Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Tình hình bệnh dịch đang lan tràn nhanh chóng ở Á Châu đã được khống chế, nhưng phản ứng dây chuyền của nó lại càng ngày càng nghiêm trọng. Ngay khi một viên đạn hạt nhân nhỏ bé được nhấn kíp nổ ở thủ đô Colombia, Bogota, càng khiến tình hình bệnh dịch được nâng lên đỉnh cao nhất.
Cái vali xách tay đựng hạt nhân đó phát nổ đã khiến mấy chục ngàn người chung quanh chết, hơn ngàn người bị thương, chưa kể đến vô số người bị nhiễm bức xạ hạt nhân.
Sau khi tai nạn phát sinh, xã hội quốc tế đồng loạt nhất trí khiển trách với tập kích khủng bố nghe rợn cả người này, nhưng vẫn không có tổ chức khủng bố này đứng ra chịu trách nhiệm, chỉ có không ít thư nặc danh post lên online, phần lớn mọi người suy đoán, tập kích lần này nguyên nhân chính là do thủ lĩnh Fernando của “Kẻ hủy diệt” chính là người Colombia. Gã sinh ra ở Bogota, ở đây trải cuộc đời thiếu niên, sau khi tốt nghiệp cấp mới đến Mỹ học y, sau khi tốt nghiệp thì gia nhập tổ chức khủng bố ’’. Ngay khi tổ chức “” biến mất cách thần bí thì gã lại tự mình sáng lập nên “Kẻ hủy diệt”, lợi dụng khoa học kỹ thuật học được muốn làm gì thì làm, rốt cục lại tạo nên một tai hoạ thật lớn cho không những tổ quốc của gã mà còn của cả thế giới.
Vốn nghĩ rằng nổ hạt nhân lần này chính là tai nạn cực hạn rồi, thế nhưng, tổ chức vệ sinh thế giới phát sinh cảnh cáo, tình hình bệnh dịch “Cái chết Đen mới” dẫn phát Đông Nam Á đang phát sinh biến dị, rất có khả năng sẽ nhiễm sang người da trắng, khiến họ có thể vì bệnh mà tử vong, điều này lại càng khiến cho thế giới thêm khủng hoảng.
Liên Hợp Quốc mời dự họp hội nghị khẩn cấp, cùng các quốc gia thương thảo đối sách ứng phó.
Ngay lúc ngọn sóng chưa tĩnh, thì một cơn sóng khác lại ào tới, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đã phẫu thuật cải trang rồi im ắng rời khỏi đảo St.Andrew. Tàu ngầm mini của bọn họ hướng thẳng phía Tây, ngang qua nam Thái Bình Dương, trên đường đổi sang chiếc du thuyền tiếp ứng, sau đó đến thẳng New Zealand.
Tuy rằng trải qua một tuần điều dưỡng cẩn thận, thể lực Vệ Thiên Vũ vẫn chưa khôi phục hẳn, rất dễ mệt. Lăng Tử Hàn để anh nằm trong khoang, tránh việc xóc nảy của thuyền trên biển khiến anh thêm mệt.
Du thuyền rất xa hoa, các trang thiết bị đều là năm sao, đầu thuyền sơn một biểu tượng nhật nguyệt được nghệ thuật hóa cùng tên tiếng Anh ngay giữa hình của thuyền “Đan Thanh”, cho thấy thuyền này thuộc về bạn đời của tiền nhiệm tổng thống của B quốc Trịnh Đan Thanh.
Vệ Thiên Vũ vừa nằm xuống, cửa gỗ khắc hoa nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ.
Lăng Tử Hàn và Vệ Thiên Vũ nhìn nhau, rồi cậu lập tức đi tới mở cửa.
Lý Nguyên mỉm cười, chậm rãi đi vào. Thân thể cao to của ông vẫn thẳng tắp vẫn như cũ, mái tóc hoa râm vẫn không nhuộm đen, trên mặt cũng không có nhiều nép nhăn, nhìn qua như trung niên, hoàn toàn không có vết tích bị thương nặng hồi trước.
Lăng Tử Hàn lễ phép hơi hơi hạ thấp người, nhàn nhạt nói: “Chú Nguyên, cám ơn chú đã tới tiếp chúng tôi, phiền chú rồi.”
Lý Nguyên nhiệt tình cầm tay cậu, khoái trá nói: “Dù sao tôi cũng không có việc gì, nên sẵn tiện đi chơi luôn. Có bạn từ phương xa tới, tôi rất vui đó.”
Từ sau khi ông từ nhiệm liền cùng Trịnh Đan Thanh tới New Zealand định cư, tuy rằng không có ở cùng chỗ với con cháu, nhưng tháng sẽ gặp nhau lần, từ nay về sau hưởng thụ thiên luân chi nhạc, lại có một người bạn đời trẻ tuổi, tinh thần đúng là càng thêm dồi dào tràn đầy sức khỏe, hiện tại ông ở cùng với Trịnh Đan Thanh, thoạt nhìn không cảm thấy tuổi hai người cách xa nhau lắm, đúng là thần kỳ.
