thực sự là khiến người khác giận dữ mà. Được rồi, sẵn tiện nói luôn, tôi với thuốc mê cũng có sự miễn dịch giống như anh họ tôi có sự miễn dịch với ABL- vậy. Lần sau đừng có đem mấy cái thứ này đối phó với tôi, nhất là trong cà phê Jamaican Blue Mountain hay là xì gà Havana, lại mất công phí đồ tốt nữa.”
Khuôn mặt Abu vốn có đắc ý mỉm cười bỗng nhiên cứng đờ, có chút không được tự nhiên.
Tinos nhịn không được cười ha ha.
Heinz mặt hiện sự khen ngợi, tiếu ý trong mắt không giảm.
Nét mặt Fernando vẫn không đổi, âm trầm ngưng trọng, ẩn hiện sát khí.
Vệ Thiên Vũ không chờ chúng nói, liền huýt sáo tiếng thật dài. Thanh âm uyển chuyển trong trẻo, mang theo giai điệu đặc biệt, lan truyền theo không khí nhiệt ẩm ướt mà tới ngoài biển, lẩn quẩn trong viện.
Chu Khải Minh lập tức thả Mai Lâm xuống, vừa trong hệ thống trò chuyện liên thanh hạ mệnh lệnh vừa rút súng từ chân ra đưa cho y.
Để phòng ngừa đối phương dùng phân hình dò xét, nên trên người Mai Lâm không hề mang theo kim loại, vũ khí quen dùng của y được để trên người Chu Khải Minh, tùy thời lấy.
Mai Lâm cũng không giả thành thư sinh ốm yếu nữa. Y tiếp nhận súng, mỉm cười, liền nhanh như chớp mà chạy ra ngoài, leo lên chiếc xe việt dã cách đó không xa.
Đây là xe Abu, bên ngoài nhìn qua chẳng khác gì xe việt dã bình thường, kỳ thực toàn bộ đều được dùng thép chống đạn bọc lại, ngay cả thủy tinh cũng chống đạn, còn được phân phối súng máy có hệ thống bắn đạn và bắn phá xoay tròn, tính năng chẳng khác gì xe tăng.
Khóa xe bằng mật mã, lúc Mai Lâm nằm trong lòng Chu Khải Minh giả bệnh đã âm thầm dùng máy giải mã trong đồng hồ điều khiển từ xa mở khóa, lúc này đã mở được. Y ngồi vào trong, vừa nhấn ga, xe liền chạy qua mặt cỏ, trực tiếp chạy thẳng tới tòa nhà màu trắng ở ngay giữa.
Động tác của y quá nhanh, khiến người ta hoa cả mắt, các đám lính người da đen còn chưa kịp phản ứng, thì xe đã khởi động, vượt nhanh qua bọn họ. Trong lúc rối ren, có người bắn súng, đạn bắn vào thân xe vang lên thanh âm, nhưng không hề mảy may làm tổn thương nó.
Chu Khải Minh cùng hơn người mà hắn mang theo bên người trong lúc đó lập tức tản ra, giấu mình trong xe, giả sơn thạch, bồn hoa, nòng súng nhắm thẳng vào bọn lính đang vây quanh đó.
Người trong phòng vẫn còn giằng co, không lưu ý tới động tĩnh bên ngoài, thế nhưng, thân tín của Abu đã thông qua hệ thống trò chuyện nội bộ thông báo tình hình cho tướng quân mình, thanh âm được khuếch đại âm thanh truyền ra ngoài, khiến người trong phòng nghe rõ ràng. Người đó dùng tiếng Somalia, chỉ có Abu cùng Tinos nghe hiểu được, nhưng người kia cũng nắm được đại khái.
Abu nhìn người bạn cũ ngày xưa, dùng tiếng Somalia nói: “Thì ra bọn em không dẫn người tới.”
“Đó là con bài chưa lật cuối cùng của bọn em, cũng là con bài vua, tất nhiên sẽ không mang tới dễ như vậy được.” Tinos hòa nhã nói chuyện với y. “Abu, vì sao lại như vậy? Hai người họ là người da trắng, tới tận bây giờ vẫn luôn khinh thường người da màu, vì sao anh lại muốn hợp tác với họ, lại âm mưu hãm hại em? Lẽ nào em làm chuyện gì có lỗi với anh sao?”
Abu cười xin lỗi: “Xin lỗi, Tinos. năm qua, em không hề có tin tức gì, nhưng Jack lại trợ giúp cho anh rất nhiều. Nếu không có hắn, anh sẽ không có được địa vị quyền thế quyền thế hôm nay. Hắn giúp anh thu mua súng ống đạn được, phái người ám sát tướng lĩnh bên địch giúp anh, nghĩ cách thu thập tình báo quan trọng giúp anh, anh mới có thể bách chiến bách thắng, có được thành tựu hôm nay. Tình nghĩa này, anh phải trả lại cho hắn. Với lại, nếu em thêm vào bọn họ, cũng không phải chuyện xấu, anh cũng sẽ rất vui vẻ. Còn về màu da, anh không để ý. Người da đen chúng ta bị coi thường, cũng không phải chuyện mới đây, chỉ cần bọn họ xem anh là bạn, cũng thực sự hỗ trợ cho anh, thì anh cũng xem họ là bạn.”
“Em hiểu rồi.” Tinos mỉm cười. “Anh có thể nổ súng bắn em, em sẽ không oán hận, vì em tin lầm người, nên không thể trách ai cả.”
Trong lúc hai người họ nói chuyện với nhau, Heinz cũng không nhàn rỗi. Y đánh giá Vệ Thiên Vũ, trong mắt có một tia sát ý âm lãnh, nhưng thanh âm vẫn ôn hòa: “Ahmed, mày rốt cục là ai? Tốt nhất nên nói thật đi, tao không có kiên nhẫn lắm đâu.”
“Nói thật? Vậy mày muốn nghe lời thật nào?” Vệ Thiên Vũ cười nhạt. “Tụi tao chủ động liên hệ với bên mày sao? Hay là bên mày chủ động tới tìm tụi tao? Tao là ai thì quan trọng chỗ nào? Vì sao phải nói cho mày biết? Lẽ nào mày là nằm vùng cảnh sát quốc tế, tới bắt tụi tao? Mày ở Trung Quốc hơn năm, nói là bị người ta giam giữ, ai chứng minh được đây? Nói không chừng mày đã sớm phản bội, lần này giúp bọn Bắc Kinh tới đây tìm người mà tụi tao cướp đi, phải không?”
Lời anh vừa nói ra, lập tức khiến Abu cùng Fernando chú ý, hai người song song nhìn về phía Heinz.
Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm bánh xe ma sát mặt đất xé tai, phân tán lực chú ý của bọn họ.
Vệ Thiên Vũ lập tức cúi người xuống, cả người như đạn bay nhanh ra ngoài, hai cây súng trong tay nổ súng, liên tục bóp cò, đạn chuẩn xác bay về phía Abu cùng Heinz.
Do Abu dùng súng chỉ vào Tinos, cho nên anh đặc biệt chú ý tới người này, lúc nổ súng đều nhìn Abu, còn với Heinz đều toàn bộ dựa vào cảm giác.
Vệ Thiên Vũ khẽ động, những người khác đều động.
Heinz nghiêng mạnh người, trốn dưới sofa, vừa né tránh đạn bắn tới vừa nổ súng bắn trả.
Abu lăn xuống sofa, song song nhấn cò súng, bay đến chỗ Tinos, đầu vai y, đầu gối cùng cánh tay cầm súng lập tức bị bắn trúng, khiến cây súng trong tay y văng ra ngoài, y ngã xuống thảm, đau đớn kéo tới. Máu nhanh chóng thấm ướt quần áo y, dính tới thảm trắng ngà.