Vệ Thiên Vũ ngồi dậy, hài lòng cười nói: “Chú Nguyên, đã lâu không gặp, chú có khỏe không?”
“Rất tốt.” Lý Nguyên đi qua, ngồi vào bên giường, thân thiết mà nói. “Cậu thế nào? Bị bệnh à? Nhìn qua hình như không được tốt lắm.”
Vệ Thiên Vũ có chút tức giận, lập tức thở dài: “Nửa tháng trước, con tiếp nhận một công việc, đến Thái Lan, ai dè lại đụng ngay phải cái bệnh dịch kia, cũng bị nhiễm. May là thân thể con tốt, gắng gượng được mấy ngày. Bên Trung Quốc nói là có vắc-xin phòng bệnh, có thể chữa được bệnh của con, đồ đệ con phải nghĩ cách lấy cắp về, lúc này con mới tìm được đường sống trong chỗ chết, thế nhưng nguyên khí đại thương.”
“Cậu cũng bị nhiễm?” Lý Nguyên có chút giật mình, nhưng liền vui mừng gật đầu. “Có thể trị được, cũng là cái tốt trong cái xấu rồi.”
“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ rộng rãi cười, ôn hòa mà nói. “Con cứ mê man suốt, nghe người ta nói đây là cách tốt nhất để phòng ngừa bệnh độc phát tác. Con không cảm giác được gì cũng không thấy được gì, nhưng lại khiến bọn họ nóng cả ruột.”
“Ồ? Thật à?” Lý Nguyên quay đầu nhìn Lăng Tử Hàn.
Sát thủ đại danh đỉnh đỉnh kia đã nhuộm tóc thành màu màu ngân bạch, phảng phất trong suốt, khiến cho đường cong trên mặt càng thêm hiện rõ. Cậu ngồi trên sofa ngay bên cửa sổ, lạnh lùng không chút biểu tình, phảng phất không có nghe Vệ Thiên Vũ đang nói đến mình, khiến người ta không tưởng tượng được bộ dáng khi sốt ruột của cậu sẽ như thế nào. So với lúc trước, giữa trán cậu càng hiện rõ sự chán ghét, dường như với bất kì vấn đề gì cũng không hứng thú nổi, hòa cùng với khuôn mặt tái nhợt của cậu, lại mang một sự gợi cảm mà từ trước giờ chưa từng thấy.
Vệ Thiên Vũ mang theo sự sủng ái dung túng mà nói: “Tiểu Thu hận đến nỗi thiếu chút nữa đi giết cái tên thủ lĩnh của “Kẻ hủy diệt”, thằng con hoang tên Fernando nào đó, là con kiên quyết ngăn cậu ấy lại.”
Lăng Tử Hàn nghiêng đầu, làm ra bộ dáng không cho là đúng.
Lý Nguyên nở nụ cười: “Musa làm vậy rất tốt, Tiểu Thu, tên Fernando kia là một hỗn trướng vương bát đản, không đáng để cậu tự mình ra tay đâu.”
Lăng Tử Hàn trầm mặc, một lát sau mới từ hàm răng phun ra mấy chữ: “Tôi không bỏ qua cho gã đâu.”
Vệ Thiên Vũ chỉ có thể thở dài, liền dời sang chuyện khác, nhẹ giọng hỏi: “Chú Nguyên, tại New Zealand phải gặp mặt với đối phương, là đề nghị của là bọn họ, hay là ý của chú và Mẫn ca?”
“Là do bên kia nói ra trước, A Mẫn có thương lượng qua với tôi, tôi nghĩ cũng được.” Lý Nguyên mỉm cười, định liệu trước mà nói. “Ở chỗ này luôn luôn hòa bình, tỷ lệ phạm tội rất thấp, phân tử khủng bố dường như cũng không thường gây án tại đây, tôi nghĩ nếu gặp nhau ở đây, với cả hai bên các cậu đều có lợi. Với lại, ở đây cũng có người của tôi, có thể cố gắng đảm bảo an toàn cho các cậu.”
“Tụi con cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, nên cũng đồng ý.” Vệ Thiên Vũ cảm kích cười nói. “Cám ơn chú Nguyên.”
“Đều là người nhà, còn khách khí làm gì.” Lý Nguyên vỗ nhẹ nhẹ vai anh. “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Chúng ta còn phải đi trên biển thêm tiếng nữa, tối mới đến nơi.”
“Dạ.” Vệ Thiên Vũ không có đa lễ, ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Nguyên đứng dậy, thân thiết nói với Lăng Tử Hàn: “Tiểu Thu, cậu cũng nghỉ chút đi. Trên thuyền tôi, không cần lo lắng về vấn đề an toàn.”
Lăng Tử Hàn không có hé răng, chỉ là hơi hơi hạ thấp người, biểu thị cảm tạ.
Lý Nguyên biết tính cách của cậu là ít lời làm nhiều, cũng không thấy vậy là bất lễ, chỉ cười với cậu rồi rời đi.
HẾT CHAP