Tinos đã nghiêng người rồi ngã xuống, khuỷu tay thúc mạnh, thẳng vào eo Heinz.
Heinz kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức cùng hắn đấu tay không.
Fernando không hề bị uy hiếp, súng trong tay vẫn theo thân ảnh Vệ Thiên Vũ, liên tục bóp cò.
Vệ Thiên Vũ cuồn cuộn lăn trên mặt thảm né tránh đạn, động tác mẫn tiệp, thân pháp tuyệt vời, nhìn qua bình tĩnh. Dựa theo sự yểm hộ của sofa, súng trong tay anh lập tức chuyển sang Fernando.
Sau khi tiếng súng vang lên, lập tức có không ít bọn lính da đen chạy từ bên ngoài vào, thế nhưng, bọn chúng vừa chạy tới cửa hoặc hành lang, liền có từng đợt đạn bay tới chỗ chúng.
Chẳng biết từ lúc nào, từ trần nhà, dưới ngầm, chỗ rẽ, bỗng nhiên có rất nhiều người áo đen, mang theo vũ khí tiên tiến, không hề lưu tình chút nào với chúng mà bắn.
Trong viện, bọn Chu Khải Minh cùng bọn quân lính bắn nhau kịch liệt, có đám người đang lén vòng quanh, chuẩn bị vây quanh bọn chúng. Lúc này, ngoài viện bỗng nhiên có rất nhiều người bịt mặt chạy ra, bắt đầu công kích phía sau bọn chúng. Bọn chúng bất ngờ không kịp phòng bị, tử thương vô số, chỉ có thể từ bỏ việc bọc đánh bọn Chu Khải Minh, xoay người tiến công đối kháng bọn bên ngoài.
Fernando ẩn trong chỗ rẽ thang lầu, bắn Vệ Thiên Vũ, đồng thời dùng tiếng Đức hô lớn: “Heinz, chúng ta đi.”
Heinz và Tinos đang đánh nhau, thế lực ngang nhau, không phân biệt được cao thấp. Lúc này nghe bên ngoài không ngừng truyền ra tiếng súng, tiếng nổ mạnh, kêu to kinh hoảng cùng kêu rên thống khổ, cùng với tiếng súng trong phòng, Heinz nhanh chóng phán đoán tình huốn hiện tại có hại với mình, lập tức đưa ra quyết định. Y nhất chân lên đá, né xa Tinos, xoay người hướng tới chỗ cầu thang.
Vệ Thiên Vũ bắn phát vào chân y, Heinz lảo đảo một chút, lập tức cố chống, lảo đảo nhào tới bên cạnh Fernando.
Lúc này, nòng súng Fernando hướng về phía Tinos.
Vệ Thiên Vũ thấy thân hình Tinos chưa ổn, khó mà né tránh, liền nhào tới, đẩy Tinos ngã xuống đất.
Fernando nhắm ngay bọn chúng, súng trong tay bắn loạt đạn, lúc này mới bế Heinz, chạy tới tầng hầm ngầm.
Lúc này, Mai Lâm trong mưa bom bão đạn chạy tới. Y cầm súng, nhanh chóng thấy được tình hình trong phòng, lập tức chạy tới, nhặt lấy súng bên cạnh Abu, sau đó chạy tới chỗ Vệ Thiên Vũ, ngồi xổm xuống coi tình huống.
Vệ Thiên Vũ đè trên người Tinos, toàn thân trên dưới chỉ có chỗ trúng thương. Mai Lâm nhìn thoáng qua, trong lòng căng thẳng.
Một viên đạn bắn xuyên qua từ sườn đùi Vệ Thiên Vũ, dường như bắn trúng động mạch, máu chảy ra như suối, trong khoảnh khắc nhiễm đỏ thảm dưới người anh.
HẾT CHAP